[Dịch] Quan Thuật

Chương 73 :  Chim hết bẻ cung




9 giờ rồi, vẫn chưa hề có một tin tức gì.

10 giờ chuông, rốt cục cũng có tin tức phát ra. Bản tin nói về thôn đập Thiên Thủy thị trấn thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương. Tuy nhiên điều kỳ quái là bản tin chủ yếu chỉ nói về lịch sử lâu đời của thôn đập, về cảnh sắc hữu tình, về việc phát hiện một mộ cổ triều Đường và pho tượng đắt giá. Tiếp đó nói về phương diện văn hóa và lịch sử của huyện Ngư Dương rồi đến cả thành phố Mặc Hương.

Đương nhiên, bản tin cũng nói qua về việc đã hạ được tên tội phạm có lệnh truy nã đặc biệt Điêu Lục Thuận. Chủ yếu tập trung miêu tả hành động anh hùng của lực lượng công an nhân dân, ngay cả chuyện tộc trưởng Lý Viêm Đình của thôn đập xả thân cứu tượng cũng nhắc đến, chuyện Diệp Nhược Mộng và một người họ Lý trong thôn vì bảo vệ tượng mà hy sinh cũng được nhắc đến mấy câu.

Tuy nhiên không hề nhắc đến nhân vật chính Diệp Phàm, cuối cùng cũng có cảnh phó bí thư Chu Càn Dương thăm Diệp Phàm bị thương. Tuy nhiên ống kính chỉ tập trung vào mô tả Chu Càn Dương quan tâm quần chúng bị thương như thế nào còn vị quần chúng Diệp Phàm thì không nhắc đến gì. Về phần tại sao bị thương tuyệt đối không nhắc tới, nói không chừng người thành phố Mặc Hương còn tưởng đồng chí Diệp Phàm này xui xẻo mà bị thương.

Hình ảnh Diệp Phàm chỉ lướt qua màn hình TV chừng vài giây, hơn nữa toàn thân còn quấn băng gạc. E là sau khi bỏ băng gạc ra, Diệp Phàm có đi trên đường cũng không ai nhận ra, khiến cả nhà hắn buồn bực không dứt.

- Mẹ kiếp! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em trai ta không phải là anh hùng sao? Làm ra chuyện lớn như vậy không đi tuyên truyền còn đi tuyên truyền cái gì vậy.

Anh cả Diệp Cường nhịn không được lên tiếng mắng, em hai và cô út đi học vắng mặt nếu không chắc cũng phụ họa.

Cha mẹ Diệp Phàm cũng mắt tròn mắt dẹt,vẻ mặt bất đắc dĩ, đoán chừng chuyện còn có ẩn tình gì khác. Những thứ này không phải là những người như Diệp Phàm có thể hiểu được.

Tuy nhiên Diệp Phàm cũng không cảm thấy sao cả, hắn vốn không muốn làm anh hùng lẫn danh nhân, trong lòng thậm chí đang buồn phiền. Diệp Phàm đoán chừng việc này có quan hệ với quân công 910, bởi vì lúc ấy thấy thượng úy Tề Thiên rất coi trọng vật kia. Chắc là nó còn trong giai đoạn giữ bí mật, nếu như tuyên truyền Diệp Phàm sợ sẽ lộ ra ngoài, tuy nhiên cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.

Nhưng ngày hôm sau nhật báo Nam Phúc của tỉnh đã kêu oan thay cho Diệp Phàm.

Chỗ góc báo dành cho địa phương có một bài lớn mô tả Diệp Phàm xả thân bảo vệ bảo vật ra sao.Về phần uy phong hạ gục tội phạm đương nhiên là dành cho các chiến sĩ công an nhân dân, không nhắc nửa chữ đến quân đội.

- Chẳng lẽ đúng là bí mật quân sự rồi, vì cái hộp gọi là quân công 910 nên mới không đăng? Có lẽ là quốc gia đặc biệt lệnh cho các phóng viên không được đưa tin nên không hề nhắc tới quân đội, ngay cả đài truyền hình cũng chỉ nhắc tới mộ cổ triều Đường. Ai! Có lẽ là chim hết thì thịt chó săn à…

Diệp Phàm tự nói rồi cũng nguôi ngoai một nửa, nghĩ đến mình có thể vì quốc gia mà làm một người anh hùng giấu mặt cũng rất tự hào. .

Cuối cùng nhìn thấy cái tên phóng viên ký bên dưới thì Diệp Phàm ngẩn ra mấy giây vì chính là người đẹp băng giá Lan Điền Trúc bị mình chửi rủa cho một tràng chạy té khói.

- Cô ấy cũng là người tốt! Không nghĩ tới a! Mình đối với cô ấy có chút hơi quá, sao lại đi chấp với một cô gái, đúng là không ra thể thống gì......

Diệp Phàm trong lòng có chút băn khoăn rồi đọc kỹ lại bài viết thì rốt cuộc thấy được một chút ý vị sâu xa.

Trong đó có một đoạn chính là:

Tỉnh báo ngày:...... đồng chí Diệp Phàm, cắm rễ với nông thôn cùng khổ. Là một cán bộ tốt của Đảng, người lúc nào cũng dính đầy bùn đất, mặc áo dệt thủ công, chân đi dày cũ. Vì sửa chữa trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy mà không dám mua thắt lưng quần, thắt lưng được làm từ da bò, tuy nhiên chưa qua gia công, nghe nói là sau khi người trong thôn giết bò thì xẻ ra phơi khô làm thắt lưng. Tuy nói tính cách có khi có chút manh động, quan niệm tư tưởng cũng có lúc lạc hậu nhưng đừng là một lòng vì dân. Ví dụ như giúp cụ già vác gạo, giúp quả phụ nuôi heo, giúp cô gái nhà neo người nhổ khoai lang, vì trẻ em sửa trường học vân vân.

Chỉ bằng một bài báo là có thể nhìn ra đồng chí Diệp Phàm là một điển hình nông dân kỳ cựu, nói khó nghe một chút là một con dế nhũi không có văn hóa, một cán bộ thôn chính tông, vừa ngu vừa đáng thương, toàn làm những chuyện nhỏ nhặt. Ví dụ như giúp quả phụ nuôi heo, giúp con gái nhà người ta nhổ khoai lang vân vân thì vô cùng ý vị sâu xa rồi, dễ làm người ta liên tưởng a!

- Độc a! Điển hình lấy việc công trả thù tư, ông mày vậy mà bị viết thành một tên chủ nhiệm thôn ăn mày cộng thêm háo sắc còn hà tiện nữa, ngay cả thắt lưng cũng không dám mua, đây không phải là lão hà tiện Grandet của Hoa Hạ sao? Tuy nhiên cô ta cũng khen mình là sửa chữa trường học giúp trẻ em, người ngoài nhìn vào sẽ nói mình có lòng thương người.

Tuy nhiên giúp quả phụ nuôi heo, giúp cô gái đào gì đó, người ta đọc báo sẽ nghĩ như thế nào, trước cửa nhà quả phụ thị phi nhiều nha! Cô gái thông đồng sẽ thành gian a! Nhất định sẽ nghĩ tới mình là một đồ chủ nhiệm thôn háo sắc, ngay cả quả phụ cũng muốn ăn, có chút tạp nham.

Tuy nhiên!

Ai! Mình hình như là giúp quả phụ Lâm ở thôn đập Thiên Thủy chăm sóc mấy con heo, tuy nhiên hồi đó là vì cô ấy quá bận nên đã giúp tắm cho mấy con heo. Về phần nhổ khoai lang đó là bởi vì mình nghĩ nhổ mấy củ khoai lang để nướng, lúc ấy mấy cô bé bảo mình nhổ thì nhổ. Loại chuyện nhỏ này viết trên báo tỉnh làm gì, lại chuyện lần suýt đánh nhau với một trăm người ở ruộng nước là do giải vây đấy chứ, sao lại thành ra động tý là đánh nhau......

Diệp Phàm đọc kỹ lại một lần thì giận đến sặc máu, cầm lấy tờ báo cười khổ hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ:” Duy phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy mà! Đắc tội người nào ngàn vạn đừng đi đắc tội với phụ nữ, con mẹ nó chứ! Mình chọc không nổi chẳng lẽ trốn không nổi sao, anh mày sau này thấy mày thì trốn, trốn......”

Mẹ hắn thấy sắc mặt con trai thì vội vàng yêu cầu y sinh tới kiểm tra, sợ rằng não của con mình có bị gì không.

Diệp Phàm nhập viện ngày thứ năm, Tề Thiên mới tới bệnh viện để thăm.

- Người anh em, mạng lớn a!

Tề Thiên văng một câu rất khó nghe, tuy nhiên giọng nói rất thân thiết.

- Tôi là con gián mà, ha ha......

Diệp Phàm cười khổ ứng đối.

Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn Diệp Phàm và Tề Thiên, gã mới cẩn thận đóng cửa lại, cười thần bí:

- Người anh em! Ngày đó cậu có thể giết Tam Quý Tử bằng vũ khí bí mật gì vậy, có thể cho tôi mượn một chút hay không.

Từ sau khi thấy được một đao kinh thiên của Diệp Phàm, Tề Thiên luôn suy nghĩ: “ Thứ đó cuối cùng là vũ khí gì, tuyệt đối sẽ không thua đạn, thậm chí còn lợi hại hơn. Nếu như có thể vui đùa một chút thì hay rồi.”

- Ha ha! Không có ở đây, chờ tôi lành vết thương nhất định sẽ cho anh mượn xem, thật ra thì cũng không có gì, chỉ là phi đao mài từ xương thú, hình chiếc lá.

Diệp Phàm nghiêm trang nói cho Tề Thiên mọi chuyện, cũng bởi vì Tiểu Lý đao không thể bắt chước để làm ra, trước mắt với tài nghệ của sư phụ và bản thân mình cũng không làm được.

- A! Xương!

Tề Thiên trợn trừng mắt, đầy vẻ nghi ngờ, tuy nhiên thấy vẻ Diệp Phàm không giống nói láo, nên cuối cùng cũng nhún vai cười bất đắc dĩ.

- Người anh em, sư phụ của cậu nhất định là một kỳ nhân, hoặc là cao nhân của Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, Nga Mi có phải không? Hoặc là cao thủ trong một thế gia ẩn mình nào đó của Hoa Hạ chúng ta.

Tề Thiên còn không hết hy vọng, muốn từ sư phụ của Diệp Phàm tìm ra chút manh mối.

- Không phải ẩn sĩ cao nhân cái gì hết, chỉ là một ông già kỳ quái, mỗi ngày uống hai bình rượu nhỏ với một đĩa đậu sống.

- ...... Vậy cậu có thể dẫn tôi tới gặp vị cao nhân ẩn sĩ này hay không.

Tề Thiên lộ ra vẻ kích động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.