[Dịch] Quan Thuật

Chương 488 :  Gặp người là giết




-Ầm!-

Sau một tiếng lay động run rẩy, chiếc đầu đầm đìa máu của tên ma sĩ thanh niên có khuôn mặt dữ tợn đã rời khỏi người.

Thằng nhãi này miệng còn đang nhe răng không phát ra được thanh âm nào, nói thì chậm nhưng thật ra chỉ phát sinh trong nháy mắt.

- Lợi hại! Thứ đó sao có chút giống như Huyết Tích Tử biểu diễn trong phim ảnh, nghe nói sau khi thứ đó bắn ra có thể túm vào đầu người lôi xuống, quả nhiên là tàn nhẫn vô cùng, là vũ khí lợi hại giết người để Ung Chính đế xưng hùng. Dân gian vừa nhắc đến Huyết Tích Tử đã biến sắc.

Khi Diệp Phàm đang kinh ngạc thì Lang Phá Thiên ở bên cạnh cũng kinh ngạc không dứt nhìn chằm chằm vào đồ vật cổ quái của Lạc Tuyết Phiêu Mai, trong lòng hai người không khỏi sinh ra một luồng lạnh lẽo.

Lạc Tuyết Phiêu Mai rung rung món đồ hình hoa sen, dùng ít lực, giọt máu dính phía trên tự động chảy xuống dưới đất, trên hoa sen lại sạch bóng như mới, giống như vừa rồi không có dính máu. Trương Cường ở bên cạnh lại càng kinh ngạc, thiếu chút nữa không khép miệng lại được.

- Ha ha, có gì hay đâu mà nhìn, cái này là lợi khí của tổ tiên thần cung chúng tôi lợi dụng Huyết Tích Tử cải tạo thành, tên là ‘Huyết Liên Xuân’.

Lạc Tuyết Phiêu Mai nhẹ giọng cười, vẻ mặt tự nhiên, không có một chút sợ hãi giết người, làm cho Diệp Phàm âm thầm bội phục. Nói đến giết người trong mấy người hắn là người non nhất, có lẽ dù sao cũng là giết người, nhưng đó không phải là một trò chơi.

-Huyết Liên Xuân! Đích xác là mùa xuân hoa nở, thật lợi hại, có chút kinh người.

Diệp Phàm nhún vai.

-Không sai! Hoa sen nở, cái đầu ăn cơm của người ta cũng nở hoa!

Lang Phá Thiên sờ sờ mấy sợi râu mép.

-Không cần lo lắng, Huyết Liên Xuân của tôi chỉ giết người xấu, sẽ không kéo đầu mấy người đâu.

Lạc Tuyết Phiêu Mai thản nhiên cười, như trăm hoa đua nở, đẹp đến mê hồn, khiến Diệp Phàm có cảm giác ngơ ngẩn như mộng.

- Mỹ nữ sát thủ! Loại vợ như vậy thật không dám cưới, nếu hôm nào đó chọc cô ta mất hứng, tùy tiện quăng cái đó tới, Huyết Liên Xuân chỉ cần một trảo, cái đầu đã không còn.

Diệp Phàm thầm cằn nhằn, cảm giác trên lưng ớn lạnh.

Không lâu sau, từ từ chui vào chân tường.

Mấy tên Ma sĩ phát hiện ra tình huống, đang muốn cảnh báo, tốc độ Diệp Phàm đã nhanh hơn, một bóng đao lóe lên. Mấy tên Ma sĩ đã khó hiểu ngã xuống, hai con mắt phồng lên như kim ngư, như không cam lòng.

Trương Cường chém xuống một đao, đầu của tên Ma sĩ thanh niên đã như dưa hấu tràn đầy máu tươi.

Đồng thời Lạc Tuyết Phiêu Mai lại quăng ra Huyết Liên Xuân đáng sợ, giống như viên đạn bổ xuống trước đầu tên thanh niên.

Trong tiếng ‘xoẹt’ vang lên, bộ ngực của tên Ma sĩ thanh niên đã giống như đậu phụ vỡ tung.

Kỳ quái là sau khi máu bắn ra cũng không bay ra xung quanh, toàn bộ bị lợi khí Liên Hoa của Lạc Tuyết Phiêu Mai bao thành một đoàn, chỉ thấy Lạc cô nương nhướng mày, binh khí dạng hoa sen hướng vào phía trong co lại, thịt máu vỡ vụn nhất thời ngưng tụ thành một đoàn bị đè nén thành một khối máu lớn như trái bóng bàn lơ lủng trong lòng bàn tay cô ta.

Diệp Phàm nhìn thấy cảm giác da đầu tê dại, thầm nghĩ:

“Người của tổ A Đặc cần người nào cũng có tuyệt kỹ. Lạc Tuyết Phiêu Mai được xưng tụng là ‘Liên hoa tiên tử’, thì ra là có Liên Hoa tàn phá người như vậy chứ tiên tử cái gì. Mỹ nữ này nổi điên còn đáng sợ hơn bất cứ người đàn ông nào.

-Mỹ Sa Anh Tử, bí thất Ma Cung ở chỗ nào cô có biết không?

Diệp Phàm quay đầu hỏi.

-Không biết, cái đó là cơ mật đặc biệt của Y Hạ Thần Cung, ngay cả Ma Sinh Cửu Thái Lang dùng mưu đồ cũng không nói ra, có lẽ ngay cả y cũng không biết.

Mỹ Sa Anh Tử lắc đầu.

-Vậy chúng ta không thể làm gì là đến từng nơi, thấy người thì diệt, hạ thủ phải nhanh.

Diệp Phàm hàn mang chợt lóe, vẻ mặt lạnh lùng, nghĩ đến hành vi phạm tội ngút trời của bọn quỷ Nhật Bản trong tám năm Hoa Hạ kháng chiến, trong lồng ngực không khỏi dấy nên cảm giác hào hùng muốn giết hết yêu nghiệt Ma Cung.

Mặc dù nói người Nhật Bản bình thường vô tội, nhưng những tên ma nhân chuyên môn trộm lấy tình báo cơ mật Hoa Hạ, làm một số việc phá hủy an toàn của Hoa Hạ chúng ta lại không thuộc về hàng ngũ của bọn họ.

Những người này vô cùng hung tàn, có lẽ ngay cả một số người dân Nhật Bản bình thường nhìn thấy bọn chúng cũng kinh hãi khiếp đảm.

Mấy người sau đó lại phá hủy ba ngôi miếu đổ nát, gọn gàng đánh chết bốn Ma sĩ, hình như thực lực thủ hộ bên ngoài Ma Cung cũng không ra gì.

Cho tới bây giờ cũng chưa gặp đối thủ nào tương đối mạnh. Trước đó tênMa sư dưới một đao của cao thủ thất đoạn Diệp Phàm cũng dễ dàng bị giải quyết, có lẽ cao thủ đều được Tam trưởng lão dẫn đi sống mái với Đoạn Đao Lưu rồi.

Kỳ quái là đống miếu thờ đổ nát này mặc dù nói hết sức cũ kỹ, nhưng từng ngọn giống như đều được sắp hàng theo phương vị nhất định, giống như mê cung.

Mấy người ở bên trong chuyển động một hồi trái lại cảm giác càng ngày càng mơ hồ, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập bên trong, giống như mơ hồ những ngôi miếu đổ nát kia đều sắp biến thành mãnh thú hồng hoang.

Khi mọi người đang lục soát tòa miếu thứ mười phát hiện một miếu đường tương đối hoàn chỉnh đặc biệt lớn, có lẽ đây là nơi trung tâm giống như đại sảnh, các miếu lớn xung quanh cũng có mấy tòa.

Lang Phá Thiên cẩn thận đi tuần tra một vòng xung quanh, lẩm bẩm nói nơi này có phải thiết kế một trận phòng ngự hành quân gì đó theo như phương vị Cửu Cung Bát Quái.

Tất cả mọi người vừa nghe y nói như vậy đều lập tức chú ý, thật sự có chút giống, khi đang muốn lại gần tìm kiếm thì Mỹ Sa Anh Tử đột nhiên nói:

- Không phải trong đó, hình như tôi nghe Ma Sinh Cửu Thái Lang có lần uống rượu say nói là trong thần miếu cao lớn bố trí đều là hố bẫy. Nếu như có kẻ địch đến vừa lúc dẫn vào trung tâm, bắt rùa trong hũ, bên trong đều là cơ quan thiết bị, còn tòa đại viện bình thường phía sau thần miếu mới là nơi các trưởng lão nghị sự.

Tuy nhiên cô ta lại rơi vào trong suy nghĩ, đầu khẽ giật giật, có vẻ không dám xác định.

- Cô có chắc không?

Diệp Phàm hỏi.

-Tôi không dám xác định, hình như có nói qua.

Mỹ Sa Anh Tử lắc đầu.

-Không kịp nữa rồi, đến hậu viện nhìn kỹ rồi hẵng nói.

Diệp Phàm ra lệnh. Mấy người cẩn thận vây quanh đại điện phía sau, thật sự có tòa viện khá lớn, hai Ma sư đang tán gẫu.

-Huyết Lang, anh nói Tam trưởng lão có thể diệt Đoạn Đao Lưu hay không?

Một Ma sư gượng cười hỏi.

-Diệt! Không dễ dàng như vậy, bên trong người ta cũng có cao thủ, tuy nhiên bây giờ hình như cũng không ở đấy, đi Âu Châu làm gì rồi.

Huyết Lang hút điếu thuốc lắc đầu.

-Mẹ kiếp! Đám cẩu tạp chủng Đoạn Đao Lưu nên chém chết toàn bộ mới đúng!

Ma sư nói trước đó hung hăng nói.

-Thiết Cẩu, nói đến hung ác chúng ta không hung ác hay sao? Thật ra tất cả mọi người đều vì sinh tồn, nếu mình không hung ác thì không có gì cả, có cách nào chứ?

Huyết Lang trái lại có chút phân rõ phải trái cười nói.

-Huyết Lang, anh nói tại sao Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đi Nam Cực?

Thiết Cẩu hỏi.

-Ha ha, trong chuyện này thật ra có mờ ám, bọn họ thật ra không phải đi Nam Cực, chỉ là ngụy trang, thật ra là tới ‘Trang viên Hưởng Đức Lợi’ của Anh, nghe nói là làm một cuộc mua bán rất lớn.

Huyết Lang nói khẽ, nhưng vẫn là bị Bức nhĩ thông của Diệp Phàm nghe thấy.

- Mua bán gì?- Thiết Cẩu tỏ ra hứng thú.

- Nghe nói chuyện này có quan hệ với Trung Quốc đối diện chúng ta, bên trong có thứ đồ, là liên quân tám nước cướp được ở Trung Quốc, nghe nói thứ đồ này có thể ứng dụng dự trữ năng lượng làm cho năng lượng bản thân gia tăng rất lớn, cũng có người nói là một loại phương pháp luyện thép, đúc kiếm cổ xưa của Hoa Hạ, nghe nói võ giả phía bên Hoa Hạ tên là Huyền Thiết gì đó, đúc bảo kiếm đặc biệt sắc bén, lấy kiếm chặt đao nhẹ như lông hồng.

Huyết Lang thần bí áp sát bên tai Thiết Cẩu nói.

-Động thủ!

Diệp Phàm vung tay lên. Bốn thanh phi đao lao về hai người, sau một tiếng ‘tra’ khẽ vang lên, hai kẻ đang nói chuyện cao hứng đều đồng thời trúng đao. Tuy nhiên vì công lực hai người này tương đối cao, tính cảnh giác rất mạnh, phi đao chỉ ghim vào một nửa, người vẫn chưa tắt thở.

Hai người lăn xuống đang muốn kêu lên, tuy nhiên tốc độ của Sát thần Lang Phá Thiên và Liên Hoa tiên tử Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng không chậm, thân thể như gió lao tới, chỉ thấy một bóng kiếm thoảng qua, đầu Huyết Lang đã bị Lang Phá Thiên cắt gọn quay tròn mấy vòng trên không trung rồi rơi vào trong tay Trương Cường.

Bởi vì sợ nện xuống dưới đất gây ra tiếng động quá lớn. Còn Lạc Tuyết Phiêu Mai dùng Huyết Liên Xuân giống như Huyết Tích Tử, thoáng cái đã chặt đứt đỉnh đầu Thiết Cẩu.

Trong viện lóe lên ánh đèn, tuy nhiên không thấy người nào. Mấy người lục tìm một hồi, dùng máy thăm dò cũng không phát hiện có vật gì giá trị.

-Kỳ quái! Lẽ nào chúng ta lầm rồi?

Trương Cường nói khẽ.

-Không phải có cơ quan gì sao?

-Cơ quan?

Diệp Phàm vừa nghe thấy đã ngẩn người, đôi mắt ưng mở ra, phát hiện trong viện có một tượng đá, điêu khắc Bát Kỳ Đại Xà của Nhật Bản. Tám đỉnh đầu dữ tợn trợn mắt nhìn, ở dưới ánh đèn lộ ra vẻ rất kinh hãi.

-Đại xà điêu khắc này lẽ ra phải đặt trong đại điện phía trước mới đúng, tại sao lại để trong tòa viện này, không phải cơ quan ở trên người đại xà này chứ.

Lang Phá Thiên cũng chú ý tới, chăm chú quan sát Bát Kỳ Đại Xà.

- Mọi người nhìn cái này không phải có chút cổ quái sao?

Lúc này Lang Phá Thiên chỉ vào đầu đạn phía trên Bát Kỳ Đại Xà.

-Đúng là có chút quái dị, bát kỳ hẳn là thần thoại truyền thuyết viễn cổ, còn đầu đạn là của thời hiện đại, lẽ nào phía trên này có gì đó.

Diệp Phàm phân tích lại nói.

-Mọi người lui về phía sau, để tôi thử xem.

- Muốn lui, muộn rồi! Sát!

Lúc này trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng tiếng kêu.

-Phụt.

Một đoàn sương khói dâng lên, trong viện nhất thời một thoáng mưa lất phất.

-Mọi người chú ý, đeo mặt nạ phòng độc vào, có lẽ là khói độc!

Lang Phá Thiên già dặn kinh nghiệm rống to một tiếng, mấy người nhanh chóng đeo mặt nạ chống độc vào.

Tuy nhiên đám Ma sư cũng không bỏ qua cho bọn họ, mặt nạ còn chưa đeo lên, mấy đạo kiếm quang đã từ mấy phương hướng chém tới, hỗn loạn trong sương khói mơ hồ như ánh sáng u linh .

-Hừ!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đôi mắt ưng phát hiện hình như trong hậu viện có một hòa thượng, trong tay người này vung Khai Sơn chùy, Lực Phách Hoa Sơn một búa sư tử bổ về phía Trương Cường.

-Đinh.

Một tiếng giòn vang vang lên, Trương Cường liền lùi lại ba bốn bước, bảo kiếm trong tay đã bị nện đứt thành hai khúc, vội vàng một như con lừa lăn lộn tránh ra. Tuy nhiên dưới đất đột nhiên toát ra đao nhọn bằng sắt giống như măng tre.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.