[Dịch] Quan Thuật

Chương 426 : Dạy dỗ tiểu tử này một bài học.




- Nói khoác cũng có mức độ thôi thằng nhãi, nói nghe xem, người nào bị mày đẩy vào trại tạm giam. Bố mày làm Kiểm sát viên, chỗ đó có lẽ mày cũng nghe nói rồi, bộ phận chuyên môn đẩy người ta vào trại giam, lão tử còn không dám cuồng vọng như vậy, hôm nay thật đúng là gặp được một tên cuồng vọng ngút trời rồi.

Mí mắt Trì Minh Hiên khẽ giật, cảm giác có vẻ không ổn, nhưng vẫn cứng miệng, không muốn chịu thua.

- Ha ha ha! Nói ra sợ làm các anh giật mình.

Diệp Phàm lắc đầu, nhấp một ngụm trà, nhả khói, mỉa mai nhìn Trưởng phòng Trì, giống như Trưởng phòng Trì là một đại mỹ nữ vậy.

Lúc này Trưởng phòng Trì cảm giác như mình là một con mồi, bị tên thợ săn theo dõi, dần dần trên chóp mũi có mấy giọt mồ hôi toát ra, hung hăng tự mắng mình một câu, “ Sợ cái cóc khô gì, tại sao lão tử lại có chút chột dạ chứ, không phải đụng phải chân thần chứ? Có lẽ không phải, tiểu tử này chưa đến 20 tuổi, nhìn như học sinh, có thể có bản lĩnh gì chứ, chắc là do ảo giác, đúng, tuyệt đối là do ảo giác.”

Trưởng phòng Trì liều mạng động viên mình, nhưng khí thế của cao thủ thất đoạn Diệp Phàm toàn lực thả ra thật sự có chút rất kinh người.

Trưởng phòng Trì cảm giác như đang đối mặt với một ngọn núi, khí thế nặng nề khiến mình không thở nổi, đàn hồi ngược lại, tiểu tử này đột nhiên cười như điên:

- Ha ha ha…ngạo mạn thật! Tôi thật sự muốn biết, nói ra nghe xem, có thể khiến tôi sợ hãi không.

- Ài! Không thấy quan tài không đổ lệ.

Hứa Thần ở bên cạnh cũng không hảo tâm gì, ra sức châm chọc trợ uy, tên nhãi này đương nhiên muốn gây chuyện càng lớn cho Trưởng phòng Trì càng xui xẻo.

- Hình như đầu tiên là một người tên Cổ Chinh Hoa, nghe nói làm ở cục Công An huyện, Trưởng phòng Trì làm Kiểm sát viên có lẽ cũng thường xuyên có nghiệp vụ qua lại với bên công an, nói không chừng còn quen biết Cổ Chinh Hoa.

Diệp Phàm vừa nói đến đây, Dương Kinh Thiên đã thất thanh kêu lên:

- Phó Cục trưởng Cổ Chinh Hoa.

quay đầu lại nhìn, phát hiện khuôn mặt tiểu tử này đầy hoảng hốt, ngây người nhìn Diệp Phàm, bắp chân giống như chuột rút, người cũng lặng lẽ lùi về phía sau, núp ở một góc ghế sa *** không dám lên tiếng.

“Cổ Chinh Hoa, không phải là phó Cục trưởng của cục Công an sao? Hình như bị một tiểu tử tên Diệp Phàm đẩy vào trại giam. Hiện tại không phải đang ở trong nhà lao hát bài ‘Nước mắt sau song sắt’ của đồng chí Lão Trì sao.

Tiểu tử này nghe nói sau đó còn cho đám người Phí Văn Viễn con trai Phí Mặc, Vương Ba cháu trai Cục trưởng cục Tài chính thành phố, công tử Tôn Mãn Quân của phó Chủ tịch huyện Tôn Quang Vinh vào trại giam, đáng sợ hơn là nghe nói hôm nay tiểu tử đó ở trên đỉnh Nam Thiên dám công khai mắng Ngọc Sử Giới của Ngọc gia là ‘Lão già’ phó Trưởng ban.

Nếu thật sự là người này thì tối nay mình thật sự đụng phải chân thần rồi, so với lão nhân gia hắn, mình chỉ có thể xem là một Trưởng phòng nhỏ bé”, tâm tư của Trưởng phòng Trì thay đổi cực nhanh, nhưng trước khi chưa chứng thực y vẫn ra vẻ trấn định.

Y trấn định nhưng mấy tên cấp dưới thì sớm đã lặng lẽ lẩn tới góc ghế sa ***, toàn bộ đứng dưới đất, không dám ngồi lên ghế sa ***.

- Sau này lại có người tên là Phí Văn Viễn, Tôn Mãn Quân hình như hiện tại cũng đang ở trong trại giam, đúng rồi, nếu Vương Tiểu Ba trị khỏi bệnh thì Viện Kiểm sát các anh cũng nên khởi tố có phải không, ha ha ha.

Diệp Phàm bỡn cợt, ngữ khí không biến đổi, trái lại càng lộ vẻ ôn hòa.

Nhưng giọt mồ hôi trên mặt Trưởng phòng Trì ngày càng lớn, lúc mới đầu chỉ nhỏ bằng hạt cát, không lâu sau đã lớn hơn rất nhiều, sắp biến thành hạt gạo rồi. Khi Diệp Phàm quăng ra cái tên Vương Tiểu Ba cuối cùng, Trưởng phòng Trì khẳng định hôm nay gặp phải sát tinh Trợ lý Diệp Phàm của huyện rồi. Giọt mồ hôi thoáng cái bành trướng to như hạt đậu tương trong suốt vương trên mặt.

Cô gái tên là Hồng Mai ở bên cạnh có lẽ chưa từng nghe nói đến uy lực to lớn của Diệp Phàm, còn tưởng rằng Trưởng phòng Trì bị cảm mạo phát sốt, vội vàng móc khăn giấy ra lau cho y.

- Lau cái gì mà lau, cút sang một bên.

Trưởng phòng Trì đụng phải chiếc khăn giấy của Hồng Mai, giống như trúng tà, thoáng cái bắn ra khỏi ghế sa ***.

Nhưng người này lập tức khom người xuống, dáng người vội vàng cúi như vòm cầu, giống như con khỉ của phật Di Lặc cẩn thận nói:

- Xin…xin lỗi Trợ lý Diệp, tôi…tôi….

Ngay cả mấy chữ ‘tôi tôi’ cũng không thốt ra được.

- Hứa tiên sinh còn là khách làng chơi sao? Tôi không phải là ma cô của kỹ viện cổ đại sao? Ha ha ha…

Diệp Phàm cười ôn hòa, nhưng nụ cười đó trong mắt Trưởng phòng Trì sớm đã biến thành ác ma.

- Không…không phải! Là chúng tôi hiểu nhầm, xin lãnh đạo phê bình!

Trì Minh Hiên nhỏ giọng nói, mặt đỏ như đít khỉ, giống như sắp bốc cháy.

- Bây giờ biết sai rồi sao! Hứa Thần tiên sinh là Tổng giám đốc của Truyền thông Phong Tử, là khách do Bí thư Cổ chỉ thị đặc biệt cho tôi mời từ thành phố tới. Bữa tiệc tối nay là do Hứa Thần tiên sinh tổ chức, người ta là nghệ sĩ.

Anh xem xem, các anh còn giống nhân viên công tác của Viện Kiểm sát không? Không khác gì lưu manh côn đồ, đánh khách do Bí thư Cổ của Ngư Dương chúng ta mời tới, hơn nữa còn vu cho người ta là gái gọi gì đó, lời này mà đến tai Bí thư Cổ có lẽ mấy người các anh…..ha ha ha.

Diệp Phàm chỉ nói nửa câu, liếc mắt nhìn mấy đồng chí của Viện Kiểm sát.

- Không, không dám, Trợ lý Diệp, chuyện tối nay đảm bảo sẽ không truyền ra ngoài nửa hạt bụi nào, tôi bảo đảm!

Trưởng phòng Trì run rẩy, vội vàng nói, chỉ còn thiếu vỗ ngực.

- Được rồi! Tôi cũng không muốn so đó với các anh quá nhiều, xin lỗi Hứa tiên sinh là được rồi!

Diệp Phàm nói.

- Hứa…Tổng giám đốc Hứa, xin lỗi, hôm nay chúng tôi có mắt không thấy thái sơn, mạo phạm đến anh, anh….

Da mặt tiểu tử Trì Minh Hiên này tuyệt đối sánh ngang với đít nồi, ngay lập tức đã trở mặt được, khom người xin lỗi không hề do dự, thật sự là nhân tài.

- Ha ha ha!

Vừa nhớ lại bộ dạng sợ sệt của Trưởng phòng Trì, Hứa Thần này thật sự sảng khoái, sảng khoái, trên đường quay về khách sạn Ngư Dương, y cười điên cuồng, cười đến mức khiến người đi đường đều dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn.

- Tổng giám đốc Hứa, anh…anh có thể nhỏ tiếng một chút không, gọi sói đến thì phiền phức, ha ha ha.

Diệp Phàm cười ha hả, liếc mắt nhìn Hứa Thần thầm nghĩ. Tên nhãi này cũng không phải hạng tử tế, dẫn theo kỹ nữ tới phòng hát sinh sự, còn dám đánh nhau với người của Viện Kiểm sát.

Mặc dù nói thiếu phụ ấy tới từ Tích Ninh, khí chất cao nhã, nói trắng ra không phải là một con gà mái, chỉ có điều con gà mái này có văn hóa mà thôi, là loại gà mái đoan trang ở cung điện thần thánh từng học qua đại học.

- Ha ha! Ha ha! Thất lễ rồi, chú Diệp, Hứa Thần này xin nhận chú là anh em, sau này có chuyện gì cứ gọi một tiếng, ở trên địa bàn Thủy Châu, Mặc Hương tôi cũng quen biết mấy người. Quan lớn cấp ban trong huyện cũng có mấy người, đây là danh thiếp của tôi, cầm lấy đi

Hứa Thần nói, đắc ý liếc nhìn Diệp Phàm, đưa tờ danh thiếp màu đỏ tới, hình như không phải làm bằng chất liệu giấy, giống như nhựa, nhưng lại không giống hoàn toàn.

- Danh thiếp! Hôm qua không phải anh đã đưa cho tôi một tờ rồi sao?

Diệp Phàm hơi buồn bực lắc đầu, thầm nghĩ Tổng giám đốc Hứa này thật là thích khoe khoang, đã làm danh thiếp bằng giấy, còn in màu đỏ, thật là người cũng như tên, hơn nữa cầm thứ này nhiều làm cái rắm gì.

- Ha ha! Chú Diệp, tấm danh thiếp này không giống thế, chỉ có anh em mà Hứa Thần này công nhận mới có.

Hứa Thần mỉm cười thần bí.

- Ồ! Thì ra là vậy, vậy tôi phải cám ơn anh Hứa không xem tôi như người ngoài rồi.

Diệp Phàm giả bộ ra vẻ thận trọng cầm lấy tờ danh thiếp.

Trong phòng Vip số một của phòng ca hát Muội Tử, Trưởng phòng Trì vẻ mặt phức tạp liếc nhìn mấy tên cấp dưới, cười khan mắng:

- Thế nào hả? Có phải nhìn thấy anh Trì này không thuận mắt, ra vẻ đáng thương, có chút mất mặt có phải không?Âu Dương Cẩm Hoa thấy sếp đang giơ bàn tay phải lên nhìn, ánh mắt chăm chú nhìn năm ngón tay giống như thầy tướng số nhìn chỉ tay. Điều này làm Âu Dương Cẩm Hoa có chút khó hiểu, chẳng lẽ sếp còn tin điều này.

Vừa lên xe sếp đã nhìn vào tay mình, Âu Dương Cẩm Hoa không nhìn ra vẻ mặt sếp. Hội nghị đảng ủy kéo dài tới bảy giớ mới kết thúc, thậm chí không nghỉ để ăn cơm. Ai cũng biết hội nghị tiến hành nghiên cứu phân công công việc nhưng không ai biết kết quả.

Triệu Quốc Đống tuy nhìn vào bàn tay nhưng tâm tư đã bay đi tận đâu. Không thể nghi ngờ đề nghị đột nhiên hôm nay của Phó Tuyền đã phá vỡ dự định của Tằng Quyền Quân. Dự định tốt chưa chắc đã là không tốt nhưng lại chưa chắc thích hợp nhất đối với Triệu Quốc Đống.

Trong ủy ban đã xác định mình phụ trách Cục kinh tế thương mại, Cục đầu tư nước ngoài cùng với Cục sản nghiệp công nghệ cao, đây vốn là do Trần Cẩm Tài trước phụ trách, mình phụ trách hai mảng này cũng là bình thường. Triệu Quốc Đống không có ý kiến gì.

Nhưng đột nhiên đẩy Cục vận hành kinh tế cùng Cục phối hợp ngành nghề vào tay mình, chỉ sợ Tằng Quyền Quân trước đó không có ý này.

Khẽ thở dài một tiếng, hôm qua Lưu Nham gọi điện cho mình, nhắc mình nước trong ủy ban không đục nhưng tuyệt đôi không trong, đường đường là tiểu Quốc vụ viện liên quan tới vô số quần thể lợi ích sao có thể là trắng tinh được? So sánh với ba cục đã được xác định trước, công việc của hai cục sau có trọng lượng khác hơn nhiều.

Cục điều tiết vận hành kinh tế nắm trong tay đại cuộc điều chỉnh và vận hành cụ thể, có quan hệ khá dày đặc với Bộ năng lượng, Bộ giao thông, bộ Đường sắt và Tổng cục hàng không dân dụng, có chức trách khống chế tổng quan các ngành kinh tế quốc dân. Mà cục phối hợp ngành nghề càng không đơn giản. Lấy một ví dụ đối với bất cứ hạng mục công nghiệp nào lớn có liên quan tới các công ty nhà nước, công ty tư nhân, công ty liên doanh đều cần phải được qua cục phối hợp ngành nghề xét duyệt, đây mới chỉ là một bộ phận nhỏ trong nhiều chức năng của cục này….

So sánh với ba cục kia, phạm vi công việc hai cục này bao trùm rộng hơn nhiều, liên quan tới nhiều ngành nghề, đơn vị hơn nhiều. Nói thẳng ra chính là tài nguyên quyền lực lớn hơn nhiều, đồng thời trách nhiệm và mạo hiểm cũng lớn hơn.

Phó Tuyền tại sao lại giao ra mấy hạng mục công việc đó, hơn nữa thoáng cái đưa hai công việc quan trọng nhất lên vai mình, Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không rõ. Trên đời không có yêu và hận vô duyên vô cớ, Phó Tuyền quyết không thể vì y chủ động nhận công việc bảo vệ môi trường cùng với tiết kiệm tài nguyên mà giao ra công việc này. Nguyên nhân trong đó Triệu Quốc Đống chỉ có thể từ từ cân nhắc, nếu như nói Cục vận hành kinh tế cùng Cục phối hợp ngành nghề coi như ngón trỏ và ngón cái trên tay mình, như vậy công việc của Cục kinh tế thương mại chính là ngón giữa, ngón tay cái cùng ngón trỏ thậm chí ngón giữa phối hợp cũng có thể dễ dàng hoàn thành công việc khá phức tạp. Nhưng nếu như ngón nhẫn Cục sản nghiệp công nghệ cao cùng ngón út Cục đầu tư nước ngoài cũng có thể dung hợp được, như vậy một bàn tay này thật sự có thể tạo ra cả thế giới.

Chỉ mong mình có thể thực hiện được động tác này một cách hoàn mỹ.

Lưu Nhược Đồng một mực ngồi trong phòng khách xem Tv, bóng người thay đổi trên màn hình đối với cô mà nói lại không có chút tác dụng gì, cô không thấy được gì cả.

Ngoài cửa cuối cùng có tiếng động, Lưu Nhược Đồng đi nhanh ra mở cửa, mùi rượu đập vào mặt làm cô nhíu mày. Nhưng nhìn ánh mắt và vẻ mặt của Triệu Quốc Đống, Lưu Nhược Đồng yên tâm hơn. Ánh mắt rất tỉnh táo, ngoài mặt cũng không có gì khác lạ chỉ còn lưu lại vẻ mặt tự hỏi.

Cầm cặp trong tay Triệu Quốc Đống, Lưu Nhược Đồng nhẹ nhàng nói:

- Sao về muộn như vậy anh?

- Hội nghị đảng ủy nghiên cứu phân công công việc đến bảy rưỡi, mọi người ngồi ăn cùng nhau nên muộn một chút.

Lưu Nhược Đồng chú ý vẻ mặt Triệu Quốc Đống có chút khác lạ nên hơi khẩn trương. Chẳng lẽ hắn mới tới mà ủy ban đã có người nhằm vào hắn? Hình như không thể, hơn nữa với tính cách của Triệu Quốc Đống thì nếu ủy ban cố ý làm khó hắn chỉ sợ càng kích thích đấu chí của hắn. Nhưng vẻ mặt của hắn bây giờ có chút hoang mang nên cô không nhìn ra được có ý gì.

- Đã xác định rồi chứ anh?

Lưu Nhược Đồng cảm thấy mình bây giờ càng lúc càng giống một người vợ. Trước đây cô không hứng thú biết chuyện của hắn, nhất là công việc của hắn cô càng không muốn Hoàng Mộng Chân, mà bây giờ trong lòng cô luôn thấy tò mò và mong sớm hiểu.

- Xác định rồi.

Triệu Quốc Đống cũng nhận ra thay đổi của Lưu Nhược Đồng.

- Ồ, em không phải cũng thấy hứng thú anh phụ trách quản lý gì đó chứ?

Mặt Lưu Nhược Đồng nóng lên, chẳng biết từ lúc nào mình đã thật sự thay đổi, ngay cả hắn cũng thấy thế, như vậy nói rõ mình thay đổi quá lớn.

- Anh không phải khó khăn lắm mới về được sao? Lưu Nham gọi điện bảo em nhắc anh là nước ở Ủy ban kế hoạch phát triển sâu mà không đục, em cảm thấy lời này có nhiều nghĩa.

Lưu Nhược Đồng cố che giấu cảm xúc của mình.

- Sâu mà không đục?

Triệu Quốc Đống cầm khăn mặt nóng Lưu Nhược Đồng đưa tới. Mùa xuân Bắc Kinh có nhiều bụi cát làm người ta luôn có cảm giác mặt không quá sạch. Hắn lau xong gật đầu nói:

- Ừ, những lời này rất chính xác.

- Có phải là anh cảm thấy gì không?

Lưu Nhược Đồng khá nhạy cảm ý thức được gì đó.

- Chưa thể nói chẳng qua công việc trong ủy ban đúng là có chút nằm ngoài dự đoán của anh. Ừ, từ phân công công việc anh có thể cảm giác được một chút.

Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế, suy nghĩ một chút rồi nói.

- Không thoải mái ư? Hay là không quá hài lòng?

Lưu Nhược Đồng nhíu mày nói.

- Cũng không hẳn, thoải mái hay không thì không thể hiện được công việc mình phụ trách, còn phải xem trong công việc sau này như thế nào. Hài lòng thì nói như thế nào nhỉ? Hơi khác suy nghĩ của anh. Anh vốn tưởng ủy ban sẽ để anh phụ trách mảng kinh tế địa phương và kinh tế nông thôn nhưng không ngờ lại đưa cho anh hai mảng có trách nhiệm quá nặng.

Triệu Quốc Đống cười khổ nói:

- Nếu là người khác nhìn thì nhất định là ủy ban coi trọng anh, cho nên tăng trọng trách cho anh. Nhưng đối với anh mà nói trọng trách có nghĩa trách nhiệm của anh càng lớn, mạo hiểm và nghĩa vụ cũng tăng lên. Mà em cũng có thể hiểu con người anh, làm việc phải làm tốt, nhưng nhiều khi anh chưa chắc có thể làm cho mình hài lòng.

Lưu Nhược Đồng thở ra một hơi, nghe ý của Triệu Quốc Đống tức là ủy ban giao nhiệm vụ rất nặng nề cho hắn, thậm chí vượt qua dự đoán của hắn. Điều này làm hắn có chút lo lắng, đây là lần đầu cô thấy Triệu Quốc Đống có vẻ mặt không quá tự tin.

- Quốc Đống, lần đầu em thấy anh không tự tin vào mình, em cảm thấy anh có thể làm được.

Chỉ một câu ngắn gọn nhưng thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối của cô vào Triệu Quốc Đống.

Hơn nữa cô tin vào Triệu Quốc Đống cũng là từ đủ biểu hiện của hắn khi kết hôn đến giờ.

Bắt đầu từ khi hắn điều từ Hoa Lâm tới quận Tây Giang, gần như mỗi lần Triệu Quốc Đống điều chỉnh công việc đều có vẻ tử chiến đến cùng. Hắn làm tốt ở Hoa Lâm, người ta điều hắn tới quận Tây Giang đang giở chết giở sống, nhận chức bí thư còn cả một cơ nghiệp hủ bại. Triệu Quốc Đống chỉ dùng thời gian một năm để thay đổi tất cả, mặc dù không thể nói thực hiện lthoát thai hoán cốt, nhưng ít ra tại kết cấu sự nghiệp đã đồng chí căn bản. Đến Hoài Khánh, một thị xã vốn hỗn loạn nhưng sau khi hắn làm Phó thị trưởng thường trực đã xử lý hết số nợ của Quỹ tín dụng, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, chế tạo Hoài Khánh làm thành phố công nghiệp mới, mỗi một công việc đều dùng hết nỗ lực.

Có lẽ chỉ thời gian hắn tới Bộ năng lượng là khá bình yên. Mà từ Bộ năng lượng đến Thị xã Ninh Lăng hắn từ hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, trong ba năm biến Ninh Lăng thành thị xã đầu tiên của khu vực đất liền đột phá GDP 100 tỷ. Đến Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng tạo sóng gió cực lớn. Không cần biết bên ngoài đánh giá tốt hay xấu nhưng chỉ riêng bản lĩnh này đã không dễ có người so sánh được.

Triệu Quốc Đống nhìn vẻ mặt kiên định mà bình tĩnh của Triệu Quốc Đống, hắn cười nói:

- Em tin anh như vậy sao?

- Không tin anh thì em còn tin ai?

Lưu Nhược Đồng nghiêng đầu hỏi.

Bị Lưu Nhược Đồng hỏi lại, Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Hắn lắc đầu nói:

- Anh tự biết bản thân mình, lần này đến bộ có lẽ là thử thách lớn nhất từ khi anh theo chính trị. Kinh nghiệm công tác ở địa phương đưa vào cấp bộ chưa chắc đã là chính xác hợp lý. Lúc trước sợ lãnh đạo không tin tưởng, phân công công việc ít cho mình, nhưng khi có nhiều công việc lại thấy mình không tự tin.

Lưu Nhược Đồng nhìn thẳng vào mắt Triệu Quốc Đống, như muốn nhìn ra suy nghĩ thật của hắn. Triệu Quốc Đống không né tránh, chỉ lặng lẽ nhìn lại. Lúc lâu sau Lưu Nhược Đồng mới cắn môi nói:

- Anh có thể làm được, em tin vào ánh mắt và sức phán đoán của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.