[Dịch] Quan Thuật

Chương 406 : Coi trọng cao độ.




- Còn dám mạnh miệng, Văn Viễn, lên, xuất khẩu ác khí đi, dám chọc vào chúng ta, đừng tưởng rằng lấy cái danh hão Trợ lý Chủ tịch huyện ra thì chúng ta sợ, chẳng qua chỉ là một Trợ lý quèn cấp bậc Trưởng phòng. Mày tưởng rằng Bí thư Cổ thật sự coi trọng mày sao, ông ta làm vậy còn không phải lợi dụng mày, Chủ tịch huyện Vệ ban đầu không phải là người rút chức vụ của mày sao, bây giờ lại quăng cho cái danh hão Trợ lý, thằng nhãi mày đúng là loại chổng mông lên trời, tao nhổ vào!

Vương Tiểu Ba thật sự là cuồng vọng không thôi, Cổ Bảo Toàn cũng không thể nghe tiếp tục nữa, hừ lạnh một tiếng đi vào nhà giam.

Đám người Vương Tiểu Ba thật sự là cuồng vọng đến tận nhà, nếu cửa phòng thẩm vấn không đóng thì đã đấm đá loạn xạ rồi.

Đồng chí Diệp Phàm đương nhiên rất thê thảm, đầu tóc rối tung, trên mặt cũng có những vết bầm nhỏ, cà nhắc ngồi xuống chiếc ghế phía trước, nhìn qua chẳng khác nào một kẻ ăn xin chính tông.

- Hừ! Các cậu là ai? Là cảnh sát phải không?

Kêu Chu Bá Thành ra đây.

Cổ Bảo Toàn lạnh lùng liếc nhìn Vương Tiểu Ba, tên nhãi này cũng không nhận ra Cổ Bảo Toàn, cũng lạnh lùng liếc nhìn lại.

Đang muốn mở miệng chửi thì nhìn thấy Vương Xương Nhiên ở phía sau đã tức giận đến mức mặt trắng bệch, lời đã tuôn đến khóe miệng lại nhét vào lại trong bụng.

- Còng tay lại, mở còng cho Trợ lý Diệp.

Lời nói của Vương Xương Nhiên giống như băng lạnh vạn năm, khiến người ta phải run sợ.

Ba tên cảnh sát trong phòng thẩm vấn đang xem cảnh náo nhiệt chợt run rẩy khắp người, nhìn Vương Xương Nhiên, lại lén lút liếc mắt nhìn đám người Vương Tiểu Ba và Phí Văn Viễn, cầm lấy còng tay không dám động đậy.

Vương Xương Nhiên không có kiêm nhiệm Cục trưởng cục Công an. Lời nói của Bí thư Ủy ban tư pháp thì có bao nhiêu uy lực. Ba tên cảnh sát này không có lá gan đắc tội với Phí Văn Viễn, y là con trai của Bí thư khối Đảng Phí Mặc.

Còn Tôn Mãn Quân lại là con trai của phó Chủ tịch huyện Tôn, Vương Tiểu Ba lại càng có lai lịch lớn hơn, cháu trai của Vương Thiên Lượng Cục trưởng cục Tài chính thành phố, cho nên ba tên cảnh sát nhất thời cứ giằng co, lần khân vặn vẹo hai tay không dám đi tới.

- Hừ! Các cậu không muốn mất việc chứ?

Vương Xương Nhiên đặc biệt cảm thấy mất mặt, sắc mặt tái đi, tăng thêm thanh âm hừ nói:

- Đây là Bí thư huyện ủy Cổ và Chủ tịch huyện Vệ.

- A.

Sắc mặt ba tên cảnh sát đại biến, run rẩy, cuối cùng cố lên gân tiến lên trước còng tay đám người Vương Tiểu Ba.

- Bí thư Cổ, ông là Bí thư huyện ủy cũng không thể bắt người lung tung như vậy, ông làm như vậy tôi sẽ tố cáo ông quấy nhiễu công chính tư pháp.

Vương Tiểu Ba đương nhiên cũng cố lên gân, lá gan tê dại, có chút chột dạ khi nói ra những lời này, nói không sợ là giả, một Bí thư huyện ủy đương nhiên có quan uy của quan lại phong kiến, đâu phải là loại cáo mượn oai hùm như Vương Tiểu Ba có thể so sánh được.

- Tố cáo! Được thôi, tôi chờ xem.

Cổ Bảo Toàn cũng không để ý đến gã, liếc mắt nhìn Diệp Phàm:

- Đồng chí Diệp Phàm, cậu phải chịu thiệt thòi rồi. Đi, chúng ta cùng tới Thủy Vân Cư.

- Bí thư Vương, anh ở lại xử lý chuyện này cho tôi, điều tra rõ ràng rồi báo cáo tình huống cụ thể cho tôi, trước khi chưa điều tra rõ ràng không cho phép thả bất cứ người nào.

Cổ Bảo Toàn quay đầu nói với Vương Xương Nhiên.

Vương Ngũ sau khi nghe nói Cổ Bảo Toàn là Bí thư huyện ủy, biết chắc Diệp Phàm sẽ không sao, vì vậy lén quay phim rồi chuồn về Thủy Vân Cư.

- Vương tiên sinh, Diệp Phàm không sao chứ?

Thấy Vương Ngũ quay lại, Tạ Mi Nhi và tứ mỹ nhân thủy thành đều vây quanh hỏi han, trong lòng các nàng đều đang rất lo lắng.

- Bị đánh rất thê thảm, hình như còn bị thương, nhưng hiện tại Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đều chạy tới đó rồi, có lẽ không có việc gì, chuyện vừa rồi tôi đã lén quay phim rồi, các cô có muốn xem không? Những cái nầy đều là chứng cứ, nhất định phải giữ lại.

Vương Ngũ nói.

- Mau mang ra xem xem.

Tống Trinh Ngọc hét lên, nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có vẻ là lạ, Tống Trinh Ngọc cảm thấy mình có phải quá nóng lòng, gương mặt thoáng cái lại ửng đỏ, lẩm bẩm nói:

- Tôi…tôi chỉ là có chút lo lắng.

Vừa lúc có thiết bị phát hình, Thủy thành tứ mỹ liền xúm lại xem.

Không lâu sau thì truyền đến tiếng thét chói tai của năm con cọp cái.

- Mọi người xem! Đó chính là tên giở trò bỉ ổi xé quần áo của tôi, quần áo của tôi đều bị xé nát.

Lan Điền Trúc hét lên.

- Tôi cũng giống vậy, mọi người xem, còn nắm lấy tay tôi lôi kéo. Đồ lưu manh khốn khiếp!

Diệp Khả Khả hét lớn.

- Trinh Ngọc, cậu nhìn xem, Trợ lý Diệp lúc ấy hình như đang ôm cậu.

Tiểu thư Triệu Tứ cười khúc khích.

- Đúng vậy Trinh Ngọc, lúc ấy cậu xem, hai tay cậu cứ ôm lấy cổ Trợ lý Diệp, giống cực kỳ, ha ha ha.

Diệp Khả Khả tinh nghịch, lời nói vô cùng mập mờ ám hiệu, chỉ có Tạ Mi Nhi trong lòng không có mùi vị này, trong lòng lại thấy vị chua, “ Anh Diệp thật là người đa tình, cứu người ta còn ôm nữa, thân mật như vậy, ôm cổ cứng ngắc, làm sao không biểu diễn trò hôn môi luôn đi.

Làm đại anh hùng, tại sao không bị người ta đá chết đi, tốt nhất là bị người ta đá chết, để mình không phải nhìn thấy, lòng không vướng bận. Ài…nhưng hình như lần trước anh ấy cứu mình, mình cũng được anh ấy ôm như vậy.”, Tạ Mi Nhi vừa nhớ lại tình cảnh kiều diễm Diệp Phàm cứu mình lần trước, gương mặt lại ửng đỏ, vội vàng đi ra ngoài không dám ở trong phòng nữa, sợ bị người khác nhìn thấy manh mối gì đó.

Trong khi mấy cô gái đang ríu rít trong phòng họp thì Diệp Phàm đi theo Bí thư Cổ Bảo Toàn tới Thủy Vân Cư, được Trương Cường dẫn thẳng vào phòng.

- Bốn cô gái, các cô không sao chứ?

Diệp Phàm thò đầu vào hỏi.

- Diệp…Diệp Phàm, anh được ra ngoài rồi sao, có bị thương không, để chúng tôi xem xem.

Bốn cô gái thoáng chốc chen chúc lao ra cửa, Lan Điền Trúc sờ lên quần áo như muốn xem thương thế của Diệp Phàm.

Tống Trinh Ngọc nghĩ đến Diệp Phàm vì cứu mình mà bị đánh thành bộ dạng như ăn xin thế này, trong lòng rất cảm kích, xông tới trước mặt Diệp Phàm, đưa tay sờ sờ lên mặt hắn vội hỏi:

- Trên mặt anh hình như có vết bầm tím, chúng tôi đều nhìn thấy, đám người bọn chúng đấm đá anh. Khốn khiếp! Tôi nhất định phải nói với cha, thật quá vô lý, phải đòi lại công lý cho anh.

Diệp Phàm sửng sốt, mới nhớ tới chuyện vừa rồi kêu Vương Ngũ quay phim lại, nhất thời nảy ra ý hay, lén lút liếc nhìn chiếc máy âm thanh cao cấp trong phòng hội nghị, có lẽ vừa rồi mấy cô gái đang xem cảnh tượng mình bị đánh, giả vờ khó hiểu hỏi:

- Nhìn thấy? Các cô không phải ở Thủy Vân Cư sao, làm sao có thể nhìn thấy phòng Công an huyện, lẽ nào lại có thiên lý nhãn?

- Tôi kêu người quay lại, đây chính là bằng chứng. Tôi phải mang về kêu Đài truyền hình xin Giám đốc đài truyền hình phát đi, để nhân dân toàn tỉnh nhìn thấy cục Công an Ngư Dương đã biến thành cái gì.

Vô pháp vô thiên, làm càn bôi nhọ bốn cô gái chúng tôi, giúp đỡ bọn lưu manh ức hiếp bốn cô gái chúng tôi. Chị Lan, chúng ta lập tức quay về đi, nơi này rất không an toàn.

Tống Trinh Ngọc cũng biết người đi phía sau nhất định là Bí thư Cổ, những lời này đương nhiên cũng cố ý nói ra cho một số người nào đấy nghe.

- Đừng làm loạn Trinh Ngọc, người xấu chỗ nào cũng có, cô không thể vơ đũa cả nắm. Tôi tin Bí thư huyện ủy Cổ và Chủ tịch huyện Vệ sẽ xử lý theo lẽ công bằng, trả lại công đạo cho chúng ta.

Diệp Phàm vừa nói vừa nghiêng người giới thiệu:

- Trinh Ngọc, Điền Trúc, vị này chính là Bí thư Cổ của huyện ủy Ngư Dương, vị này là Chủ tịch huyện Vệ. Mọi người có gì oan ức cứ tận lực nói với bọn họ, bọn họ đã đích thân đến đây thăm các cô, tôi tin lãnh đạo sẽ có trừng phạt thích đáng.

Sau đó hắn lại chỉ vào bốn cô gái giới thiệu:

- Bí thư Cổ, vị này là cô Tống Trinh Ngọc của Đài truyền hình tỉnh, vị này là Lan Điền Trúc phóng viên báo tỉnh. Hai vị còn lại là bạn của bọn họ, tiểu thư Triệu Tứ và Diệp Khả Khả.

- Phóng viên Tống, phóng viên Triệu, cô Diệp, cô Triệu, xin chào. Chuyện xảy ra tối nay tôi đã biết rồi, để các cô phải chịu thiệt rồi.

Bí thư tôi đúng là làm việc không tốt! Các cô đã vất vả từ Thủy Châu chạy tới huyện nhỏ Ngư Dương, giúp đỡ chúng tôi truyền bá văn hóa, nâng cao danh tiếng của Ngư Dương, chúng tôi vô cùng cảm kích. Chuyện các cô bị người ta bôi nhọ, tôi đã chỉ thị cho Bí thư Vương của Ủy ban Tư pháp đích thân điều tra rõ ràng, hiện tại đang trong quá trình điều tra thu thập chứng cứ toàn diện. Ở đây tôi xin được biểu thị thái độ, một khi đã xác định, quyết không bỏ qua.

Cổ Bảo Toàn nắm lấy tay Tống Trinh Ngọc, trong lời nói chân thành kèm cả ý xin lỗi, lập trường kiên định.

Vệ Sơ Tinh cũng bước lên, nắm chặt tay Lan Điền Trúc nói:

- Phóng viên Lan, phóng viên của báo tỉnh các cô chịu đến Ngư Dương chúng tôi, đây là phúc khí của Ngư Dương chúng tôi. Chuyện tối nay, Ngư Dương chúng tôi xin được xin lỗi các cô. Bí thư Cổ cũng nói rồi đấy, nhất định chúng tôi sẽ điều tra đến cùng, bất luận liên quan đến người nào cũng sẽ nghiêm túc xử lý.

Vẫn xin phóng viên Lan có thể lượng thứ, thông cảm cho chỗ khó xử của Ngư Dương chúng tôi, có thể lưu lại tiếp tục phỏng vấn, tôi bảo đảm, sau này nhất định sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa.

Ngày mai huyện sẽ đặc biệt phái ra bốn cảnh sát hình sự theo sát các cô cùng tham gia vào nghi thức rước tượng đồng của Tiếu tiên sinh.

Cảnh tượng trên đỉnh Nam Thiên rất đẹp, độ cao so với mặt biển là khoảng 1300 mét. Vĩ nhân không phải từng nói rồi sao? Cảnh tượng vô hạn ở trên đỉnh núi nguy hiểm, trèo lên càng cao, càng nguy hiểm, càng có thể nhìn thấy cảnh tưởng tuyệt diệu, tôi tin các cô nhất định sẽ yêu thích nó.

Vệ Sơ Tinh dù sao cũng là du học sinh, cũng rất biết cách nói chuyện, chỉ cần nói ra mấy câu đã khiến mấy cô gái thoải mái hơn nhiều.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Diệp Phàm, Tống Trinh Ngọc không khỏi đau xót, miệng lại cong lên:

- Chúng tôi lần này tới đây phỏng vấn là vì nể mặt Trợ lý Diệp, không ngờ vì chuyện này mà Trợ lý Diệp lại chịu trọng thương. Ài! Trợ lý Diệp là một người tốt, rất có tinh thần trọng nghĩa, lúc ấy để thuyết phục chúng tôi đến Ngư Dương, anh ấy đã tiêu phí không ít lời lẽ.

- Đúng vậy! Lúc ấy tôi còn nói đùa với Trợ lý Diệp. Nếu anh ta khấu đầu bổn cô nương ba lạy thì chúng tôi sẽ đến Ngư Dương, không ngờ anh ta rất chân thành nói: Nếu để các cô chịu đến Ngư Dương, tuyên truyền cho Ngư Dương chúng tôi, tôi có phải khấu đầu 18 cái cũng không hối hận.

Ngư Dương là một huyện quá nghèo, Ngư Dương chúng tôi cần phóng viên hô hào, Ngư Dương có núi non tuyệt đẹp, không khí trong lành, đặc sản phong phú, có thôn làng của dân tộc Xa với văn hóa đặc sắc, cho nên chúng tôi rất động lòng, ai ngờ lại gặp chuyện này. Trợ lý Diệp bị thương còn nặng hơn chúng tôi. Ài.

Lan Điền Trúc cũng biết có đi có lại, thừa cơ nói giúp mấy câu cho Diệp Phàm.

Sau khi an ủi một hồi, Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh trở về, đứng ở cổng Thủy Vân Cư nắm thật chặt bàn tay Diệp Phàm, nhẹ nhàng dặn dò:

- Trợ lý Diệp, cậu nhất định phải lấy lại thước phim của các ký giả quay được, không được để các cô ấy mang về tỉnh. Nếu để nó phát trên Đài truyền hình tỉnh thì Ngư Dương chúng ta thật sự nổi danh rồi. Đây là một nhiệm vụ chính trị, sau khi có được cuốn phim đó thì trực tiếp mang đến phòng làm việc của tôi. Tối nay vất vả cho cậu rồi.

Cổ Bảo Toàn trước khi đi còn vỗ vỗ lên vai Diệp Phàm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.