[Dịch] Quan Thuật

Chương 363 :  Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ




Lúc này Trữ Ngọc Muội cũng mắng:

- Chủ nhiệm Trương của xã Khê Khanh còn mắng mấy đồng chí của cục Tôn giáo chúng tôi là ni cô, đúng là thổ phỉ.

- Phải không? Là người nào mắng?

Trương Tân Huy trầm mặt, chỉ e câu này chọc tới Diệp Phàm.

Đồng chí Diệp Phàm vừa bị biếm vào lãnh cung Cục Tôn giáo, trong bụng đang đầy tà hỏa, nếu như bị mấy đồng chí xã Khê Khanh khơi lên thì phiền toái, hơn nữa Trương Tân Huy cũng có quan hệ với Diệp Phàm nên có xu hướng thiên về bên cục.

Nghe chủ nhiệm Trương hỏi vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn về phó bí thư Lâm Đức Toàn.

Lâm Đức Toàn bị Trương Tân Huy nhìn vào đành phải thừa nhận:

- Là tôi nói, lúc đó vì quá tức giận lại có uống chút rượu nên nói bậy, chẳng qua chỉ nói bọn họ đi miếu hòa thượng hóa duyên đi.

- Tôi đâu có nói bọn họ đi làm ni cô.

- Còn thể thống gì! Các anh đem Cục Tông giáo thành chỗ nào rồi, mau trở về viết kiểm điểm, cả ba bên đều được cục trưởng Mã đồng ý, tuy nhiên các đồng chí Cục Tôn giáo đến trước, làm việc cũng phải nói thứ tự.

Những bàn ghế của Cục Tôn giáo đã đem lên xe coi như xong, mấy bộ còn lại để cho hai xã chia nhau đi. Sau này không cho phép tái diễn, nếu không toàn bộ về viết kiểm điểm đi. Hừ! Đi ra đi.

Trương Tân Huy trầm mặt phất tay bảo cả ba bên lui ra.

- Còn chuyện mắng người thì sao

Mai Hồng Muội vẫn còn hậm hực thì bị Diệp Phàm cắt ngang:

- Còn không mau đem mấy bộ bàn ghế đi, làm ầm ĩ còn chưa đủ phải không? Hừ!

Ba phương nhân mã cúi đầu đang định ra cửa thì đã thấy phó bí thư huyện ủy Phí Mặc đứng ở đó, lên tiếng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy, tôi vừa đi ngang qua đây nghe thấy tiếng cãi nhau, trụ sở chính quyền biến thành cái chợ rồi phải không?

- Bí thư Phí, là như vậy, mới vừa rồi mấy đồng chí Cục Tôn giáo…

Trương Tân Huy thấy Phí Mặc tới thì vội vàng đứng lên rồi kể lại một lần.

Trong lòng y buồn bực, “ Chuyện này làm sao nhanh như vậy, Phí Mặc từ đâu mà thò mặt ra, chuyện nhỏ này mà cũng dính vào, đúng là quái lạ.”

Chuyện này đương nhiên là do bí thư Phí Quốc Tư của xã Khê Khanh báo cho Phí Mặc, Phí Mặc đến đây chắc là làm chỗ dựa cho xã Khê Khanh.

- Hừ! Cục Tôn giáo là ngành trực thuộc huyện. Một cục của huyện mà tranh giành với mấy xã nghèo, nói ra không sợ người ta cười cho rụng răng. Còn thể thống gì, hừ!

Phí Mặc hừ một câu, gật đầu với Trương Tân Huy nhưng ánh mắt lại liếc qua Diệp Phàm , không biết có ý gì.

Trương Tân Huy biến sắc, câu này của Phí Mặc là chỉ chó mắng mèo.

Ý tứ của nó rõ ràng là bảo Cục Tôn giáo đừng nên tranh giành với mấy xã nghèo mới phải.

Mình mới vừa rồi phê bình mấy xã, bây giờ ý tứ của Phí Mặc chẳng phải là nói chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy xử lý bất công, sau đó ám chỉ Diệp Phàm lại đi tranh giành với mấy xã nghèo, không ra thể thống gì.

- Ha ha ha, lão Phí đã ở đây rồi, một chút chuyện nhỏ còn làm động đến chính quyền, đúng là không ra thể thống gì!

Phí Mặc vừa xoay người thì Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần lại như cũng tình cờ đi ngang qua lên tiếng.

- Chủ tịch Tiếu, chuyện này…

Thấy Tiếu Tuấn Thần tới đây, Lôi Sơn Căn của xã Thanh Mạch cảm thấy tự tin hẳn lên.

Bởi vì bí thư xã Thanh Mạch Tiếu Phúc Bình là người của Ngư Dương Tiếu gia.

Tiếu Tuấn Thần có mặt ở đây chắc là cũng vì có quan hệ với y.

- Mẹ kiếp! Mấy cái bàn hỏng này lại có thể làm cho ba thường vụ ló mặt, quan trường Hoa Hạ đúng là phức tạp, đánh chó thì lập tức có chủ chống. Khó trách mấy chủ tịch xã, thị trấn lại có thể kiêu ngạo đến thế.

Diệp Phàm mặt không hề thay đổi đứng tại chỗ không lên tiếng.

- Được rồi, phó Chủ tịch Lôi, chuyện này đừng nói nữa, quay về đi, chiếc bàn này để cho các đồng chí dưới xã và cục Tôn giáo đi.

Tiếu Tuấn Thần hát ra một khúc như vậy, thể hiện ý tứ gì đó rất rõ ràng.

Diệp Phàm suy nghĩ một lát là hiểu, tuyệt đối là chiêu thuật lùi để tiến.

- Đi thôi, cái bàn này tặng cho các đồng chí tới từ xã, thị trấn phía dưới. Chúng ta là cơ quan của huyện, các đồng chí tới từ xã chạy một chuyến không dễ dàng gì, quay về còn phải nghiên cứu hoạt động tổ chức ngày mai.

Diệp Phàm cố nặn ra một nụ cười, gật đầu với ba thường vụ, dẫn đám người của cục Tôn giáo định rời đi.

- Cục trưởng Diệp, các anh ban đầu đã chuyển đi một xe, nghe nói toàn là bàn ghế tốt nhất, những cái đó…những cái đó.

Lúc này phó Bí thư xã Khanh Hương thấy Phí Mặc đang ở đây, lại có thể cuồng ngạo đến bước này, chất vấn Diệp Phàm ngay tại chỗ.

Người này cũng có ý dựa vào Phí gia, ỷ vào thế lực của Phí gia căn bản không đặt Cục trưởng Diệp Phàm của cục Tôn giáo trong mắt?

Hơn nữa nghe nói khi Diệp Phàm bị lột mũ quan, Phí Mặc cũng xuất ra lực lớn, Bí thư Phí khẳng định là đối phó với Diệp Phàm.

Trường hợp này Bí thư Phí cũng ngại tính toán với Diệp Phàm, mình trái lại có thể nhảy ra vì ông ấy đánh trận, làm một con tốt qua sông vinh quang.

Chủ nhiệm Trương Tân Huy thầm kêu lên một tiếng ‘Hỏng bét’, đang định mở miệng kịp thời giải vây.

- Sao vậy? Phó Bí thư Lâm muốn lấy sao, nếu không anh đi chuyển đi!

Diệp Phàm cũng không nhịn được nữa, chọc giận rồi, trực tiếp đâm tới.

- Tôi…tôi…

Lâm Đức Toàn bị nghẹn thở, cũng bị cơn tức giận của Diệp Phàm hù dọa, cứ đưa mắt len lén nhìn Phí Mặc không lên tiếng.

- Phó Bí thư Lâm, bộ bàn ghế đó vốn là của Cục trưởng Triệu Bính Kiện, sau này đến huyện thì đưa cho Cục trưởng Diệp của chúng tôi, lẽ nào anh muốn ngồi lên vị trí của Cục trưởng Diệp sao?

Lúc này Vệ Bảo Quốc ở bên cạnh cũng không nhịn được hừ lạnh nói một câu. Thật ra trong lời nói đương nhiên cũng ánh xạ rõ ràng, mọi người đều có thể nghe ra.

- Tôi không phải…

Lâm Đức Toàn rất là xấu hổ, khuôn mặt đã trướng lên như gan heo.

“Phế vật!”, Phí Mặc thầm mắng một câu, nhưng trận này vẫn phải thay y gỡ rối, hừ lạnh nói:

- Phó Chủ tịch huyện Triệu thăng chức rồi, lẽ nào ông ấy đến làm việc ở huyện lại không có bàn, cái bàn đó khi phó Chủ tịch huyện Triệu nhậm chức Cục trưởng cục Tài chính đã đặt mua. Theo lý nên thuộc về tài sản của cục Tài chính, nên để cho Cục trưởng Mã dùng, Cục trưởng Diệp tại sao có thể lấy của Cục trưởng Mã người ta.

Lời này của Phí Mặc càng âm khí, một câu nói ra để chỉ rõ Triệu Bính Kiện có hành vi tùy ý tham ô tài sản nhà nước, một chiêu âm hiểm hơn là nói Diệp Phàm có phải muốn cướp vị trí của Cục trưởng cục Tài chính Mã Thiết Lâm hay không.

Nếu chuyện này truyền đến tai Cục trưởng Mã, trong lòng người ta nhất định sẽ mọc ra một cái ung nhọt, sau này muốn kiếm chút tiền gì đó thì phiền phức, y là thần tài gia, vì sĩ diện cũng sẽ không chịu được.

- Cục trưởng Vệ, anh lập tức tổ chức nhân viên chuyển những thứ chuyển đến cục trước đó nguyên xi về lại cục Tài chính, tôi không muốn có người ở trong tối phàn nàn tôi. Chuyện nhỏ như cái mông cũng có thể nói ra như một ngọn núi. Ha ha ha. Không phải chỉ là một bộ bàn ghế thôi sao! Tôi còn tưởng là làm từ lá vàng đấy.

Diệp Phàm ám dụ Bí thư Đảng ủy Phí Mặc là người bụng dạ hẹp hòi, quay đầu lại nói với phó Cục trưởng Vệ Bảo Quốc:

- Cục phó Vệ, sau khi quay về lập tức tổ chức các đồng chí bàn bạc thật tốt chuyện hoạt động ngày mốt, tối nay kêu các đồng chí dọn hết bàn cũ dùng trước kia đi, nhìn lại thấy chướng mắt.

- Chuyển đi! Cục trưởng, chuyển mấy cái bàn rách nát của chúng ta đi, không có bàn vậy ngày mai người trong cục chúng ta làm việc như thế nào?

Lúc này Đinh Hương Muội cẩn thận hỏi, trong lòng có chút bồn chồn.

Vì lúc này Cục trưởng Diệp mới bị phó Bí thư Phí chèn ép, trong bụng nhất định là đầy lửa giận, làm không tốt thì mình sẽ gặp xui xẻo.

Nhưng chuyện này không hỏi cũng không được, nếu không ngày mai không có bàn, mọi người không không kêu ầm ĩ ngất trời hay sao. Phải biết rằng mấy đồng chí trong cục Tôn giáo cũng không phải là loại đèn cạn dầu gì, mà toàn là lão gia.

- Ha ha ha, còn sợ không có bàn, bàn nhất định sẽ có. Xe bánh mì cũng có. Không cần lo lắng, 8 giờ sáng mai toàn thể các đồng chí sẽ có bàn mới. Hơn nữa toàn là loại bàn dành cho cấp bậc phó phòng, đều là bàn ông chủ, ha ha ha.

Diệp Phàm cười phá lên, quay đầu lại chào hỏi Chủ nhiệm Trương, Chủ tịch huyện Tiếu và Bí thư Phí. Sau khi nói xong cũng không quay về, tiếng bước chân bước đi vô cùng chói tai. Sắc mặt Phí Mặc hơi tái xanh nhìn theo bóng lưng của Diệp Phàm, Tiếu Tuấn Thần ở trong chỗ tối lén cười không thôi, cho rằng Phí Mặc là nhân vật xếp thứ ba trong huyện lại đi tranh cãi với Diệp Phàm, Cục trưởng bị nhốt vào lãnh cung.

Trương Tân Huy lắc đầu, thầm thở dài, “ Ài! Tiểu Diệp vẫn còn trẻ tuổi nông nổi, làm sao có thể không nể nang mặt mũi Phí Mặc như vậy. Mặc dù nói lời nói rất mịt mờ, nhưng đứa ngu cũng có thể nghe ra.

Phí gia thế lực lớn mạnh, tại sao anh ta có thể chống đỡ được bọn họ, hơn nữa lấy bàn cho người trong cục, một bộ bàn ghế tốt cũng phải hơn một ngàn đồng, cục Tôn giáo thoáng cái đã lấy ra bộ bàn ghế một ngàn đồng đi tới chỗ nào kiếm tiền, lại nói phối trí cao như vậy, người ta cũng sẽ đàm tiếu, ài”

Diệp Phàm đến phòng Sao chép chuẩn bị tài liệu, tiện thể gọi điện thoại:

- Giám đốc Hồ có phải không? Tôi là Diệp Phàm, tôi muốn công ty các anh quyên tặng mười mấy bộ bàn ghế ông chủ cho tôi.

Hồ Thái Hòa hỏi:

- Muốn loại bao nhiêu tiền, số lượng bao nhiêu, lúc nào cần?

Hồ Thái Hòa không chút do dự, mấy hôm trước khi đến Lâm Tuyền, Tổng giám đốc Hồ Thế Lâm đã dặn dò, Chủ tịch Diệp giao đãi chuyện gì có thể làm cũng phải tận lực hoàn thành, kiếm mấy bộ bàn ghế chỉ là chuyện nhỏ.

- Bộ khoảng một ngàn đồng, một bộ bàn hội nghị hình tròn, chất lượng bình thường là được rồi. Bộ của tôi, các anh tự quyết định là được, nhưng đừng cao cấp quá. Dù sao sau này cũng là của công, không chuyển về nhà được? Trực tiếp vận chuyển đến cục Tôn giáo là được rồi, danh nghĩa thì các anh tự quyết định. Càng nhanh càng tốt, muộn nhất là 8 giờ sáng mai.

Diệp Phàm nói xong cúp điện thoại, cầm tài liệu vội vàng chạy về phòng làm việc của Chủ tịch huyện Vệ.

Vừa hỏi mới biết Chủ tịch huyện Vệ vừa mới tới chỗ Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn. Diệp Phàm dứt khoát chạy thẳng tới phòng làm việc của Cổ Bảo Toàn.

Thư kí của Cổ Bảo Toàn là Ngô Kì Thắng là một người thanh niên to con, đối đãi với người khác cũng không tệ. Sau khi thông báo, Cổ Bảo Toàn liền gọi Diệp Phàm vào.

- Tôi đang muốn hỏi anh, nghe nói cục Tôn giáo các anh còn đánh nhau với các đồng chí ở thị xã dưới vì mấy cái bàn cũ, Cục trưởng anh đã làm gì vậy? Có mất mặt không?

Diệp Phàm vừa ló đầu ra đã bị bà cô Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh đang ngồi trên ghế đổ ập xuống phê bình một trận. Lần này lông mày của cô ta nhướng lên rất cao, thiếu chút nữa là hai thành quỷ dạ xoa rồi.

“ Xui xẻo! Mới đầu năm còn chưa thấy chuyện tốt, chuyện xấu trong nháy mắt đã chất đống? Không cần tốn chút công phu cũng làm cả huyện phủ biết tiếng, bố mày nổi tiếng rồi. Nhưng Chủ tịch huyện Vệ cũng không tránh khỏi có chút vấn đề nhỏ, lẽ nào tới kỳ con gái rồi, thật dễ kích động”, Diệp Phàm ác độc oán thầm Chủ tịch huyện Vệ.

Hắn cũng không khách khí nói:

- Xin hỏi Chủ tịch huyện Vệ một năm cho cục chúng tôi bao nhiêu kinh phí hoạt động?

- Nói chuyện kiểu gì vậy, nói chuyện với lãnh đạo bằng dáng vẻ đó sao?

Cổ Bảo Toàn đang ngồi trên ghế trầm mặt xuống, có vẻ không vui, thể hiện ra uy thế của Bí thư huyện ủy, trực tiếp ép hỏi Diệp Phàm.

- Hừ! xin lỗi, tôi có chút nóng nảy.

Diệp Phàm nói, vẫn nhìn Vệ Sơ Tinh chằm chằm.

- Nghe nói trước kia cấp xuống năm ngàn đồng. Cục Tôn giáo các anh chỉ có ba bốn người, bình thường cũng không có bao nhiêu hoạt động cần khai triển. Dùng tiết kiệm cũng đủ rồi.

Tài chính trong huyện đang căng thẳng, anh đã từng làm Chủ tịch thị trấn có lẽ đã có lĩnh hội nhất, phải suy nghĩ nhiều hơn cho huyện, không thể chỉ nhìn chằm chằm vào cục các anh được.

Hơn nữa trong xã càng căng thẳng, các anh tốt xấu gì cũng là một cục trực thuộc huyện, đánh nhau với các đồng chí dưới xã là không đúng.

Khẩu khí của Vệ Sơ Tinh hòa hoãn một chút.

- Năm ngàn đồng có thể làm được gì chứ? Hiện tại tổ chức hoạt động có quy mô lớn một chút cũng cần mấy ngàn, thậm chí là trên vạn. Không có kinh phí cục Tôn giáo chúng tôi mấy năm nay đều không khai triển được hoạt động nào.

Còn nói gì đến vấn đề đoàn kết dân tộc, hài hòa tôn giáo, có hướng phát triển quần chúng đúng đắn. Vấn đề dân tộc là vấn đề lớn, người tộc Xa ở Ngư Dương chúng ta có mấy vạn, nếu làm không tốt xảy ra chuyện gì cũng phiền phức. Nói khó nghe một chút, dân chúng ở dưới căn bản không biết có một cục là cục Tôn giáo.

Đừng nói là ở dưới, ngay cả trong huyện khi nói đến cục Tôn giáo, có lẽ có bảy thành nhân viên không biết có một cục như vậy.

Địa điểm làm việc ở trong miếu, dùng những cái bàn cũ kỹ thập niên 60, 70, chỉ cần dựa vào một chút là kẽo kẹt cả ngày, chỉ sợ không cẩn thận bàn sập xuống, chúng tôi còn phải lấy lương trả hộ.

Đến ăn bát mì trộn trong quán, chúng tôi cũng phải móc tiền túi, xuống dưới xã không có một đồng tiền trợ cấp nào, trong huyện cũng không cấp cho cục một cái xe rách nát nào?

Xuống xã đều phải ngồi xe máy kéo tay vịn. Ngay cả xe lam cũng không đi nổi. Đây chính là hiện trạng của cục Tôn giáo, hiện tại toàn cục cũng có mười mấy người, chị kêu Cục trưởng như tôi phải làm sao để khai triển hoạt động.

Cũng không thể kiếm một cái bát vỡ đi khất thực, nếu làm vậy thì thành gì chí, còn chưa nói sỉ nhục hình tượng của Đảng và chính quyền mà còn làm mất mặt Chủ tịch huyện Vệ, loại chuyện này tôi tuyệt đối không làm.

Diệp Phàm nổi giận rồi, khẩu khí tố khổ có chút mạnh mẽ, khiến Cổ Bảo Toàn ở bên cạnh cứ nhíu mày.

- Đồng chí Diệp Phàm, vừa rồi tôi đã nói với anh phải có cái nhìn toàn cục, anh lại quên rồi. Đừng nói cục các anh không được cấp xe, ngay cả cục Dân chính, cục Lao động cũng không có xe.

Sáng nay Chủ nhiệm Trương Tào Trung của Hội đồng đại biểu nhân dân huyện cũng tới đòi xe, nói chiếc xe Santana của bọn họ sắp biến thành phế vật rồi. Một chiếc xe cũng phải mười vạn, huyện chúng ta làm gì kiếm được ở đâu nhiều tiền như vậy để cấp xe.

Vệ Sơ Tinh vẫn không thả lỏng, muốn cấp xe thì không có cửa đâu.

- Vậy xe của Chủ nhiệm Trương, các anh cấp chưa?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Cấp rồi, chiều nay vừa có một xe đến đã bị anh ta lấy đi rồi.

Vệ Sơ Tinh cau mày.

- Vậy cấp cho cục chúng tôi chiếc xe Santana sắp biến thành phế thải của Chủ nhiệm Trương là được rồi, dù sao cũng sắp thành sắt vụn rồi. Bán đi cũng được có mấy đồng vậy không bằng trực tiếp đưa cho chúng tôi. Tu sửa một chút có lẽ còn có thể đi được mấy năm, còn tốt hơn là ngồi máy kéo tay vịn.

Diệp Phàm nhân cơ hội.

- Chuyện này có chút khó làm, phải biết rằng Cục trưởng Dương Hòa Quý của cục Dân chính và Cục trưởng Phí Lâm của cục Lao động sớm đã đánh tiếng rồi? Lần này anh đến muộn rồi, nếu sau này có sẽ cho anh.

Vệ Sơ Tinh ép Diệp Phàm đến tận cùng.

- Đến muộn sao? Không phải chứ, chiếc xe đó có lẽ vẫn chưa lái đi có phải không?

Diệp Phàm nhớ lúc mới vào cửa hiện tại trên bãi cỏ có một chiếc xe Santana đã tróc lớp sơn mất ba phần đang đậu ở đấy, có lẽ chính là chiếc xe cũ mà Trương Tào Trung không cần nữa.

- Chưa lái đi, nhưng đã hứa cho người ta cũng không thể đưa cho anh được, chuyện này không cần nói nữa.

Vệ Sơ Tinh nhíu mày chặt hơn.

- Cục trưởng Diệp, muốn có xe cũng được, nhưng phải làm được chút thành tích, tôi sẽ đưa xe cho cậu thế nào hả?

Cổ Bảo Toàn đột nhiên cười híp mắt thốt ra một câu như vậy, giống như một pho tượng phật Di Lặc, chỉ còn thiếu cái bụng bự nữa thôi.

- Bí thư Cổ, Cục Tôn giáo làm sao tạo ra thành tích. Xin ngài chỉ thị cho, tôi sẽ đi làm.

Diệp Phàm cũng không khách khí nói luôn, nhớ tới lại nổi giận, trong lòng thầm mắng, “ Nhét bố mày vào trong cục Tôn giáo còn muốn tạo ra thành tích, cũng không thể kêu mình xuất gia đi khắp nơi quyên góp chứ.”

- Ha ha ha… đồng chí Tiểu Diệp, tôi tin tưởng cậu sẽ có cách.

Con hồ ly Cổ Bảo Toàn lại không chỉ rõ, cười ha ha không biết chỉ cái gì.

- Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, ngày kia pho tượng đồng Tiếu Mộng Đường sẽ, đến lúc đó phải tổ chức hoạt động tương đối lớn..

Lần này quyên tặng tượng đồng, tiên sinh Tiếu Phi Thành có chỉ đích danh muốn cục Tôn giáo chúng tôi tổ chức hoạt động lần này. Nhưng trong cục chúng tôi hiện tại không có một đồng nào, còn thiếu bên ngoài có lẽ hơn một vạn đồng, người đàn bà khéo cũng khó thổi cơm khi không có gạo. Cho nên hai vị lãnh đạo đều đang ở đây, có thể cấp cho một ít để cấp cứu không.

Diệp Phàm hơi có vẻ lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.