[Dịch] Quan Thuật

Chương 336 : Chủ tịch huyện đích thân hạ lệnh




“ Đường thì nhất định phải mở rộng rồi, nhưng không thể làm khoa trương như vậy, nếu đem tài chính một năm của thị trấn đầu tư hết vào đấy thì sau này làm thế nào, thu không đủ chi. Bí thư Cổ thấy chuyện này như thế nào?”

Ấn tượng của Vệ Sơ Tinh đối với Diệp Phàm càng ngày càng tệ.

- Đúng! Chuyện này vẫn phải tìm hiểu. Gọi cho nhân viên của sở Tài chính Lâm Tuyền đi, chuyện liên quan đến bồi thường, nhân viên của sở Tài chính hẳn có tham dự.

Cổ Bảo Toàn bình tĩnh nói, cũng không vội vàng biểu thị ý kiến.

- Được! Tôi sẽ lập tức gọi điện cho phó Giám đốc sở Chu Cổ Lâm của sở Tài chính Lâm Tuyền, anh ta có lẽ sẽ biết rõ.

Phí Mặc mừng thầm, ” - Nhãi ranh, lần này thì mày có chạy đằng giời.”

Không lâu sau Phí Mặc buông điện thoại xuống, sắc mặt vô cùng ngưng trọng:

- Phó giám đốc sở Chu nói. Hai ngày nay đã bồi thường gần 300 vạn rồi. Hơn nữa còn lấy đất xây dựng của nhà máy cắt ra trợ giúp cho các chủ nhà.

- Lấy tiền ở đâu, thị trấn Lâm Tuyền không phải giàu đến chảy mỡ chứ?- Cơn giận của Vệ Sơ Tinh đã bốc lên tận đầu, vội vàng hỏi.

- Nghe nói là sử dụng số tiền chuyển khoản của tập đoàn Nam Cung đặc biệt quyên tặng cho người dân thôn đập Thiên Thủy sửa đường, một phần là tiền trợ cấp xây dựng lần hai cho những nhà bị cháy mà huyện cấp cho năm ngoái, vẫn để đến bây giờ.

Mọi người có thể không biết, chuyển khoản là tập đoàn Nam Cung của Thủy Châu quyên tặng, lúc ấy khi quyên tặng có ký thỏa thuận. Nói là số tiền này nhất định phải tiền nào việc nấy, nếu tham ô thì sẽ truy cứu trách nhiệm của chính quyền.

Tập đoàn Nam Cung có quyền thu hồi lại số tiền 200 vạn này. Ài! Tập đoàn Nam Cung nghe nói là tập đoàn gia tộc Nam Cung Hồng Kông, có tài sản mười mấy tỉ.

Vốn có ý đến Lâm Tuyền đầu tư. Chủ tịch Diệp cũng quá to gan. Nếu chuyện này khiến cho người ta bất mãn thì không những người ta thu lại 200 vạn mà hủy bỏ luôn việc đầu tư thì thật đáng tiếc.

Phí Mặc thở dài, giống như rất lo lắng:

- Nghe nói vẫn tiếp tục bồi thường, buổi tối tổ công tác và nhân viên sở Đất đai đều phải ở lại làm thêm giờ.

Phí Mặc chỉ đưa ra tiền nào việc nấy, cũng không chỉ ra số tiền này do Diệp Phàm toàn quyền xử lý và chịu trách nhiệm.

- Hồ đồ! Bí thư Cổ, phải lập tức ngăn chuyện này lại, thu hồi lại tiền. Nếu tập đoàn Nam Cung biết được có lẽ sẽ gây phiền phức lớn, ảnh hưởng không tốt. Một công ty tập đoàn lớn như vậy, bọn họ coi trọng nhất là lời hứa. Nếu vì 200 vạn mà đánh mất cơ hội đầu tư cực tốt của bọn họ vào Ngư Dương chúng ta thì không thể nào bồi thường được.

Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh lửa bốc đến khóe miệng rồi, suýt chút nữa thì bộc phát ra, nhưng cô ta vẫn tận lực khắc chế.

- Lão Phí, ông có suy nghĩ gì không?

Cổ Bảo Toàn liếc nhìn Phí Mặc hỏi, mặt không chút thay đổi, không nhìn ra cảm xúc gì cả.

- Chuyện lùi đường khẳng định là phải ngăn cản, nghe phó Giám đốc sở Chu nói hạng mục công trình này các chủ nhà phản ứng rất lớn. Nếu như có thể thành công có lẽ cũng tiêu tốn khoảng 450 vạn.

Đối với một thị trấn như Lâm Tuyền mà nói tuyệt đối không thể nào gánh vác nổi. Nếu thật sự có tiền vậy chi bằng đầu tư vào xây dựng kinh tế. Hơn nữa hiểm họa lớn nhất là nghe nói có một bộ phận hộ dân cưỡng chế không muốn lùi đường.

Lý do cũng rất chính đáng, bọn họ nói nếu lùi đường để thuận tiện cho xe cứu hỏa ra vào thì chỉ cần 12 mét là đủ rồi, làm 26 mét không phải là hao tiền tốn của sao.

Nếu chính quyền không quan tâm đến thì bộ phận hộ dân này có lẽ đã gây chuyện rồi. Dân phong thị trấn Lâm Tuyền mặc dù rất chất phát, nhưng cũng rất hung hãn.

Nếu thật sự gây loạn thì chỉ sợ chọc ra chuyện gì đó. Hơn nữa Lâm Tuyền là một thị trấn cổ, những quan viên xuất thân từ nơi này không thiếu, có rất nhiều lãnh đạo các cục sở trong thành phố chúng ta, trong các cán bộ cấp Vụ của tỉnh đều có những người xuất thân từ thị trấn Lâm Tuyền.

Nghe nói trong mấy gia đình phải lùi đường cũng có mấy cán bộ cấp phó ban, trưởng ban.

Người nhà họ nói đó là nhà thờ tổ, người dân quê vốn tin vào phong thủy, nói là không thể động đến được, ài!

Phí Mặc rút ra một cục gạch, đập đúng vào Diệp Phàm. Ám hiệu tương đối rõ ràng, nếu Diệp Phàm chọc vào những quan viên xuất thân từ thị trấn cổ Lâm Tuyền, khiến bọn họ bốc lửa thì phiền phức. Có lẽ ngọn lửa này còn lan lên huyện ủy.

Đối với chuyện Diệp Phàm vì nhà máy giấy mà lôi kéo được hơn bốn ngàn vạn đầu tư thì không nhắc đến một chữ nào. Ngay cả chuyện Diệp Phàm lôi kéo được hơn một ngàn tiền đầu tư để sửa đường đại quy hoạch Lâm Tuyền cũng không thấy nhắc đến.

- Bí thư Cổ, tôi đề nghị lập tức dừng ngay hành động mở đường. Không thể chờ đợi được, nếu tiếp tục muốn giành lại số tiền đó thì càng phiền phức.

Vệ Sơ Tinh đề nghị.

- Chuyện này không thể kéo dài rồi, cô lập tức gọi điện cho Mâu Dũng của thị trấn Lâm Tuyền, kêu cậu ta lập tức hạ lệnh ngăn lại.

Cổ Bảo Toàn suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói với Vệ Sơ Tinh.

Vệ Sơ Tinh trực tiếp gọi điện thoại cho Mâu Dũng, Mâu Dũng lập tức gọi đến Chủ nhiệm Vương của văn phòng Đảng – Chính.

- Chủ nhiệm Vương, anh lập tức thông báo cho Trịnh Lực Văn và nhân viên sở Đất đai lập tức dừng hành động lùi đường lại. Tiền đã bồi thường phải thu hồi về toàn bộ, đây là quyết định của huyện.

Giọng điệu của Mâu Dũng vô cùng ngưng trọng, nghĩ thầm,” May mà lúc ấy bố mày không tự mình tham gia, chỉ nói là trợ giúp, nếu không lại rước họa vào người rồi. Xem ra thật sự phải biết nắm bắt thời cơ tiến lui, nếu không sẽ gây ra phiền phức lớn.”

- Được! Được! Tôi lập tức thông báo cho bọn họ.

Vương Nguyên Thành sau khi cúp điện thoại, sắc mặt thoáng cái âm trầm. Suy nghĩ một lát rồi nói với cháu trai Đỗ Bằng đang chuẩn bị lấy tiền tới thôn Quy Lĩnh:

- Cháu đừng tới thôn Quy Lĩnh nữa

- Tại sao? Chủ tịch thị trấn Diệp vẫn chưa biết tin tức biến động nhân sự trong huyện?

Đỗ Bằng cả kinh hỏi.

- Hỏi nhiều như vậy làm gì? Về nhà nghỉ ngơi đi. Không cần phải quản những chuyện phiền phức như vậy làm gì.

Vương Nguyên Thành nghiêm mặt quát.

Thì ra Bí thư huyện Lý Hồng Dương bị lật đổ , Vương Nguyên Thành cảm thấy lo lắng mấy ngày liền, rất sợ vị trí Chủ nhiệm phòng Đảng Chính của mình bị mất. Vì hiện tại toàn dựa vào Diệp Phàm, nếu Lý Hồng Dương ngã xuống thì có lẽ những ngày tháng tới đây của Diệp Phàm cũng không yên ổn.

Trước đó Vương Nguyên Thành còn có chút do dự, vẫn giữ thái độ quan sát. Vẫn còn mộng tưởng sau lưng Diệp Phàm còn có ‘chỗ dựa’ vững chắc khác.

Hơn nữa hết sức tiếp cận Bí thư Mâu Dũng, cũng có ý kết giao với Hoàng Hải Bình. Phải biết rằng Phí Mặc hiện tại đã là ngôi sao mới của huyện Ngư Dương. Trong tay nắm quyền sắp xếp nhân sự một huyện, quyền hành cực lớn. Nghe nói em gái Phí Mặc là Phí Ngọc hiện tại đã trèo lên được vị trí quan trọng Thư kí trưởng thị ủy, vào Đảng. Thế lực của Phí gia sau này ở Ngư Dương sẽ càng lớn hơn.

Còn Hoàng Hải Bình và Khúc Anh Hà vốn là người được Phí Mặc đưa lên, nếu bản thân có thể tiếp cận Phí Mặc thì tuyệt đối có thể giữ được vị trí Chủ nhiệm Văn phòng Đảng Chính.

Nhưng hiện tại cũng không biết người ta có muốn tiếp nhận mình hay không, trong lòng Vương Nguyên Thành cảm giác như không có đáy. Đối với Bí thư Mâu Dũng, Vương Nguyên Thành áp dụng ra sức tới gần, nhưng cũng không đi nhờ vả.

Mâu Dũng vốn là đồng bọn của Bí thư khối Đảng ủy Chung Minh Nghĩa. Hiện tại ngay cả Chung Minh Nghĩa cũng bị quẳng tới Hội đồng đại biểu nhân dân huyện dưỡng lão trước thời hạn, có gia nhập với y cũng vô dụng.

Hơn nữa Mâu Dũng là thái tử đảng đến từ thành phố, người ta cũng sẽ không ở lâu, xuống đây chỉ là tìm vàng, qua một hai năm là vỗ mông thăng chức.

Lần này sau khi nhận được điện thoại, trong lòng lại chấn động, xem ra trong huyện đã chuẩn bị động thủ với Diệp Phàm rồi. Chuyện ngăn cản lùi đường và thu hồi tiền chính là một tín hiệu, Vương Nguyên Thành suy nghĩ một lát cũng đoán ra được đại khái.

Ngay từ lúc phó giám đốc sở Đất đai Phí Thành Quý cãi vã với người tên là Mã Nhị Cẩu đó, Vương Nguyên Thành đã cảm thấy bên trong có lẽ có gì đó mờ ám.

Nếu không tại sao không cãi vã sớm hay muộn hơn, lại đợi đến lúc Chủ tịch huyện Vệ vào phòng họp thì bắt đầu cãi vã. Rõ ràng là muốn để cho một số người nào đấy nhìn thấy, giám đốc sở Phí lại mang họ Phí. Có lẽ cũng là bà con của con hổ đất Ngư Dương Phí gia.

Chuyện này tám phần là Hoàng Hải Bình và ngọc diện lang quân Phí Vũ Vân không thoát khỏi liên quan. Vì hôm trước Vương Nguyên Thành cũng nghe nói Phí Vũ Vân xuống lôi kéo công trình.

Nhìn dáng vẻ sắc mặt bực tức từ phòng làm việc của Chủ tịch Diệp đi ra có lẽ không đòi được gì cả, lần này xem như là tính sổ.

Phí gia đã bắt đầu động thủ thì Chủ tịch thị trấn Diệp không có ai chống đỡ trong huyện có thể ra vẻ được mấy ngày, hiện tại trong huyện đã phát ra tín hiệu, vị trí Chủ tịch thị trấn của Diệp Phàm tám phần là không giữ được rồi.

Đối với loại Chủ tịch thị trấn làm việc không suy nghĩ này, Vương Nguyên Thành quyết định không ngu ngốc dính vào nữa. cho nên nghe nói cháu trai muốn tới thôn Quy Lĩnh báo tin cho Chủ tịch thị trấn Diệp, Vương Nguyên Thành vốn còn đang do dự, sau khi nhận được cú điện thoại đó xong thì lập tức quả quyết ngăn cản.

- Bọn người Đoạn Hải hỏi thì làm thế nào? Cháu phải nói qua với bọn họ chứ.

Đỗ Bằng đương nhiên không có nhìn xa như Vương Nguyên Thành, vẫn ngu ngơ hỏi.

- Cháu ngốc thế! Bọn họ hỏi thì nói là sắp đi thì bị tiêu chảy đến tiệm thuốc truyền nước. Đỗ Bằng, bây giờ là thời khắc vô cùng quan trọng, cháu đừng nhảy linh tinh mà làm hỏng tiến trình.

Để cho một số người có lòng dạ xấu nhìn thấy thì không tốt đâu, nghe lời dượng đi, tuyệt đối không nhầm đâu. Cháu yên tâm ở trong nhà nghỉ ngơi, chuyện lùi đường cũng đừng can dự vào, trong huyện đã truyền lệnh xuống ngăn cản. Nghe nói còn là Chủ tịch huyện Vệ đích thân gọi điện, cháu nghĩ xem, có vấn đề bên trong không-

Vương Nguyên Thành thần mặt ra mắng.

Vừa ra khỏi cửa lại đổi thành bộ mặt cười cười lao thẳng tới chỗ hiện trường lùi đường.

Trong cung cũ của đập Thiên Thủy, thoáng cái đột nhiên tuôn vào bảy tám người. Diệp Kim Liên hỏi ra mới biết là tới từ thôn Quy Lĩnh của xã Khanh Hương.

Mọi người đi suốt đêm, nói là nghe Chủ tịch thị trấn Diệp giới thiệu nói ở đây có thu mua loại Thiên Nhĩ Linh Thảo này.

Khi nhìn thấy mười mấy sọt bê vào trong cung cũ, Diệp Kim Liên cũng có chút hoa mắt, vừa hỏi mới biết tổng cộng có hai ngàn cân Thiên Nhĩ Linh.

1 cân 20 đồng, tính ra khoảng 4 vạn đồng, trên tay Diệp Kim Liên hiện giờ chỉ có năm ngàn đồng. Suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho Lý Tuyên Thạch, Lý Tuyên Thạch nghe nói Diệp Kim Liên cần tiền liền không do dự kêu ngươi đưa tới.

Đến gần 8 giờ tối, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện Thiên Nhĩ Linh, khi đám người thôn Quy Lĩnh đếm chồng tiền mặt dày cộm có thể khiến người ta choáng váng, thiếu chút nữa rớt nước mắt.

Không đến một buổi chiều, cả thân xuất động lại có thể kiếm được 4 vạn. Nếu là trước kia có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, vừa rồi khi tiền còn chưa đến tay, mấy người bọn họ vẫn có chút thấp thỏm, chỉ sợ chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là công dã tràng.

Tính theo đầu người, thu hoạch của mỗi nhà cũng không ít. Thôn Quy Lĩnh tổng cộng có khoảng 220 hộ, tính ra mỗi hộ có thu nhập gần 200 đồng, đây mới là làm một buổi chiều. Phải biết rằng thôn Quy Lĩnh là một nơi cực kỳ nghèo khổ.

Thu nhập bình quân 1 người cả năm mới được 300 đồng. Một nhà 8 nhân khẩu thu nhập một năm cũng không quá 3000 đồng. Hôm nay chỉ trong một ngày đã thu nhập được 200 đồng thì đúng là một con số rất lớn.

Không chậm trễ nhóm người của thôn Quy Lĩnh kích động ôm tiền chạy xe về thẳng nhà.

8 giờ tối.

- Ha ha ha….đến lúc rồi!

Trên một đám cỏ trong đầm Ngưu Giác thôn Quy Lĩnh truyền ra một tràng cười mạnh mẽ, đương nhiên chính là tiếng cười của đại sư quốc thuật thần bí Âm Vô Đao.

- Được rồi sao!

Diệp Phàm cũng rất cao hứng, trơ mắt nhìn đợi ba giờ mới đợi được ‘Khiếu Hoa Ngư’ của Âm lão đầu chín.

Âm lão đầu khẽ gạt bùn đất, đưa ‘Khiếu Hoa Ngư’ đến chỗ Diệp Phàm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.