[Dịch] Quan Thuật

Chương 277 : Thế lực Mai gia




- Thế thì chẳng phải nói Đoàn trưởng Thiết còn trâu bò hơn cả cha của Mai Diệc Thu sao?

- Điều này thì em cũng không hiểu rõ lắm, chỉ cảm thấy trong binh đoàn Liệp Báo thì tiếng nói của đoàn trưởng Thiết là lớn nhất rồi, cho dù là tư lệnh căn cứ Triệu Quát cũng không có quyền chỉ huy Liệp Báo.

Lúc trước cháu của phó tư lệnh hải quân Quách Đại Xuyên Trung là Quách Chân Kỳ vì chọc đến Đoàn trưởng Thiết mà bị ông ta một cước đá ra Liệp Báo.

Hiện giờ đã nhậm chức vị mới ở tập đoàn quân số hai đóng ngay bên cạnh.

Tuy nhiên tiểu tử kia nếu hàng ngày không có chuyện gì đều đứng ở trước cửa Liệp Báo đứng ngốc ra hồi lâu, chắc là trong lòng rất khó chịu, không nỡ rời Liệp Báo a! Từ điểm này .

Có thể thấy được thực quyền của Đoàn trưởng Thiết là rất lớn, bởi vì Quách Đại Xuyên lúc ấy đã nhờ rất nhiều người quan trọng trong quân đội nói chuyện, tuy nhiên cuối cùng vẫn không giữ được cháu y ở lại Liệp Báo.

Vì những chuyện này mà em cũng không rõ trong Liệp Báo là như thế nào.

Đó cũng là một trong những lý do mà em say mê Liệp Báo.

Ai! Vấn đề này chắc là chỉ có đại ca mới có thể hỏi rõ mà thôi, cấp bậc của em còn chưa đủ.

Tề Thiên cũng cảm thấy khổ sở pha lẫn tự hào.

- Vậy cô ta cầu xin chuyện gì?

Diệp Phàm lại hỏi.

- Điều tra nội tình của anh, tuy nhiên không điều tra ra.

Tề Thiên cười ha ha:

- Tuy nhiên sau đó em cũng mơ hồ nói ra lý tưởng của anh chính là thực hiện đại quy hoạch Lâm Tuyền, nói là cần một khoản tài chính lớn, khoảng hai, ba ngàn vạn, cô ta sau khi nghe xong thì không lên tiếng nhưng em tin là trong lòng cũng có suy nghĩ.

- Tiểu tử ngươi đó, rất ma lanh a! Đây chẳng phải là ám hiệu cho nha đầu kia dùng tiền giải họa sao?

Diệp Phàm lắc đầu:

- Mai gia chắc là rất có tiền?

- Em cũng không hiểu rõ lắm, nhưng gia thế của cô ta ở Yến Kinh rất thần bí, chắc chắn là có tiền.

Mai gia còn có tập đoàn, tài sản có trên một tỷ, tuy nhiên đó chỉ là bề ngoài, còn gia sản ngầm phải đến ba tỷ.

Tề Thiên cũng không xác định chắc chắn:

- Tuy nhiên em nghĩ chỉ cần đại ca chịu mở miệng thì chỉ cần một chút dầu đèn cũng đủ để cho đại ca hưởng thụ rồi.

Một hai trăm vạn thì chắc là có, vốn nha đầu kia ở Mai gia lại là đại tiểu thư, Mai lão gia tử rất yêu thương, gần giống như chó cưng, ha ha.

- Ha ha, ừ! Chuyện này làm được, xem ra đại quy hoạch Lâm Tuyền của anh đang đi theo con đường đúng đắn của chủ nghĩa xã hội khoa học rồi.

Diệp Phàm cũng rất cao hứng, nhìn Tề Thiên gật đầu tán thành:

- Lão đệ, cậu cứ một mực thổi phồng gia sản Mai gia ở Yến Kinh, tôi xem Tề gia các cậu cũng không mỏng chứ!

- Đâu có! Nhà em không sánh bằng Mai gia .

Tề Thiên vội vàng kêu oan.

Tiểu tử này rất quỷ quái, chỉ đào góc tường nhà người ta thôi, đến lượt nhà mình thì kêu khổ.

Người ta vẫn nói, có mèo nào mà không bắt chuột.

Diệp Phàm suy nghĩ rồi không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Tề Thiên làm gã dựng cả tóc gáy vội vàng giơ tay đầu hàng:

- Đừng nhìn em vậy đại ca, em đầu hàng rồi.

Thật ra thì chuyện của đại ca em đã sớm để trong lòng rồi, tuy nhiên hiện giờ chưa có thành quả, tuyệt đối có thể kéo cho anh một khoản đầu tư ngàn vạn, nếu không còn mặt mũi nào gặp anh chứ.

- Khá lắm, hơn ngàn vạn, những thứ này anh thích nghe.

Chuyện này đừng nóng vội, anh nghĩ bây giờ đang làm phó

Kéo về đầu tư quá nhiều cũng chỉ làm mai mối cho tên tiểu tử Mâu Dũng kia thôi.

Trước mắt, anh nghĩ để hoàn thành xong chuyện nhà máy giấy đã.

Còn về chuyện đại quy hoạch Lâm Tuyền từ từ sẽ đến, tuy nhiên con đường chủ yếu đến thôn đập Thiên Thủy thì phải làm cho xong, đây là lời thề của đại ca với thôn.

Chỉ cần đại ca có cơ hội cầm quyền ví dụ như lên được chủ tịch thị trấn thì là lúc các cậu xuất lực.

Tuy nhiên chuyện này chắc còn khó khăn, chắc qua vài năm nữa, dù sao anh cũng mới chỉ tốt nghiệp, có thể lên được vị trí này là ghê gớm lắm rồi.

Cũng có thể nói là chó ngáp phải ruồi, Ha ha ha.

Diệp Phàm rất cao hứng, thổ lộ tâm tư cho Tề Thiên.

- Đại ca yên tâm, chỉ cần đại ca ngồi lên cái ghế chủ tịch thị trấn, em và anh Vỹ đã sớm có tính toán, lúc đó sẽ kéo cho anh khoản đầu tư ngàn vạn.

Tề Thiên thề thốt, chắc chuyện này gã cũng đã sớm nghĩ qua.

- Tốt!

Diệp Phàm liếc nhìn Tề Thiên, thầm nghĩ cũng phải cho tiểu tử này nếm chút ngon ngọt mới được, muốn cho ngựa chạy nhanh thì phải cho ăn cỏ ngon.

Nghĩ vậy nên hắn tiện tay ném ra cái hộp nhỏ.

- Cho cậu đó, đây chính là Lôi âm Cửu Long hoàn.

- Đại, đại ca.

Tề Thiên lắp bắp rồi nhận lấy cái hộp, cả người run lên bần bật, không dám mở ra để xem, nhìn Diệp Phàm chờ xác nhận, chỉ e là công dã tràng.

Lý tưởng mấy năm cũng sắp biến thành sự thật, tiểu tử này cảm thấy như nằm mơ.

- Ừ! Mở ra nhìn xem, nó chính là mặt hàng mà mọi người luyện tập quốc thuật của Hoa Hạ đều mơ ước đấy.

Diệp Phàm thản nhiên.

- A! Thật rồi! trời ạ, đại ca , vừa rồi anh ném như vậy nếu là rớt bẻ chắc em phải đi nhảy lầu rồi.

Tề Thiên cười ngơ ngác rồi thận trọng mở cái hộp ra, một viên thuốc màu đỏ lớn bằng mắt trâu hiện ra trước mặt.

Bên trên có một số đường vân tinh tế, nhìn ra không phải là do người tạo thành mà hình như là do lúc hình thành thuốc tạo nên.

- Xảo đoạt thiên công a.

Đại ca, thuốc này nếu đi đấu giá trong giới quốc thuật chắc chỉ cần năm viên cũng có trăm vạn rồi.

Nếu có một hòm thì đại ca là tỷ phú cấp thế giới rồi, ha ha ha.

Tiểu tử này thoáng cái lại nghĩ đến tiền.

Diệp Phàm thật muốn trợn tròn mắt, điều này hắn cũng nghĩ đến nhưng cũng chỉ biết đứng nhìn vì căn bản không tìm ra vật liệu chế thuốc.

Lần này may còn có Lô gia xuất ra ba giọt Tử địa hoàng lan, nếu không có vật liệu này thì căn bản không thể chế tạo ra thuốc.

Lần chế thuốc này phải ghi công đầu của Lô Vỹ, nghe gã nói lúc ấy trưởng lão Lô Tiên Nghi còn đau lòng suýt ngất.

Hơn nữa quả Thái tuế âm đó khi mở quan tài đã vô tình bị mình rút đi ba phần, dịch bên trong chắc cũng không còn nhiều nữa, nhiều nhất chỉ còn bảy, tám giọt.

Lô gia xác định sẽ xem đó là bảo bối tuyệt mật.

Vì thế Diệp Phàm cũng có chủ ý vào đó nữa, có thể làm ra mấy viên Lôi âm Cửu Long hoàn lần này coi như đã thắp hương cầu nguyện rồi.

Hơn nữa việc chế luyện thuốc này cực kỳ khó khăn, tỷ lệ thành công không cao.

Chỉ một viên thuốc này đã khiến Diệp Phàm tốn mất bao đêm không ngủ, dùng nội kình súc tích mới làm ra, lúc ấy tý nữa thì hỏng mất, dọa cho toát mồ hôi lạnh.

Mấy viên sau này cũng không biết có thành công hay không, Diệp Phàm cũng không có nắm chắc.

Viên làm cho anh Thiết còn đòi hỏi phẩm cấp rất cao, hắn cũng không biết có thể làm được hay không.

Tuy nhiên đã lỡ mồm bốc phét là có cao nhân đứng sau rồi nên cũng chỉ có cách liều mạng mà thôi.

- Đại ca, để em dùng luôn nhé.

Tề Thiên khẩn trương, chắc là trong lòng đã muốn đột phá công lực đến phát điên rồi.

- Đừng nóng vội, phải đợi buổi tối.

Diệp Phàm cười nói giải thích:

- Buổi tối khí tượng vừa phải.

Đêm cũng tương đối yên lặng, hoàn cảnh rất tốt, có lợi cho việc ổn định tâm thần.

- Được rồi!

Tề Thiên không thể làm gì khác hơn là ấm ức chuẩn bị trở về Liệp Báo.

- Chờ đã, Tề Thiên, cậu có biết Kim Quang Tự không?

Diệp Phàm hỏi.

- Dĩ nhiên là biết, chùa này xây trên núi Lạc Hà ở Thủy Châu chúng ta trên núi, nghe nói đã có lịch sử mấy ngàn năm rồi.

Nghe nói ở đó có suối Thánh, người nào uống vào có thể sẽ thông tuệ.

Vì thế hàng năm đều có mười mấy vạn du khách đến đây.

Nguyên nhân đầu tiên là nơi đây đúng là vùng sơn thủy hữu tình cộng với cổ tháp xa xưa.

Nguyên nhân khác chính là vì nước suối Thánh, trước kia còn gọi là suối Khai Quang, ý tứ chính là mở ra linh trí.

Thật ra thì cũng là gạt người, em cũng đã uống qua rồi, có thấy thông tuệ gì đâu.

Tề Thiên thuận miệng nói.

- Ha ha ha, đó là bởi vì cậu quá đần hiểu không, tuy có tăng lên một ít nhưng vẫn thuộc cấp bậc ngu ngốc.

Diệp Phàm trêu chọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.