- Thương trường như chiến trường, không nên đem nhân từ đặt bên trong thương trường, sẽ hại chết xí nghiệp của chính mình.
Diệp Khai hồi đáp:
- Thương nhân ưu tú tối đa chỉ có thể chém giết người trong thương trường, sau đó chiến thắng, mà thương nhân vĩ đại sẽ ở ngay thời điểm ban đầu đã phong sát toàn bộ đường ra của đối thủ, chính mình độc hưởng lũng đoạn món lợi kếch xù, so sánh mà nói, cô ưa thích loại nào hơn?
- Một người lũng đoạn có thể sẽ cảm thấy cao thủ tịch mịch hay không?
Sở Tĩnh Huyên cầm chén rượu nhỏ trong tay, có chút trầm ngâm hỏi ngược lại.
- Đó chỉ là nói nhảm, lời trong tiểu thuyết mà cô cũng xem là thật sao?
Diệp Khai ung dung nói:
- Cái gì là thanh xuân, cái gì là đau xót gì đó, đây chỉ là đồ vật mà những người rảnh rỗi mới nhìn xem, cao thủ chân chính chỉ có một loại suy nghĩ, làm sao trong thời gian ngắn nhất đem đối thủ đưa vào chỗ chết! Chuyện họ cần làm thì rất nhiều, cô cho rằng có ai sẽ thích cả ngày chém chém giết giết? Bọn họ càng hi vọng vượt qua sinh hoạt yên ổn, ngồi hưởng thành công! Đừng để những lời lẽ đó lừa dối chính mình!
Diệp Khai còn nhớ tình tiết trong tiểu thuyết, có một ít cao thủ thích ra vẻ ta đây, vung tay lên nói với nhân vật chính còn chưa trưởng thành: ngươi còn quá kém, nhưng ta xem trọng sự phát triển của ngươi, cao thủ tịch mịch, tìm được một đối thủ thật quá khó khăn, ngươi quay về khổ luyện lại thêm ba năm đi!
Nguy hiểm là phải bóp chết từ trong trứng nước, chẳng lẽ những cao thủ kia đều là kẻ ngu ngốc hay sao?
- Nhưng thông qua CCTV hạn chế người khác làm quảng cáo, theo tình lý mà nói thì không tốt lắm.
Sở Tĩnh Huyên nhìn Diệp Khai đang thổ lộ cảm xúc, lại không có lời nào phản đối, chỉ đưa ra nghi vấn.
- Tôi chỉ nói là không cho người khác làm quảng cáo, cũng không có nói chỉ có một VCD quảng cáo thôi ah.
Diệp Khai cười cười nói.
Sở Tĩnh Huyên nghe được có chút sửng sốt, không biết Diệp Khai muốn biểu đạt ý tứ gì, nghe qua tựa hồ cảm thấy có chút chóng mặt.
Đã không cho người khác làm quảng cáo VCD, như vậy làm sao có những quảng cáo VCD khác nữa đây?
Diệp Khai thấy ánh mắt mê mang của Sở Tĩnh Huyên, lập tức nở nụ cười:
- Đây là một vấn đề kỹ xảo, cô muốn dùng một đoạn quảng cáo chiếm đoạt vị trí trên CCTV, vậy khẳng định là chuyện không thực tế, ít nhất sẽ khiến các phương diện bắn ngược lại. Ý của tôi là nói, cô có thể đồng thí bố trí những nhãn hiệu bất đồng, phân biệt đi giới thiệu ở những cấp bậc cao, trung, thấp, như vậy tương lai khi tiêu thụ máy DVD, VCD, đến lúc đó sẽ có thật rộng không gian quần chúng sử dụng, mà khi phân chia ra nhiều nhãn hiệu cho CCTV quảng cáo, chẳng hạn như năm hoặc sáu, bởi như vậy cô đã đem vị trí của những người khác chiếm giữ luôn, lấy hết toàn bộ các vị trí, người ta sẽ không cách nào quảng cáo được nữa.
- Mình giành hết đường làm cho người ta không có đường để đi…
Sau khi Sở Tĩnh Huyên nghe xong, mở to hai mắt nhìn xem Diệp Khai, thật lâu mới nói:
- Diệp nhị thiếu, anh thật đúng là có nhiều cách thức ah!
- Chỉ là phương thức biểu đạt ngôn ngữ mà thôi, quan trọng là…ở đây!
Diệp Khai chỉ chỉ đầu của mình:
- Nhất định phải có tư tưởng của chính mình!
- Được rồi, tôi thừa nhận anh là người có tư tưởng, vì tư tưởng cạn ly!
Sở Tĩnh Huyên cười cười, nâng chén rượu trong tay nói.
- Cạn ly!
Diệp Khai cũng nâng chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.
Hai người ngồi trên thuyền hoa trôi nhẹ trên mặt hồ, vừa ăn vừa trò chuyện.
- Cảm giác làm phó sảnh như thế nào đây?
Sở Tĩnh Huyên đột nhiên hỏi.
Nàng rất ngạc nhiên, Diệp Khai chỉ là một phó sảnh cấp mười chín tuổi, hắn sẽ có cảm giác như thế nào?
Người khác ở độ tuổi này hẳn là còn đang ở trong đại học, tựa như bản thân Sở Tĩnh Huyên, mặc dù nàng cũng tham gia vận tác sinh ý trong gia tộc, thậm chí bản thân đã bắt đầu làm sự nghiệp đầu tư mạo hiểm, nhưng nàng vẫn thường xuyên đến trường, chỉ là không đi học thường như những người khác mà thôi.
Nghĩ tới hiện tại Diệp Khai đã là chủ nhiệm quản ủy hội viên khu công nghệ cao, trên thực tế là người đứng đầu nắm quyền, Sở Tĩnh Huyên chợt cảm thấy có chút hiếu kỳ, bởi vì nàng nhìn thấy Diệp Khai cũng không bỏ ra bao nhiêu tâm tư quản lý viên khu công nghệ cao kia, chức chủ nhiệm quản ủy hội lại có vẻ không cần quản việc gì.
Sở Tĩnh Huyên rất hoài nghi viên khu công nghệ cao mỗi ngày đều không nhìn thấy mặt chủ nhiệm, có thể thuận lợi phát triển được sao?
- Phó sảnh…hình như cũng không có cảm giác gì mới lạ…
Diệp Khai suy nghĩ một lúc mới đáp:
- Nhưng theo đạo lý mà nói, tôi hẳn là đã có tiền lương rồi, ha ha, cán bộ quốc gia nha.
- Diệp nhị thiếu anh vẫn còn quan tâm tới chút tiền kia sao? Đoán chừng muốn trả một bữa cơm cũng không đủ đi…
Sở Tĩnh Huyên hỏi cảm giác của Diệp Khai khi làm phó sảnh, không nghĩ tới việc đầu tiên Diệp Khai liên tưởng đến lại là vấn đề tiền lương, không khỏi có chút buồn cười.
- Cũng không thể nói như vậy, tiền lương tuy ít nhưng đó là thù lao tôi làm việc cho quốc gia mà đạt được, biểu tượng ý nghĩa bên trong khá lớn thôi.
Diệp Khai nghiêm trang hồi đáp:
- Trong nước kỳ thật vẫn là xã hội quan bản vị, lực chú ý của mọi người đối với tiền lương trên thực tế chính là chú ý đối với quyền vị, cho nên rất nhiều người khi nhìn thấy được người khác, thình lình đều hỏi một câu, các anh nhận được bao nhiêu tiền lương mỗi tháng? Một tháng kiếm được bao nhiêu? Là chi tiêu tài chính sao?
- Diệp nhị thiếu không cần chi tiêu tài chính, anh có thể đưa tài chính cho người khác chi tiêu.
Sở Tĩnh Huyên nói.
- Việc này phỏng chừng là quá sức rồi, tôi thật không có nhiều tiền như vậy.
Diệp Khai nở nụ cười, bất quá trong lòng của hắn tính toán, nếu hành động tại Nga thành công, đoán chừng đưa tài chính cho người khác chi tiêu tựa hồ cũng không phải là không được.
Sở Tĩnh Huyên cũng cười, tiện tại vuốt tóc ra sau, chợt hỏi:
- Nhưng anh cảm thấy làm một hạng mục VCD thực sự cần dùng tới một trăm triệu đô la?
Đối với việc Diệp Khai lại hứa hẹn cho nàng thêm một trăm triệu đô la đầu tư, Sở Tĩnh Huyên thật nghiêm túc phân tích nguyên nhân bên trong, chợt cảm thấy Diệp Khai tựa hồ như mơ hồ nhắc nhở nàng, hạng mục này đầu nhập khá lớn, rốt cục là có thể dùng tới một trăm triệu đô la hay không còn chưa thể chắc chắn.
- Ha ha, kỳ thật tôi đánh giá dùng khoảng ba mươi triệu đô la là đủ rồi, còn lại là đưa cho cô chế tạo những nhãn hiệu khác, còn có bồi dưỡng thị trường…
Diệp Khai nói với Sở Tĩnh Huyên:
- Bên trong này có một vấn đề rất lớn, chính là vấn đề nội dung trong đó, cô có cân nhắc qua hay không?
- Vấn đề nội dung?
Sở Tĩnh Huyên hiển nhiên còn chưa cân nhắc tới vấn đề này, nghe Diệp Khai vừa hỏi như vậy, liền cau mày.
- Có một câu nói rất hình tượng, xảo phụ làm khó, không bột đố gột nên hồ (người phụ nữ khéo cũng khó thể thổi cơm khi không gạo).
Diệp Khai nói ra:
- Cô đã có đầu máy DVD, VCD, dĩ nhiên cô phải có đĩa VDC hay DVD mới có thể xem được nội dung, thế nhưng bên trong đĩa DVD cần có nội dung gì, cô có suy nghĩ qua hay không?
- Như điện ảnh thôi, cũng như nội dung trong băng ghi hình vậy.
Sở Tĩnh Huyên lập tức trả lời.
Mặc dù nói đi vào rạp chiếu phim xem điện ảnh thì cảm giác tốt hơn, nhưng cũng có một vài vấn đề, nói thí dụ như bản thân muốn xem lại phim kinh điển, nhưng rạp chiếu phim chưa chắc sẽ chiếu lại, hơn nữa bản thân mình ở trong nhà xem phim chỉ cần có đầu máy VCD hay DVD cùng đĩa phim là được rồi, muốn xem lúc nào hay xem cái gì thì cứ tùy ý mà xem.
Sở Tĩnh Huyên đã cân nhắc qua điểm này cho nên mới cho rằng xu hướng phát triển này thật tốt, hơn nữa đầu máy VCD, DVD cùng đĩa phim sẽ có thị trường tiềm ẩn thật lớn.
- Cô muốn sản xuất đầu máy, vậy cô nói ai đi làm nội dung DVD hay VCD đây?
Diệp Khai đưa ra một vấn đề rất thực tế.
- Đương nhiên là…
Sở Tĩnh Huyên đang định nói ra đáp án, lại thấy được Diệp Khai đang mỉm cười, nàng lập tức dừng lại, sau đó cân nhắc vấn đề bên trong, lại ngẩng đầu lên hỏi:
- Ý của anh là nói, bên trong này có vấn đề sao?
- Đương nhiên là có vấn đề!
Diệp Khai cười đáp:
- Cô cho rằng những người sở hữu bản quyền điện ảnh sẽ dễ dàng đồng ý cho cô dùng phim ảnh của họ trong đĩa hay sao?
- Đúng nha, chẳng lẽ phải bỏ tiền ra mua?
Sở Tĩnh Huyên có chút do dự.
- Bỏ tiền ra mua đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng nếu như sau khi cô mua về, người khác lại đem đi thu băng, sau đó dùng giá thấp đi tiêu thụ, cô nghĩ sẽ tạo thành hiện tượng như thế nào?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
- Việc này…thật khó xử lý rồi…
Sở Tĩnh Huyên lập tức nhíu mày.
Thật đúng nha, chính mình bỏ ra thật nhiều tài chính, mua bản quyền phim điện ảnh thu vào đĩa sử dụng, nhưng lại bị người khác đem về sao chép ra, cầm bán đi kiếm lời, bởi như vậy bản thân mình làm sao còn kinh doanh?
Diệp Khai vạch ra vấn đề này quả thật làm nội tâm Sở Tĩnh Huyên thật xoắn xuýt, không biết nên xử lý như thế nào.
Nhìn Sở Tĩnh Huyên lâm vào trầm tư, Diệp Khai nở nụ cười, tuy Sở đại tiểu thư ở phương diện này có chút nhìn xa, nhưng dù sao tuổi nàng còn quá trẻ, kinh nghiệm thực tế quá ít, xử lý vấn đề khó tránh khỏi sẽ có sơ hở.
Phải biết rằng sao chép băng đĩa lậu xuất hiện đối với những xí nghiệp sản xuất VCD mà nói trên thực tế cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất ở trong nước, việc sao chép VCD xuất hiện đối với việc tiêu thụ đầu máy VCD hay đĩa quang thậm chí là bản thân máy tính đều làm ra tác dụng trọng yếu. Mà nguyên nhân sao chép đĩa lậu tràn lan như thế, là bởi vì thành phẩm rẻ tiền, thứ hai là vì VCD kỳ thật không có được biện pháp bảo hộ bản quyền nào.
Vô luận là chính bản hay là sao chép lậu, chỉ cần bỏ vào ổ đĩa của máy tính hay đầu máy đều có thể nhìn thấy toàn bộ nội dung bên trong, sau đó tùy tiện sao chép như thế nào đều có thể.
Hậu kỳ tuy có việc xuất hiện mã hóa ở trình độ nhất định, cũng chỉ bất quá là thông qua phương thức sửa chữa bề ngoài nội dung mà che giấu nội dung bên trong, đối với việc phục chế hoàn toàn không có bất kỳ năng lực chống cự nào.
Có thể tưởng tượng chỉ cần Sở Tĩnh Huyên dám mua sắm đại lượng tài nguyên điện ảnh chế tác đĩa VCD, không bao lâu sau, nhất định sẽ xuất hiện thật nhiều sản phẩm sao chép lậu, hơn nữa còn tràn lan phá giá ngoài thị trường.
Từ phương diện này mà nói, đây sẽ làm tổn thất thật lớn với kế hoạch phát triển.
Ở trong nước, không thiếu người muốn được phát tài thật nhanh, vì có thể thu hoạch được tài phú thật lớn trong thời gian ngắn nhất, không có chuyện gì mà bọn họ không dám làm.
Đối với loại chuyện sao chép lậu kỳ thật không khó khăn, muốn tạo ra tuyến sản xuất chuyên nghiệp chỉ bỏ ra chừng hai trăm mấy ngàn liền có thể hoàn thành, mà đầu nhập về sau lại chỉ cần một vài đĩa VCD chính phẩm, nhưng hồi báo kếch xù cùng lực tương phản giữa việc mua bản chính phẩm không đáng kể đủ khiến cho rất nhiều người nhào đầu vào thực hiện.
Cho nên đối với Sở Tĩnh Huyên mà nói, nàng mua sắm tài nguyên bản quyền điện ảnh càng nhiều, thì tương lai gặp phải tổn thất càng thêm nghiêm trọng.
- Như vậy phải nên làm sao mới tốt?
Sở Tĩnh Huyên do dự hồi lâu, đôi mắt đẹp nhìn qua Diệp Khai dò hỏi.