[Dịch]Quan Lộ Tiêu Dao

Chương 4 : Chương 2.2: Chuyện buổi trưa.




Hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong, Phan Bảo Sơn giống như thường ngày vung tay đi vào phòng làm việc, theo thói quen đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Một cành hoa mai rung rinh ngoài cửa sổ, sức sống dạt dào.

Phan Bảo Sơn nắm cành hoa kéo vào cửa sổ, một con bọ rùa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, chính là đang nằm sấp phía trên tìm rệp, lập tức cả kinh lo sợ, vỗ cánh bay đi.

- Haiz, vội cái gì, ai mà chẳng biết tao là một người tâm địa lương thiện chứ?

Phan Bảo Sơn tự cười tự nói, ngón tay buông lỏng, cành hoa mai lại bật ra ngoài cửa sổ, rung rinh đón gió xuân.

- Ơ ơ, Tiểu Phan, thật sự là hăng hái, ngắt hoa ngắm cảnh, tay còn lưu hương, cười đến là tự tại.

Trịnh Kim Bình không biết từ khi nào đã không một tiếng động đi vào.

- Chủ nhiệm Trịnh, xin chào.

Phan Bảo Sơn mở miệng:

- Hoa xuân thực sự đẹp, chỉ tiếc không có mùi.

- Mùi chân chính không ở trên chóp mũi.

Trịnh Kim Bình sờ sờ ngực, vẻ mặt tràn đầy ý xuân:

- Là ở trong lòng.

- Tôi cũng không có cảnh giới cao như vậy.

Phan Bảo Sơn đi đến bên cạnh bàn làm việc, cầm lên cái chén duy nhất, chuẩn bị rót nước cho Trịnh Kim Bình.

- Thời tiết hôm nay thực sự nóng quá.

Trịnh Kim Bình phút chốc cởi bỏ áo khoác, vắt lên trên ghế salon, chỉ còn chiếc áo trễ ngực mỏng manh.

Mặc dù chỉ là đầu tháng ba, nhưng Trịnh Kim Bình kêu nóng cũng không quá khoa trương, điều hòa trong văn phòng, số bật hơi cao.

Kì thật Phan Bảo Sơn cảm thấy hơi thương thiên hại lí, bây giờ thực sự không cần mở điều hòa, tiết kiệm được thì nên tiết kiệm nha. Tuy nhiên gần như tất cả văn phòng đều không để ý, bên trong bật điều hòa, nhưng cửa vẫn rầm rầm mở ra, không người nào để ý về vấn đề tiết kiệm điện, bọn họ nói văn phòng Ủy ban nhân dân xã Giáp Lâm đều là cơ quan nhà nước, cũng không cần phải tiết kiệm, mà bật điều hòa cũng không có gì là phung phí cả.

Cứ như vậy, Phan Bảo Sơn cũng sẽ thỉnh thoảng mở điều hòa, nếu không tâm lý sẽ không cân bằng.

- Đúng là hơi nóng, điều hòa có lẽ nên tắt rồi.

Phan Bảo Sơn cười rất khách khí.

- Tiểu Phan cậu mới tới, có một số việc còn không biết.

Trịnh Kim Bình lắc mông tiến lên hai bước:

- Xã Giáp Lâm từ trước tới nay đều như vậy, chưa đến thanh minh, điều hòa không khí đã không ngừng bật, nếu không một ngày nào đó rét tháng ba đột nhiên tràn về, đông cứng lãnh đạo, vậy thì còn triển khai công việc thế nào được?

Phan Bảo Sơn nghe xong bả vai run rẩy, con mẹ nó triển khai công việc, xã Giáp Lâm nghèo đến chỉ còn cái đũng quần, gì mà triển khai công việc? Nhưng càng nghèo càng to mồm, càng nghèo càng hay xù lông, nhìn trong viện này, điều hòa không khí mở phần phật, trong hoàn cảnh lo lắng hòa thuận lại vui vẻ thế này, chỉ biết kéo bè kết cánh tranh đấu ganh gắt, tâm tư hoàn toàn sai lệch.

Đã nói trước mắt sắp tới cuộc bầu cử Phó chủ tịch xã, nóng vội không chỉ có Trịnh Kim Bình và Chu Quốc Phòng, mà còn có Hoàng Khai Kiến và Lương Diên Phát, người của hai bên cũng tranh thủ hành động, bọn họ đều muốn người của bên mình thượng vị.

Về phương diện này, Phan Bảo Sơn có chút vì chính mình mà tiếc hận, nếu công tác sớm hơn hai năm, bằng thân phận là điều động sinh được lựa chọn, rất có khả năng có cơ hội này. Nhưng mình từ cuối tháng 7 năm trước mới nhập cuộc, hiện tại mới trôi qua có nửa năm, lấy đâu ra cơ hội? Trừ phi thật là có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, làm chuyện tốt phát sinh.

Tuy nhiên việc này trước tiên không vội nghĩ tới làm gì, trở lại thực tế, xem tình huống trước mắt, Phan Bảo Sơn cảm thấy Chu Quốc Phòng còn có thể, anh ta nhìn qua thành thật, chính là hơi thành thật quá, giống như không có bản lãnh gì. Về phần Trịnh Kim Bình, Phan Bảo Sơn không ủng hộ, cô ta thuần túy chính là một người lẳng lơ, cũng bán mình làm tâm phúc của Lương Diên Phát, đương nhiên, luận về tài cán, cô ta nhỉnh hơn Chu Quốc Phòng một ít.

Bất kể thế nào đi chăng nữa, không đánh khuôn mặt tươi cười, hiện tại Trịnh Kim Bình đang cười rạng rỡ ngoài cửa, vẫn phải thể hiện một chút.

- Đúng vậy a, Chủ nhiệm Trịnh, cô rất nhanh sẽ thành Phó chủ tịch xã rồi, phải chú ý thân thể lãnh đạo một chút, đừng để bị lạnh.

Phan Bảo Sơn nói vậy, ý tứ đã rất rõ ràng.

Trịnh Kim Bình cũng không ngốc, đương nhiên nghe được:

- Ai, Tiểu Phan này, chuyện này còn chưa chính thức đâu, nói như vậy không hay.

- Chủ nhiệm Trịnh đừng khiêm tốn như vậy, tổng hợp các phương diện đến xem, vị trí Phó chủ tịch xã này, không chị làm thì còn ai làm nữa.

Phan Bảo Sơn rót nước, đưa đến trước mặt Trịnh Kim Bình.

Trịnh Kim Bình gảy nhẹ ngón tay:

- Không trở về kí túc xá nghỉ trưa sao?

- Tôi không có thói quen, bình thường liền pha ly trà, xem báo chí, thời gian cứ thế trôi qua.

- Rốt cuộc là ít tuổi a, thật có tinh thần.

- Chủ nhiệm Trịnh, tôi là có tinh không thần, còn chưa nói đến tinh thần đâu.

Phan Bảo Sơn cười cười.

Chuyện này rõ ràng cho thấy là một chuyện đùa, Trịnh Kim Bình hai mươi tám tuổi dường như rất hưởng thụ, mừng rỡ, nhoáng đứng lên, đem tờ giấy vứt lên bàn công tác:

- Hôm nay không đùa giỡn với cậu, tiểu Phan, cậu thực sự ủng hộ tôi?

Còn chưa kịp gật đầu, ngực Phan Bảo Sơn đã bắt đầu Thình thịch! Lúc này hai tay Trịnh Kim Bình chống trên bàn công tác, chiếc áo không có tay, vùng nách mơ hồ lộ ra lông nhọn.

Trịnh Kim Bình nhìn Phan Bảo Sơn, thấy hắn đang nhìn, cười khúc khích, đầu tiên là lười nhác vươn tay ngáp một cái, sau đó lại cong cánh tay về phía sau. Phan Bảo Sơn vừa bấm đùi vừa kêu thật là muốn mệnh của hắn, Trịnh Kim Bình uốn éo như vậy, hai nhúm lông nách ngăm đen của chị ta, không ngừng nhảy đến trước tròng mắt hắn, cực kì quyến rũ và khiêu khích, hắn đúng là nhìn không sót một cái gì.

Đây là lần đầu tiên Phan Bảo Sơn chứng kiến phong thái của lông nách. Lấy kiến thức của hắn, chỉ biết lông nách thường xuyên bị che lại chen chúc trong hoàn cảnh oi bức, hơn nữa xác suất gặp ánh mặt trời cực kì nhỏ, đa phần đều là hình dạng gấp khúc, màu hơi hơi vàng, nhất là vào mùa hạ, nếu không để ý, còn có thể nhìn thấy trên mặt dính lớp màng ghê tởm màu vàng. Như Trịnh Kim Bình, lại có ánh sáng bóng, hay là cô ta coi mình là nữ nhân nước Pháp lãng mạn, để ý đến việc bảo dưỡng cả lông nách?

Thình lình xảy ra chuyện này, khiến Phan Bảo Sơn trở tay không kịp, thất kinh đứng đực mặt ra đó, hắn vội cầm chén nước hắn rót cho Trịnh Kim Bình uống hai ngụm, muốn dập tắt hỏa ở trong lòng.

- Ai da, nước là của tôi đấy, cậu lại cầm lên uống là sao?

Trịnh Kim Bình biểu lộ vẻ mặt tức giận, vươn người qua, cách bàn làm việc một lần nữa cầm chén lên:

- Xem ra muốn cơm no áo ấm, còn phải tự mình chủ động.

Phan Bảo Sơn gần như hít thở không thông, Trịnh Kim Bình cúi người, đồng thời đem chiếc cổ chữ V kia cúi xuống, hai đồ vật này nọ cũng đưa đến ngay trước mắt hắn. Phan Bảo Sơn không dám lớn mật quan sát tứ phía, hai mắt nhắm hờ chỉ dám bắt một đường nhỏ mà nhìn.

Trịnh Kim Bình cầm lên chén giấy, nhìn Phan Bảo Sơn nhăn nhó cười, xoay người đi rót nước, không biết là hữu ý hay vô ý, lại đụng phải một đống tài liệu ở góc bàn, rầm một tiếng rơi vãi lung tung.

- A nha, tôi làm những gì thế này.

Trịnh Kim Bình vội vàng buông chén nước đi nhặt.

Cách khoảng hai bước, Trịnh Kim Bình tách đôi chân thẳng ra, cúi người trên phạm vi lớn, di động trọng tâm qua trái phải, nhặt một tấm lại một tấm. Dáng vẻ này, hết sức chủ động và phóng khoáng phô bày chiếc mông căng tròn đầy sức sống của cô ta.

Đối với bất kì người nào, chỉ sợ đây là tư thế hấp dẫn nhất đi, chỉ sợ không có ai là không nghĩ đến muốn thử qua cảm giác kia một chút: Tăm trúc xuyên qua mứt quả.

Phan Bảo Sơn cũng không ngoại lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.