[Dịch]Quan Lộ Tiêu Dao

Chương 31 : Chương 20: Vịnh Hạ Hải.




Trịnh Kim Bình là người của Lương Diên Phát, Hoàng Khai Kiến cơ bản không trông cậy vào cô ả. Tuy nhiên thời khắc mấu chốt này, sự xuất hiện của cô ả lại rất thích hợp.

- Chủ nhiệm Trịnh, cô nói rất hay. Lãnh đạo Huyện xuống dưới chỉ đạo công tác, cơ hội hiếm có, nhất định phải tăng cường thỉnh giáo, giao lưu, mời rượu.

Hoàng Khai Kiến quăng cho Trịnh Kim Bình một ánh mắt tán thưởng.

Trịnh Kim Bình sớm đã có chút kìm nén không được, muốn chạy đến trước mặt Ân Ích Khai và Vương Hàm uốn éo rồi. Nhưng chỉ sợ Hoàng Khai Kiến sẽ không vui, nói mình bốc đồng, cho nên vẫn cố nhịn. Nay thấy Hoàng Khai Kiến có ý cấp đấu cho nên mới chủ động nghênh chiến, chiếm được sự ủng hộ của ông ta.

Đây chính là thời cơ.

Trịnh Kim Bình cầm chén rượu đến trước mặt Ân Ích Khai:

- Ai ôi, Chủ nhiệm Ân. Kỳ thật, vừa rồi tôi đã bị khí chất của ngài làm kinh ngạc, ngồi ngây ngốc. Nếu như không phải Bí thư Hoàng của chúng tôi chỉ điểm một chút, thật đúng là không biết phản ứng rồi. Ngài nói xem, có cơ hội đối mặt với Chủ nhiệm Ân, thế nào cũng phải nói được vài câu đúng không? Nhưng tôi là người ăn nói vụng về, cho nên liền mời rượu ngài. Chủ nhiệm Ân nên nể tình, bằng không ngài liền dùng ngón tay khoét một lỗ trên mặt đất để cho tôi chui vào. Nếu không thật không còn mặt mũi nào.

Trịnh Kim Bình nói xong, còn không đợi Ân Ích Khai trả lời, ngửa cổ lên uống cạn chén rượu.

Ân Ích Khai bỗng chốc biến thành rất bị động, chỉ biết cầm chén lên uống cạn.

- Chủ nhiệm Ân mới vừa nói hai chén đấy.

Trịnh Kim Bình vừa nói vừa mở chai rượu.

- Ngài phải giữ lời.

Ân Ích Khai lắc đầu cười, đưa chén rượu ra:

- Được, hai chén, rót đầy.

Hai chén rượu được xử lý xong, lúc này Trịnh Kim Bình mới quay về chỗ.

Thấy như vậy, Hoàng Khai Kiến cảm thấy sĩ khí đại chấn, quay đầu sang nói với Chu Quốc Phòng:

- Quốc Phòng, cậu xem chủ nhiệm Trịnh như thế, cậu là Chủ nhiệm văn phòng Đảng, có phải cũng không nên thua kém?

Chu Quốc Phòng vốn dĩ thấy Trịnh Kim Bình đứng lên liền thở ra một hơi, âm thầm tính toán không thể yếu thế được. Hiện tại, nghe Hoàng Khai Kiến nói, liền bật người bưng chén rượu đến trước mặt Ân Ích Khai.

Ân Ích Khai vừa thấy vội vàng xua tay:

- Chủ nhiệm Chu, miễn đi, miễn đi.

- Chủ nhiệm Ân, vừa rồi Chủ nhiệm Trịnh mời rượu, ngài đã tiếp nhận rồi. Hiện tại tôi mời ngài, ngài cũng không thể cự tuyệt chứ? Nếu không nam nữ liền bất bình đẳng rồi.

Chu Quốc Phòng bưng chén lên trước mặt:

- Chủ nhiệm Ân, tôi…tôi uống trước.

Chu Quốc Phòng một chén rượu này vào bụng, vẻ mặt thống khổ, còn dùng tay che miệng, qua nửa ngày mới hồi phục tinh thần.

- Chủ nhiệm Ân, anh xem, anh bạn Chu Quốc Phòng này về tửu lượng mọi người đều biết, hôm nay có dũng khí mời anh một chén đầy, anh nhất định phải nể mặt.

Hoàng Khai Kiến cười ha hả:

- Nếu không thì như vậy, một chén thôi, nhất bôi song ý.

Đã nói đến nước này, Ân Ích Khai chỉ có thể uống xong. Phan Bảo Sơn đứng lên hút thuốc. Bữa tiệc hôm nay cần vững vàng một chút. Vừa rồi, Hoàng Khai Kiến và Đặng Như Mỹ uống hai chén, Ngô Cường và Vương Hàm cũng thế.

- Bí thư Hoàng, nếu như uống hết chỗ này, tôi chắc sẽ không trụ nổi.

Ân Ích Khai xoa xoa bụng.

- Chủ nhiệm Ân uống ngon miệng là được, ngàn vạn lần không nên quá cố.

Ngô Cường cười nói:

- Tổ tuyên ủy của tôi năm nay nhiệm vụ rất nặng nề. Bí thư Hoàng giao nhiệm vụ, nhất định phải đăng được hai bài báo về xã Giáp Lâm trên báo của Thành phố. Nhắc tới việc này, còn nhờ Chủ nhiệm Ân nói hộ một tiếng. Em của ngài là Phó tổng biên tập. Ai nhắc tới đều phải bật ngón cái khen, tuyệt đối rất giỏi, tương lai nhất định trở thành Tổng biên tập, có khi còn được lên báo Tỉnh nữa.

- Ai da, đâu có.

Ân Ích Khai đắc ý cười:

- Không phải chỉ là muốn lên báo thôi sao, dễ mà.

- Ha ha, Chủ nhiệm Ân, ngài thực là sảng khoái.

- Vậy rượu chúng ta liền không nên uống nữa.

Ân Ích Khai khoát tay:

- Ít nhất là hôm nay không uống, đã đủ rồi.

Ngô Cường tiếp lời:

- Việc này, Chủ nhiệm Ân muốn tôi nói thế nào đây. Đây chính là rượu cảm ơn, ngài không uống, tôi đây trong lòng thiếu tự tin, không biết Chủ nhiệm Ân rốt cuộc có giúp hay không?

- Nhiều chuyện, cậu yên tâm đi, hai ngày tới tôi sẽ kết nối một chút.

- Chủ nhiệm Ân, nếu không thì thế này, tôi uống hai chén, ngài uống một chén. Tôi đây tâm ý bất kể thế nào cũng phải bày tỏ.

Ngô Cường nói.

Hoàng Khai Kiến cảm thấy mừng rỡ, lập tức xen vào nói:

- Chủ nhiệm Ân, chuyện hai chấp một mà ông cũng không làm, vậy thật sự thất vọng rồi.

- Này, vừa phải thôi nhé, vừa rồi tôi còn một câu “thất vọng”, ông lấy luôn để phản bác lại tôi.

Ân Ích Khai cười rộ một tiếng:

- Được rồi, chén này tôi uống.

Một chén này uống hết, Ân Ích Khai có cảm giác rồi, đầu phát nhức rồi, có vẻ thực lực bên mình hơi yếu, vì thế vỗ bàn một cái:

- Tiểu Cao!

Lái xe Tiểu Cao chính là đang xem náo nhiệt, bị Ân Ích Khai gọi tên còn hoảng sợ:

- Chủ nhiệm Ân, chuyện gì?

- Chuyện gì? Uống rượu!

Ân Ích Khai bày ra một bộ dạng khinh người, cao cao tại thượng:

- Sao đầu cậu ngốc ngếch như đầu chim thế, chỉ biết ngồi đấy ngơ ngẩn ăn. Bí thư Hoàng ở đây cũng không biết chạy tới mời rượu, mí mắt một chút cũng không nhíu. Biểu hiện như vậy có thích hợp làm trong tổ lái xe không? Nói đùa!

Tiểu Cao cảm thấy khó xử. Vốn Vương Hàm đã nói với anh ta, lái xe không được uống rượu, thật không nghĩ tới Ân Ích Khai đột nhiên bắt anh ta uống. Không còn cách nào, lời của Ân Ích Khai không thể không nghe, nếu không sau này sẽ không còn chuỗi ngày thoải mái. Tiểu Cao đành bưng chén rượu lên, nhìn sang Vương Hàm cười cười, xem như xin chỉ thị.

Vương Hàm cũng không biết làm thế nào, cười nói uống thì uống chút đi.

Tiểu Cao đi đến chỗ Hoàng Khai Kiến, vừa mới nhấc chân đã bị Ân Ích Khai rống lớn:

- Làm gì thế Tiểu Cao? Tay cậu đang cầm cái gì?

- Chén rượu ạ?

Tiểu Cao sửng sốt.

- Đúng là chén rượu.

Ân Ích Khai trừng mắt, đưa tay trực tiếp chỉ:

- Đổi, đổi bát lớn.

Tiểu Cao nhất thời mê muội, nói thế nào thì làm thế ấy vậy, đành phải cắn môi đổi một bát lớn, đi đến trước mặt Hoàng Khai Kiến:

- Bí thư Hoàng, tôi mời ngài một ly.

Hoàng Khai Kiến thân ngả về sau:

- Uống rượu cũng được, nhưng có một câu nói, không có lý do thì uống không trôi. Tiểu Cao, cậu nói xem, vì sao uống?

Lời này là Hoàng Khai Kiến tùy tiện nói một chút, muốn điều tiết không khí mà thôi. Nhưng Ân Ích Khai lại bắt ngay cơ hội:

- Nhìn xem Tiểu Cao, thật là một con gà ngốc, đến nói cũng không biết đường nói. Cậu có thể nói, Bí thư Hoàng là quan phụ mẫu một phương, sự việc nào cũng phải suy xét, làm việc vất vả mệt mỏi, cậu muốn kính ông ta một ly rượu để bày tỏ sự ngưỡng mộ, không phải rất tự nhiên sao?

Hoàng Khai Kiến vừa thấy không khí không thích hợp, lập tức cười rộ lên:

- Tiểu Cao, đùa với cậu cho vui thôi. Uống rượu đi, không nói nhiều như vậy, há mồm là được rồi.

- Cảm ơn Bí thư Hoàng.

Tiểu Cao nâng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó xoay người quay về chỗ ngồi.

- Xem cái đồ vô dụng nhà cậu, quả thực chính là vịt trên cạn, nói cậu một, hai câu là có ý kiến rồi hả?

Ân Ích Khai trừng mắt với tiểu Cao:

- Tôi thực sự hoài nghi cậu có phải là óc đã bị nhồi toàn bã đậu rồi không?

- Chủ nhiệm Ân, uống rượu chính là thú vui, không cần phải nóng.

Hoàng Khai Kiến cười hòa giải:

- Tiểu Cao hôm nay là lái xe, uống rượu cũng không tốt, như vậy lái xe mới an toàn.

- An toàn cái rắm!

Ân Ích Khai nghiêm mặt:

- Buổi chiều lái xe như ma đuổi, cửa xe thiếu điều văng mất.

- Chủ nhiệm Ân, ông luôn miệng nói tôi lái nhanh lên, nhanh lên còn gì.

Tiểu Cao nhịn không được.

- Này, tiểu Cao, con mẹ nhà mày còn muốn tranh luận?

Ân Ích Khai không nghĩ tới tiểu Cao sẽ không phục mà phản ứng.

Phan Bảo Sơn nhìn cục diện có vẻ không khống chế được, lập tức lôi tiểu Cao ra ngoài:

- Tiểu Cao uống hơi nhiều, có chút say rồi, để tôi đưa cậu ta ra ngoài cho tỉnh táo một chút.

Phan Bảo Sơn và tiểu Cao vừa đi, Ân Ích Khai vỗ bàn rầm một cái:

- Tiểu Cao dám cãi tay đôi với tôi sao? Bí thư Hoàng, ông vừa rồi cũng thấy đấy, tôi mới nói vài câu mà hắn đã nổi khùng lên. Còn trẻ như vậy mà đã không nhịn được chính là thằng ngu, có bồi dưỡng thêm thì họa mắt mù. Vốn tôi còn định đưa hắn lên làm tổ trưởng tổ lái xe, nhưng sau hôm nay, xem ra cho hắn nghỉ đi.

- Chủ nhiệm Ân, đừng tức giận, nhất là dưới tình huống không đáng, kia thuần túy là một, hai câu nói khi say mà thôi.

Hoàng Khai Kiến cười nói:

- Nào, tiếp tục uống rượu, tôi thấy đêm nay không cần tiểu Cao đưa về nữa, chắc là cậu ta uống nhiều, đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Đợi ngày mai cậu ta tỉnh lại, giáp mặt ông trực tiếp nhận sai, việc này coi như bỏ qua đi.

- Đúng đấy Chủ nhiệm Ân, uống rượu xong, Bí thư Hoàng sẽ bố trí lái xe đưa ngài cùng với Thư ký Vương và cô Đặng về là được.

Trịnh Kim Bình nũng nịu nói, Ân Ích Khai lập tức cười ha hả, nói vậy thì do Bí thư Hoàng an bài.

Kế tiếp mọi người uống rượu rất vui vẻ. Vốn Đặng Như Mỹ phải phát huy điểm mạnh “hậu phát chế nhân” (lùi một bước để đánh trả đối phương), nhưng dưới ám hiệu của Vương Hàm nên đã ngừng lại.

Sau khi tàn cuộc, xe thương vụ của xã đưa Ân Ích Khai, Vương Hàm, Đặng Như Mỹ trở về.

Phan Bảo Sơn và Ngô Cường cùng ngồi xe tiễn khách.

Gần một tiếng đồng hồ mới về đến Huyện, lại đi một vòng, đưa ba người đến trước cửa nhà.

- Bữa rượu này thật là mệt người.

Phan Bảo Sơn nhìn đồng hồ, đã hơn 12h.

- Lão Ngô, quay đi quay lại đã hơn nửa đêm rồi. Đây chính là trường kỳ kháng chiến mà anh nói sao?

- Không có.

Ngô Cường day day thái dương:

- Xem ra hôm nay Ân Ích Khai thật sự uống nhiều quá, nếu không kế tiếp sẽ là tăng 2, tăng 3…Phiền lắm!

- Ai có công phu theo ông ta đi chơi? Chính mình có lực thì tự mình đi, còn cần người khác đi cùng sao?

- Không có cách nào, đó cũng là công việc. Mấu chốt là xuất tiền, có khi còn phải có phụ nữ.

Ngô Cường cười cười:

- Không nói nữa, đi, Phó chủ tịch xã Phan, tôi mời anh đi tắm hơi, matxa thư giãn một chút, xem như chúc mừng anh thăng chức.

- Ơ, lão Ngô, sao có thể?

Phan Bảo Sơn nhỏ giọng nói:

- Lúc trước anh giúp tôi không ít việc, tôi mời anh mới đúng.

- Đừng khách khí, để lần sau anh mời tôi cũng được.

Ngô Cường ngẩng đầu nói với lái xe.

- Đến Trung tâm tắm hơi vịnh Hạ Hải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.