- Phó Chủ tịch xã Phan à, tìm anh thật không dễ dàng, vưa rồi gọi điện thoại anh đường dây vẫn đang bận.
Trịnh Kim Bình quỷ mất linh xông ra từ phía sau.
- Việc anh giao đã sắp xếp xong xuôi rồi, mặt khác còn có chuyện báo cáo với anh một chút. Vấn đề ký túc xá ngày mai mới có thể giải quyết, phòng trên tầng không có giường mới.
- Ký túc xá cũng không cần rồi, ở tầng một cũng tốt lắm.
- Như vậy cũng không được, hiện tại anh là lãnh đạo, lên tầng ba đi.
Trịnh Kim Bình cười híp mắt.
- Phòng của anh ở ngay phía trên phòng tôi, có chuyện gì dậm chân một cái là biết ngay rồi.
- Chủ nhiệm Trịnh, chuyện căn phòng không cần gấp, như thế nào cũng phải quá độ một thời gian ngắn, gấp gáp lúng túng chuyển lên trên, sẽ bị nói không ra gì.
- Ồ, vậy được rồi, dù sao ngày mai thu dọn xong, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển lên.
- Cô vất vả rồi, Chủ nhiệm Trịnh.
- Ai da, Phó Chủ tịch xã anh khách khí gì, vậy không phải đều là nên như vậy sao.
Trịnh Kim Bình uốn éo eo.
- Đúng rồi Phó Chủ tịch xã Phan, hội nghị chiều ngày mai cần kéo cái biểu ngữ hay không, làm một mâm hoa quả? Dù sao anh cũng là lần đầu tiên triệu tập hội nghị.
- Không cần, không cần phô trương.
Phan Bảo Sơn liên tục xua tay:
- Chuẩn bị chút nước trà là được.
Trịnh Kim Bình vừa mới đồng ý, điện thoại di dộng vang lên, vội vàng móc ra vừa nhìn.
- Vâng, là Chủ tịch xã Lương đây, tìm tôi có chuyện gì?
- Đi xem đi, đừng lỡ việc. Cũng đúng lúc tôi đi tìm Bí thư Hoàng, có một tình huống phải bàn lại một chút.
Phan Bảo Sơn đi vào phòng Hoàng Khai Kiến, còn chưa mở miệng đã bị y vẫy tay thét lên trước mặt.
- Tình huống còn phức tạp, Ân Ích Khai đầu có bệnh, không ngờ kéo thư ký của Chủ tịch huyện Phùng là Vương Hàm cùng đi, bên chúng ta như thế này làm sao tiếp đón, chẳng lẽ còn muốn gọi thêm cả Lương chó Nhật?
- Vương Hàm tới lúc này làm gì?
Phan Bảo Sơn không khỏi nhíu mày.
- Thư ký chủ tịch huyện cũng không phải là tùy tiện đã đi xuống rồi, nhất định là có chuyện.
- Dù sao không phải công sự, nếu không sẽ không lấy phương thức này đến đây. Chủ tịch xã Lương nếu biết Vương Hàm đến, nhất định phải tham gia mở tiệc chiêu đãi.
- Cũng không nhất định.
Phan Bảo Sơn lắc đầu.
- Nếu Vương Hàm vì việc tư mà tới, vậy là muốn xem nhằm vào ai. Theo tình huống trước mắt thấy, hẳn là nhằm vào ông, hơn nữa thông qua Ân Ích Khai làm cầu nối. Nếu là vì ông mà tới, không chừng Lương Diên Phát sẽ không tham gia. Nhưng đối với chính phủ coi trọng cái miệng, ông ta sẽ phải sắp xếp Phó chủ tịch xã hoặc là Chánh văn phòng Trịnh Kim Bình có mặt.
Tình hình quả thật giống như lời nói của Phan Bảo Sơn, Vương Hàm là nhằm vào Hoàng Khai Kiến mà tới.
Năm nay, văn phòng xử lý công nông nghiệp của Huyện ủy muốn hướng Tỉnh tranh thủ một ít tài chính cải tạo xây dựng cầu cho nông nghiệp, dùng cho xây dựng mới, sửa chữa cầu ở nông thôn. Công trình kiến thiết cầu do Đảng ủy các xã thị trấn bao thầu. Cậu của Vương Hàm muốn làm công trình đó, muốn ôm vụ làm ăn đó, tìm Vương Hàm giúp. Vương Hàm và Hoàng Khai Kiến không quen, nói thẳng ra thì không thuận tiện. Cùng với Lương Diên Phát thật sự quen thuộc, nhưng biết lão ta và Hoàng Khai Kiến trở mặt từ xưa tới nay, không thể thông qua lão đáp dây cung. Khéo léo là, lúc trưa nghe Ân Ích Khai nói y và Hoàng Khai Kiến biết nhau, liền nhờ y làm sợi dây nối.
Ân Ích Khai lấy Vương Hàm làm việc quan trọng, Thư ký đối với Chủ tịch huyện có khi so với Phó chủ tịch huyện còn quan trọng hơn, vì thế lúc này đồng ý, nói việc không chần chừ buổi tối thì đi.
Vương Hàm ngẫm lại cũng tốt, bất kỳ việc gì nên sớm không nên chậm chễ, sớm một chút đem sự tình xác định ra để an tâm. Chỉ có điều đã đến xã Giáp Lâm hẳn là nên cùng Lương Diên Phát chào hỏi, nhưng lại không muốn đẻ lão dính vào, để tránh Hoàng Khai Kiến nảy sinh xung đột đem tình hình làm căng. Cho nên, Vương Hàm ở nửa đường đã gọi điện cho Lương Diên Phát, nói có chút chuyện tìm Hoàng Khai Kiến, lập tức sẽ tới ngay xã, hỏi lão buổi tối có bận không, không có việc gì thì cùng nhau ăn một bữa cơm. Còn nếu có việc thì hôm khác tìm cơ hội thích hợp hơn.
Lương Diên Phát nghe được ý trong lời nói của Vương Hàm, liền nói thật đúng là không đúng dịp, buổi tối có việc phải ra ngoài. Sau khi buông điện thoại, Lương Diên Phát cảm thấy không ổn, liền gọi điện thoại tìm Trịnh Kim Bình, bảo cô ta chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp Vương Hàm, đến lúc đó đi theo tiếp rượu. Tóm lại không thể để cho Hoàng Khai Kiến nói bên chính phủ không có ai xuất hiện.
Trịnh Kim Bình chịu trách nhiệm, sau khi trở lại văn phòng liền nhìn chằm chằm cửa lớn xem.
20 phút sau, Vương Hàm đã tới, Trịnh Kim Bình vội vàng ra đón tiếp.
Phan Bảo Sơn và Chu Quốc Phòng gần như đồng thời đi tới. Phan Bảo Sơn vừa thấy Trịnh Kim Bình đi ra, liền hiểu ra là có chuyện xảy ra, trong lòng không khỏi mừng thâm, vừa vặn đem cô ta đến, còn có thể điều tiết không khí bàn uống rượu, nếu không một mình Vương Hà thật đúng là không được.
- Móa nó, cho anh lái xe công, lái chậm là được, cũng không bảo anh tranh tài chạy như điên lấy thứ tự, xem anh dọc đường điên cuồng như thế, vội vã đi đầu thai hả!
Trên xe hùng hùng hổ hổ xuống một người bệ vệ.
Phan Bảo Sơn không cần đoán cũng biết, nhất định là Ân Ích Khai.
- Chủ nhiệm Ân xin chào, lại gặp mặt!
Chu Quốc Phòng cười bắt tay nghênh đón.
- Ồ, Chủ nhiệm Chu, xin chào!
Ân Ích Khai vươn tay ra, quay người chỉ ra sau Vương Hàm đang đi ra.
- Đây là Thư ký của Chủ tịch huyện Phùng - Vương Hàm!
- Chào lãnh đạo!
Trịnh Kim Bình nghiêng mình tiến lên, niềm nở cầm tay Vương Hàm.
- Ồ, chào chủ nhiệm Trịnh, lâu ngày không gặp, càng ngày càng trẻ ra nhỉ!
Vương Hàm biết Trịnh Kim Bình.
- Lãnh đạo khen ngợi rồi!
Trịnh Kim Bình cười đến lay động.
- Chủ tịch xã Lương không khéo có việc đã ra ngoài, bảo tôi tiếp đón ngài.
Trịnh Kim Bình đột nhiên nhớ tới Phan Bảo Sơn, vội xoay người giới thiệu.
- Còn có tân Phó chủ tịch xã của chúng tôi Phan Bảo Sơn.
- Ồ, tốt, tốt.
Ân Ích Khai chen vào đi lên.
- Bí thư Hoàng của các anh đâu?
- Ông ấy đang có chút chuyện lập tức sẽ xong, rất nhanh sẽ tới đây.
Chu Quốc Phòng cùng đi đến.
- Không đợi ông ta đến đây, chúng ta đi tìm ông ta.
Ân Ích Khai hơi gấp.
- Có chút việc nói trước với ông ta.
Đoàn người vừa đi chưa được mấy bước, Hoàng Khai Kiến từ đằng sau nhà rẽ vào:.
- Ồ, Chủ nhiệm Ân, thật ngại quá, đến muộn rồi.
- Muộn cái gì, không muộn.
Ân Ích Khai cười chỉ chỉ Vương Hàm.
- Đây là Thư ký của Chủ tịch huyện Phùng - Vương Hàm.
- Thư ký Vương, xin chào, tên đã nghe nhiều, nhưng người không gặp thường xuyên.
Hoàng Khai Kiến cười giơ tay.
- Đi, đến phòng họp ngồi nói chuyện.
- Ồ đúng rồi, Chủ nhiệm Chu các anh cùng Thư ký Vương đi qua trước, tôi và Bí thư Hoàng nán lại một chút.
Ân Ích Khai bảo mọi người cùng đi, đã đem chuyện của Vương Hàm nói với Hoàng Khai Kiến rồi.
Việc này đối với Hoàng Khai Kiến mà nói thì không sao cả, lúc này liền đồng ý:
- Chủ nhiệm Ân, anh quay đầu lại liền nói với Vương Hàm, một chút vấn đề đều không có, đến lúc đó cứ việc bảo cậu anh ta tới tìm tôi chào hỏi là được.
- Bí thư Hoàng, cũng biết anh làm việc thẳng thắn sảng khoái!
Ân Ích Khai cười ha hả.
- Xem ra hôm nay tôi đã làm cầu nối rất tốt rồi. Bí thư Hoàng anh rất nể tình, nếu không hôm nay chúng ta đem đại hội nhân mã chuyển đến Huyện đi, tôi làm chủ!
- Chủ nhiệm Ân, anh đây là không nể mặt tôi rồi, đến xã Giáp Lâm nói lời đó không phải nhường nhịn khiến tôi khó chịu rồi.
Hoàng Khai Kiến cười ha hả.
- Coi như là sắp xếp cuộc rượu đến huyện đi, vẫn nên là tôi mời khách mới đúng.
- Bí thư Hoàng anh đã nói như vậy, tôi đây sẽ không nhiều lời.
Ân Ích Khai cười rộ lên.
- Nghe anh sắp xếp là được.
- Quán rượu Phú Quý, điều kiện đương nhiên không thể so sánh với khách sạn ở huyện, tuy nhiên ở xã là nhà hàng tốt nhất rồi, đi thể nghiệm một chút.
Nửa giờ sau, mọi người ngồi vào chỗ của mình ở trong phòng lớn nhất quán rượu Phú Quý.
Bên Ân Ích Khai tổng cộng bốn người, trừ y và Vương Hàm ra, còn có lái xe tên Tiểu Cao và một người nữ tên là Đặng Như Mỹ.
Đặng Như Mỹ là người lo tiếp đón của huyện, vóc người và tên không sai biệt lắm, khá đẹp.
Tiệc rượu vừa mở, mọi người thay phiên nhau mời rượu. Mục tiêu của người từ Huyện xuống rất rõ ràng, chính là Hoàng Khai Kiến. Đầu tiên là Ân Ích Khai mời Hoàng Khai Kiến một bát rượu lớn, sau đó là Vương Hàm, lại là một bát rượu lớn.
Hai bát rượu lớn, Hoàng Khai Kiến liền chịu không nổi rồi.
Chu Quốc Phòng trừng mắt lo lắng. Lúc này anh ta rất muốn đấu tranh anh dũng, nhưng tửu lượng không cho phép. Vương Hà lại càng không được, miễn cưỡng rót nửa chén muốn mời Ân Ích Khai. Ân Ích Khai nói mời rượu phải rót đầy, nếu không thì thôi. Vương Hà bất đắc dĩ nhìn Hoàng Khai Kiến, đành phải đỏ mặt ngồi xuống.
Việc này đối với Hoàng Khai Kiến vốn thẳng tính mà nói là rất bực bội. Bởi vì lúc này Đặng Như Mỹ lại quấn quýt quanh ông ta mời rượu, ông ta nói uống nửa chén. Đặng Như Mỹ nói nam tử hán đại trượng phu uống nửa chén làm gì.
- Ai da, Bí thư Hoàng à? Sao xã Giáp Lâm các anh lúc nào cũng một nửa, một nửa thế?
Ân Ích Khai chỉ chỉ Hoàng Khai Kiến, lại chỉ chỉ Vương Hà.
- Thật là thất vọng, thất vọng.
Lời này của Ân Ích Khai đã kích động ngọn lửa của Hoàng Khai Kiến:
- Các vị là lãnh đạo Huyện, chúng tôi cũng cần khiêm tốn một chút. Tuy nhiên nếu anh đã nói vậy, vậy rót ly đầy.
Hoàng Khai Kiến vung tay lên. Chu Quốc Phòng cúi đầu khom lưng cầm bình rượu rót đầy chén.
- Ai, Bí thư Hoàng, tôi chờ lời này của ông đấy. Ông đã ra lệnh, chúng ta cũng nên thành tâm thành ý đãi khách.
Trịnh Kim Bình một tay cầm chén rượu, một tay vịn bàn đứng lên.
- Hôm nay là lần đầu tiền uống rượu cùng Chủ nhiệm Ân, phải mời ngài hai chén.