Hoàng Khai Kiến rất ủng hộ đề nghị của Phan Bảo Sơn, số tiền mấy vạn tệ để hỗ trợ nông dân mua tấm nhựa che thì xã có thừa, chỉ cần bớt đi vài bữa tiệc tùng cơm nước là được.
Về phần Lương Diên Phát, Phan Bảo Sơn cũng đề nghị:
- Bí thư Hoàng, chuyện này tôi thấy cũng nên bàn qua với Lương Diên Phát.
- Bàn cùng hắn làm quái gì?
Hoàng Khai Kiến ngẩng đầu lên
- Anh đừng có mua dây buộc mình.
- Bí thư Hoàng, ông nghe tôi nói một chút đã.
Phan Bảo Sơn nhẹ tiến lên một bước.
- Nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng là tập thể nhà nước, nếu vừa mới đến mà đã coi thường Lương Diên Phát thì sẽ dễ gây ra mâu thuẫn, sau này sẽ khó khăn cho công việc chung. Cũng chỉ là nói với ông ta một tiếng, đồng ý hay không tôi vẫn theo chỉ thị của ông mà làm. Hơn nữa, tôi vừa đến nhậm chức, Lương Diên Phát chắc cũng muốn lôi kéo tôi, có thể sẽ nể mặt tôi mà không phản đối kế hoạch đâu.
- Ừ, nghe cũng có lý, vậy anh đến nói với Lương chó Nhật một câu đi. Nhưng không cần nhiều lời với hắn, cứ nói với hắn cho có là được.
Phan Bảo Sơn đi luôn đến văn phòng của Lương Diên Phát, lúc qua phòng của Trịnh Kim Bình chợt nhớ ra có chuyện cần phân công, nên đi vào.
Trịnh Kim Bình hễ làm việc một mình là không bao giờ đóng cửa, nên ai đi qua cửa cô ta đều muốn ngó một chút. Cô ta cũng vừa thấy Phan Bảo Sơn, lập tức từ chỗ ngồi đi ra.
- Phó Chủ tịch xã Phan, có chuyện gì vậy?
- Cũng có mấy chuyện đây.
Phan Bảo Sơn vẫn đứng ngoài cửa:
- Hai ngày tới cô bảo văn phòng liên hệ với các thôn nhé, bảo họ thống kê qua diện tích đất gieo trồng lạc trong xã, tiện thể báo cho các Bí thư chi bộ thôn chiều ngày mai đến xã họp.
- Họp về vấn đề gì ạ?
- Năm nay trong toàn xã chuẩn bị gieo trồng lạc vụ xuân, lúc phổ biến cho dân nhất định sẽ gặp phải khó khăn nên cần các Bí thư chi bộ thôn làm công tác.
- Lương, Lương Chủ tịch xã có biết không? Trịnh Kim Bình hơi do dự hỏi.
- Tôi đi nói chuyện với Lương Chủ tịch xã luôn đây.
Phan Bảo Sơn nói xong rồi đi luôn, cũng không thấy cần thiết phải giải thích với Trịnh Kim Bình nhiều, chắc phải bồi dưỡng cô này nhiều hơn về thói quen hỏi xin chỉ thị.
Thực ra việc này dù không cần bồi dưỡng, Trịnh Kim Bình cũng đã làm rất tốt. Sau khi Phan Bảo Sơn đi, cô ta trở về bàn làm việc nhớ lại công việc rồi viết lên bản ghi nhớ, còn ghi chú rõ là buổi chiều trước khi tan ca phải tìm Phan Bảo Sơn hỏi rõ chuyện rồi tìm Lương Diên Phát xác minh sự việc nữa.
Phan Bảo Sơn sau đó 10 phút cũng rời chỗ Lương Diên Phát. Lương Diên Phát không những không phản đối kế hoạch của hắn, mà còn khen ngợi Phan Bảo Sơn đã lo chuyện này rất tốt, sau này cứ đường hoàng đến văn phòng lão bàn bạc công việc, nếu Hoàng Khai Kiến có hỏi, cứ nói là đã báo cáo sự việc rồi.
Trịnh Kim Bình vừa thấy Phan Bảo Sơn từ văn phòng Lương Diên Phát đi ra, liền gọi điện thoại ngay cho hắn, hỏi hắn chuyện báo cáo ra sao. Phan Bảo Sơn nói cho cô ta biết không có vấn đề gì, phải phân công công việc ngay, không để bị chậm trễ. Trịnh Kim Bình nói xong, liền gọi ngay cho Lương Diên Phát xác nhận thấy đúng như vậy, sau đó đi chuẩn bị hội nghị và thông báo.
Phân công công việc cho cấp dưới xong, Trịnh Kim Bình định tìm Phan Bảo Sơn báo một tiếng, tiện chào hỏi làm quen luôn.
Nhưng Phan Bảo Sơn lại không có trong phòng làm việc, dạo này hắn rất bận rộn, nhiều việc cần làm quá, gần như không chịu ngồi yên lúc nào. Hắn đang ở Trung tâm kỹ thuật nông nghiệp trao đổi với Chủ nhiệm trung tâm Phục Quảng Ba. Nhân viên trung tâm kỹ thuật nông nghiệp xã làm đội trưởng, kết hợp các chuyên gia lành nghề ở các thôn, tổ chức thành lập đội phục vụ trợ giúp khoa học kỹ thuật nông nghiệp, đi đến từng tổ từng thôn, từng đầu bờ ruộng, chủ động phục vụ việc đồng áng.
- Nhất định phải thể hiện được tính tích cực phục vụ mùa canh tác, làm tốt các công tác phục vụ nông nghiệp trước, trong và sau sản xuất.
Lời nói của Phan Bảo Sơn rất được tán thành.
- Phục chủ nhiệm, Trung tâm kỹ thuật nông nghiệp quan trọng nhất chính là phục vụ trong sản xuất, hiện tại muốn tăng cường sức mạnh, mọi người trong đội phục vụ khoa học kỹ thuật không những phải chú trọng phục vụ trong sản xuất, mà trước mùa sản xuất còn phải nghiên cứu thị trường, cố vấn kỹ thuật và sau mùa sản xuất phải hỗ trợ vận chuyển, và kỹ thuật chế biến sản phẩm nữa.
- Phó Chủ tịch xã Phan, đề nghị này của anh rất hay, nhưng như ở xã Giáp Lâm chúng ta làm không được hiệu quả.
Phục Quảng Ba hình như không thật nhiệt tình.
- Tất cả nông dân xã ở đây đều nắm rõ bốn mùa, đến lúc nào gieo cái gì mọi người đều biết làm rồi.
- Sau này có thể sẽ khác đây. Sau này, xã ta phải điều chỉnh lại cơ cấu sản xuất, giảm bớt diện tích trồng cây lương thực, và mở rộng diện tích trồng cây công nghiệp.
Phan Bảo Sơn nhìn Phục Quảng Ba một cái.
- Đến lúc đó chỉ lo đội phục vụ kỹ thuật nông nghiệp làm không xuể, nên thay đổi phương pháp làm việc một chút, không chỉ cần phải tự mình đi xuống địa phương mà còn phải tổ chức các lớp tập huấn mục tiêu phù hợp với nông dân, phối hợp bài giảng và thực hành, đem tất cả những gì học được áp dụng vào thực tế.
- Vậy tốt rồi, Phó Chủ tịch xã Phan, không ngờ anh lại nhiệt tình đến vậy.
Phục Quảng Ba vẻ hơi kích động nói,
- Có lãnh đạo quan tâm đến, trung tâm kỹ thuật nông nghiệp chúng ta làm việc cũng có thêm tinh thần, công việc rồi sẽ thuận lợi.
- Cố gắng lên nhé!
Phan Bảo Sơn cười cười:
- Tranh thủ lần cày bừa cho vụ xuân tới, từ ngoài đồng có thể thấy bóng dáng của đội phục vụ các anh rồi.
- Phó Chủ tịch xã Phan, có thể chia đội phục vụ thành nhiều nhóm không?
Phục Quảng Ba tiến lên trước.
- Như vậy có thể tiếp cận sâu hơn.
- Tất nhiên là có thể rồi. Những việc cụ thể sẽ do anh hoàn toàn quyết định.
Phan Bảo Sơn cười nhẹ:
- Còn một tháng nữa là đến vụ cày bừa xuân tổng thể rồi, cần thực hiện ngay.
- Vẫn còn thời gian mà.
- Cũng không cần vội vàng, dù sao cũng còn phải bổ sung nhân lực nữa, nhưng đến lúc đó phải ra được đội hình.
- Vậy Phó Chủ tịch xã Phan cứ yên tâm đi. Chắc chắn không để cho anh phải thất vọng.
Phan Bảo Sơn mỉm cười, cảm thấy việc cũng tạm ổn, ban đầu hắn vốn lo lắng bởi sợ mình còn trẻ, người bên dưới có thể sẽ không phục, giờ coi như cũng an tâm được.
Từ trung tâm nông nghiệp về, Phan Bảo Sơn đi tìm Hoàng Khai Kiến, ban đầu định để nói về chuyện bên Lương Diên Phát, giờ còn phát sinh thêm chuyện đội phục vụ kỹ thuật nông nghiệp.
- Tiểu Phan, về sau những chuyện như thế này không cần hỏi.
Hoàng Khai Kiến nhìn lướt qua tập tài liệu.
- Những chuyện lặt vặt đấy thì anh tự giải quyết là được, tôi tin tưởng ở tầm nhìn và khả năng của anh, chắc sẽ không gây ra phiền hà gì.
- Bí thư Hoàng đã tin tưởng tôi như vậy, tôi mà gây chuyện thì chẳng phải phụ lòng ông sao.
- Nỗ lực hết mình là được, đừng bị áp lực quá. À đúng rồi, tối nay có tiệc rượu đấy, Chánh văn phòng huyện ủy Ân Ích Khai đến.
- Sao tôi không biết Chánh văn phòng huyện ủy mới đổi người nhỉ? Chủ nhiệm bên đấy hình như họ Mã cơ mà?
- Ân Ích Khai thực ra chỉ là Phó thôi, ông ta không phụ trách thư từ tài liệu mà quản lý cả công việc ngoại giao và công việc hàng ngày, cũng không có gì nổi tiếng.
- Xem ra Ân chủ nhiệm đó cũng rất đáng nể, nếu không sao ngồi được vào vị trí ấy, làm được người phụ trách ngoại giao ở Văn phòng Huyện ủy, năng lực của ông ta chắc chắn không tầm thường.
- Ha Ha Ha!
Hoàng Khai Kiến nghe xong ngay lập tức cười ha hả.
- Tiểu Phan, những người này ngồi được đến vị trí nào không chỉ dựa vào năng lực thôi đâu, mà còn cần có mối quan hệ nữa, thậm chí mối quan hệ còn quan trọng hơn cơ! Ân Ích Khai ư, anh chỉ cần gặp hắn chưa đầy ba phút sẽ biết ngay hắn là loại người nào thôi.
- Ân Ích Khai có ô dù à?
- Cũng không to tát gì đâu, chỉ là dựa vào người em gái Ân Ích Đồng của hắn.
Hoàng Khai Kiến trong giọng nói có chút cảm thán.
- Ân Ích Đồng là một người tài ba, trước kia làm bên Phòng tin tức của Ban Tuyên giáo Huyện ủy chúng ta, chẳng đến mấy năm sau đã được vào Thành ủy, không lâu sau đã là Phó tổng biên tập.