[Dịch]Quan Lộ Tiêu Dao

Chương 27 : Chương 17: Chuẩn bị canh tác vụ xuân.




Hút chưa xong một điếu thuốc, lão Vương đến, vừa vào cửa đã gọi Phó Chủ tịch xã Phan.

- Lão Vương à, đừng khó nghe như vậy, có tên không gọi, thế là không khách khí rồi đấy.

- Cũng được, cũng được! Sau này tôi cứ gọi anh là Bảo Sơn, lên trên hãy gọi Phó Chủ tịch xã.

Lão Vương cười.

- Bảo Sơn, mọi người đều nói quan mới nhậm chức như ngồi trên đống lửa, anh có đối pháp gì không?

- Tôi cũng không muốn làm hỏng việc đâu, đang lo chuẩn bị cày bừa vụ xuân đây, tôi muốn làm chút gì đó có ích cho dân chúng.

- Được, tốt lắm! Trùng hợp liên hệ với trạm nông nghiệp chúng tôi. Thực ra năm ngoái tôi cũng có ý định, nhưng tìm đến Phó Chủ tịch xã không được đồng ý, cho nên cũng không muốn thực hiện. Bây giờ tốt rồi, có thể mạnh tay làm chút chuyện. Nhưng Bảo Sơn à, tuy anh là Phó chủ tịch xã, nhưng có được phân công phụ trách nông nghiệp hay không cũng còn chưa biết mà.

- Đừng lo lắng chuyện đó. Tôi đã hỏi qua lãnh đạo rồi, việc của Phó chủ tịch xã Triệu sẽ do tôi tiếp quản thôi.

- Người lãnh đạo nào? Có tin được hay không?

- Có được hay không thì sẽ thấy ngay thôi, tôi đoán giờ này Đảng ủy đang mở cuộc họp rồi, chính là để bàn bạc chuyện này.

Nửa tiếng sau, Hoàng Khai Kiến gọi điện thoại đến, nói chuyện đã bàn xong rồi, đúng như kế hoạch.

- Tên Lương chó Nhật kia quả nhiên biết suy nghĩ, tôi còn chưa lên tiếng thì hắn đã nói trước cho cậu tiếp quản việc của Phó chủ tịch xã Triệu rồi.

- Tôi đã nói rồi mà Bí thư Hoàng, chúng ta tính toán không sai mà.

Phan Bảo Sơn mỉm cười:

- Bí thư Hoàng, bắt đầu từ giây phút này, tôi sẽ toàn tâm toàn ý lo chuyện sản xuất nông nghiệp của xã Giáp Lâm.

- Cậu là Phó chủ tịch xã phụ trách nông nghiệp, không lo phát triển nông nghiệp thì lo gì! Tiểu Phan, đầu tiên hãy nghĩ chuyện điều chỉnh kết cấu nông nghiệp, hai năm đầu tôi đã thử tính toán một chút, nếu không phải tên Lương chó Nhật đó gây rối, không chừng đến giờ đã thành công rồi.

- Bí thư Hoàng yên tâm, chuyện lớn nhỏ đều phải lo. Mọi mặt tôi đều phải làm thật tốt. Tất nhiên tôi rất muốn sẽ nhận được sự ủng hộ của ngài.

Lúc Phan Bảo Sơn gọi điện thoại, lão Vương vểnh tai cẩn thận lắng nghe. Phan Bảo Sơn vừa cúp điện thoại, ông ta không khỏi lo lắng nói.

- Bảo Sơn à, anh hợp tác với Bí thư Hoàng sớm như vậy, bên Chủ tịch xã Lương e là sẽ không vui.

- Lão Vương, không còn cách nào khác. Bí thư Hoàng tìm tôi ngay, tôi có thể ngồi yên sao? Nếu vậy ông ta nhất định sẽ mắng tôi sa sả.

- Anh nói cũng đúng, Bí thư Hoàng đúng là tính cách có chút nóng nảy. Nhưng bên Chủ tịch xã Lương cũng là một vấn đề, không được bỏ quên.

- Trước mắt cứ như vậy đã, đến đâu hay đến đó, nghĩ nhiều cũng vô dụng, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể quyết định được.

Phan Bảo Sơn lắc đầu

- Lão Vương, lát nữa tôi phải dọn đến phòng làm việc khác rồi.

- Ha ha, cái gì nên hưởng thụ thì phải hưởng thụ. Nếu anh không đi, người ta lại nói anh giả bộ kiêu căng đấy.

Phan Bảo Sơn cười khổ rồi bắt đầu dọn dẹp tủ đồ.

Tất cả chỉ có hai thùng giấy nhỏ, cũng coi như toàn bộ tài sản của hắn. Lão Vương cứ nhất quyết phải bê giúp hắn một thùng đồ, Phan Bảo Sơn cũng không tiện từ chối, nên hai người cùng bê đồ đạc đến văn phòng mới.

Lão Vương không ở lại lâu, bỏ thùng xuống rồi định đi liền. Phan Bảo Sơn định nói gì đó, vội bỏ điếu thuốc ra. Lão Vương nói làm như thế này không được, phải để một dạo nữa, chứ không người ta lại nói ông ta là kẻ nịnh hót, bợ đỡ cán bộ lãnh đạo.

- Một tên Phó Chủ tịch xã quèn như tôi, chỉ là cấp phó phòng, tính gì là cán bộ lãnh đạo! Lão Vương, ông nhạy cảm quá rồi.

- Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Bảo Sơn, anh cũng không thể so sánh bánh đậu xanh với lương khô được. Cán bộ cấp phó phòng cũng là cấp bậc quan trọng, lên được đến đây chính là một vị trí khác rồi, biết nắm lấy cơ hội thì sẽ có nhiều đất dụng võ.

- Nói là một chuyện, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng làm lại là một chuyện khác, không đơn giản thế đâu. Lão Vương, ông chờ tôi chút, tôi có chuyện cần bàn, về chuyện nông tư dùng cho vụ xuân năm nay, xã ta phải lên kế hoạch lại một chút.

- Tôi cũng nghĩ thế, người dân vẫn rất mong chờ đấy, chỉ là trước kia lãnh đạo không để tâm thôi.

- Về những ngày trước tôi không nói, nói về chuyện sắp đến thôi. Theo quan sát trong suốt nửa năm nay của tôi, trong xã ta có thói quen không dùng tấm che phủ, năm nay nên thử xem sao. Đối với lạc vụ xuân mà nói thì càng có lợi, dùng tấm che che quanh gốc, vừa khống chế tốt chênh lệch nhiệt độ trong ngày, vừa hạn chế thoát hơi nước, tận dụng được nguồn phân bón và ánh sáng, có thể tăng năng suất đến 20%, cao hơn còn có thể đạt 50%. Hơn nữa, cây còn có thể trưởng thành nhanh hơn nửa tháng.

- Chà, khoan đã, Bảo Sơn, bản lĩnh anh cũng khá đấy. Trước kia không đi cùng anh xuống thôn, chỉ nghe nói là anh rất lành nghề nhưng không tin lắm, giờ thấy quả nhiên là sự thật.

- Cũng tạm đủ để gạt người, nói cho lão Vương biết nhé, tấm che cho lạc không những có thể gia tăng năng suất, mà còn có thể làm tăng chất lượng nữa, làm lượng dầu và protein trong lạc đều tăng cao.

Phan Bảo Sơn chợt nhớ ra một ý.

- Tuy nhiên, khiếm khuyết lớn nhất của nó chính là dễ dàng tạo ra lớp màu trắng gây ô nhiễm, những lá nhựa mỏng này không dễ dàng phân hủy, chôn sâu trong đất sẽ phá hoại lớp thổ nhưỡng màu mỡ, làm cho đất trở nên cằn cỗi. Hơn nữa, còn có một bộ phận quấn vào thân cây lạc non, về sau được dùng làm chất đốt hoặc thức ăn gia súc, chung quy lại vẫn gây ô nhiễm.

- Mọi việc đều có hai mặt lợi hại mà, nhưng về trước mắt, tăng gia sản xuất vẫn là việc quan trọng nhất.

- Đúng là không thể cầu toàn quá được, để mai tôi cho người phát thông báo đến các thôn, báo mọi người thống kê qua diện tích gieo trồng lạc trong xã. Năm nay tôi muốn cho toàn bộ lạc vụ xuân của các thông xã được bịt kín bằng những tấm nhựa mỏng.

- Có thể có những hộ không muốn dùng đâu, làm sao mà ép buộc được.

- Thì đó chính là chuyện trong thôn rồi, cứ để cho các bí thư chi bộ ở thôn làm thật tốt công tác của mình. Đó sẽ là một biện pháp giúp nông dân mình làm giàu. Để về sau tôi xin ý kiến cấp trên, cứ hễ là lạc vụ xuân có dùng tấm che nhựa đó thì chi phí mua xã sẽ hỗ trợ một nửa. Cũng chẳng bao nhiêu tiền đâu, mấy chục ngàn là đủ.

- Năm nào cũng vậy thì cũng đâu phải ít?

Lão Vương lắc đầu:

- Tình trạng tài chính của xã anh cũng biết, chắc sẽ không chịu chi số tiền kia.

- Chỉ cần dùng một năm, nông dân thấy được hiệu quả của nó rồi, năm sau cấm họ dùng cũng không được.

- Ừ nhỉ! Đúng như vậy thật.

- Tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng rất có niềm tin. Lão Vương à, ngày mai ông liên hệ với trạm cung cấp vật tư nông nghiệp của huyện, xem giá cả và chất lượng của các tấm nhựa rồi căn cứ độ rộng và độ dài của bờ ruộng lạc trong xã mình, rồi quyết định số liệu thích hợp.

- Việc này dễ thôi, lát nữa tôi làm ngay.

- Còn có vài chuyện nữa, đến lúc sẽ còn cả phân đạm, phân lân, phân ka-li, mà còn thuốc trừ sâu, hạt giống hoa màu nữa, anh cũng tiện hỏi luôn, sau đó thông báo cho các đại lý cung cấp vật tư nông nghiệp ở các thôn, thống nhất xuất nhập, để kịp tiến độ thực hiện phương pháp, cố gắng giảm bớt công đoạn vận chuyển vật tư nông nghiệp, giảm chi phí gieo trồng, các hộ nông dân dùng cũng an toàn, yên tâm hơn về vật tư nông nghiệp.

- Trời đất! Bảo Sơn ơi là Bảo Sơn, anh nói còn hay hơn cả sách. Bình thường nhìn anh cứ hời hợt, đúng là nhìn không ra, đột nhiên gặp được bản lĩnh mạnh mẽ của anh rồi. Vừa rồi cứ như tôi đang nói chuyện cùng chuyên gia vậy.

- Cái gì mà đột nhiên? Chút chuyện da lông này mà đột nhiên? Tôi vẫn thường nghĩ về chuyện đau đầu này, chỉ là lúc trước không có chức vị nên không muốn lên tiếng thôi, vì có lên tiếng cũng vô dụng.

- Được rồi, anh gắng mà làm. Ra sức thực hiện để giúp xã chúng ta phát triển đi.

- Nếu muốn trong xã có chuyển biến, tạo được công lao lớn thì không phải hạng nhỏ bé như chúng ta có thể làm được.

Phan Bảo Sơn lập tức đứng lên.

- Tôi lập tức bắt đầu chuẩn bị điều chỉnh kết cấu nông nghiệp, cố gắng hoàn thành trong hai năm.

- Vì sao nói tuổi trẻ tài cao, giờ tôi đã rõ rồi.

Lão Vương gật đầu cười ha hả:

- Bảo Sơn, tôi không phải thầy bói, nhưng tôi dám khẳng định, đường thăng quan tiến chức của anh sẽ rất rộng mở.

- Ông định nịnh bợ tôi chắc?

Phan Bảo Sơn ném điếu thuốc cho lão Vương.

- Tôi nghe không quen, nhất là từ miệng ông ra, nghe đến sởn hết cả da gà.

- Đâu có, tôi là nhìn vào năng lực của cậu mà nói đấy chứ.

- Đừng nói mấy câu đấy nữa, về lại thực tế đi. Lo những chuyện tôi vừa nói ấy, còn tôi bây giờ sẽ đi xin ý kiến của Bí thư Hoàng, phải chắc chắn thì tôi mới yên tâm.

- Sao không tìm Chủ tịch xã Lương? Dù thế nào cũng nên hỏi qua ông ta một tiếng.

- Nhất định rồi, nếu không cũng không khỏi bị làm khó.

- Tốt rồi, vậy hôm nay nói chuyện đến đây thôi, giờ tôi về đi liên hệ công tác đây.

Lão Vương liền quay người đi.

- Đợi lát nữa cùng đi đi.

Phan Bảo Sơn liền đi theo nói.

- Đến chỗ Bí thư Hoàng xin chỉ thị thì nên đi sớm chút, lỡ ông ấy không đồng ý thì bỏ luôn, chứ không lại mất công vô ích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.