Sau khi làm xong, lần này Trịnh Kim Bình cảm thấy có chút ghê ghê, nghĩ tới cái mùi đó mà buồn nôn, về tới phòng làm việc cô ta cũng không dám hé răng nói chuyện với đồng nghiệp, chỉ sợ vừa mở miệng cái mùi tanh nồng đó lại bay ra.
- Chủ nhiệm Trịnh, bao nhiêu tài liệu thế này cần phải chia nhỏ ra để đóng, trong chốc lát không thể làm xong cả được. Giờ cũng sắp tới giờ tan ca rồi, chi bằng sáng mai rồi làm tiếp vậy?
Vương Thao hỏi.
- Sáng mai không biết chính xác lúc nào cả, tối nay phải làm cho xong. Nãy tôi có xin qua với Chủ tịch Lương rồi, sẽ có tiền tăng ca đó.
- Bao nhiêu?
- Lương theo ngày chứ sao.
- Có chút vậy thôi sao, không nhân đôi à?
- Nếu như cậu làm sau 12h đêm thì nhân đôi vậy.
Trịnh Kim Bình bực tức nói:
- Cậu có thể không?
- Hì hì.
Vương Thao trợn trợn mắt nhỏ giọng nói:
- Bắt đầu làm từ 11h59’ không chừng có thể chịu được tới 12h hơn ấy chứ.
Âm thanh quá nhỏ, Trịnh Kim Bình không nghe rõ, có điều nhìn vẻ mặt của Vương Thao cũng biết đó chẳng phải là câu hay ho gì, bình thường cô ta sẽ hỏi cho ra nhẽ, nhưng hôm nay cô ta cũng chẳng thèm bận tâm.
Trịnh Kim Bình cứ thế vật vờ cho tới 9h sáng hôm sau.
Lúc này, bản quốc ca hùng tráng ngân lên, cuộc họp lần thứ ba của Đại hội đại biểu nhân dân khóa mười xã Giáp Lâm được khai mạc trước rạp chiếu phim cũ của xã.
Đại biểu chính thức của xã Giáp Lâm tính ra cũng không ít, có khoảng bốn năm chục người, nhưng Hoàng Khai Kiến và Lương Diêm Phát đều có cách nhìn nhất quán trong vấn đề này, phải đông người mới có khí thế. Thế nên, thông qua một phiên thảo luận, cho phép tham gia dự thính, kiếm ra được gần bốn mươi người nữa.
Gần một trăm người, khí thế trong hội trường rất sôi động, chỉ có điều rạp chiếu phim của xã lâu rồi không sử dụng, thế nên mùi hôi mốc bốc lên không dễ ngửi chút nào.
- Làm ăn thế nào thế hả, tại sao không làm sạch không khí trước khi mở cuộc họp hả?
Hoàng Khai Kiến không ngừng hỉ hỉ mũi trong hội trường.
- Vệ sinh không kịp, phun ít hương nước hoa cũng được mà.
- Bí thư Hoàng, ngài còn phải đợi lát nữa mới cần lên phát biểu, chi bằng ngài ra ngoài hóng gió chút đi?
Chủ tịch hội đồng nhân dân miệng cười tươi tỉnh nói:
- Đến lúc đó bảo thư kí thông báo với ngài.
- Thế còn ra thể thống gì, không nghiêm túc!
Chủ tịch hội đồng nhân dân lập tức ngậm miệng cúi đầu.
- Đúng rồi, đoàn chủ tịch đã nhận được danh sách kiến nghị bầu cử của Đảng ủy rồi chứ?
Hoàng Khai Kiến nói.
- Đều theo trình tự làm việc cả rồi, bí thư Hoàng ngài cứ yên tâm đi, nhất định không có sai sót gì cả đâu.
Hoàng Khai Kiến ừ một tiếng, rồi tự mình cầm lấy tài liệu cần phát biểu xem qua một chút, chứ để lát nữa lên phát biểu mà không lưu loát thì không hay.
Hội nghị diễn ra theo đúng kế hoạch, tất cả đều diễn ra đâu vào đó. Khoảng chừng sau một tiếng rưỡi, bắt đầu bầu cử Phó chủ tịch xã.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Phan Bảo Sơn dành được số phiếu bầu cao nhất. Chủ tịch hội đồng nhân dân chủ trì hội nghị tuyên bố tin này xong, Phan Bảo Sơn bỗng cảm thấy lòng lâng lâng, trong tiếng vỗ tay vang như sấm rần, hắn thậm chí còn hoài nghi sự thật đang diễn ra trước mắt, cảm giác cứ như mơ vậy.
Bắt gặp ánh mắt Hoàng Khai Kiến nhìn qua, Phan Bảo Sơn mới ổn định tinh thần, đồng thời âm thầm nhìn về phía Lương Diêm Phát, thấy y cười có vẻ mờ ám.
Tới phiên Hoàng Khai Kiến phát biểu, ông ta hắng giọng một cái thật to, mở miệng, ngẩng cao đầu nhìn quanh hội nghị một vòng, sau đó cúi đầu bắt đầu đọc:
- Hội nghị lần thứ ba của đại hội đại biểu nhân dân khóa 10 xã Giáp Lâm được long trọng khai mạc dưới sự giải phóng về mặt tư tưởng, tình hình kinh tế xã hội phát triển vượt bậc trong toàn xã, là một sự kiện quan trọng về mặt sinh hoạt đời sống cũng như kinh tế chính trị của nhân dân toàn xã. Các vị đại biểu với tinh thần chính trị nhiệt tình, ý thức trách nhiệm cao cả mà Đảng giao phó cùng tinh thần chịu trách nhiệm cao, tích cực hoàn thành chức trách công việc được giao, nghiêm túc lắng nghe báo cáo công tác của chính phủ và báo cáo công tác của đại hội đại biểu nhân dân. Dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, hội nghị lần này đã đạt được thành công tốt đẹp, là hội nghị của sự đoàn kết, dân chủ, khích lệ. Trên đây, tôi thay mặt Đảng ủy xã, đại biểu nhân dân xã, đại biểu chính quyền xã nhiệt liệt chúc mừng khai mạc Đại hội thành công tốt đẹp!
Nói đến đây, Hoàng Khai Kiến ngẩng đầu lên, toàn hội trường vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt.
Hoàng Khai Kiến cúi đầu xuống,
- Nhiệt liệt kính chúc và chân thành cảm ơn toàn thể các đồng chí đại biểu cũng như các đồng chí đại biểu dự thính!
Nói xong, lại ngẩng đầu lên lần nữa.
Tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên khắp hội trường.
- Đồng thời, nhiệt liệt chúc mừng đồng chí Phó chủ tịch chính quyền nhân dân xã Giáp Lâm – Phan Bảo Sơn!
Giọng Hoàng Khai Kiến lại một lần nữa vang lên.
Tiếng vỗ tay vẫn nhiệt liệt vang lên.
- Hiện nay, ngành nghề trong xã đang trên đà phát triển, trong thời khắc quan trọng này, mọi người cần cố gắng phát huy và mở rộng tầm nhìn. Tiếp theo, tôi xin nói qua mấy ý kiến về trọng điểm phát triển cũng như tư tưởng công tác của xã Giáp Lâm trong tương lai, tất cả gồm có bảy mục chính, ba mươi lăm mục nhỏ….
Tiếng vỗ tay trở nên rất miễn cưỡng, song Hoàng Khai Kiến vẫn giữ nguyên phong thái mạnh mẽ kiên quyết.
- Hoàng lão tà này định chơi trò gì thế không biết, ba mươi lăm mục nhỏ, liệu có phải ngay cả chuyện ăn uống, đái ỉa của người dân trong xã cũng đem ra quản lý tuốt không đây?
Lương Diêm Phát nhếch mép lên dè bỉu, ngoảnh mặt lại nói chuyện với Ngô Cường.
Ngô Cường không trả lời y mà chỉ ngượng cười, thật ra y cũng muốn trách móc vài câu, Hoàng Khai Kiến cứ đà phát biểu thế này, chẳng phải là làm khổ người khác sao.
Mọi người trải qua hơn một tiếng hành xác, Hoàng Khai Kiến cuối cùng cũng kết thúc bài diễn văn.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy micro tổng kết vài câu, sau đó mạnh mẽ tuyên bố:
- Tôi tuyên bố, hội nghị lần thứ ba của Đại hội đại biểu nhân dân khóa 10 kết thúc thắng lợi.
Gần trăm con người nhất thời ào ào lao về phía ngoài rạp chiều phim.
Phan Bảo Sơn lọt giữa đám đông, chốc chốc lại có tiếng chúc mừng vang lên bên tai:
- Chúc mừng, chúc mừng Phó chủ tịch xã.
- Cảm ơn, cảm ơn, mọi người khách sáo quá!
Phan Bảo Sơn có chút ngượng ngùng nói.
Lúc này Trịnh Kim Bình đã chính thức hồi tâm trở lại, nhìn qua hội trường một lúc thấy Phan Bảo Sơn liền quay người lao qua đó.
- Phó chủ tịch Phan, chúc mừng anh nhé.
Trịnh Kim Bình lại nở nụ cười như hôm tranh thủ phiếu bầu hôm đó:
- Sau này tôi sẽ nhiệt tình phối hợp làm việc trên các phương diện với anh!
- Ai ôi, Chủ nhiệm Trịnh, nghe cô nói thế, thực sự tôi có chút không quen.
Phan Bảo Sơn cười nói:
- Mặt nào cũng thấy lạ lẫm cả.
- Từ từ rồi sẽ quen thôi, cái gì chẳng có khởi đầu?
Trịnh Kim Bình mỉm cười một cái, nháy nháy con mắt.
- Không thể vội vàng được, dục tốc bất đạt. Trước tiên lấy học hỏi làm chính, hy vọng có thể nhanh chóng vọt qua thời kì này.
- Tất nhiên rồi!
Trịnh Kim Bình hừm giọng:
- Phó chủ tịch xã Phan, trưa nay tôi mời ngài dùng cơm, dưới danh nghĩa của Văn phòng Ủy ban nhân dân, cũng coi như là bữa cơm hoanh nghênh tân lãnh đạo.