[Dịch]Quan Lộ Tiêu Dao

Chương 19 : Chương 11.2: Nhân cơ hội tạt nước bẩn.




Mười phút sau, nhân viên đến đông đủ.

- Cuộc họp hôm nay có chút đột ngột, nhưng là tất yếu.

Hoàng Khai Kiến vẻ mặt nghiêm túc:

- Trong danh sách đề cử Phó chủ tịch xã lần trước, đã đạt được ý kiến phúc đáp của Huyện, đồng chí Phan Bảo Sơn được thông qua. Nhưng gần đây, dường như tình hình của đồng chí Phan Bảo Sơn không quá ổn định, nhất là sự việc hôm nay, tôi nghĩ mọi người đều biết rồi. Căn cứ vào trách nhiệm đối với Đảng và nhân dân, lại xét biểu hiện của đồng chí Phan Bảo Sơn, tôi cảm thấy Hội nghị lần này nên thảo luận lại một chút về ý kiến phúc đáp của Ban tổ chức huyện ủy. Thảo luận xem chúng ta có nên hủy bỏ tư cách đề cử của đồng chí Phan Bảo Sơn, sau đó báo cáo lên trên hay không.

- Điều này là tất yếu.

Lương Diên Phát mở miệng. Đây cũng là hành động khác thường. Bình thường họp, khi Hoàng Khai Kiến nói chuyện, y không phải cắt móng tay thì cũng là ngoáy mũi, rất coi thường không thèm để ý. Hơn nữa, Hoàng Khai Kiến nói xong, y ngoại trừ đề xuất ý kiến phản đối, cũng không phát biểu thêm điều gì.

Đương nhiên, những người đang ngồi cũng đều hiểu được có chuyện gì xảy ra. Mỗi người đều tự trầm trồ khen ngợi, tóm lại xem như mở một hội nghị hòa thuận, không có sự tranh cãi của Hoàng Khai Kiến và Lương Diên Phát, bên tai thật sự là thanh tịnh.

Điều này tương đương với việc Hội nghị nhanh chóng chấm dứt.

- Ngô Cường, mau viết lại kết quả hội nghị rồi báo lên trên.

Lương Diên Phát quả thực sốt ruột hơn nhiều so với Hoàng Khai Kiến, vừa ra khỏi phòng họp đã gọi Ngô Cường:

- Thời gian rất gấp, ngày kia mở Đại hội đại biểu hội đồng nhân dân, không báo cáo nhanh thì sao kịp.

- Vâng, Chủ tịch xã Lương, tôi sẽ làm ngay, chắc có lẽ không làm trễ nải.

Lương Diên Phát gật gật đầu, quay lại văn phòng liền cầm điện thoại lên gọi cho Trịnh Kim Bình, thông báo sự việc. Trịnh Kim Bình sau khi nhận được điện thoại thì vui đến phát điên. Vậy là có hi vọng rồi.

- Không nên vui mừng quá sớm, từ giờ đến lúc đó còn có hơn một ngày, tranh thủ phiếu bầu đi.

Lương Diên Phát thoáng nhẹ nhàng thở ra:

- Phải có cảm giác nguy cơ mới có thể duy trì được sức chiến đấu.

- Chủ tịch xã Lương, em cũng không dám thả lỏng mà. Chỉ có điều em đang lo lắng, danh sách đề cử cuối cùng liệu có em hay không?

Trịnh Kim Bình lo lắng nói:

- Từ tình hình ý kiến phúc đáp lần trước mà xem, cấp trên dường như không hài lòng với em lắm.

Lương Diên Phát nghe xong lời này trong lòng trầm xuống. Không tệ, đây đúng là vấn đề nghiêm trọng. Hơn nữa, y không để ý đến, Phan Bảo Sơn được lựa chọn trong số ba người, sau lưng rốt cuộc là có nguyên nhân gì?

Trán bắt đầu nóng lên, Lương Diên Phát không khỏi đổ mồ hôi. Y đã bắt đầu ý thức được, hình như Bí thư Hùng đã có ý kiến với mình. Nếu như vậy, lo lắng của Trịnh Kim Bình không phải không có lý. Nhưng lúc này cũng không thể nói cho Trịnh Kim Bình, nếu không cô ta sẽ cuống quýt nghĩ biện pháp giải quyết, càng thêm phiền toái. Nhất định phải tìm một lý do thuyết phục cô ta.

- Không phải là không hài lòng với em, mà là xuất phát từ góc độ chính trị, em hiểu không?

Lương Diên Phát ngữ điệu nghiêm túc:

- Đừng nhìn tên Phan Bảo Sơn kia bình thường, hắn là lựa chọn và điều động sinh của Tỉnh ủy, tấm biển cứng rắn, nói cho cùng cũng là một loại chiến tích. Từ Tỉnh đến Thành phố đến Huyện đều giống nhau, khả năng chính là nguyên nhân này, lần này hắn mới được đạt thông qua. Nói cho cùng, là chúng ta sơ suất quá, không ngờ kéo hắn làm nền.

- Chủ tịch xã Lương, nếu như vậy, ở Huyện rất có thể sẽ bảo vệ cho hắn.

Trịnh Kim Bình lại lo lắng:

- Chúng ta có thành công hay không, xem ra còn chưa chắc chắn.

- Không cần khẩn trương như vậy. Em cứ suy xét xem, hiện tại Phan Bảo Sơn đang có vấn đề như vậy, nếu chúng ta đề bạt cán bộ đó, vậy thì ai sẽ chịu trách nhiệm liên quan?

- Ồ, nói như vậy vấn đề liền không lớn.

- Chứ còn gì, những việc kia em không phải nghĩ nhiều. Hiện tại em cần làm là chuẩn bị tốt cơ sở, đừng để đến lúc có cơ hội mà bị thua bởi kém phiếu bầu. Lúc đó hối hận cũng vô dụng.

Lương Diên Phát buông điện thoại, tâm tình cũng không thoải mái. Xem ra sự tình đúng là vẫn còn tồn tại biến số. Nhưng bất kể thế nào, có một việc phải làm, chính là nhân cơ hội tạt nước bẩn lên đầu Hoàng Khai Kiến. Hiện tại nên lập tức nói cho Phan Bảo Sơn biết rằng Hoàng Khai Kiến triệu tập cuộc họp Đảng ủy, hủy bỏ tư cách đề cử của hắn.

Bấm số điện thoại của Phan Bảo Sơn, không ai nhận. Gọi thêm lần nữa, vẫn là không ai nhận. Lương Diên Phát gọi điện đến Trạm trưởng trạm nông nghiệp, hỏi Phan Bảo Sơn. Trạm trưởng nói Phan Bảo Sơn giữa trưa xin nghỉ, nói có việc cần lên Huyện một chuyến.

- Lên Huyện?

Lương Diên Phát hít một hơi lạnh:

- Thằng nhãi này chạy lên Huyện làm gì?

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, giờ phút này Phan Bảo Sơn đang ở Ủy ban nhân dân Huyện gây sức ép.

Buổi sáng, Phan Bảo Sơn đã suy nghĩ rất kỹ sự tình, bất kể là đơn giản hay phức tạp, kết quả cuối cùng rất rõ ràng, tư cách bầu cử của hắn sẽ bị ảnh hưởng.

Thời khắc mấu chốt tuyệt không thể buông lỏng. Chỉ cần có một phần ngàn khả năng cũng phải tranh thủ. Phan Bảo Sơn cũng hiểu được, nhất định phải dựa vào ngoại lực, nhưng hắn có thể dựa vào ai?

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, cho dù không phải là bạn bè cũng có thể mượn lực.

Phan Bảo Sơn nghĩ tới Bí thư huyện ủy Hùng Thuận Côn, Hoàng Khai Kiến và Lương Diên Phát đều đắc tội với ông ta, cho nên ông ta mới đánh rớt Trịnh Kim Bình và Chu Quốc Phòng trong danh sách. Nếu có thể lập lại một lần nữa, có lẽ có thể ổn định cục diện.

Nhưng Phan Bảo Sơn cũng phát sầu. Với thân phận hiện tại của hắn, sao có thể trực tiếp đối thoại với Hùng Thuận Côn? Khó khăn này không phải là bình thường. Tuy nhiên ngẫm lại, Hùng Thuận Côn tháng 9 năm nay sẽ về hưu, chắc sẽ không quá khó khăn để gặp mặt. Chỉ cần có thể gặp mặt là có thể nói chuyện. Mặt khác, hắn hiện tại đã không có đường để đi, nếu không tranh thủ mấy giờ này chính là ngồi chờ chết.

Bất cứ giá nào cũng phải đến văn phòng tìm Hùng Thuận Côn. Nếu buổi chiều không gặp được ông ta thì còn ngày mai. Nếu vẫn không gặp được thì coi là số mệnh không may mắn rồi.

Phan Bảo Sơn biết văn phòng của Hùng Thuận Côn ở đâu, nhưng muốn đến đập cửa cũng không dễ dàng. Bình thường phải qua được hai cửa. Thứ nhất chính là bảo vệ cửa sân Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Cái này dễ đối phó, chỉ cần nói qua loa từ đâu đến, đến đâu, muốn làm gì là được.

Cửa thứ hai chính là Phòng trực ban tòa nhà văn phòng, muốn thông qua liền khó khăn rồi. Các đồng chí bên trong không dễ nói chuyện như vậy. Bọn họ đã được rèn luyện tính cảnh giác, chỉ sợ người khiếu oan trà trộn vào đi tìm lãnh đạo phản ánh vấn đề. Cho nên, đối với người tới, bọn họ sẽ truy vấn ngọn nguồn, rốt cuộc muốn tìm ai, sau đó liền gọi điện thoại xác minh. Được sự đồng ý mới được vào, đồng thời còn phải điền vào đơn đăng ký, khi quay ra phải giao lại. Trên đó cũng phải có chữ ký của người được tìm mới được.

Phan Bảo Sơn có thể nói tìm ai đây? Nói lung tung chắc chắn sẽ không qua cửa được. Không còn cách nào khác, đành phải da mặt dày một chút, hắn nghĩ tới chị của Lưu Giang Yến là Lưu Hải Yến.

- Xin chào, tôi tìm Phó chủ tịch huyện Lưu Hải Yến, xin hỏi cô ấy có đây không?

Phan Bảo Sơn rất khách khí hỏi.

Trong phòng trực ban có hai người, một người đeo mắt kính ngẩng lên:

- Đơn vị nào?

- Chính quyền xã Giáp Lâm.

Phan Bảo Sơn cười nói.

- Là đồng nghiệp của Lưu Giang Yến, em gái Phó chủ tịch huyện Lưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.