[Dịch]Quan Lộ Tiêu Dao

Chương 16 : Chương 10.1: Thủ đoạn.




Trở lại văn phòng, Phan Bảo Sơn ngồi trên ghế nghĩ cách, cũng không thể ngồi chờ chết, không đợi lâu Vương Thao vội vã xông vào:

- Mẹ kiếp, Bảo Sơn, đã xảy ra chuyện!

- Làm sao vậy?

Phan Bảo Sơn đoán ra Vương Thao muốn nói gì, ra vẻ không biết.

- Chuyện tối ngày hôm qua sao lại truyền ra ngoài rồi?

- Chuyện gì vậy?

- Ôi, chính là chuyện nghe lén Lưu Giang Yến đi trong nhà vệ sinh.

Vương Thao vội vàng nói

- Trịnh Kim Bình từ văn phòng của Lương Diên Phát trở lại văn phòng Ủy ban nhân dân đã nói với chúng tôi.

- Mẹ kiếp, ai? Sao lại thiếu đạo đức như vậy.

Phan Bảo Sơn nhảy lên

- Chỗ nào, đó là chỗ nào?

- Đúng vậy, nhìn thái độ của Trịnh Kim Bình dường như là muốn làm lớn chuyện!

Vương Thao nói

- Bảo Sơn, phải nhanh chóng nghĩ cách đối phó.

Phan Bảo Sơn nhìn Vương Thao, cảm thấy sắc mặt kia thật sự là quá xấu xí, trong lòng thầm nghĩ “Đồ khốn khiếp, bí mật câu kết với Trịnh Kim Bình chọc ghẹo tôi, còn muốn giả vờ, cũng đủ âm trầm đấy”.

- Vương Thao, việc này không thể nghĩ cách đối phó rồi.

Phan Bảo Sơn cố gắng nể mặt, không thể hiện sự tức giận với Vương Thao,

- Rõ ràng là có người muốn nói xấu tôi.

- Nhưng chuyện đêm qua có mấy người biết, chỉ có tôi, anh và Lão Vương, chẳng lẽ chính là lão Vương?

Vương Thao hỏi.

- Lão Vương không phải là đã đi lên Huyện từ sớm sao?

- Vậy thì thế nào, có thể liên hệ bằng di động mà.

Vương Thao thở dài.

- Ôi, tuy nhiên cũng không thể kết luận được, không thể hàm oan ông ta, cũng có thể chúng ta không cẩn thận, bị người khác nghe được.

Vương Thao càng phân tích, Phan Bảo Sơn càng cảm thấy anh ta càng khả nghi.

- Vương Thao, không phải là cậu tự để lộ tin tức chứ?

Phan Bảo Sơn cố ý hỏi.

- Không thể nào!

Vương Thao dùng sức nói

- Từ sáng đến giờ tôi chưa nói một tiếng nào.

- Vậy cũng có thể giống như cậu nói, chúng ta không cẩn thận để người khác nghe được.

- Cậu nói vậy cũng không đúng, nếu bình thường thì tính làm cái đếch gì, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc thù, trực tiếp ảnh hưởng đến số phiếu của cậu ở cuộc họp Hội đồng nhân dân.

- Không có cách nào, đành phải nghe theo mệnh trời.

Phan Bảo Sơn khẽ dựa vào ghế.

- Binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, Bảo Sơn, không thể chờ đợi trong tiêu cực. Tuy nhiên, quả thật cũng làm cho cậu đau đầu. Như vậy đi, tôi đi về trước, xem tình hình bây giờ thế nào.

- Được, cậu về trước đi.

Phan Bảo Sơn nhắm hai mắt lại. Lúc này hắn nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, việc này ảnh hưởng không chỉ là ở số phiếu trong Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, có khả năng còn ảnh hưởng đến tư cách bầu cử của hắn. Trịnh Kim Bình chắc chắn lấy việc này làm lý do, cô ta có thể sẽ khuyên Lương Diên Phát phản ánh lên cấp trên, hủy bỏ tư cách đề cử của hắn không phải là không có khả năng.

Đúng như Phan Bảo Sơn nghĩ, Lương Diên Phát đang suy nghĩ.

Vốn Lương Diên Phát không có suy nghĩ đó, cho nên tối hôm qua mới đưa Trịnh Kim Bình đi huyện phóng khoáng giải sầu, an ủi cô ta không nên vội, để chờ cơ hội cũng không chậm. Nhưng không nghĩ sáng nay vừa đến văn phòng Trịnh Kim Bình đã vui vẻ báo một tin tốt, nói Phan Bảo Sơn đã xảy ra một chuyện nghe lén phụ nữ đi vệ sinh, có thể mượn đề tài này nói chuyện, gạt bỏ tư cách ứng cử của hắn. Lương Diên Phát nghĩ lại cũng là có thể, chuyện đó nâng cao quan điểm chính là đùa giỡn lưu manh, là vấn đề nghiêm trọng về tác phong sinh hoạt.

Vì thế, Lương Diên Phát chủ động gọi điện thoại cho Hoàng Khai Kiến, nói hiện giờ phải mở cuộc họp Đảng ủy một lần nữa, nghiên cứu danh sách đề cử Phó chủ tịch xã. Bởi vì bây giờ người được đề cử Phan Bảo Sơn nửa đêm nghe lén phụ nữ đi vệ sinh, có vấn đề trong tác phong sinh hoạt, không thích hợp đảm nhiệm cương vị lãnh đạo.

Hoàng Khai Kiến không nghĩ Lương Diên Phát đưa ra yêu cầu này, nhưng rất nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lương Diên Phát muốn lôi Phan Bảo Sơn xuống, phân phối lại cơ hội bầu Phó chủ tịch xã.

Như vậy thật ra cũng rất tốt, Hoàng Khai Kiến cảm thấy dù sao Chủ nhiệm Chu Quốc Phòng cũng có thể đạt được cơ hội nhất định.

Nhưng nghĩ đến việc vừa rồi cùng nói chuyện với Phan Bảo Sơn, làm như vậy dường như hơi bất nghĩa. Hơn nữa còn một việc ông ta cảm thấy năng lực của Chu Quốc Phòng thật đúng là không đủ để làm Phó chủ tịch xã. Đương nhiên, còn một suy nghĩ khác, nếu như có thể đỡ Phan Bảo Sơn lên thì có thể có thêm một cấp dưới nữa, đây không phải làm cho thực lực của mình lớn mạnh lên sao?

- Chỉ chút chuyện như vậy đáng để gây sóng gió sao?

Hoàng Khai Kiến không chút khách khí rụp một cái cúp điện thoại, không nể mặt Lương Diên Phát chút nào.

Lương Diên Phát bị xấu hổ lớn như vậy, lúc này tức giận cũng không được, không kìm nổi mắng:

- Hoàng Lão Tà này, gì thế, không nể mặt chút nào.

Lương Diên Phát sau lưng vẫn dùng Hoàng Lão Tà để gọi Hoàng Khai Kiến.

Mắng thì mắng nhưng Lương Diên Phát không thể không cân nhắc mọi chuyện. Y cảm thấy Hoàng Khai Kiến hẳn có lý do gì để từ chối, bởi vì trong chuyện này bọn họ là một khối, nhưng thật sự không phải như vậy, vì sao?

Không lâu sau Lương Diên Phát mỉm cười, y hoàn toàn hiểu dụng ý của Hoàng Khai Kiến.

- Thật không nghĩ ra, Hoàng Lão Tà vẫn là có đầu óc, mình thật không nghĩ tới.

Nhìn thấu tâm tư của Hoàng Khai Kiến, Lương Diên Phát rất tự đắc, cách kia đối với y mà nói vẫn có thể xem là thượng sách. Thu nạp Phan Bảo Sơn làm cấp dưới vào đội ngũ của mình, đương nhiên có thể nâng cao sức chiến đấu.

Tuy nhiên, Lương Diên Phát rất nhanh nhíu mày lại, làm như vậy Trịnh Kim Bình có thể không đồng ý. Buổi sáng cô ta nói rất rõ ràng, cô ta tạo ra điều kiện có lợi, hiện giờ cần y thêm chút lửa, không thể không tận tâm. Dù sao xem ý tứ của cô ta, không giúp không được. Lương Diên Phát có điều kiêng kỵ, đừng nhìn Trịnh Kim Bình bình thường giống như con chó nhỏ, nếu thật sự có chuyện gì, thì có thể trở thành cọp mẹ rồi, bị cắn xé mình đầy thương tích cũng không phải là không thể, có thể bị tàn tật cả đời.

Lương Diên Phát tìm Trịnh Kim Bình nói cho cô ta biết chuyện hơi khó làm. Lực trở ngại ở chỗ của Hoàng Khai Kiến, ông ta không đồng ý mở cuộc họp Đảng ủy một lần nữa.

- Hoàng Khai Kiến là thế nào, ngay cả người mình đều không để ý?

Trịnh Kim Bình rất ai oán:

- Chu Quốc Phòng là người của ông ta, thêm cơ hội cạnh tranh không tốt sao?

Lương Diên Phát nhìn Trịnh Kim Bình, cảm thấy không thể nói cho cô ta biết Hoàng Khai Kiến không đồng ý là vì muốn thu thập thêm người mới vào phe của mình. Nếu không thì cô ta dùng suy nghĩ này áp dụng lên người mình, có lẽ dẫn lửa thiêu thân.

- Kim Bình, ai biết Hoàng Lão Tà nghĩ gì?

Lương Diên Phát làm ra vẻ không có cách nào.

- Vấn đề hiện nay là ông ta không đồng ý, tôi không có cách nào.

Sắc mặt Trịnh Kim Bình trở nên rất khó coi, cô ta khoanh tay đi tới đi lui.

- Chủ tịch xã Lương, xem ra em phải mạnh tay hơn rồi.

- Mạnh tay hơn?

Lương Diên Phát sửng sốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.