[Dịch]Quan Lộ Tiêu Dao

Chương 12 : Chương 7.1: Nửa đêm ngồi chờ.




Quán rượu Phú Quý kỳ thật cũng không quá mức xa hoa, chỉ có một tầng, nhưng ở xã Giáp Lâm cũng đã là nhà hàng tốt nhất rồi, diện tích không nhỏ, hơn nữa thức ăn cũng không tệ. Khi xã tiếp đãi khách, ngoại trừ ở Nhà khách của xã thì toàn bộ đều mời đến đây.

Phan Bảo Sơn thuê một gian riêng, Vương Thao sau khi đi qua, gọi món ăn cũng không khách khí. Thịt kho tàu, gà rừng, đuôi heo cách thủy, thỏ rừng hầm thuốc bắc, chim bồ câu cách thủy, chim cút nướng muối tiêu, ngoài ra còn có hai hộp Ngọc Khê, hai bình Dương Hà.

Lão Vương nhìn mà đau lòng:

- Ôi chao, gọi như vậy ăn không hết thật lãng phí. Đúng là nhà có ngàn gánh dầu, không thắp sáng được hai cái đèn.

- Không lãng phí, hôm nay coi như cũng được. Nếu ăn không hết thì đóng gói mang về, sáng mai hâm nóng lại, có thể ăn hai ngày.

Vương Thao không hề để ý:

- Hơn nữa nếu thật sự không được thì để trong tủ lạnh, cam đoan không lãng phí.

Lão Vương nhìn Phan Bảo Sơn, bật cười:

- Bảo Sơn, anh bị Vương Thao bắt được nhược điểm gì rồi phải không?

- Tôi có thể có nhược điểm gì?

Phan Bảo Sơn hai tay phẩy phẩy:

- Không có cách nào, tôi chính là người hào phóng, với bạn bè không hề so đo. Vương Thao nói gần đây thích ăn ngon, tôi nói được thôi, vậy thì mời cậu một bữa tiệc lớn.

- Không đơn giản như vậy chứ. Nếu không bị Vương Thao bắt được nhược điểm gì, khẳng định là có việc muốn nhờ rồi.

Lão Vương căn bản cũng không tin lời nói của Phan Bảo Sơn.

- Cũng không có việc gì cần cậu ta hỗ trợ, trái lại Vương Thao còn có việc cầu đến tôi, ban đêm muốn tôi làm cái thang cho cậu ta để đi lên tầng hai.

- Đúng vậy sao Vương Thao, rốt cuộc là người trẻ tuổi hỏa lực cường tráng, đã động tâm tư kia rồi?

Lão Vương ha hả cười.

- Ông đừng nghe cậu ta nói bậy, đổ thóc giống mà ăn đấy.

Vương Thao xé bao thuốc:

- Phan Bảo Sơn, tên nhóc này một bụng tà dâm, nhưng mặt ngoài lại giả vờ nghiêm trang, cậu ta sớm đã thèm Lưu Giang Yến chảy nước miếng rồi, nhưng ngại ngùng thổ lộ, hiện tại nhịn không được, muốn tôi tạo cơ hội hỗ trợ.

- Phì phì, Bảo Sơn, buổi chiều lúc ở văn phòng tôi đã nói, tên nhãi cậu sao không thừa nhận?

Lão Vương mở ra bình rượu bắt đầu rót rượu.

Phan Bảo Sơn không có cách nào khác đành cười trừ:

- Vương Thao, cậu nói dối không biết ngượng miệng, tôi biết giải thích với lão Vương thế nào.

- Thôi đi, anh không cần giải thích, giải thích cũng vô dụng.

Lão Vương hươ tay:

- Bất quá vẫn là câu nói kia, tốt nhất không nên xuống tay với Lưu Giang Yến, bằng không sẽ bị Lưu Hải Yến cứa cổ đấy.

- Lưu Hải Yến? Tại sao lại nói đến Lưu Hải Yến? Phan Bảo Sơn, cậu không phải phát rồ, muốn xuống tay với cả hai chị em chứ?

Vương Thao vừa nghe nhíu mày.

- Tôi sao có thể? Chỉ là lão Vương nói linh tinh thôi.

Phan Bảo Sơn rối rít nói.

- Ồ, vậy là rốt cuộc anh muốn hạ thủ với ai?

Lão Vương hỏi.

- Tôi kỳ thật không muốn ra tay với ai cả, không phải các người tự huyễn hoặc sao?

Phan Bảo Sơn thở dài một tiếng:

- Tình huống chân thật là tôi với Lưu Giang Yến đích thực có cảm tình tốt, nhưng còn xa mới đạt tới trình độ muốn thổ lộ.

- Haizz, Phan Bảo Sơn, không phải nói cảm thấy điều kiện không đủ sao?

Vương Thao thăm dò:

- Hiện tại được rồi mà, hẳn là có thể rồi, hai ngày nữa sẽ rõ ngọn ngành, che đậy cũng không có ý nghĩa gì.

- Che đậy gì?

Lão Vương buồn bực hỏi.

Vương Thao nhìn Phan Bảo Sơn, thế mới biết hắn chưa nói với lão Vương việc được bầu làm Phó chủ tịch xã.

Phan Bảo Sơn kỳ thật cũng không phải cố ý giấu lão Vương, thấy Vương Thao nói như vậy, cũng liền kể cho lão Vương nghe mọi chuyện.

Lão Vương nghe xong nhất thời hơi ngây ngốc:

- Hai thằng nhóc các anh muốn làm gì, tôi già rồi đầu óc không nhanh nhạy, nói gì đáng tin hơn được không? Nếu không, tôi cảm thấy bữa ăn này nuốt không trôi, sẽ không phải là các người liên hợp lừa tôi một phen, để tôi mời khách chứ?

- Lão Vương, ông thật sự già nên hồ đồ rồi.

Vương Thao đập bàn:

- Đồng chí Phan Bảo Sơn sẽ là Phó chủ tịch xã của chúng ta. Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân sắp tổ chức, đến lúc đó ông xem có đáng tin hay không nhé.

Lão Vương vẫn còn chút ngờ vực:

- Vậy còn Trịnh Kim Bình và Chu Quốc Phòng?

- Bọn họ tính làm gì.

Vương Thao cất giọng khinh thường:

- Đã bị Ban tổ chức huyện ủy gạch bỏ rồi.

- Ai da, anh nói một chút, chuyện lớn như vậy mà đến giờ mới nói cho tôi biết.

Lão Vương cầm bình rượu đập mạnh xuống bàn.

Phan Bảo Sơn thấy lão Vương tức giận, lập tức sửng sốt. Vương Thao cũng rất kinh ngạc, anh ta ngó Phan Bảo Sơn, lại nhìn lão Vương:

- Tôi nói này lão Vương, ông phản ứng cũng hơi quá rồi, việc này chúng ta vừa mới biết lúc chiều.

- Lúc nào biết không phải là vấn đề, mấu chốt là hiện tại tôi đã mở hai bình rượu này rồi. Nếu như anh nói sớm nửa phút, thế nào cũng phải...Lần trước tới đây, ông chủ nói còn hai bình Mao Đài...

Lão Vương lông mi run lên, nháy nháy mắt với Vương Thao.

Phan Bảo Sơn nhè nhẹ thở ra.

Vương Thao lập tức ngầm hiểu, cười ha hả, đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Phan Bảo Sơn:

- Bảo Sơn, gọi món tôi đã làm chủ rồi, chuyện rượu để cho lão Vương quyết định đi. Ông ấy vừa mới nói, Mao Đài.

Phan Bảo Sơn nghiêng đầu:

- Các người cũng đừng quá đáng, bình rượu hơn một trăm tệ còn chưa đủ tư cách sao?

Vương Thao nháy mắt với lão Vương:

- Lão Vương, Bảo Sơn ý kia là hắn sẽ mời chúng ta đến hai lần, đúng không?

Lão Vương dừng một chút, minh bạch ý tứ của Vương Thao, lập tức gật đầu:

- Được, được, Bảo Sơn an bài như vậy rất tốt.

- Này, tôi nói hai người kẻ xướng người họa, muốn lừa gạt tôi sao? Không có cửa đâu.

Phan Bảo Sơn quát lên.

- Nhìn xem, tên nhóc này lập trường thật kiên định.

Vương Thao chép miệng:

- Nếu không, còn trẻ như vậy sao đã được đề bạt, nhất định là Đảng ta đã phát hiện được phẩm chất ưu tú, thề sống chết bất khuất của cậu ta.

Khi nói chuyện, nhân viên phục vụ đã mang thức ăn lên, Phan Bảo Sơn vui vẻ nâng chén:

- Được rồi, đồ ăn lên rồi, uống đi, bớt nói nhảm đi.

Uống rượu rất vui vẻ, tán gẫu cũng rất cao hứng, đến 10h30 mới kết thúc. Ba người hai bình rượu trắng, lại thêm mấy chai bia, tuy không say mềm nhưng cũng không phải là tỉnh táo. Nhất là lão Vương, tuổi đã lớn, tửu lượng cũng kém hơn, thậm chí nói đến mê sảng.

Trên đường quay về kí túc xá, Phan Bảo Sơn đột nhiên nhớ ra một việc, bảo Vương Thao đưa lão Vương về trước.

- Cậu muốn làm gì?

Vương Thao dừng bước:

- Mấy cửa hiệu cắt tóc kia cậu không thể đi, nơi này nhỏ, biết rõ nhau đấy. Nếu chẳng may ngày nào đó cậu bị nhận ra, muốn khóc cũng không kịp.

- Cậu nghĩ lung tung gì đấy, cho dù muốn tìm loại người đó, cũng phải lên Huyện thuê khách sạn tử tế. Mấy cái cửa hàng ọp ẹp bên đường, tôi mà thèm vào.

- Thế nào? Việc này cũng có người mời khách à?

Lão Vương mơ mơ màng màng nghe được chút chuyện, cười hỏi:

- Ai mời thế, có cần tôi đi cùng không?

- Cậu đưa lão Vương mau về đi, nếu không đặt trên đường cái khẳng định gặp chuyện không may.

Phan Bảo Sơn phất phất tay:

- Vương Thao, việc này kính nhờ cậu rồi.

- Đi đi, có việc bận cứ đi đi.

Vương Thao lôi lão Vương đi rồi.

Phan Bảo Sơn đợi một lúc rồi mới cất bước. Hắn không muốn cùng với lão Vương và Vương Thao quay trở về ký túc, Khương lão đầu ở cửa chính thích nhất là đồn chuyện, lúc này nếu nhìn thấy ba người họ xiêu vẹo đi về, sau lưng không biết sẽ nói những gì. Đương nhiên, đây chỉ là một lý do, chính là Phan Bảo Sơn muốn ngồi chờ, xem Lương Diên Phát và Trịnh Kim Bình sau khi trở về còn có thể làm gì. Tuy nhiên đã sắp đến 11h đêm, không biết bọn họ có sớm về không, hoặc là nói đêm nay căn bản cũng không về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.