- Đồ phá hoại.
Phan Bảo Sơn cười lắc đầu.
- Bị cậu nói như vậy, tôi cảm thấy về sau không cần làm cái gì khác, chỉ cần đấu đá tranh giành là cũng bận không thể tả rồi.
- Đến núi nào thì hát bài hát đó, ở xã Giáp Lâm chính là như vậy. Có bao nhiêu người có ý chí, trượng nghĩa xa xôi đến đây, cuối cùng luôn bị mưa rơi gió thổi rời khỏi, trở nên hỗn loạn.
- Chẳng lẽ cấp trên không mở mắt?
- Lãnh đạo cấp trên? Lãnh đạo cấp trên tốt đến đâu đi nữa cũng không phải như vậy sao, chuyện của mình còn chưa làm xong nào có tâm tình đi quan tâm cấp dưới chịu sức ép thế nào.
Nói tới đây, Vương Thao khoát tay:
- Được rồi, không nói quá nhiều, tôi phải đi rồi, văn phòng còn còn việc. Có một số việc không phải chúng ta có thể suy tính được, lo cho bản thân mình là được rồi. Theo tôi nói, cậu bây giờ đi lên huyện ngay đi, đến toà nhà Mỹ Á dạo một vòng, trùng hợp có thể thấy được Lương Diên Phát và Trịnh Kim Bình, trước kia bọn họ thường xuyên đi chỗ này mua đồ, là một điểm.
- Chuyện đó không vội, trước mắt quan trọng nhất là đem việc Phó chủ tịch xã làm cho rõ, đừng để cho cuối cùng kết quả là lấy giỏ tre mà múc nước thành công dã tràng, đây không phải là nghèo gây sức ép sao.
- Đúng, cũng không gấp, hiện tại có một bước chuẩn bị là được.
Vương Thao nói xong khẽ vươn tay, Phan Bảo Sơn lại lấy ra điếu thuốc cho anh ta. Vương Thao tiếp nhận thuốc lá ha hả cười:
- Tối nay mời tôi uống rượu, không đến căn-tin ăn nữa.
- Quán rượu Phú Quý, được không?
Phan Bảo Sơn nói:
- Tôi lấy ra nửa tháng tiền lương cùng anh tiêu xài.
- Tôi không ác như vậy, hai trăm ngàn là đủ rồi. Nếu anh thật muốn tiêu số tiền ấy, thì mời tôi thêm mấy bữa nữa.
- Thì ngay bữa này, quản đủ.
- Có thể đem về sao?
- Có thể.
- Được, tôi đây gọi mười bình rượu trắng, uống không hết mang về.
- Được.
- Ok, theo ý của anh.
Vương Thao quay đầu rời khỏi.
Vương Thao đi rồi, Phan Bảo Sơn lâm vào trầm tư. Anh ta nói những lời này rất hữu dụng, làm cho người ta rất có cảm giác giác ngộ, có chút chuyện không thể tin nổi, trong lúc này càng trở nên chân thật. Cũng như nói nắm tóc lãnh đạo tiến hành kiềm chế, Phan Bảo Sơn phía trước vẫn cảm thấy điều này thường là nội dung trong vở kịch gì đó, không nghĩ rằng việc này sẽ xuất hiện trong cuộc sống và hiện đang ở trước mắt mình.
Xem ra làm quan cũng không dễ dàng, Phan Bảo Sơn thở dài đi vào văn phòng, lão Vương đã xem hết báo chí, nhàn rỗi không chuyện gì làm.
- Làm sao vậy Bảo Sơn, tuổi còn trẻ than thở nhiều cũng không hay, anh vừa rồi không phải dạy tôi không nên oán giận hả?
Lão Vương nghiêng đầu nhìn Phan Bảo Sơn:
- Có phải nhìn thấy ngày mình nổi danh không? Tôi thấy, hôm nào anh xin điều đến Văn phòng Đảng ủy hoặc Văn phòng Ủy ban nhân dân làm đi, làm thư ký có thể lăn lộn thành công, đứng ở trạm nông nghiệp này chăm sóc hoa màu làm sao có ngày thành công được?
Phan Bảo Sơn cười ha hả
- Lão Vương, cần phải bảo vệ cho trận địa của chúng ta, ông trời có mắt đấy, hơn nữa, tôi học về nông lâm nghiệp chuyên nghiệp, không học quan hệ con người, đi làm thư ký mệt lắm.
- Anh nói cũng đúng, Xã chúng ta thật không phải trung tâm của Tỉnh.
Lão Vương cầm lấy chén nước bắt đầu ngâm lá trà.
- Cũng không bằng chúng ta cùng hoa mầu thoải mái sao. Tuy nhiên Bảo Sơn anh còn trẻ, không giống chúng tôi, chịu nhiều năm như vậy coi như là chấp nhận số mệnh, lâu lâu nổi hứng càu nhàu, có thể làm cái gì thì làm cái đó. Phải biết rằng, hoa mầu là mạng của nông dân, không thể có một chút qua loa được.
- Lão Vương, tôi cảm thấy ông nên đi làm lãnh đạo, đừng nói là xã chúng ta, đi làm Bí thư huyện ủy cũng không đủ.
- Được lắm tiểu tử anh, lấy người già như tôi ra trêu đùa làm gì.
- Không đùa giỡn với ông, tôi nói đều là thật lòng, nếu không Thiên lôi đánh chết! Những thứ khác không nói, bề ngoài xem ông vui vẻ ha ha, nhưng trong lòng ông là luôn chăm lo cho dân chúng đúng không?
- Cũng không thể nói như vậy, tuỳ chỗ nói ha ha, có lẽ nếu tôi thật là trở thành lãnh đạo, nói cũng sẽ có khả năng vẫn như vậy, nhưng nghĩ chưa chắc nghĩ như vậy.
Lão Vương cười cười:
- Ngày mai tôi đi trạm quản lý hạt giống Phòng nông nghiệp Huyện, xem năm nay nên lấy hạt giống nào, anh đi không?
Phan Bảo Sơn muốn đi, nhưng suy xét đến hai ngày này là thời kì mấu chốt, trong đại viện có gió thổi cỏ lay phát sinh đối với hắn mà nói rất quan trọng, vẫn không thể rời khỏi.
- Lão Vương, hai ngày này tôi có chút việc, không rời khỏi được.
- Sao thế, muốn ra tay với Lưu Giang Yến à?
Lão Vương cười ha hả.
- Vừa mới khen ông hai câu, âm thanh vẫn điên rồ như thế. Phải nói ông là già mà không đứng đắn, có chút độc ác, nhưng không nói ông dường như lại không kìm nổi.
- Nói gì nói, tôi nói đều là sự thật.
Lão Vương nghiêng cái miệng:
- Bình thường biểu hiện của anh tôi thấy rất rõ ràng, thấy người ta vẻ mặt liền không giống với lúc trước, trở nên thẹn thùng câu nệ, dùng lời nói của người trẻ các anh đó là phóng điện. Tôi nói mà, đó là trong lòng có quỷ.
- Hắc, lão Vương ông đừng nói, tôi thật là có ý như vậy, tuy nhiên căn bản cũng không dám có hành động, người ta là ai, em của Phó chủ tịch huyện, tôi không dám trèo cao.
- Đó cũng không nhất định đâu, tôi xem Lưu Giang Yến đối với anh cũng có ánh mắt khác. Nhìn ra được, cô ấy đối với anh cũng là khá vừa ý đấy, cho nên nói, chỉ cần anh hành động, hẳn là có cơ hội.
- Ông khuyến khích tôi làm chuyện không tốt, nếu như người ta cự tuyệt, ông muốn tôi về sau làm sao lăn lộn trong đại viện này đây?
- Nam và nữ đối với việc từ chối và bị từ chối không phải rất bình thường sao, tiểu tử anh cũng đem thể diện của mình coi quá nặng rồi đấy. Bảo Sơn, anh nghe tôi đây, Lưu Giang Yến cô nàng ấy thật sự là không tệ, từ lúc cô ấy đến đây tôi có thể nhìn ra được, tuyệt đối là người đàng hoàng, anh cưới cô ấy cam đoan không phải chịu thiệt.
- Tôi là muốn kết hôn đó, mấu chốt là người ta có muốn gả cho tôi hay không?
Phan Bảo Sơn cảm khái:
- Tôi đây, nhiều ít cũng là có tâm, nhưng không có đất dụng võ, cũng chỉ có thể là cả đời tầm thường vô vi. Lưu Giang Yến không giống như vậy, chị cô ấy là Phó chủ tịch huyện không làm gì cũng đã có thể để cô ấy làm Phó Chủ nhiệm văn phòng Đảng, về sau khẳng định còn có thể thăng chức cao, ít nhất chính là Phó phòng, khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn.
- Anh thấy ngu chưa, nếu cưới Lưu Giang Yến, cô chị Lưu Hải Yến còn có thể không xót anh một phen? Từ xưa không phải còn có câu thấy người sang bắt quàng làm họ sao, anh không phải không biết chứ?
- Tôi đây cả đời không biết cúi đầu trước mặt Lưu Hải Yến.
- Tiểu tử anh, tâm tư thật đúng là bất chính....!
Lão Vương bật cười ha hả.
- Làm sao vậy?
Phan Bảo Sơn nhất thời phản ứng không kịp.
- Anh còn muốn ở trước mặt chị dâu ngẩng đầu?
Lão Vương nhếch miệng nói:
- Ngẩng đầu gì, muốn làm gì?
- Ồ, ồ...
Phan Bảo Sơn hơi cứng họng, đưa tay chỉ chỉ lão Vương:
- Ông đó, thật đúng là già mà không đứng đắn.
- Tôi là đang chỉ đường cho anh.
- Ông đang ở đây dạy tôi phạm tội như thế nào thì có, lão già này, nhìn không ra ông cũng một bụng ý nghĩ xấu đấy!
- Đứng có không biết lòng tốt của người khác. Ý của tôi là, anh có thể cùng Lưu Giang Yến tiến hành kết giao bạn bè bình thường, để tiếp xúc với Lưu Hải Yến, với điều kiện này của anh, tôi xem có thể làm được.
- Là ý gì đây? Chẳng lẽ Lưu Hải Yến có sở thích gì sao?
- Có một số việc không liên quan sở thích, chỉ lối ở đây là, nữ thích tuấn nam, nam thích mỹ nữ, tiếp xúc thời gian dài, có cái gì là không được?
- Ôi chao, nguy rồi.
Phan Bảo Sơn tê liệt ngồi trên sô pha.
- Xã Giáp Lâm này thật là một nơi ngoạ hổ tàng long, mặc kệ già trẻ cũng là một bộ, hôm nay tôi xem như lĩnh giáo hết.
- Sự đời là cái lỗ của học vấn.
Lão Vương nhìn đồng hồ:
- Được rồi, dọn dẹp một chút chuẩn bị tan ca, không biết căn-tin tối nay có món ăn gì?
- Tối nay tôi mời ông uống rượu, không đi căn-tin nữa.
- Ơ, xem ra là có việc mừng.
- Không có.
Phan Bảo Sơn lắc đầu mỉm cười:
- Chỉ là muốn nghe ông nói nhiều một chút về Lưu Hải Yến.