Phan Bảo Sơn kỳ thật nghe không phải không có mùi vị, nhưng không nghĩ đến rằng buồn thương như thế, vì thế bật cười ha hả:
- Mặt mày nhăn nhó dễ bệnh, hi hi ha ha sống thọ. Lão Vương, ông không thể oán giận như vậy, cách thời gian về hưu còn bảy, tám năm chứ, hy vọng ngày tháng còn dài, sau ba năm tôi lăn lộn được, tuyệt đối hết sức giúp ông đề cao chính trị và đãi ngộ cuộc sống.
- Tiểu tử cậu cứ việc lấy tôi ra chọc cười đi.
Lão Vương cầm lấy báo lên, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu.
- Lão Vương, nói ông cũng không tin, tôi rất nghiêm túc đấy.
- Được, được, được, tôi đợi ngày đó sớm một chút sẽ đến.
Lão Vương cũng không ngẩng đầu lên, giơ tay sờ qua chén trà ngửi một cái.
Phan Bảo Sơn còn muốn nói tiếp vài câu, nhưng Vương Thao ở cửa vẫy vẫy tay.
- Tình huống như thế nào?
Phan Bảo Sơn chạy mau ra hỏi.
- Trịnh Kim Bình lúc này thật là bị thương nghiêm trọng.
Vương Thao nhíu mày:
- Vừa mới đi vào thị trấn, xem dáng vẻ là tìm nơi chữa thương.
- Cô ta cũng đi vào thị trấn?
- Cậu nói lời này có ý gì?
- Lương Diên Phát cũng mới đi không bao lâu.
- Vậy còn phải nói sao, nhất định là Lương Diên Phát ra tiền ra lực an ủi cô ta, đưa ra lời hứa sẽ đề bạt để lấy niềm vui.
- Xem ra cậu là am hiểu sâu đạo đó.
Phan Bảo Sơn cười ha hả nói:
- May mắn cậu không có làm lãnh đạo, nếu không cậu không chơi đến điên sao?
- Đời này tôi cũng không muốn làm cái gì lãnh đạo, cậu cũng không phải không biết ý nghĩ của tôi, lợi ích thực tế là được, ở trong quan trường tôi không diễn.
Vương Thao tự nhiên, phóng khoáng hất đầu một phát:
- Phó chủ tịch xã Phan, về sau tôi có thể theo anh lăn lộn rồi.
- Điểu nhân, lời nói này thật hôi hám.
Phan Bảo Sơn nghiêng đầu:
- Về sau cũng đừng nói cái này, nghe xong đều là nổi da gà.
- Cái này có gì sợ hãi chứ, tôi nói đều là lời nói thật.
Vương Thao nói vẻ rất chân thành:
- Tôi và cậu quan hệ không tầm thường, nhưng này chỉ là quan hệ cá nhân, với công tác là hai chuyện khác nhau. Trên công việc không thể muốn thế nào thì được thế đó, chẳng lẽ còn có thể không phân trường hợp mà xưng huynh gọi đệ sao? Đương nhiên, bí mật nói cho cậu biết, chờ cậu nắm quyền to, có lẽ tôi liền từ chức về buôn bán rồi. Dựa vào quan hệ của cậu nhất định có thể phát tài. Tuy nhiên có một điều cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không kéo chân của cậu đâu.
- Về sau ai dựa vào ai còn chưa xác định, vận may và vận rủi luôn xuất hiện, gây chuyện không tốt sẽ ở bụng sóng mà lật thuyền, cái đó không ai nói chính xác.
- Người khác có thể lật thuyền, Phan Bảo Sơn cậu có thể trở mình được? Tôi vừa thấy cậu thì biết có số làm quan, lại soi vào chính mình, thì thấy tiền vô như nước.
- Tiểu tử cậu chỉ có tiền trong mắt thôi.
- Chức vị tất nhiên không tồi, nhưng lợi ích việc có tiền cũng rõ ràng mà.
Vương Thao hạ giọng nói:
- Không nói xa đấy, đã nói Phó chủ tịch xã Triệu và ông ta là bạn bè, cùng đi làm việc, nhưng cậu xem hiện tại, Phó chủ tịch xã Triệu thiếu chút nữa là vào tù rồi, mà bạn bè buôn bán của ông ta đâu? Còn không phải đang làm thích kiếm tiền thế nào thì kiếm, thích chơi gái thế nào thì chơi, khác biệt lớn như vậy!
Phan Bảo Sơn suy nghĩ, thật đúng là có đạo lý.
- Nói là nói như vậy, cậu biết kiếm tiền dễ sao? Mỗi cái có cái khó của nó.
- Cho nên nói có chỗ dựa là vậy đó. Thương trường và quan trường là cùng một đạo lý, chỉ cần có quan hệ, chính là làm ít công to.
- Xem ra tiểu tử cậu thật sự là đắc đạo rồi, tôi tin tưởng cậu về sau có thể trở thành cá sấu lớn trong giới thương gia.
- Lời này tôi thích nghe!
Vương Thao mỉm cười:
- Bảo Sơn, muốn nói thông minh, cậu thông minh hơn tôi, muốn nói lý tưởng, cậu cũng hơn tôi nhiều, cậu thua tôi đó chính là đê tiện.
- Lại muốn đưa ra cao kiến gì đây?
- Không phải cao kiến, chỉ là người hiểu biết chính xác. Mặc kệ làm ngành gì, đối với người dùng pháp người, đối với quỷ dùng chiêu quỷ, nếu không có một số việc không dễ làm.
Phan Bảo Sơn lần đầu tiên rất chân thành nhìn Vương Thao, thật đúng là không thể không bội phục. Công tác sớm hai năm đúng là không giống nhau, những thứ khác không nói, ít nhất tâm luyện được ác độc hơn.
- Nhìn tôi như vậy làm gì, chẳng lẽ tôi nói không đúng?
- Đúng, rất đúng, tôi đây không phải đang tiếp thu sao.
- Mau mà tiếp thu đi, tuyệt đối thực dụng đấy.
Vương Thao xoay xoay cổ nhìn chung quanh một chút:
- Nếu cậu muốn lĩnh hội nhanh hơn, lập tức có thể học mà dùng, trước mắt, đang có việc cần!
Trước mắt có việc chính cần? Phan Bảo Sơn nhất thời vẫn chưa nghĩ ra chỗ nào đang cần:
- Vương Thao, có chuyện nói thẳng, đừng làm cho tôi phải đoán, đau đầu lắm.
- Đây còn cần phải đoán sao. Chẳng phải là trong tay nắm giữ điểm có phân lượng gì đó, có thể để cậu ở trước mặt lãnh đạo thêm chút khí phách sao.
Vương Thao kéo Phan Bảo Sơn một cái:
- Khi làm lính nhỏ, muốn thế nào thì được thế đó, người nhỏ, lời nhẹ, theo người khác có cậu thì cũng tốt, mà không có cậu thì cũng không sao cả. Nhưng một khi cậu thành Phó chủ tịch xã, thì hoàn toàn khác nhau rồi, sẽ chính thức coi trọng hơn. Cậu suy nghĩ một chút, Hoàng Khai Kiến và Lương Diên Phát hai người kia có thể buông tha cậu à, khẳng định đều muốn đem cậu kéo về đội ngũ của mình đấy, cậu làm sao bây giờ? Thuận theo ai, đều phải đắc tội với phương còn lại, trên công việc cũng sẽ không thuận lợi. Đương nhiên, cậu có thể không tiếp chiêu, duy trì trung lập, bề ngoài tuy không có vấn đề gì, chịu không được, sẽ đắc tội với cả hai người, ngày sẽ càng khó qua.
- Nói như vậy, tôi đang là trước có sói sau có mãnh hổ, dù sao đều là chết.
- Không có khoa trương như vậy, tuy nhiên so sánh như vậy thật sự thích hợp, cho nên anh phải học sao được chu toàn, chỉ có điều không dễ dàng gì, nếu muốn làm được thành thạo, thì càng khó hơn.
Vương Thao nói tới đây khẽ vươn tay, Phan Bảo Sơn khẩn trương đưa lên một điếu thuốc, Vương Thao đốt thuốc thoải mái hít một hơi:
- Bởi vậy, phương pháp xử lý trực tiếp nhất chính là vừa chuẩn vừa độc nắm lấy nhược điểm của lãnh đạo, làm cho bọn họ có chỗ phải e dè, khi làm việc mà khộng cần e dè nể nang gì hết.
- Như vậy được không, tại sao lại có cảm giác hơi khó xuống tay?
- Đây chính cái tôi nói đối nhân dùng nhân pháp, đối quỷ dùng quỷ chiêu. Tay cậu nắm đuôi chóp, không phải là chủ động áp chế cái gì, chẳng qua chỉ là tấm khiên mà thôi, hoàn toàn chính đáng mà. Nói trắng ra là chính là nếu bọn họ bất nhân trước, thì cậu ở sau cũng không cần có nghĩa. Chẳng lẽ còn có thể lấy đức báo oán sao?
- Cái đó không có khả năng, tôi không có tính cao thượng như thế.
- Đúng vậy đấy, vậy là sao cậu còn do dự cái gì chứ, khẩn trương ôm tâm trạng thảnh thơi đi làm đi, nắm lấy điểm yếu, sớm xuống tay sớm yên bình cuộc sống.
Phan Bảo Sơn bị Vương Thao nói đến nỗi không còn lới có thể nói, bởi vì anh ta nói rất có đạo lý.
- Vương Thao, làm sao tôi có cảm giác cậu là tên xảo quyệt trà trộm vào quan trường nhiều năm vậy?
- Tôi vừa mới tham gia công tác thì không làm cái gì khác nữa, chỉ nghiên cứu cái này, tuy nhiên thật đáng tiếc, vốn quá mỏng, căn bản không có cách nào thi triể. Ở cơ sở trên bận thang từ nhân viên đến Phó phòng, quá khó khăn bước qua.
Vương Thao lập tức hơi suy sụp.
- Hơn nữa suy xét đến quan trường e dè quá nhiều, cho nên dần dần không có sự nhiệt tình nữa.
- Vậy cậu nói xem, nếu cậu là tôi, bước tiếp theo sẽ làm gì?
- Chú ý nhiều hơn bước đi của Lương Diên Phát, nhất là thời gian cùng Trịnh Kim Bình củng nhau ra ngoài, phải nắm giữ bước đi của bọn họ. Theo tôi đoán, Lương Diên Phát và Trịnh Kim Bình tự nhiên đi huyện phóng khoáng, khẳng định là có nơi cố định, nếu có thể mò ra được, đến lúc đó chuẩn bị mai phục ở đấy, cho bọn họ để lại chút ấn tượng làm kỷ niệm không phải tốt sao.
- Nếu nhỡ làm không tốt, đây chính là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, trái lại còn để cho Lương Diên Phát đánh chết sao?
- Làm gì mà không có phiêu lưu? Hơn nữa, nếu chẳng may hành động bại lộ cũng không sao cả, cũng đã nắm giữ một số tin tức có ích, Lương Diên Phát chẳng phải cũng bị dọa đến sợ sao?
- Tôi cảm giác hơi nguy hiểm.
- Đối với Lương Diên Phát một chút cũng không nguy hiểm.
Vương Thao hạ giọng.
- Đối với Hoàng Khai Kiến không thể như vậy, tên ấy tính cách khá thô, làm không tốt sẽ trở mặt khiến lưỡng bại câu thương. Đối với ông ấy, biện pháp tốt nhất là dùng lời ngon tiếng ngọt để bịt mắt, ông ấy là chịu mềm không chịu cứng.