- Đúng vậy, xem ra cậu cũng đã nghe nói tới. Vậy thì tôi sẽ nói thẳng… trong vấn đề bổ nhiệm Chu Minh Khuê, Huyện ủy có chút vấn đề. Chu Minh Khuê ở Oa Cố đảm nhiệm chức Bí Thư Quận ủy kiêm Bí Thư Đảng ủy thị trấn được hơn ba năm, vấn đề lớn nhất không phải là kinh tế không phát triển, cũng không phải là do đạo đức suy đồi, cách sông hủ hóa. Điểm mấu chốt nhất chính là ông ta căn bản không để tâm chút nào đến công việc, Quận ủy chỉ có trên danh nghĩa, Quận ủy cơ bản không có tác dụng chỉ đạo gì với công việc của bốn xã, thị trấn phía dưới. Nếu như nói là có… thì cũng chỉ là tác dụng tiêu cực. Lãnh đạo chủ chốt của bốn xã, thị trấn đều rất có ý kiến với Chu Minh Khuê, nhưng lại không dám nói gì. Tình hình này Huyện ủy cũng đã bắt đầu để ý, vốn là muốn điều động Chu Minh Khuê, không ngờ trước khi điều động lại xảy ra chuyện này, khiến cho Huyện ủy rơi vào thế bị động. Nó khiến người bên ngoài tưởng rằng Chu Minh Khuê là bởi vì bị bệnh mà chết, nếu như không chết…vẫn sẽ tiếp tục giữ chức.
Trên mặt Mạnh Dư Giang lại lộ vẻ cười khổ:
- Trưởng ban Tổ chức này như tôi cũng phải chịu không ít trách nhiệm. Đương nhiên Bí thư Lương cũng bị bêu danh không ít.
Lục Vi Dân biết rằng khi bổ nhiệm Chu Minh Khuê đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy Oa Cố… Ngu Khánh Phong, Mạnh Dư Giang đều là đưa ra ý kiến phản đối. Chẳng qua thái độ của Ngu Khánh Phong càng kịch liệt hơn một chút. Mà Mạnh Dư Giang khi thấy thái độ kiên quyết muốn đẩy Chu Minh Khuê lên chức của Lương Quốc Uy và Thích Bản Dự thì không cố gắng thêm nữa. Cho nên ở chuyện này, y cũng có một phần trách nhiệm.
- Thực sự mà nói, khi Chu Minh Khuê đảm nhiệm Phó chủ nhiệm văn phòng Nông nghiệp, tuy không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng cũng không hoành hành ngang ngược như ở Oa Cố. Có lẽ là do Oa Cố ở nơi trời cao hoàng đế xa, sự hạn chế và giám sát của huyện bị suy yếu.
Mạnh Dư Giang không nói nguyên nhân càng chủ yếu hơn là do Lương Quốc Uy quá tín nhiệm và Thích Bản Dự thì kiêu căng.
- Sự tê liệt của bộ máy Quận ủy Oa Cố, trực tiếp dẫn tới công tác của các xã, thị trấn bị bỏ bê. Ông Tiền bởi vì sức khỏe không tốt… Ban Tổ chức đã trưng cầu ý kiến của ông ấy. Ông ấy cũng muốn được điều về huyện lị. Chức Phó bí thư phân công quản lý văn minh tinh thần và chính trị pháp luật tạm thời còn chưa xác định, nhưng không thể trì hoãn quá lâu. Nếu cậu có ứng cử viên thích hợp, cũng có thể tiến cử với ban. Vấn đề trật tự xã hội trị an của Oa Cố rất gay gắt…bao gồm cả phòng Công an Địa khu, thậm chí sở Công an tỉnh cũng rất chú ý tới nơi này. Nơi này trở thành một điểm nóng của huyện chúng ta. Bước tiếp theo trong công việc của cậu, ngoại trừ phải đặt công tác phát triển kinh tế lên hàng đầu, vấn đề trị an e rằng càng là việc cấp bách cần giải quyết.
- Ừ, nếu vấn đề trị an không giải quyết được, các công tác khác chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, chứ đừng nói gì tới việc phát triển kinh tế.
Lục Vi Dân gật đầu, đồng ý với quan điểm của Mạnh Dư Giang.
- Tuy nhiên, muốn hoàn thành tốt công việc này, nếu chỉ dựa vào lực của một mình Quận ủy là không đủ, còn phải có sự ủng hộ mạnh mẽ của công an, kiểm sát, và tòa án huyện mới được.
- Ừ, đó là điều tất nhiên. Cậu và Chủ nhiệm Nguyên Cao đã từng hợp tác. Ấn tượng của y về cậu cũng rất tốt,c ó thể đi tìm y. Về công an, kiểm sát, tòa án, mấu chốt vẫn là phòng Công an. Ông Bào là một người lanh lẹ. Nếu có thể xử lý tốt quan hệ với phòng Công an, sẽ là trợ giúp rất lớn đối với công việc bước tiếp theo của cậu. Nếu cần tôi có thể nói với ông Bào vài câu, yêu cầu ông ta ủng hộ công việc của cậu.
Những lời này của Mạnh Dư Giang khiến Lục Vi Dân rất cảm động. Trưởng ban Tổ chức có thể nói ra những lời như vậy, coi như đã rất coi trọng hắn. Hơn nữa Mạnh Dư Giang trong huyện vốn nổi tiếng là trầm tĩnh ít nói, nhưng hễ mở miệng thì là những lời chắc chắn rất có trọng lượng.
Chiếc Cherokee rú ga mạnh vượt qua Nhị Lương Cố nơi liên tiếp hai ba cây số toàn là đường núi quanh co, bắt đầu xuống tới sườn núi. Từ con dốc nhìn xuống có thể nhìn thấy từ xa một quần thể kiến trúc lộn xộn. Nhà hai tầng chiếm đa số, xây dựng men theo đường.
- Đây là xã Cát Lương.
Mạnh Dư Giang nắm rất rõ tình hình của Oa Cố.
- Oa Có có bốn xã và thị trấn. Ngoại trừ thị trấn Oa Cố cứ cách một ngày lại họp chợ, các xã khác đều không họp chợ. Cho nên phần lớn dân chúng đều lấy việc họp chợ ở thị trấn Oa Cố làm thời gian trao đổi nông sản, tương đối náo nhiệt. Hôm nay là ngày 19, vừa lúc là ngày họp chợ, khiến cho con đường tới Oa Cố có chút kẹt xe.
Quả nhiên như vậy, qua Cát Lượng, người đi đường bắt đầu đông. Nam nữ, già trẻ, người người đeo gùi trên lưng, hoặc là gánh đồ vật, hoặc là đeo tay nải, hoặc túm năm túm ba, hoặc đi một mình, mục tiêu đều là thị trấn Oa Cố.
Chiếc Cherokee bắt đầu vào con đường của thị trấn Oa Cố thì tốc độ bắt đầuchậm dần rõ rệt. Đoạn đường này vẫn thuộc tỉnh lộ 315, nhưng không ít nông dân đã lấy đường làm chợ, khiến cho ô tô bắt buộc phải giảm tốc độ.
Tuy rằng Lục Vi Dân có vài lần đi qua Oa Cố, nhưng về cơ bản là không đi vào buổi sáng, cho nên đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình cảnh như thế này. Từng hàng ô tô xếp hàng kéo dài dằng dặng, đi xen đoàn người với tốc độ như ốc sên. Các tài xế thỉnh thoảng ngó ra cửa xe vừa chửi vừa đạp phanh thật mạnh vì những người tùy tiện băng qua đường.
Dân chúng đang chen vai thích cánh thì không thèm để ý tới các ô tô đi sát qua người, tiếp tục cò kè mặc cả. Tiếng phanh kin kít của xe không có ảnh hưởng bao nhiêu tới bọn họ. Dường như bọn họ chắc chắn ô tô sẽ không thể đụng vào bọn họ vậy. Khung cảnh kinh khủng này khiến cho Lục Vi Dân cũng phải toát mồ hôi hột.
Cái cảnh lấy đường làm chợ không phải là ít, nhưng ở một đoạn đường quanh co hẹp nhất như ở đây lại họp chợ với quy mô lớn như vậy, quả thực là một vấn đề. Chỉ hơi không chú ý là sẽ trở thành oan hồn dưới bánh xe, mà những vụ va chạm chắc chắn không ít. Chen chúc như vậy, càng là thiên đường cho trộm cắp lợi dụng.
- Chẳng lẽ thị trấn Oa Cố không có một khu chợ riêng biệt sao? Lấy đường làm chợ như vậy rất dễ xảy ra tai nạn giao thông. Thật là nguy hiểm.
Lục Vi Dân có chút khó hiểu. Lưu lượng người và giao dịch nhiều như vậy, nhất là các xã khác đều không có tập tục họp chợ, vậy dân chúng cả mấy xã đều tập trung về thị trấn buôn bán. Điều này hình thành lưu lượng người lớn và đông đúc như thế cũng là rất bình thường. Theo lý mà nói, thị trấn Oa Cố cần phải mở một khu chợ riêng biệt mới phải.
- Hẳn là vẫn có, nhưng hình như quy mô quá nhỏ, không chứa nổi tất cả những hộ nông dân sát lúc họp chợ.
Về vấn đề này, Mạnh Dư Giang cũng không rõ lắm. Y chưa từng công tác ở Oa Cố, lại không quản lý lĩnh vực này.
- Tuy nhiên, Vi Dân, cậu nói đúng. Họp chợ như vậy quá nguy hiểm. Mấy lần tôi đi qua đây, chỉ cần gặp đúng lúc họp chợ là đều như vậy. Hơn nữa mấy xã ở đât đều đã quen họp chợ ở Oa Cố như vậy. Nghe nói thậm chí có dân chúng từ Lạc Khâu và phía nam Khúc Giang cũng tới đây họp chợ.
Lục Vi Dân im lặng gật đầu. Đây cũng là một vấn đề. Lưu lượng người lớn như vậy, lại ở chỗ giao của ba địa khu, bốn huyện. Điều này chứng tỏ thị trấn Oa Cố là khu chợ truyền thống để tập kết và phân phối hàng. Đây vốn là một ưu thế rất lớn, không ngờ Oa Cố lại không lợi dụng tốt điểm này. Điểm này đáng để suy nghĩ kỹ một chút.
Càng đi lên phía trước, tình hình càng đông đúc. Cũng may toà nhà mới xây của Quạn ủy Oa Cố không ở khu đường cũ của thị trấn Oa Cố, mà ở trên đường quốc lộ 217 hướng gần xã Tiểu Bá. Nơi này tuy lượng người qua lại cũng không ít, nhưng không ai lấy đương làm chợ, cho nên tương đối thông thuận.
Của chính của toàn nhà Quận ủy Oa cố rất oai phong. Mấy chữ màu đỏ thắm “Ủy ban quận Oa Cố, huyện Song Phong, Đảng Cộng Sản Trung Quốc” rất bắt mắt. Mấy lá cờ tung bay trên cửa có ghi vài chữ “Chúc mừng Quốc khánh” còn chưa phai màu.
Xe Cherokee cuối cùng cũng rẽ vào cửa chính của tòa nhà Quận ủy. Cửa chính của tòa nhà tương đối rộng rãi, tầng trệt được xây tương đối gọn gàng, rất có vẻ thanh lịch kiểu Trung Quốc. Cũng không biết là người nào thiết kế cho Chu Minh Khuê phong cách này. Theo quan điểm của Lục Vi Dân, nơi này thêm mười năm nữa cũng sẽ không lạc hậu, chẳng qua vào lúc này thì nó có vẻ quá mức quy định.
Trong sân có vài chiếc xe hơi đang đỗ, một chiếc xe Jeep Bắc Kinh 212 và ba chiếc xe tải Thịnh Hà.
Vài người đứng ở trong sân đang trò chuyện cười đùa. Còn có mấy người đứng ở trong góc nhỏ, đang vây quanh một người khác mà cãi vã.
- Tôi đã nói rồi, Bí thư Lục còn chưa nhậm chức. Mà dù có nhậm chức rồi đi chăng nữa, cũng không thể lập tức giải quyết vấn đề của mấy người! Ai ăn ai ký tên thì đi tìm người đấy! Dù sao họ Chương tôi đây cũng chưa từng ăn bữa cơm nào của mọi người, cũng không ký tên.
- Ài, Phó bí thư Chương, anh nói lời này hơi quá nhỉ. Chu Minh Khuê đã chết, anh bảo chúng tôi đi tìm ai? Chẳng lẽ người này chết rồi, mọi thứ là xong? Trên đời đâu có đạo lý đó. Chu Minh Khuê không phải là Bí thư Quận ủy của đảng Cộng sản thì tôi cho ông ta ký sổ chắc? Tôi nhổ vào!
Một người đàn ông béo lùn lập tức giống như chú chó bị người ta dẫm phải đuôi, nhảy mạnh lên nói.
- Chu Minh Khuê đã chết, nhưng Quận ủy Oa Cố vẫn còn, đảng Cộng sản vẫn còn! Tôi không tới tìm các anh thì tìm ai?