Lục Vi Dân đi suốt đêm để về phòng Công an huyện. Tình hình bên trạm y tế đã ổn định, Lý Đình Chương và Khúc Nguyên Cao ra mặt. Còn Lỗ Đạo Nguyên quả thật đã phát huy được tác dụng quan trọng, triệu tập được mấy người có tiếng nói trong gia đình người mất đến, nói suy nghĩ của y. Người cũng đã chết rồi, bây giờ quan trọng là làm thế nào để lo hậu sự và giải quyết tốt chuyện này.
Thân phận Lỗ Đạo Nguyên khiến y rất có quyền uy trong một đám người, hơn nữa cũng không trực tiếp nói nhiều đến những vấn đề khác. Chỉ nói rằng người đã chết, quan trọng là chữa khỏi cho người chồng vẫn còn đang ở trong bệnh viện, lo tốt việc hậu sự cho người chết, giải quyết vấn đề một cách ổn thỏa.
Chủ đề của câu chuyện dần được chuyển đến việc làm thế nào giải quyết vấn đề này. Có sự mở đầu này, sự chú ý của các bên cũng sẽ chuyển sang bên này, tâm lí cũng có xu thế ổn định.
Chuyện này có xu thế ổn định, Lục Vi Dân cũng nên quan tâm tới chuyện của bản thân.
Lương Quốc Uy rất quan tâm đến vụ án của Chu Minh Khuê, nhưng lại không yên tâm. Bản thân Lục Vi Dân cũng không yên lòng như vậy. Chuyện này nhìn chung cũng là một minh chứng của lòng trung thành sau khi Lục Vi Dân đến Song Phong nhậm chức, hắn nghĩ như vậy.
Lương Quốc Uy đương nhiên sẽ không thể dễ dàng giao việc này cho Lục Vi Dân như thế. Phòng Công an huyện còn có Bào Vĩnh Quý phụ trách công việc cụ thể, hoặc giám sát hắn. Lương Quốc Uy muốn dùng chuyện này để kiểm tra hoặc cân nhắc hắn.
Khi Lục Vi Dân về đến phòng Công an huyện đã là mười hai giờ đêm. Ba Tử Đạt cũng vẫn chưa rời khỏi đó, thấy Lục Vi Dân vội vã quay về, y vui vẻ:
- Sự việc bên đó sao rồi? Ổn thỏa rồi chứ?
- Về cơ bản đang đi đến thống nhất, còn rất nhiều việc tiếp sau cần phải làm, Chủ nhiệm Khúc và Trưởng phòng Bào tạm thời vẫn chưa về được, chắc phải hết ngày mai mới có thể ổn thỏa.
Lục Vi Dân lắc đầu:
- Việc bên này sao rồi? Tình hình quả phụ Tùy và con gái cô ta thế nào rồi?
- Tôi chính là muốn nói với cậu chuyện này, nói thế nào nhỉ? Thái độ của quả phụ Tùy rất thất thường, lúc đầu cô ta không thừa nhận là biết Chu Minh Khuê có bệnh tim, càng không nhận có ý đồ đẩy Chu Minh Khuê vào chỗ chết. Về sau khi bên Đường Quân đến làm việc, cô ta lại thừa nhận từ việc ngâm rượu thuốc đến việc cố ý để Chu Minh Khuê uống rượu trước khi quan hệ, chính là muốn Chu Minh Khuê phát bệnh. Sau đó lại phản cung. Hiện tại khi Đường Quân làm việc thì coi như đã thừa nhận, bên Đường Quân đang hoàn thành bản ghi chép, chuẩn bị cố định lại.
- Có tra tấn ép cung không?
Lục Vi Dân lập tức hỏi thẳng.
- Cái này hoàn toàn không có. Những vụ án như thế này rất nhạy cảm, thái độ bên trên không rõ ràng, ai muốn gây ra thị phi?
Ba Tử Đạt trầm ngâm một chút rồi khẽ mỉm cười:
- Có điều chiến thuật tâm lý của bên Đường Quân lại rất có hiệu quả. Lợi dụng tâm lí của quả phụ Tùy, lấy cung vì sao cô ta lại có mưu đồ giết người, xem chừng sẽ khai thác hết tiền căn hậu quả của chuyện này. Nhóm này khai thác cũng rất kĩ và sâu, đúng là chân truyền của tôi.
Lục Vi Dân có chút rùng mình, vội vàng hỏi:
- Anh nói bọn họ đang khai thác chuyện của Chu Minh Khuê?
- Ừ. Ba năm trước sau khi Chu Minh Khuê nhậm chức Bí thư Quận ủy, lợi dụng một lần đến ăn cơm tại quán của quả phụ Tùy, sau khi cơm rượu no say y đã cưỡng hiếp cô ta. Quả phụ Tùy có lẽ cũng nghĩ bản thân dù sao cũng không có thanh danh gì, vò đã mẻ lại sứt mà thuận theo ý của Chu Minh Khuê. Sau đó Chu Minh Khuê thường xuyên nghỉ đêm tại quán của quả phụ Tùy.
Ba Tử Đạt quả nhiên không ý thức được Lục Vi Dân quan tâm đến cái gì:
- Còn việc quả phụ Tùy vì sao lại có âm mưu giết người cũng có nhiều nhân tố. Hài. Trong đó có nhiều điều chẳng thể cho người ngoài biết.
Lục Vi Dân thấy Ba Tử Đạt vẫn có gì đó chưa nói ra. Xem chừng bên trong vẫn còn có thứ không tiện nói rõ, lại càng khiến hắn hiếu kì.
- Tử Đạt. Tôi thấy phải đi xem thế nào, gặp gỡ mẹ con quả phụ Tùy, tìm hiểu tình hình thực tế một chút.
Lục Vi Dân nghĩ ngợi một lát mới hạ quyết tâm. Hắn phải nắm bắt được sự thay đổi của tình tiết vụ án này, đặc biệt là sự thất thường của quả phụ Tùy lại càng làm cho người ta phải suy nghĩ. Còn công việc này mà Lương Quốc Uy giao cho hắn, làm ra sao sẽ quyết định bước tiếp theo bản thân sẽ phát triển công việc ở Song Phong như thế nào.
Khúc Nguyên Cao đã rất tế nhị ra hiệu ngầm cho hắn. Lý Đình Chương muốn lợi dụng vụ án của Chu Minh Khuê để có ý đồ riêng. Lục Vi Dân cũng hiểu được ẩn ý này.
Xử lí vụ án này khiến cho Lục Vi Dân tốn nhiều công sức, tuy nhiên tất cả chuyện này phải đợi sau khi hắn tiếp xúc với hai mẹ con quả phụ Tùy mới có thể đưa ra kết luận.
- Ừ. Tôi thấy bên Đường Quân cũng thẩm vấn gần xong rồi. Tôi đi cùng cậu luôn.
Ba Tử Đạt biết Lục Vi Dân không tin tưởng lắm đám cảnh sát Hình sự kia. Đối với việc này y lại không cho là đúng. Nhưng đứng ở góc độ của Lục Vi Dân, đặc biệt là sau khi có xung đột với Đan Hùng Nghĩa, lần gặp gỡ này e rằng là cần thiết, bằng không hắn cũng không có cách nào báo cáo với phía Huyện ủy.
Tuy vẫn chưa rõ vì sao huyện lại quan tâm khác thường đến vụ án này như vậy, nhưng Bào Vĩnh Quý đã gọi điện cho y, muốn y phối hợp hết sức với Lục Vi Dân để tìm hiểu tình hình, xử lí tốt vụ án này.
Lục Vi Dân bước vào phòng thẩm vấn. Tuy đã có sự chuẩn bị về tâm lí từ trước nhưng vẫn bị chấn động một chút.
Hèn chi hai Bí thư Quận ủy đều người trước hi sinh, người sau tiếp bước mà phủ phục dưới váy của người phụ nữ này. Tuy mỗi người dùng một cách khác nhau, một người không biết làm cách nào để dụ dỗ, một người lại dùng sức mạnh. Nhưng có thể khiến hai vị Bí thư Quận ủy đều không màng đến nguy hiểm, thậm chí Chu Minh Khuê còn không quan tâm tới người đàn bà này là nguyên nhân khiến người tiền nhiệm của mình ngã ngựa, vẫn đâm đầu vào, đủ thấy sự quyến rũ của người phụ nữ này.
Dùng từ “vẫn còn thướt tha” của phụ nữ trung niên để nói về người phụ nữ ba bốn mươi tuổi vốn đã là khen ngợi, nhưng với người đàn bà này thì hoàn toàn không phù hợp. Từ “trung niên” này còn phải xem dùng để so sánh như thế nào. So với những cô gái mười mấy tuổi trẻ trung xinh đẹp, dùng từ “trung niên” với cô ta cũng không quá đáng. Còn so với những phụ nữ gần hơn ba mươi tuổi bình thường, đơn giản chỉ có thể dùng từ nõn nà quyến rũ để tả người phụ nữ này.
Từ “vẫn còn thướt tha” này phải bỏ chữ “vẫn còn” đi rồi thêm hai chữ “muôn vàn”. Dùng từ vô cùng xinh đẹp để miêu tả có hơi quá, tuy nhiên sự quyến rũ trong từng cử chỉ của người đàn bà này đủ để đàn ông không một chút do dự mà để mắt đến cô ta.
Nữ cảnh sát phụ trách thẩm vấn kia xem chừng cũng phải là hoa khôi của phòng Công an huyện nhưng vẻ đẹp của cô ta lại không là gì khi đứng trước người phụ nữa kia, rõ ràng là rất mờ nhạt.
Lục Vi Dân không khỏi than vãn sự bất công của tạo hóa. Người phụ nữ như thế này sao lại có thể sinh ra ở đất Oa Cố hẻo lánh hoang vu đó. hơn nữa lại bị những kẻ rác rưởi bỉ ổi như Chu Minh Khuê chiếm đoạt. Thảo nào Chu Minh Khuê vừa chết, nhiều người tuy giả vờ thương tiếc nhưng sự vui sướng sau nỗi tiếc thương ấy đến một người ngoài cuộc như Lục Vi Dân cũng có thể nhận ra.
Mái tóc đen nhánh đươc buộc rất tùy ý, dùng một cái chụp tóc khá thời trang bao chặt lấy, nặng trịch trĩu xuống phía sau đầu. Cái cổ cao thanh nhã dưới ánh điện phản chiếu hiện ra mềm mại, mịn màng, đặc biệt là những chiếc lông mềm mại sau gáy lại khiến người ta muốn mân mê tỉ mỉ, liên tưởng đến những chiếc lông ở một chỗ khác liệu có như thế hay không. Lục Vi Dân chỉ thấy một điểm âm u nào đó sâu trong nội tâm mình giờ khắc này có cảm giác chộn rộn.
Người phụ nữ ngồi quay lưng lại cửa phòng thẩm vấn. Khi Lục Vi Dân bước vào đúng lúc nhìn thấy tấm lưng của cô ta. Đầu và vai tỉ lệ rất vừa phải, phần vai không có cảm giác bị rũ xuống. Một chiếc áo sơ mi hoa màu tối nhìn trông rất bình thường, dường như hơi chật, nhưng lại che hết được thân thể đầy nhục cảm kia.
Ngồi trên chiếc ghế băng, đôi chân khép chặt nhưng cẳng chân lại hơi tách ra. Trong tầm mắt của Lục Vi Dân phác họa ra cặp mông với hai đường cong rất mượt mà, không có cảm giác bị trễ xuống. Khiến người ta không khỏi tiếc nuối, nếu cô ta đứng dậy không biết đường cong của cặp mông kia có phải càng khiến người ta lóa mắt mê mẩn?
Thấy Ba Tử Đạt cùng một thanh niên bước vào, hai cảnh sát phụ trách thẩm vấn đều đứng dậy.
Mặc dù không biết thân phận của Lục Vi Dân, nhưng việc Lục Vi Dân và Chính uỷ Đan lớn tiếng ban sáng đã nhanh chóng lan truyền trong phòng Công an. Mọi người đều biết Huyện ủy có một Ủy viên thường vụ trẻ tuổi mới đến, vừa đến đã dám nổi đóa với Chính ủy Đan, không bận tâm đây là trụ sở phòng Công an. Vẻ kiêu ngạo ngông cuồng đó khiến nhiều người ở đó không ngừng tặc lưỡi.
- Phó phòng Ba!
Ba Tư Đạt vẫy tay, cũng không nói nhiều:
- Đây là Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Các cậu cứ tiếp tục.
Người phụ nữ ngồi trên ghế quay đầu lại nhìn nhanh Lục Vi Dân và Ba Tử Đạt một cái. Cô ta hiển nhiên đã từng gặp Ba Tử Đạt, nhưng Lục Vi Dân trẻ tuổi như vậy lại là Ủy viên thường vụ Huyện ủy khiến cô ta có chút ngạc nhiên. Ánh mắt cô ta dừng lại trước Lục Vi Dân một khắc.