- Sự thật còn ở đó, bà ta không nhận e rằng cũng không được. Tờ khai của người bào chế thuốc chứng minh bà ta biết rõ những điều cấm kị của loại rượu thuốc này… Ngoài ra, bà ta còn cố ý để người bào chế thuốc tăng dược tính của thuốc, nói dối là người dùng thuốc nhờ bà đến chế rượu thuốc là người có sức khỏe rất tốt, chỉ tiếc là không có con nối dõi.
Ba Tử Đạt lắc đầu:
- Với thủ đoạn của bên Đường Quân, quả phụ Tùy sẽ không thể chống đỡ nổi. Theo phán đoán của tôi, gán cho bà ta tội cố ý giết người cũng chẳng có vấn đề gì.
- Tử Đạt, anh quá võ đoán rồi… rượu thuốc cũng được, sách cũng được, nhưng đây chỉ là chứng cứ gián tiếp, không thể chứng minh quả phụ Tùy có ý muốn đẩy Chu Minh Khuê vào chỗ chết. Có lẽ là Chu Minh Khuê thích kiểu này, để quả phụ Tùy tăng dược tính của rượu, để ông ta càng có khí thế khi ở trên giường chăng? Các anh nói người như quả phụ Tùy hiếm gặp ở trên đời, là thiên hạ vô song, xem ra không chỉ là có chút nhan sắc mà thôi, chắc hẳn bản lĩnh chuyện giường chiếu cũng không thường. Nếu ông Chu muốn dùng sự thể hiện khi ở trên giường để chinh phục đối phương, có lẽ cần phải có biện pháp riêng? Còn chuyện quyển sách, ngộ nhỡ quả phụ Tùy sợ xảy ra chuyện mà mua sách phòng thì sao?
Lục Vi Dân thản nhiên nói.
Có chút hoài nghi trên nét mặt của Ba Tư Đạt, nghe ý kiến của đối phương gần như muốn gỡ tội cho quả phụ Tùy, đây là ý gì?
- Uỷ viên thường vụ Lục, khả năng mà cậu nói cũng có… tuy nhiên theo kinh nghiệm phá án của cá nhân tôi thì không quá lớn. Khả năng lớn hơn phù hợp với suy luận tôi đã nói lúc trước. Tôi nghĩ đội cảnh sát Hình sự của chúng tôi có thể xem xét thông qua khẩu cung của hai mẹ con quả phụ Tùy để xác nhận.
Ba Tư Đạt nói một cách chắc chắn.
- Ừm. Đúng rồi… Căn cứ vào suy đoán của anh, anh vẫn chưa nói vì sao quả phụ Tùy phải làm vậy với Chu Minh Khuê?
Lục Vi Dân gật đầu, hỏi đến vấn đề mấu chốt:
- Tính ra Chu Minh Khuê cũng đã làm Bí thư Quận ủy ở Oa Cố nhiều năm rồi, và qua lại với quả phụ Tùy cũng đã được mấy năm, vậy tại sao quả phụ Tùy lại đột nhiên nảy ra ý đồ giết người?
- Điểm này bên Đường Quân đang thẩm vấn quả phụ Tùy, nhưng bên họ nói có thể có liên quan tới việc Chu Minh Khuê có ý đồ bất chính với con gái của quả phụ Tùy.
Trong lời nói của Ba Tư Đạt chứa đầy sự căm ghét đối với Chu Minh Khuê:
- Chu Minh Khuê qua lại với quả phụ Tùy từ ba năm trước. Còn vì sao ông ta lại qua lại với quả phụ Tùy, bên Đường Quân vẫn đang thẩm vấn. Có điều lúc ở trên xe quả phụ Tùy có nói một câu đại loại là loại súc sinh đó đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.
Loại súc sinh đó đáng lẽ phải chết từ lâu rồi? Tim Lục Vi Dân bỗng nhiên nhảy dựng lên, liên tưởng tới câu nói Bào Vĩnh Quý trong lúc vô tình đã nói ra. Chu Minh Khuê mấy năm nay không biết đã hại biết bao cô gái còn trinh tiết, chết trên bụng của quả phụ Tùy cũng là chết đúng chỗ. Theo cách nói của địa khu Phong Châu, nếu là hai bên nam và nữ đều tình nguyện thì không thể nói là làm hại những cô gái còn trong trắng được. Ý cũng chính là ở phương diện này Chu Minh Khuê có vấn đề lớn, hơn nữa phòng Công an thâm chí cũng đã có được một số thứ của Chu Minh Khuê, tuy nhiên xuất phát từ đủ loại nguyên nhân chúng có thể đã bị lấp liếm đi.
Nếu Chu Minh Khuê bị lộ ra trước lúc chết có vô cùng nhiều vấn đề, thậm chí là cả cơ quan công an cũng đã nắm được một số tình hình, thì....
Lục Vi Dân cảm thấy đầu của mình có chút lớn hơn. Bị cuốn vào chuyện này không chỉ một thoáng đã đẩy bản thân mình lên tuyến đầu của cuộc đối đầu giữa hai bên, mà thái độ hiện tại của bản thân cũng sẽ đem lại rất nhiều biến số.
-Tử Đạt, tôi muốn tiếp xúc trực tiếp với hai mẹ con quả phụ Tùy, tìm hiểu tình hình một chút, anh thấy thế nào?
Lục Vi Dân suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
- Bây giờ? E rằng không được, nhóm Đường Quân vẫn đang thẩm vấn, ít nhất cũng phải hai tiếng đồng hồ nữa. Ừm, cũng khó giải thích với phía Chính ủy Đan.
Ba Tử Đạt có chút khó xử.
- Không sao, tôi có thể đợi. Phía Đan Hùng Nghĩa anh không cần phải bận tâm, ban nãy y cũng chỉ là con vịt đã luộc chín mà vẫn cứng miệng thôi. Y không thể làm khó tôi thêm nữa, anh yên tâm, những người này đều là người thông minh.
Lục Vi Dân nói rất tự tin.
Trong lúc đang nói thì máy nhắn tin của Lục Vi Dân réo chuông, hắn còn tưởng là Khúc Nguyên Cao gọi đến hỏi tình hình. Liếc nhìn số điện thoại, có vẻ không phải số điện thoại bên Vĩnh Tế mà là của nội thành huyện lị Song Phong.
Hắn bấm số gọi lại, không ngờ lại là điện thoại của Lỗ Đạo Nguyên.
Lỗ Đạo Nguyên chính là phóng viên địa phương ở Phụ Đầu không được mọi người hoan nghênh, nhưng lại thành công ngay lần đầu dựa vào một bài “Tình trạng phân bổ bừa, tập trung vốn vô tổ chức khi nào mới kết thúc” trong số báo ra mắt “Tình hình Phong Châu”. Bài báo này thu hút được sự coi trọng cao độ của Ủy ban nhân dân, đặc biệt là Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành đã bình luận riêng cho bài báo này, cho rằng bài báo này đã điều tra phân tích rất kỹ càng từ nguyên nhân đến hiện trạng tình trạng phân bổ bừa, tập trung vốn vô tổ chức ở vùng nông thôn địa khu Phong Châu, có ý nghĩa gợi mở quan trọng đối với công tác tiếp theo ở nông thôn của Ủy ban nhân dân. Kết quả là danh tiếng của Lỗ Đạo Nguyên cũng lên theo, chỉ có điều vấn đề biên chế của y vẫn chưa được giải quyết, do vậy mà Lỗ Đạo Nguyên hết sức phiền não.
Lúc Lục Vi Dân rời khỏi văn phòng Địa ủy để giúp Lỗ Đạo Nguyên giải quyết vấn đề khó khăn này, vì hắn cảm thấy “Tình hình Phong Châu” cần một phóng viên địa phương có thể chịu khổ, chịu bỏ công sức đi tìm đề tài như thế. “Tình hình Phong Châu” muốn duy trì sự thú vị khiến người ta kinh ngạc hiện có thì nhất định phải tiếp tục tìm kiếm những đề tài hay. Theo lời của Lục Vi Dân, đó chính là phải khiến cho lãnh đạo sau xem hết một kì đều phải có cảm giác nguy cơ đang rình rập, đồng thời lại lo lắng số tiếp theo sẽ có vấn đề phiền phức nào khác được đưa ra.
Đổng Như Thuận mặc dù là cây bút không tồi nhưng khả năng trong việc chọn đề tài, tìm hiểu điều tra thực tế hay việc tiếp xúc với nhân dân thì còn kém xa. Lỗ Đạo Nguyên vừa may lại có thể bổ sung chỗ thiếu sót này, do đó Lục Vi Dân ra sức tiến cử Lỗ Đạo Nguyên trước mặt An Đức Kiện, đồng thời nói ra hết ý kiến của mình. An Đức Kiện nghe theo ý kiến của Lục Vi Dân, sau cùng để Lỗ Đạo Nguyên chui ra khỏi ổ gà Phụ Đầu đến tổ phượng hoàng Tổng hợp văn phòng Địa ủy.
- Anh nói sao? Có thể sự việc sẽ bị làm to lên?
Lục Vi Dân giật nảy mình. Con người Lỗ Đạo Nguyên này không khỏi hơi quá thần thông quảng đại. Việc ở Vĩnh Tề mà y có thể biết rõ không kì lạ, sự việc làm to đến mức này, không ít người bên Địa ủy nhất định đã biết.
- Trưởng phòng Lục, tôi vừa nhận được điện thoại. Người vợ của cặp vợ chồng bên Vĩnh Tế đã chết, trong thôn đã toán loạn cả lên. Lại nghe nói cán bộ lãnh đạo địa khu cũng đã đến Song Phong cho nên người trong thôn đều gào thét đòi đem người già và trẻ nhỏ cùng tới ở lì tại Ủy ban nhân dân thị trấn, đòi một lời giải thích.
Giọng của Lỗ Đạo Nguyên trong điện thoại lúc cao lúc thấp.
- Sao? Cậu không có mặt ở hiện trường, tôi còn tưởng những việc này cậu không thể trốn được chứ?
- Tôi có chuyện khác. Đúng rồi, sao anh lại biết rõ những chuyện này? Có người tiết lộ cho anh ư?
Lục Vi Dân cảm thấy chuyện này có chút khó tin.
- Hả, Trưởng phòng Lục, Lỗ Đạo Nguyên tôi tuy nói có chút danh tiếng rồi nhưng cũng không phải thiên lý nhãn hay thuận phong nhĩ. Bà xã tôi mất ở Vĩnh Tế, là người cùng thôn với những người kia, phải nói còn có chút quan hệ họ hàng. Em họ tôi cũng lấy chồng ở đó.
Lỗ Đạo Nguyên trong điện thoại cũng cảm thấy nói không được rõ ràng:
- Thôi tốt xấu gì thì tôi cũng có chút tiếng tăm, người nhà mẹ vợ bên đấy có chuyện gì cũng tìm tôi hỏi han, nhờ giúp tìm cách giải quyết. Như thế chẳng phải sẽ biết hay sao?
Lục Vi Dân vừa nghe những lời này đã hiểu ngay:
- Được rồi, không phải nói nữa. Anh Lỗ, anh lập tức qua đây, tôi đợi anh ở phòng Công an huyện.
Mười lăm phút sau Lỗ Đạo Nguyên đã ngồi xe xích lô đến, vẫn điệu bộ ấy, cắp một túi công văn. Chỉ có điều, cặp giả da nửa mới nửa cũ dùng khi được điều tạm tới văn phòng Địa ủy đã được thay bằng cặp da thật mới tinh bây giờ. Y mặc thêm bộ áo jacket đã có chút phong thái của cán bộ văn phòng Địa ủy.
- Trưởng phòng Lục, ha ha, gọi nhầm rồi, phải gọi là Ủy viên thường vụ Lục. Việc lớn thế này sao anh không tới hiện trường? Huyện đã phân công công tác cho anh rồi chứ?
Lỗ Đạo Nguyên vội xuống trả tiền xe rồi chạy vào nhanh như chớp. Trước mặt Lục Vi Dân y cũng không dám tỏ vẻ gì. Phải nói thật, Lục Vi Dân cũng coi như là Bá Nhạc, là ân nhân của y.
- Không nói những lời vô nghĩa nữa. Người dân Vĩnh Tế đều đã liên hệ với anh rồi sao?
Lục Vi Dân mắt sáng như đuốc, nhìn thẳng vào đối phương.
- Sự việc không thể để bị làm to. Anh có chắc chắn sẽ làm yên lòng những người dân bên đó?
Lỗ Đạo Nguyên vừa nghe mồ hôi đã chảy ra, lắc đầu như trống bỏi:
- Trưởng phòng Lục, dù sao cậu cũng đừng hại tôi, tôi muốn tiết lộ cho cậu tin này, không có ý gì khác. Những chuyện như thế này tôi không dám chen vào, đến cuối cùng bên nào xảy ra chuyện cũng đều không dứt tay ra được.
- Bớt nói linh tinh đi! Anh Lỗ, tôi nói cho anh biết, chuyện ngày hôm nay anh xen vào thì xen vào mà không muốn xen vào cũng phải xen vào! Tôi đã gọi điện cho Chủ tịch Địa khu Tôn báo cáo tình hình của anh. Đây là nhiệm vụ chính trị, ông không được khước từ!
Lục Vi Dân khoát tay không chút khách khí:
- Lập tức đi cùng tôi đến Vĩnh Tế!