Mạnh Dư Giang liếc nhìn người đồng nghiệp ăn nói có chút không lựa lời, nói thản nhiên:
- Anh nghĩ Lục Vi Dân đơn giản quá đấy. Lục Vi Dân không chỉ làm thư ký cho Bí thư Hạ, trước kia hắn còn kiêm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp văn phòng Địa ủy phòng. Tôi hiện tại mặc dù chưa được phân công quản lý những công việc của văn phòng, nhưng vẫn còn có một vài bạn bè ở đó, Lục Vi Dân làm khá tốt trên cương vị Trưởng phòng Tổng hợp. Nghe nói Phó bí thư Tôn và Phó bí thư Vương đều đánh giá hắn khá cao, đó còn không nói Trưởng ban thư ký An. Điều này chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là dựa vào việc làm thư ký cho Bí thư Hạ có thể khiến ngay cả mấy vị lãnh đạo khác cũng đều coi trọng hắn như vậy.
Trước khi Mạnh Dư Giang đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cũng là Chánh văn phòng Huyện ủy, rất quen thuộc với bên văn phòng, cũng có không ít quan hệ đáng tin ở văn phòng Địa ủy. Ông ta nói như vậy chắc chắn cũng là có được một ít tin tức từ bên trong Địa ủy, điều này làm cho Thái Vân Đào cảm thấy rất bất ngờ.
- Cho dù là hắn làm Trưởng phòng Tổng hợp, đó cũng là dựa vào thân phận thư ký của Bí thư Hạ mà thôi. Kẻ cả ngày chỉ biết xách túi rót trà cho Bsi thư Hạ thì có thể có bao nhiêu bản lĩnh thật sự? Có phải là anh đánh giá hắn cao quá hay không?
Thái Vân Đào rất không cho những lời vừa rồi của ông bạn lâu năm là đúng.
- Hừ, không tin thì cứ xem đi.
Trong vấn đề này Mạnh Dư Giang không muốn nhiều lời. Lục Vi Dân mới đến hai ngày, đã mang đến một làn gió mát cho Huyện ủy vốn yên lặng đã lâu, cũng mang đến một tia xao động. Đến nay trong vấn đề phân công công tác cho Lục Vi Dân Huyện ủy vẫn chưa có một ý kiến thống nhất. Theo lý mà nói, hiện tại chiếc ghế Trưởng ban Tuyên giáo đang để trống, Lục Vi Dân cũng làm ứng viên cho ghế Trưởng ban Tuyên giáo cũng là hợp lẽ, nhưng Thái Vân Đào hiển nhiên có chút ngồi không yến. Vị trí Chủ tịch Công Đoàn kiêm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc này khiến y rất không hài lòng, nhưng mấu chốt ở chỗ nếu như nói Địa ủy vốn dĩ để Lục Vi Dân xuống dưới chính là để tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo, Huyện ủy thay đổi ý đồ của Địa ủy tùy tiện như vậy, liệu có thể có gì đó không ổn hay không?
Vân Đào đã đi tìm Bí thư huyện ủy Dương Viêm, cũng đã nói chuyện này với mình, hy vọng tiến hành chút điều chỉnh ở phân công hội nghị thường vụ, để Lục Vi Dân đảm đương Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc kiêm Chủ tịch Công Đoàn, y sẽ tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo. Xem chừng hiện tại Dương Viêm tạo cơ hội gì, nếu không Vân Đào chỉ sợ sớm đã hớn hở mặt mày.
Trong vấn đề này, Mạnh Dư Giang thật ra cũng là nghiêng vê Thái Vân Đào. Theo ông, tuy rằng Lục Vi Dân biểu hiện nổi trội, xuất sắc trong Địa ủy, nhưng hắn dù sao cũng là làm ở cơ quan Địa ủy, nói khó nghe hơn một chút, đó đều là một số công việc nghiên cứu, bên trên cũng còn có vô số lãnh đạo giúp anh cầm lái. Nhưng tới huyện rồi thì không như vậy, tất cả đều do chính anh quyết định, làm thế nào cũng phải do chính anh nghĩ cách, hoàn toàn khác với vị trí cao xa chỉ tay năm ngón ở Địa ủy.
Nhưng nghiêng về ai là một chuyện, phải nói thực hiện lại là một việc khác, Lục Vi Dân đến Song Phong đó cũng là do Địa ủy làm ra quyết định, là Hạ Lực Hành của thư ký, ưu thế của hắn rất rõ ràng. Nhưng hiện nay khi Hạ Lực Hành không còn là Bí thư Địa ủy nữa, Bí thư Địa ủy mới nhậm chức có ý kiến gì? Mặc dù là trong lúc nhất thời không thể chú ý đến vấn đề này, vậy sau này thì sao?
Những vấn đề tiếp sau này đều phải suy nghĩ kỹ càng, giờ vội vã ra quyết định, sau này muốn điều chỉnh lại e rằng không dễ.
Mạnh Dư Giang và Thái Vân Đào tìm thấy chỗ ngồi của huyện Song Phong và ngồi xuống. Mặc dù không ghi rõ vị trí, nhưng theo lệ thường thì các Ủy viên thường vụ ngồi ở hàng thứ hai. Hàng thứ nhất là nhân vật số một của bốn bộ máy lớn và mấy vị Phó bí thư. Hàng thứ hai là các Ủy viên thường vụ Huyện ủy, hàng thứ ba, tư năm các chức phó của Ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc.
- Dư Giang, Lục Vi Dân đâu rồi?
Thấy Mạnh Dư Giang và Thái Vân Đào ngồi vào vị trí, người đàn ông ngồi ở hàng ghế trước hơi nghiêng đầu, trầm giọng hỏi.
- Cậu ấy đang ở ngoài cửa, sẽ vào ngay thôi. Mạnh Dư Giang rướn người về phía trước trả lời.
- Tùy tiện! Lúc nào, rồi mà còn đứng ở cửa? Thật muốn để tất cả mọi người nhìn thấy hắn ngồi vào vị trí hay sao?
Những nếp nhăn trên chán người đàn ông nhăn lại thành hình chữ Vương, giống như vân hổ, mà nói với vẻ không vui:
- Các huyện đều đến đông đủ, sao chỉ có Song Phong chúng ta lề mà lề mề? Hôm nay là hội nghị gì? Các lãnh đạo phía trên nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào?
Đề tài này Mạnh Dư Giang không tiện trả lời. Lục Vi Dân gặp người quen ở cửa, bọn họ cũng không thể không cho đối phương nói chuyện với Lục Vi Dân. Đây là chuyện cá nhân của Lục Vi Dân, hắn nên có ý thức về thời gian quan niệm Lục Vi Dân mới đúng.
Thấy Mạnh Dư Giang không đáp lời, người đàn ông ngồi ở hàng ghế trước cũng không tiện nhiều lời. Dù sao Lục Vi Dân cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Mạnh Dư Giang cũng không thể thượng can thiệp vào vấn đề này của Lục Vi Dân. Ông ta cũng chỉ là có chút mất hứng khi Lục Vi Dân tại sao lại không biết chừng mực nặng nhẹ. Trong buổi hội nghị Địa ủy hôm nay các lãnh đạo đều tới sớm hơn mọi khi, ngoài mấy vị chủ chốt, các ủy viên khác của Địa ủy cũng đã ngồi vào vị trí chủ tịch, ông ta cũng là nghĩ cho Lục Vi Dân. Hội nghị lần đầu tiên này nếu để lại ấn tượng không tốt với các lãnh đạo chủ chốt, đối với nhân vật có thân phận nhạy cảm như Lục Vi Dân mà nói thì thật là gay go!
Lục Vi Dân cong lưng lại như mèo chạy nhẹ nhàng vào, cũng may Tiểu Dư dẫn đường là người rõ ngóc ngách, lập tức đưa Lục Vi Dân đến vị trí.
Lễ đường Hồng Kỳ chẳng qua chỉ có hơn bốn mươi hàng ghế. Mặc dù sau khi địa khu tiếp quản cũng đã tu sửa một lần, nhưng từ vòm, trần nhà đến ghế ngồi cũng không thể không lộ ra hơi thở tang thương của những năm tám mươi. Rất nhiều ghế không phải mỗi khi đổi chỗ ngồi thì phát ra tiếng kêu kẽo kẹt kì quái, thì là giấy bóc vân gỗ bên ngoài bong tróc loang lổ không chịu nổi. Ngồi vào vị trí, lộ Vi Dân liền cảm giác được không khí hơi kỳ lạ, nhìn xung quanh một chút thấy Thái Vân Đào nhìn hắn và chỉ vị trí ở giữa của hàng ghế trước, sắc mặt khác thường. Lục Vi Dân liền biết hơn phân nửa lại là ông chủ lớn thể hiện uy quyền.
- Bí thư Lương, rất xin lỗi, tôi đã tới muộn.
Lục Vi Dân sau khi ngồi xuống, vội vã nghiêng người, ngồi sau lưng Lương Quốc Uy, nhỏ giọng nói.
- Vi Dân, chắc chắn là cậu biết tầm quan trọng của hội nghị lần này. Nhìn trên khán đài xem, các lãnh đạo đều đã đến, cậu mới lững thững đến muộn. Đừng làm cho bên trên cảm thấy Song Phong chúng ta không hiểu quy tắc, lần sau nhất định phải chú ý.
Người đàn ông phía trước không hề động đậy, nhìn thẳng, chỉ hạ giọng nói.
- Vâng.
Lục Vi Dân vừa gật đầu, vừa xoa mặt tỏ vẻ nhận lỗi. Các Ủy viên thường vụ ngồi cùng hàng đều hơi mỉm cười. Lúc này biện pháp tốt nhất chính là biết vâng lời thừa nhận sai lầm, nếu không sẽ không xong. Xem ra vị Ủy viên thường vụ mới tới này cũng biết quy tắc của huyện Song Phong chúng ta. Bí thư Huyện ủy Song Phong Lương Quốc Uy ở một số phương diện là người khá là truyền thống, năm 1985 giải trừ quân bị, ông ta chuyển nghề về Song Phong làm Phó bí thư Huyện ủy, năm 1989 thăng chức trực tiếp từ Phó bí thư Huyện ủy lên Bí thư. Ở bộ đội làm tiểu đoàn trưởng, về làm Bí thư Huyện ủy, tạo thành thói quen nhất ngôn cửu đỉnh, là nhân vật cứng rắn nói một là một, hai là hai ở Song Phong.
Trước khi Lục Vi Dân đến Song Phong đã biết quy tắc quan trường Song Phong, Lương Quốc Uy là một nhân vật cực kỳ giữ thể diện, nếu ai làm ông ấy mất mặt, nhất định là không có kết quả tốt.
Nhưng Lương Quốc Uy lại là một nhân vật cực kỳ bảo vệ cấp dưới, cán bộ gây ra vấn đề gì, mắng thì mắng nhưng rất ít khi xử lý nặng tay, thậm chí có thể vì vấn đề cụ thể nào đó mà đối đầu cả với cấp trên.
Lục Vi Dân không biết Hạ Lực Hành sắp xếp mình đến Song Phong có phải vì có nhân tố này trong đó hay không.
Trước khi hội nghị bắt đầu, toàn bộ lễ đường ồn ào như ong vỡ tổ. Tuy rằng trên bục chủ tịch đã có người ngồi vào chỗ nhưng hiển nhiên người chủ trì hội nghị vẫn chưa bước lên bục. Mà hàng ghế thứ nhất ngoại trừ Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Địa ủy Chu Bồi Quân Địa ủy ngồi ở vị trí thứ hai từ ngoài vào với vẻ mặt không chút biểu cảm, những người khác đều chưa tới.
Tuy nhiên ở dưới bục đã cơ bản đến đông đủ, mình e là người cuối cùng bước vào, khó trách Lương Quốc Uy có chút không vui. “Ông chủ” có chút chính thống này của mình ghét nhất không tuân thủ thời gian.
Lục Vi Dân nhìn đồng hồ đeo tay, còn khoảng tám phút mới đến chính thức đến thời gian họp. Tuy nhiên theo thông lệ họp của địa khu Lê Dương, thông thường yêu cầu người tham dự hội nghị đến mười phút để vào chỗ ngồi. Mà giờ địa khu Phong Châu thành lập, thói quen này cũng áp dụng theo, những người bước vào đúng giờ nếu không phải lãnh đạo lên bục chủ tịch, thì thật sự được coi là “đến muộn”.