Khi Lục Vi Dân tỉnh lại, hắn liền ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.
Day day ánh mắt, Lục Vi Dân cũng không lập tức ngồi dậy. Hắn thích ứng một chút ánh sáng bên trong. Hắn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang ngồi trên ghế trúc cạnh giường của mình.
- Chân Ny, em về khi nào?
Lục Vi Dân bất ngờ, lập tức ngồi dậy. Trong phòng không có ai, cha khẳng định là đã đi làm, còn mẹ thì chắc ra ngoài chợ mua đồ ăn. Có lẽ Chân Ny đến đây thì mẹ liền tránh đi, tạo cơ hội cho hai người.
- Em trở về tối hôm qua.
Ánh mắt trong suốt của Chân Ny dừng lại trên mặt Lục Vi Dân:
- Đại Dân, anh đã làm chuyện gì mà ba mẹ, và chị của em đều khen anh không dứt lời. Không phải chỉ là khen không thôi mà dường như còn mang ơn. Anh nên nói thật cho em nghe.
- Anh có thể làm được gì?
Lục Vi Dân cười, gãi đầu:
- Con người anh em còn không biết sao?
- Hừ, em phát hiện là em chưa hiểu rõ về anh. Mẹ em thì không nói nhưng ba của em tuy rằng không có can thiệp vào quan hệ của chúng ta nhưng em biết là ông ấy không đồng ý chúng ta quen nhau. Chị của em cũng vậy. Nhưng tối hôm qua, khi em về đến nhà, ba em cái gì cũng chưa nói, chỉ nói rằng em phải biết quý trọng anh. Chị của em thì cũng nói rằng anh là một người rất ưu tú. Chị ấy rất ít khi nào đánh giá người khác như vậy. Em rốt cuộc không biết anh đã làm cái gì để là lấy lòng được bọn họ. Hiện tại cái gì mẹ em cũng không chịu nói.
Hai gò má xinh đẹp của thiếu nữ ửng hồng lên, đôi mắt như búp bê mở to tràn đầy sự ngạc nhiên và sung sướng. Mái tóc quăn xõa tung, chiếc áo thun màu trắng có in hàng chữ “xin đừng phiền tôi” trước ngực ôm sát thân thể khiến cho cả người cô toát ra một sức hấp dẫn vô cùng. Chiếc váy hoa ngắn khoe cặp đùi xinh đẹp khiến Lục Vi Dân say mê.
Lục Vi Dân cười không nói, chỉ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái. Cô gái nhìn quanh bốn phía, có chút ngượng ngùng nép vào lòng ngực của Lục Vi Dân:
- Đại Dân, tối hôm qua em có nghe chị em nói những chuyện xảy ra mấy ngày nay. Em cảm thấy vô cùng lo sợ. Không biết nếu ba em thật sự gặp chuyện không may thì nhà của em biết làm thế nào bây giờ. Chị của em nói tất cả đều nhờ anh. Nói anh tìm người hỗ trợ nên mới giúp ba của em thoát khỏi vận rủi. Tất cả là thật sao?
- Chị của em nói khoa trương đấy. Anh chỉ tìm người giúp, còn mấu chốt là do chú Chân tự thân vượt qua thử thách. Không có vấn đề gì thì điều tra cũng sẽ không có gì.
Lục Vi Dân vuốt ve mái tóc của Chân Ny, trong lòng có hàng nghìn hàng vạn cảm xúc.
Hai ngày nay, mọi tâm tư của hắn đều đặt vào việc làm thế nào để trợ giúp Chân Kính Tài. Trong trí nhớ của hắn, hết thảy hắn đều không nhớ hết. Cả một đêm bôn ba quá mức, tối hôm qua về đến nhà là ngủ liền ngay.
- Đơn giản như vậy sao?
Cô gái khẽ nhếch miệng cười.
- Em không tin. Ba của em là người như thế nào làm sao mà em không biết. Ông ấy không bao giờ dễ dàng khen ngợi một người. Em đậu đại học, chị của em đậu kỳ thi nghiên cứu sinh, ông ấy cũng chỉ nói một câu “có tiền đồ” mà thôi. Nhưng ngày hôm qua ông ấy lại bảo em phải quý trọng anh. Em còn tưởng mình nghe lầm. Ba em lại dặn em, nói anh là một đối tượng tốt. Anh có được phân về quê nhà cũng không sao. Ý của ba em là như thế nào?
Ánh mắt Chân Ny hưng phấn hẳn lên:
- Anh nói ý của ba em có phải là trước anh cứ phân phối về quê hương, sau đó ba em sẽ nghĩ biện pháp đem anh trở về?
Thấy Chân Ny bởi vì hưng phấn mà hai má đỏ ửng như táo chín, nhẵn nhụi, đôi môi như hai cánh hồng trong nắng sớm khiến người khác phải mê muội. Lục Vi Dân không thể khống chế chính mình, nâng khuôn mặt thiếu nữ lên.
Nhìn cặp môi thơm như khiêu khích kia, Lục Vi Dân giờ phút này không muốn suy nghĩ điều gì khác. Hắn muốn hưởng thụ sự hạnh phúc và khoái hoạt trước mặt. Chẳng sợ sau này sự khoái hoạt và hạnh phúc đó sẽ bỏ mình mà đi.
Ngón tay dọc theo lưng thiếu nữ thăm dò, rất nhanh tìm được cái khóa kéo, nhẹ nhàng kéo xuống, một bộ ngực no đủ liền rơi vào tay. Tiếng rên rỉ của thiếu nữ như muốn đốt cháy Lục Vi Dân. Hắn điên cuồng hôn lên vành tai thiếu nữ, cần cổ, hai má. Chiếc áo lót bị cởi phăng ra. Cặp môi của Lục Vi Dân cứ hôn mãi, trượt dài xuống hai điểm đỏ bừng trước ngực.
Ngón tay của Lục Vi Dân lại tiếp tục thăm dò xuống dưới. Một bụi cỏ âm u bí hiểm như đợi người đến khai phá.
Cô gái theo bản năng mà cuộn mình lại, thân thể giống như bị kích động, như con chim nhỏ gắt gao rúc vào lòng ngực của Lục Vi Dân. Hai bàn tay ôm chặt cổ hắn, đôi mắt đẹp mê ly nửa mở nửa khép. Hai gò má ửng hồng như ánh nắng chiều.
Lục Vi Dân có chút không khống chế được cảm xúc của mình. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn muốn đem cô gái này ấn xuống giường và ra sức chà đạp.
Hai người yêu nhau đã hơn một năm, cũng không phải là lần đầu tiên vụng trộm trái cấm. Chẳng qua là những lần trước thì lựa chọn thời gain và địa điểm không thích hợp. Hoặc là ký túc xá trường học của Chân Ny, hoặc là dưới bóng cây công viên bên cạnh sông Tân Hà.
Trong ký túc xá trường học thì lại lo lắng bạn bè về bất thình lình. Còn ở công viên Tân Hà thì lại lo lắng người ngoài sẽ rình xem, luôn khó khiến người ta có được cảm hứng. Còn ngày hôm nay thì dường như là cơ hội tốt nhất.
Theo bản năng nhìn đồng hồ, 10h. Lục Vi Dân biết mẹ mình khi đi chợ mua đồ ăn thì phải hơn 11h mới về. Một tiếng đồng hồ, vậy là đủ rồi.
Nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót của cô gái xuống, cô gái biết người yêu muốn làm gì. Nhưng đây là ở nhà người yêu, khi cô đến thì mẹ của hắn vẫn còn ở nhà. Chẳng qua lúc này là ra ngoài mua đồ ăn.
- Không được, Đại Dân, lát nữa mẹ anh sẽ về đấy.
Cô gái ngượng ngùng ôm lấy cổ người yêu.
- Không sao đâu, còn lâu mẹ anh mới về.
Lục Vi Dân nhẹ nhàng nhảy xuống giường, đóng cánh cửa phòng ngủ lại.
Không thấy cô gái có phản ứng, hắn liền cởi chiếc áo thun của cô gái ra. Trong tiếng kinh hô của cô gái, cả hai thân người đều nhanh chóng hòa thành một.
Khi Trần Xương Tú trở về, bà cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh chóng hiểu ra. Tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ phát ra từ phòng bên cạnh xuyên qua cánh cửa sổ, truyền ra ngoài. Điều này khiến cho bà có chút nóng mặt, khẩn trương đóng cánh cửa sổ lại.
Nếu chẳng may để người ngoài nghe thấy thì không hay lắm. Tuy rằng hiện tượng này ngày càng trở nên phổ biến trong giới trẻ, nhưng là người của thế hệ trước, Trần Xương Tú vẫn cảm thấy có chút không hài lòng.
Tuy nhiên, là Đại Dân và Chân Ny nên Trần Xương Tú cảm thấy rất cao hứng.
Mẹ của Chân Ny là Nhạc Thanh vẫn không đồng ý chuyện của Đại Dân và Chân Ny. Cho rằng nhà mình và nhà họ không môn đăng hộ đối. Điều này không chỉ Trần Xương Tú biết mà hơn nữa, bà còn biết mẹ của Chân Ny muốn kết hợp con gái với con trai Diêu Chí Bân là Diêu Bình. Điều này làm cho bà cảm thấy rất căm tức. Chuyện của bọn trẻ, người lớn tham dự vào làm gì.
Hai đứa xảy ra chuyện này thì con trai thường ít chịu thiệt hơn con gái. Nếu Chân gia thật sự muốn phản đối hôn sự này thì cũng không thể không thể suy xét loại quan hệ này của Đại Dân và Chân Ny.