[Dịch]Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 39 : Người đẹp băng giá




Lúc 8h30 sáng, Vương Tư Vũ đến phòng họp nhỏ tham dự hội nghị mở rộng do thành ủy phát động, nội dung là cuối năm nay các cơ quan đơn vị phải tăng cường học tập, cải thiện tác phong làm việc. Vương Tư Vũ ngồi trên ghế ngáp lên ngáp xuống, không biết vị nào lại bày trò ra đây? Chỉnh đốn tác phong làm việc nhiều khi chỉ là cái cớ để chỉnh đốn nhân sự.

Sau khi quay về hắn chia tài liệu mới về quy định “Phân công và chức trách của cán bộ phòng tổng hợp” cho mọi người, tiếp đến lại sắp xếp cho người đem vài mớ tài liệu văn bản đến phòng lưu trữ hồ sơ thành phố, gọi điện cho cục quản lý cán bộ hỏi bữa tiệc trà vào buổi chiều nên sắp xếp thế nào xong, lại gọi đến ban tổng hợp văn phòng chính phủ hối thúc họ nộp bản tổng kết hiệu quả công tác của mấy lần đấu thầu lớn vừa qua về. Năm nay mấy vị phó thị trưởng dẫn đoàn công tác bay đến mười mấy thành phố lớn nhỏ khắp cả nước, khi về quăng cho tập phiếu chi bảy mươi mấy vạn, nhưng ngay cả một thỏa thuận đầu tư cũng không đạt được, bản tổng kết hiệu quả công tác lần này đúng là khó viết, họ không nộp qua thì mấy bản tổng kết của văn phòng ủy ban cũng không cách gì hoàn thành được. Vì chuyện này, văn phòng chính phủ và văn phòng ủy ban đã nhiều lần cãi cọ với nhau, xem ra vẫn còn phải tiếp tục dây dưa rồi. Đặt điện thoại xuống, Vương Tư Vũ ngước nhìn đồng hồ, đã đến giờ nghỉ trưa rồi.

Lần này Chu Tùng Lâm có ý đào tạo Vương Tư Vũ, bảo hắn đích thân viết bản diễn thuyết, Vương Tư Vũ không dám chậm trễ, vừa ăn cơm vừa xem bản nháp, Trịnh Đại Quân cầm hộp cơm bước lại gần, chỉ tay vào vài chỗ trên bản nháp, Vương Tư Vũ suy nghĩ một lúc, cảm thấy đúng là có chỗ không ổn, muốn chỉnh sửa đã không còn kịp rồi, thế là xóa luôn những nội dung liên quan, làm bản nháp trở nên tinh gọn hơn. Đừng xem thường công việc viết bản diễn thuyết, lúc trước văn phòng ủy ban Thanh Châu từng có người ôm hận vì bản nháp, trong một bản báo cáo xuất hiện bốn chữ viết sai, làm cho lãnh đạo khi cầm lên phát biểu bị ê mặt, kết quả vị lãnh đạo kia trong cơn tức giận tìm ngay một lý do chính đáng khai trừ chức vụ vị cán bộ tội nghiệp đó luôn.

Vương Tư Vũ chỉnh sửa xong lại đọc tới đọc lui 3 lần, thế mới yên tâm bản nháp đặt xuống, tất nhiên Chu Tùng Lâm là cây bút số 1 của văn phòng ủy ban, những gì hắn viết nhất định không thể lọt vào mắt ông, nhưng dù là thi thử thì cũng phải cố gắng đạt thành tích cao nhất đúng không nào?

Buổi chiều, trong phòng họp ở cục quản lý cán bộ, Chu Tùng Lâm và các vị cán bộ lão làng đã về hưu của Thanh Châu ngồi lại với nhau, tổ chức một bữa tiệc trà thân mật. Chu thư ký trưởng lúc đứng lên phát biểu âm thanh dõng dạc, dáng vẻ uy nghiêm, ông đã nhấn mạnh 4 điều.

Một là nghiêm túc thực thi chính sách đãi ngộ, mỗi dịp lễ tết đều phải sắp xếp người đến thăm hỏi chúc mừng, mỗi năm trích từ ngân sách thành phố ra một khoản chi phí y tế, dùng kiểm tra sức khỏe định kỳ cho các vị cán bộ về hưu, hành động này chính là đền đáp sức cống hiến của họ cho sự phát triển của Thanh Châu.

Hai là quan tâm chăm lo đời sống tinh thần của các vị cán bộ, miễn phí đặt mua tạp chí sách báo cho họ xem, giúp họ không cảm thấy cô đơn khi về già.

Ba là nâng cao chất lượng cuộc sống vật chất lẫn văn hóa, việc này phải thông qua các hoạt động thể dục thể thao, đền ơn đáp nghĩa...

Bốn là tăng cường nhận thức về tầm quan trọng của đội ngũ cán bộ lão làng, hoàn thiện cơ chế tọa đàm, trưng cầu ý kiến và kiến nghị hữu ích của họ cho sự phát triển tương lai của thành phố.

Trong suốt quá trình giao lưu tiếp theo, Chu thư ký trưởng hùng hồn giải quyết ngay vài vấn đề tồn tại nhiều năm qua, còn nói rõ sẽ đề nghị trong cuộc họp thường vụ thành ủy xây dựng trung tâm hoạt động cán bộ lão thành. Khi ông phát biểu xong, các vị cán bộ lão thành có mặt đều vỗ tay tán thưởng, Vương Tư Vũ ngồi kế bên Chu thư ký trưởng hoàn toàn cảm nhận được khí thế ngút trời của ông đã được nâng lên một bậc so với trước, xem ra chiếc ghế phó bí thư thường trực thành ủy chắc chắn sẽ thuộc về ông rồi.

Quay về văn phòng ủy ban, Chu thư ký trưởng tâm trạng rất vui, không hề nhắc tới vụ bắt Vương Tư Vũ viết bản kiểm điểm, ngược lại còn mỉm cười khen ngợi: “Bài phát biểu cậu viết tốt lắm, xem ra thời gian gần đây cậu có cố gắng nhiều.”

Vương Tư Vũ cúi người xuống tỏ thái độ khiêm tốn, trong lòng hơi bực bội, cố công viết ra một bài diễn thuyết hay như thế mà chỉ nhận được một câu khen ngắn thế này.

Chu Tùng Lâm cầm tách trà đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài hồi lâu, lầm bầm trong miệng: “Trước mặt sau lưng ai cũng nói thư ký làm lâu rồi sẽ thành thư ký trưởng, đối với cấp dưới là lãnh đạo, đối với cấp trên là nô tài, nhận xét này không sai chút nào!”

Vương Tư Vũ nghe ra Chu Tùng Lâm đã chán cái ghế thư ký trưởng này lắm rồi, nhưng hắn không biết trong cuộc đua tranh này mình giúp được việc gì, dù gì thì hắn đang là một quân cờ chứ không phải là người chơi cờ. Vương Tư Vũ tự biết mình vẫn chưa đủ tư cách ngồi xuống đấu ván cờ cao cấp trong chốn quan trường ấy.

Chu Tùng Lâm đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu, quay đầu lại dặn dò: “Ngày mai cậu hãy lên tỉnh lo việc mời các chuyên gia trường đại học Hoa Tây, việc này có thể tìm Viên Viên giúp đỡ, nhưng trước khi thực hiện phải giữ bí mật, ngoài ra cậu giúp tôi để ý cuộc sống gần đây của nó như thế nào? Nếu thiếu món gì thì giúp nó bổ sung.”

Vương Tư Vũ vội nói không thành vấn đề, Chu Tùng Lâm không hề có ý để hắn rời khỏi, ông cười tủm tỉm quan sát hắn, ngón tay nhịp nhịp lên mặt bàn, âm thanh phát ra có tiết tấu hẳn hoi, Vương Tư Vũ biết chuyện tiếp theo ông sắp nói ra mới là việc quan trọng nhất hắn cần giải quyết trong chuyến lên tỉnh lần này.

Quả nhiên, Chu Tùng Lâm liếc về phía cửa một cái, thấy không có ai mới hạ thấp giọng nói, căn dặn: “Công việc của phòng tổng hợp 3 hãy giao cho Trịnh Đại Quân giải quyết, cậu lên tỉnh cứ ở thêm vài ngày, tiện thể đến nhà giám đốc Phương dò la xem ông ấy có cách nhìn gì về việc bầu chọn lại các cấp lãnh đạo thành phố Thanh Châu vào năm sau, ngoài ra tốt nhất có thể sắp xếp Phương Như Kính gặp mặt tôi một lần, đợi khi cậu thu xếp xong là tôi sẽ qua đó ngay.”

Vương Tư Vũ hiểu ngay Chu Tùng Lâm muốn mình đi đánh tiên phong, nghĩ kĩ hơn làm vậy cũng đúng, dù sao Chu Tùng Lâm cũng là người của Trương bí thư, nhà họ Phương không thể tin tưởng hoàn toàn vào ông, còn quan hệ giữa mình và Phương Như Hải có phần riêng tư hơn, dựa vào mối quan hệ thân thiết ấy dễ dàng làm tốt công việc hơn.

Vương Tư Vũ không hứa chắc, chỉ khẽ gật đầu một cái. Chu Tùng Lâm lấy ra một tấm thẻ đưa qua cho Vương Tư Vũ, thở dài nói: “Không biết con bé Viên Viên có chịu nhận không? Ài! Nếu như mẹ nó còn sống thì tốt quá!”

Vương Tư Vũ cất tấm thẻ đi, an ủi: “Thư ký trưởng hãy yên tâm! Sau này có cơ hội tôi sẽ khuyên nhủ cô Chu.”

Vương Tư Vũ vốn chỉ tùy ý nói ra câu này, nhưng lọt vào tai Chu Tùng Lâm lại thành ra một lời hứa chắc nịch, thế là ông đưa tay vỗ nhẹ vai Vương Tư Vũ, giúp hắn sửa ngay ngắn lại cổ áo, dùng giọng điệu quan tâm cùa bậc trưởng bối căn dặn: “Ở bên ngoài phải chú ý an toàn, uống rượu ít thôi, lúc lên tỉnh đừng đi xe của văn phòng ủy ban.”

Vương Tư Vũ hiểu ý, thư ký trưởng muốn hắn hoạt động ngầm, lặng lẽ giải quyết xong mọi chuyện, nếu đánh trống khua chiêng để đối thủ biết được rất có thể sẽ vấp phải lực cản.

Vương Tư Vũ ra khòi phòng Chu Tùng Lâm đến ngay chỗ Trịnh Đại Quân, Trịnh Đại Quân thấy hắn đến vội ân cần pha trà đưa thuốc, nếu có người ngoài nhìn thấy chắc sẽ hiểu lầm Vương Tư Vũ mới là chủ nhiệm, còn Trịnh Đại Quân là trưởng phòng.

Nói xong công việc, Trịnh Đại Quân nắm lấy tay Vương Tư Vũ tỏ vẻ thân mật, nói: “Lão đệ, hôm nào đó đến nhà tôi chơi, vợ tôi có một cô em gái, xinh đẹp như giọt nước, tôi muốn giới thiệu cho hai cô cậu quen nhau.”

Vương Tư Vũ trố mắt ngạc nhiên, nhủ thầm trong bụng, tôi nhìn thấy bộ dạng nô tài của thằng em vợ Khưu đồn trưởng của ông là đủ biết đứa em gái này như thế nào rồi, vừa nghĩ tới là toàn thân hắn nổi hết da gà, vội lựa lời từ chối: “Chủ nhiệm, cho tôi cám ơn tấm lòng của chị nhà! Nhưng tiếc rằng tôi đã có bạn gái ở trên tỉnh rồi.”

Trịnh Đại Quân nghe hắn nói vậy lại nghĩ khác đi, hồ sơ lý lịch của tên Vương Tư Vũ này mình đã xem qua, hắn đâu có gốc gác gì, chắc là nhờ vào bạn gái nên mới được chiếu cố nâng đỡ. Nhưng Trịnh Đại Quân biết vụ tình cảm của người ta không dễ khai thác được, đành cười bí hiểm, luôn miệng nói: “Không sao, không sao, tôi hiểu mà, tôi hiểu rồi.”

Trưa hôm sau Vương Tư Vũ đặt chân lên thành phố Ngọc Châu, vẫn ở trong khách sạn Ngân Thái, điều làm hắn vui mừng là đã mấy tháng trôi qua, dụng cụ vẽ của hắn vẫn được khách sạn giữ lại chờ người bỏ quên đến nhận lại, tuy món đồ chả đáng giá bao nhiêu nhưng xưa nay Vương Tư Vũ có tình cảm với từng vật dụng của mình, dụng cụ vẽ này hắn mua từ thời học năm 2 đại học, bây giờ tìm lại được đúng là may mắn.

Ăn xong cơm trưa, mua vài món quà, Vương Tư Vũ đón xe đến trường đại học Hoa Tây, quay về trường xưa, một cảm xúc thân thiết dâng lên trong lòng, bây giờ đang vào kỳ nghỉ, nhưng trước cổng trường vẫn có từng nhóm sinh viên đi ra đi vào, đi ngang sân bóng rổ, Vương Tư Vũ đặt giỏ trái cây xuống đất, hét gọi một cậu sinh viên đang chơi bóng: “Này, chuyền bóng cho tôi.”

Cậu sinh viên kia vung tay một cái, quả bóng bay về phía Vương Tư Vũ, hắn lẹ tay tóm lấy, nhún nhảy lên lấy thế, quả bóng được hắn ném đi vẽ một vòng hoàn hảo trên không rồi chui tọt vào rổ. Cậu sinh viên kia giơ ngón cái lên về phía hắn, sau đó chạy tới chụp quả bóng rơi xuống tiếp tục chơi với nhóm bạn.

Vương Tư Vũ cúi xuống xách giỏ trái cây lên tiếp tục đi về phía trước,

Móc ra tờ giấy ghi địa chỉ của Chu Viên do Chu Tùng Lâm đưa. Vương Tư Vũ biết Chu Viên chưa dọn đi nơi khác, cô vẫn ở trong khu nhà dành cho giảng viên cách tòa giảng đường số 9 phía sau mấy mươi mét, bước tới trước khu nhà, Vương Tư Vũ dừng lại dưới một góc cây tùng, hắn vẫn còn nhớ vào cái đêm trước khi tốt nghiệp, hắn đã tận tay treo mười ngàn con hạc giấy dùng chỉ đỏ nối lại với nhau lên cây tùng này.

Mỗi một con hạc giấy đều được vẽ chân dung của Chu Viên trên đó, hắn không biết Chu Viên có nhận được mười ngàn con hạc giấy đó không, nhưng bây giờ nghĩ lại điều đó không quan trọng nữa rồi, dù gì thì ngay từ lúc bắt đầu hắn đã không hề trông mong gì, vì Chu Viên thuộc dạng cô gái khiến người khác ngưỡng mộ chứ không bao giờ với tới, chính vẻ lạnh nhạt như một núi băng sừng sững của cô đã làm nản lòng biết bao kẻ si tình dại dột thử sức chỉnh phục.

Bước lên lầu 4, đứng trước cửa phòng, tiếng đàn du dương vọng ra, Vương Tư Vũ ghé tai sát cánh cửa thưởng thức khúc nhạc, hết giai điệu này đến giai điệu khác, từng đợt sóng ngân nga tác động lên tâm hồn hắn, hơn nửa tiếng đồng hồ sau tiếng đàn mới ngưng lại. Vương Tư Vũ hít một hơi sâu, đưa tay gõ cửa,

Chu Viên vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, từ khi Vương Tư Vũ quen biết cô chưa từng thấy cô nở một nụ cười, nhìn thấy Vương Tư Vũ bất ngờ đến thăm, Chu Viên không tỏ ra ngạc nhiên cũng không nhiệt tình đón tiếp, sau khi mở cửa không hề chào một câu, cô trở ngược vào nhà, thả người ngồi xuống ghế sofa, ôm con gấu bông vào lòng, bật ti vi lên xem tin tức thời sự.

Vương Tư Vũ hơi khó xử, cô người đẹp băng giá này hình như chưa từng biết thế thái nhân tình, hắn cởi giầy ra, khép cửa nhè nhẹ, khép nép bước vào nhà, cúi chào Chu Viên, nói: “Chào cô Chu, hôm nay em đến đây tìm cô vừa có việc công vừa có việc tư ạ!”

Chu Viên vẫn dán mắt vào màn hình ti vi, khẽ gật đầu một cái ngỏ ý bảo Vương Tư Vũ nói tiếp, hắn vội lấy số tài liệu chuẩn bị từ trước ra đặt lên bàn, trong đó có thư mời của văn phòng ủy ban, tiếp đến hắn giải thích công trình đấu thầu trang trí nội ngoại thất của tòa nhà văn phòng ủy ban mới định mời các chuyên gia của đại học Hoa Tây về tư vấn nhằm đảm bảo công trình được xây dựng có tính khoa học.

Chu Viên xem xong số tài liệu, cuối cùng đã chịu mở miệng: “Tại sao làm đường ở khu quy hoạch lại không thấy mời chuyên gia tư vấn vậy?”

Vương Tư Vũ đành thật thà giải thích: “Mấy công trình lớn vài chục tỷ ấy đừng nói là ở thành phố, e rằng trên tỉnh cũng có vài trăm cánh tay xen vào can thiệp, họ đâu dễ cho người khác nhảy vào chứ!”

Dừng lại một lúc, Vương Tư Vũ lại nói tiếp: “Mong cô Chu giúp đỡ việc này, nhưng phải giữ bí mật, công tác đấu thầu phải qua một thời gian nữa mới công bố ra ngoài.”

Chu Viên chỉ gật đầu không đáp, tiếp tục xem ti vi.

Vương Tư Vũ lấy tấm thẻ ngân hàng Chu Tùng Lâm đưa đặt lên mặt bàn, nói nhỏ: “Chu thư ký trưởng mong cô mua thêm vài chiếc áo ấm, mấy năm nay mùa đông ở Hoa Tây càng lúc càng lạnh.”

Chu Viên lạnh lùng từ chối: “Đồ của ông ấy tôi không nhận.”

Vương Tư Vũ nhủ thầm, đồ đã nhận lấy rồi tôi không thể trả ngược về, muốn trà thì tự cô đem trả vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn đến nhà Chu Viên nên tò mò dáo dác nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện trên nóc đàn piano có đặt một khung tranh lớn, trong tranh là một anh chàng đẹp trai chụp chung với Chu Viên, tướng mạo của anh chàng này có bảy tám phần giống mình, một điều ngạc nhiên nữa Vương Tư Vũ phát hiện ra là trong bức ảnh đó, nụ cười của Chu Viên rực rỡ như đóa hoa khoe sắc dưới ánh mặt trời.

Thấy Vương Tư Vũ nhìn vào bức ảnh, Chu Viên khẽ nhíu mày tỏ ra không được tự nhiên, cô đứng dậy tắt ti vi cái cụp, ném con gấu bông lên ghế, bước tới ôm khung tranh đi vào phòng ngủ, cánh cửa phòng ngủ được cô đóng mạnh cái rầm.

Vương Tư Vũ biết không nên ở lâu, bèn đứng dậy cáo từ, hét lớn: “Cô Chu, em xin phép về trước đây, việc mời chuyên gia nhờ cô giúp đỡ cho.”

Trong phòng im phăng phắc, giống như lúc mới đến, khi Vương Tư Vũ ra về Chu Viên vẫn không nói câu nào. Vương Tư Vũ mang lại đôi giầy, lê bước ra khỏi nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Ài! Thật là lạnh lùng hết chỗ nói!” Vương Tư Vũ thở dài ngao ngán, bước xuống lầu bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.