[Dịch]Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 35 : Đêm giáng sinh.




Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã hơn 7h tối, Vương Tư Vũ quyết định không đón xe mà đi bộ về nhà, ngoài trời tuy lạnh lẽo nhưng người đi đường lại khá đông, từng cặp nam thanh nữ tú tay trong tay nô đùa dưới ánh đèn chớp xanh chớp đỏ, chốc chốc lại có tiếng cười vui vẻ lọt vào tai hắn, trên đường xuất hiện rất nhiều cô bé xách giỏ hoa bán dạo hoa hồng, thì ra đêm nay là đêm giáng sinh. Vương Tư Vũ đi lặng lẽ một mình trên con phố huyên náo, đột nhiên cảm thấy cô đơn, hắn dừng bước châm một điếu thuốc, ngồi lên một bậc thềm ven đường.

Thời gian cứ thế trôi qua, Vương Tư Vũ chợt chú ý tới dưới tấm bảng quảng cáo cách hắn năm sáu mét về phía trước có một cô gái trẻ xinh xắn xuất hiện, cô ta đang cầm chiếc túi xách đen đi về phía hắn, trong đêm tối lạnh lẽo thế này mà cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng tang đỏ chót, thân dưới là chiếc váy đen ngắn cũn cỡn để khoe cặp chân dài thon thả, bước chân nhẹ nhàng lướt qua trước mặt Vương Tư Vũ, cô gái hệt như đóa hoa hồng khoe sắc thắm trong màn đêm tối tăm.

Cảm giác trống trải trong lòng Vương Tư Vũ trong tích tắc tan biến mất dạng, hắn hít vài hơi thuốc cuối cùng, dụi tắt rồi búng ra xa, đứng dậy khỏi bậc thềm, lặng lẽ bước theo sau lưng cô gái, cô gái ấy hình như đang mang nặng tâm sự nên không phát giác có người đi theo.

Theo cô gái đi khoảng 500 mét, cuối cùng bước vào một nhà hàng cao cấp, Vương Tư Vũ chọn một chiếc bàn kế bên cô gái ngồi xuống, cầm menu lật xem, giá cả ở đây cao chót vót, hắn chỉ gọi một ly café, giả đò nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh, chốc chốc lại liếc sang khuôn mặt xinh xắn của cô gái. Vương Tư Vũ đột nhiên nhận ra vừa uống café vừa ngắm nhìn người đẹp là một niềm vui to lớn trong đời người, thế là hắn hạ quyết tâm đêm giáng sinh của những năm tới đều sẽ làm vậy.

Cô gái gọi đầy thức ăn bày khắp một bàn nhưng không hề cầm đũa lên, cô bấm số gọi điện thoại, nói nhỏ vào máy: “Anh tới đi!” Nhìn vẻ mặt u buồn của cô gái, Vương Tư Vũ phát hiện thì ra người đẹp cũng có lúc cô đơn.

Mười mấy phút trôi qua, một anh chàng đẹp trai xách theo cây đàn ghita và một bó hoa hồng đỏ thắm bước vào, anh ta đặt bó hoa lên bàn, sau đó quỳ một chân xuống đất, vừa đàn vừa cất cao giọng ca trữ tình, tất cả thực khách trong nhà hàng đều bị tiếng ca của anh thu hút, mọi người đều buông đũa hướng ánh mắt vào anh chàng lãng tử.

Anh chàng hát xong, khắp nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay bôm bốp, đợi tiếng vỗ tay dừng lại, anh chàng lấy từ túi áo ra một chiếc nhẫn bạch kim, dâng bằng hai tay đến trước mặt cô gái, dịu dàng nói: “Thanh Tuyền, xin hãy đón nhận tình yêu chân thành của anh!”

Vương Tư Vũ mỉm cười vui vẻ, cùng với mười mấy vị thực khách đứng dậy vỗ tay chúc mừng, kiểu tỏ tình lãng mạn y như trong phim Hàn Quốc này hắn lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến, trong phim cứ giả dối hay sao ấy, còn ngoài đời thực thì cảm giác thật khiến người ta cảm động.

Vốn tưởng tình tiết sẽ diễn ra theo kịch bản, cô gái sẽ thẹn thùng nhận lấy chiếc nhẫn, sau đó sà vào lòng chàng trai cảm động rơi nước mắt, ngay cả lời thoại Vương Tư Vũ cũng đã nghĩ sẵn, chắc sẽ là: “Em đồng ý! Em sẽ yêu anh suốt đời!”

“Chúng ta chia tay đi! Sau này đừng gặp nhau nữa!” Câu nói của cô gái khiến tất cả mọi người đều chết trưng, chàng trai càng ngơ ngác không hiểu, vẫn cứ quỳ ở đó không biết nên làm gì tiếp theo, hồi lâu sau mới nói tiếp một câu: “Tuyền, anh sẽ yêu em suốt đời mà!”

“Khụ khụ!” Vương Tư Vũ không cẩn thận bị sặc café, ho lên vài tiếng, mọi cặp mắt lập tức hướng về hắn tỏ vẻ khó chịu.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có hai người bước vào, người đi trước khoảng ba mươi sáu ba bảy tuổi, thân hình hơi mập, khắp người tỏa khí thế uy nghiêm, tin chắc là lãnh đạo của cơ quan đơn vị nào rồi, còn người theo sau gầy gò, giống một thư sinh nho nhã. hai người đi thẳng tới bên cô gái, cô gái ghé tai người đàn ông trung niên nói nhỏ vài câu, ông ta nghe xong gật gật đầu, móc từ túi quần ra hai xấp tiền dày cộm ném lên bàn, nắm lấy tay cô gái bước ra ngoài, lúc đi ngang anh chàng đẹp trai bị từ chối tình yêu, ông nói ngắn gọn một câu: “Đây là tiền chia tay đền cho cậu!”

Nhà hàng lập tức trở nên huyên náo, tiếng mắng chửi vang lên không ngớt, Vương Tư Vũ nhìn theo hướng cô gái rời khỏi, thông qua ô kính cửa sổ thấy 3 người leo lên một chiếc xe hơi màu đen, chiếc xe lăn bánh biến nhanh vào màn đêm, Vương Tư Vũ liếc thấy biển số xe chính là xe công của chính quyền huyện Thanh Dương.

Anh chàng tội nghiệp kia đến bây giờ mới bừng tỉnh, vội chạy thẳng ra ngoài đuổi theo, nhưng chiếc xe đã đi xa, anh chàng ném mạnh chiếc nhẫn bạch kim đi, cúi đầu sầu não bước lang thang trên phố, một cô phục vụ trong nhà hàng ôm lấy bó hoa hồng, cây đàn ghita và hai xấp tiền dày cộm chạy ra ngoài đuổi theo đưa cho anh ta, nhưng anh chàng thô bạo đẩy cô phục vụ ngã xuống đất, chạy như điên về phía trước.

Vương Tư Vũ lắc đầu ngao ngán, anh chàng si tình này đúng là xui xẻo trong đêm giáng sinh an lành, vừa định gọi tính tiền ra về, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai, ngẩng đầu nhìn lên mới biết đó là một vị trưởng phòng khác cùng làm trong văn phòng ủy ban, tên Lục Hạo, hai người hay tranh cãi nhau trong công việc, cũng thường vì vài chuyện nhỏ nhặt to tiếng hét vào điện thoại chỉ trích đối phương, nhưng khi gặp mặt bên ngoài thì vẫn khách sáo với nhau, suy cho cùng trong công tác ý kiến bất đồng nên va chạm là khó tránh khỏi, còn rời khỏi cơ quan rồi thì đâu có thù oán gì mà phài làm mặt lạnh với nhau nào.

Hất hàm về bên ngoài, Lục Hạo nói nhỏ: “Ngụy lão nhị, phó huyện trưởng thường vụ Thanh Dương, đi đến đâu là ngang tàng đến đó!”

“Luân Lý Đạo Đức à?” Vương Tư Vũ đón lấy ly rượu do Lục Hạo đưa qua, hai người cụng ly uống cạn, Lục Hạo đặt ly xuống, cười hi hí gật đầu, hắn biết Vương Tư Vũ ám chỉ cái gì, bốn anh em nhà họ Ngụy được đặt tên lần lượt là Luân, Lý, Đạo, Đức. Luân và Lý làm quan, lão đại Ngụy Minh Luân là thân tín của Trương bí thư, Đạo và Đức chuyên tâm kinh doanh, Ngụy Minh Đạo kinh doanh địa ốc ở thành phố Thanh Châu, khu nhà mới mà Trương Thiện Ảnh đang ở chính là do Ngụy Minh Đạo làm chủ đầu tư. 4 anh em họ Ngụy hỗ trợ lẫn nhau, danh tiếng nổi cộm ở đất Thanh Châu, chỉ là không mấy được lòng dân, bị dân chúng đặt ra một câu mắng nhiếc: “Luân Lý bất lương, Đạo Đức bại hoại”

Vương Tư Vũ biết Ngụy Minh Luân hiện đang cùng Chu Tùng Lâm tranh đấu dữ dội, cả hai đều muốn ngồi vào chiếc ghế của Liễu Tường Vân sau khi về hưu bỏ lại, thái độ của Trương bí thư thì rất rõ ràng, đều là người của mình cả, vậy thì dựa vào bản lĩnh của mỗi người mà tự giành lấy, ông sẽ khoanh tay đứng ngoài cuộc, không giúp bên nào.

“Không ăn cơm Tư Nguyên, không lấy chồng Thanh Dương, huyện Thanh Dương là huyện nghèo có tiếng, thế mà Ngụy lão nhị lại vung tiền như nước, quăng ra mấy vạn tệ làm tiền đền bù chia tay cho người ta, chắc chắn là tên đại tham quan rồi!” Lục Hạo xem ra đã uống hơi quá chén nên bắt đầu nói năng lung tung, Vương Tư Vũ chỉ mỉm cười không lên tiếng. Phương Như Hải từng nhắc nhở hắn, lăn lộn trong chốn quan trường nhớ giữ mồm giữ miệng, nói năng tầm bậy dù là đúng sự thật đi chăng nữa cũng là điều cấm kỵ, loại người ưa tọc mạch chuyện người khác chả có tương lai phát triển đâu.

Hai người lại huyên thuyên vài chuyện vặt vãnh một lúc, Lục Hạo mời Vương Tư Vũ qua bàn mình uống vài ly, Vương Tư Vũ thấy bàn bên kia có người già trẻ nhỏ, bảy tám người ngồi quây quần bên nhau, biết là bữa tiệc họp mặt gia đình, bèn lịch sự từ chối: “Lục trưởng phòng, tôi còn có chút việc, chúng ta sẽ uống thỏa thích vào hôm khác vậy!”

Bắt tay thân thiện một cái, Lục Hạo cũng không ép: “Vương trưởng phòng, sau này còn có dịp mà!”

Ra khỏi nhà hàng, Vương Tư Vũ chợt nhớ tới Phương Tinh hãy còn ở nhà đợi mình, liền đón xe chạy vội về nhà, về đến nhà, thấy Phương Tinh đang nằm gục đầu lên bàn ăn ngáp lên ngáp xuống, Vương Tư Vũ biết hai hôm nay con bé tập trung học hành nên mệt mỏi. Ngồi vào bàn ăn, Vương Tư Vũ cười chua chát khi nhìn thấy các dĩa thức ăn bày ra đó, xem ra vị đại tiểu thư này đúng là chưa từng vào bếp, ngay cả món trứng chiên đơn giản thế mà cũng chiên khét lẹt, còn chén cơm thì càng quá đáng, nửa chín nửa sượng, nhưng dù là thế Vương Tư Vũ cũng cảm động vô cùng, lay nhẹ Phương Tinh, nói: “Tiếu Tinh, đi nào, đêm nay là đêm giáng sinh, anh Tiểu Vũ sẽ dẫn em đi ăn tiệm.”

Phương Tinh chưa mở mắt hẳn chiếc mũi đã khịt khịt đánh hơi, rồi đột nhiên đứng phắt dậy kêu lên: “Úi! Sao trên người anh có mùi nước hoa của con gái thế?”

Vương Tư Vũ giật mình hoàng sợ, nhớ ra Dương Khiết từng sà vào lòng mình hồi lâu, nào ngờ khứu giác của Phương Tinh đã đạt đến trình độ nhạy hơn cả chó săn, Vương Tư Vũ đành cố giữ bình tĩnh, giải thích: “Vừa nãy anh đi xe buýt về nhà, chen chúc trên xe nên dính mùi nước hoa của ai đó cũng là bình thường thôi!”

Phương Tinh tỏ vẻ không tin, xụ mặt lườm hắn một cái, hậm hực nói: “Lần sau ăn vụng nhớ chùi mép sạch sẽ nhé!”

Vương Tư Vũ cảm thấy câu này hơi quen quen, nghĩ kĩ mới nhớ đây chẳng phải là câu nói của Hoàng Nhã Lệ mấy hôm trước dùng mỉa mai Triệu Phàm đó ư? Con bé Phương Tinh này học hỏi nhanh thiệt.

Phương Tinh nhìn thấy món trứng khét lẹt trên bàn cũng không muốn ăn, gãi đầu xấu hổ, hứa: “Anh Tiểu Vũ, sau này em sẽ chuyên tâm học nấu ăn với dì Tuyết Oanh, anh yên tâm đi!”

Nói xong nhe răng cười âu yếm với Vương Tư Vũ, đột nhiên Phương Tinh nhăn mặt tỏ ra đau đớn, Vương Tư Vũ kéo tay cô bé ra xem, phát hiện có hai vết bỏng, thì ra lúc xào rau bị dầu nóng bắn vào người, Vương Tư Vũ cảm thấy áy náy trong lòng, vội bù đắp cho Phương Tinh: “Tiểu Tinh, chúng ta đi nào! Hôm nay anh Tiểu Vũ cho phép em chơi một đêm thỏa thích!”

Hai người ra ngoài kiếm một tiệm ăn dùng cơm trước, Phương Tinh rõ ràng đang đói lả, cô ăn hết hai chén cơm và hai cái bánh bao. Vương Tư Vũ ân cần gắp thức ăn liên tục cho cô, Phương Tinh ăn xong một chiếc đùi vịt, uống thêm vài ngụm canh, xoa xoa chiếc bụng con đã no căng tròn, lại bĩu môi oán trách: “Anh Tiểu Vũ xấu lắm! Gắp cho em ăn nhiều như thế, em đang giảm cân cơ mà! Đồ đáng ghét!”

Ăn uống no nê xong, Vương Tư Vũ dẫn Phương Tinh đi hát karaoke, bị con bé ép dữ quá, Vương Tư Vũ đành góp vui một bài, nhưng giọng ca vịt đực của hắn khiến Phương Tinh ôm bụng cười sặc sụa. Hát xong Phương Tinh đòi đi xem phim, Vương Tư Vũ cũng chiều ý cô, ngồi trong rạp tối om, chỉ xem được một lúc Phương Tinh đã dựa vào người Vương Tư Vũ ngủ thiếp đi, Vương Tư Vũ không nỡ đánh thức cô bé, đợi khi hết phim mới nhẹ nhàng bế cô ra khỏi rạp, đón một chiếc xe về nhà, trên đường về còn dặn tài xế lái chầm chậm sợ làm Phương Tinh thức giấc, về đến nhà lại cõng cô lên lầu.

Phương Tinh nằm trên lưng Vương Tư Vũ đột nhiên rơi nước mắt, hỏi: “Anh Tiểu Vũ, có phải em sắp phải về nhà không?”

Vương Tư Vũ không dám trả lời, chỉ lầm lũi tiếp tục bước đi, Phương Tinh lại nói: “Anh không nói thì em cũng biết, bằng không anh sẽ không tốt với em như thế, hu hu...”

Vương Tư Vũ mở cửa vào nhà, đặt cô bé lên giường, đắp mền cẩn thận, lại lấy khăn giấy lau sạch nước mắt cho cô, hôn nhẹ một cái lên trán, nói khẽ: “Anh Tiểu Vũ sẽ mãi mãi đối xử tốt với em! Em mãi mãi là cô em gái tốt của anh Tiểu Vũ.”

Phương Tinh giận dỗi quay mặt đi, hồi lâu sau mới nói một câu: “Em không muốn làm em gái của anh!”

Vương Tư Vũ mỉm cười nhắc: “Vậy thì em phải cố gắng học hành đi! Trường đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa gì đó không phải dễ thi đậu vào đâu!”

Phương Tinh hậm hực thét lên: “Biết là khó thi vào còn đem ra làm khó người ta, đồ đáng ghét!”

Vương Tư Vũ không biết nói sao, bèn lấy từ hộc tủ ra một cuốn sách ngồi xem, Phương Tinh mệt mỏi khắp người, sau khi tắm xong đã chui vào mền cởi sạch đồ ngủ khò khò.

Một lúc sau, Vương Tư Vũ đang đọc sách say sưa, đột nhiên Phương Tinh đá tung tấm mền, đôi chân trắng bóng lòi ra, Vương Tư Vũ bèn rón rén bước tới đắp lại mền cho cô, quay lại ghế sofa tiếp tục đọc sách, chỉ nghe Phương Tinh nói mớ: “Đạo hàm, tích phân, hằng đẳng thức...”

Vương Tư Vũ tưởng con bé này cuối cùng đã biết tập trung vào việc học, chưa kịp vui mừng, lại nghe Phương Tinh nói tiếp: “Anh Tiểu Vũ, tại sao anh không mua hoa hồng tặng em? Người ta đau lòng quá!”

Vương Tư Vũ ngơ ngác một lúc, đứng dậy bước vào phòng vệ sinh, châm một điếu thuốc hút trong đó, lắc đầu chán nản, không ngờ cô bé lại si tình đến thế. Vương Tư Vũ cảm thấy hơi có lỗi với Phương Tinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.