[Dịch]Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 30 : Cảnh đời tội nghiệp.




Buổi tối Vương Tư Vũ bị Phương Tinh kéo đi dạo phố đêm, hát karaoke, cô bé y như một con chim vừa mới thoát ra khỏi lồng sắt chật hẹp, vui mừng chạy nhảy tưng tưng, chỉ thiếu một đôi cánh là bay vút đi. Vương Tư Vũ đúng thật hy vọng con nhóc tinh quái này mau bay đi, sớm trả lại cho mình sự yên tĩnh, nhưng xem ra đó là điều vọng tưởng, ít nhất hắn phải nhẫn nại chờ thêm một tuần nữa, hơn nữa trong vòng một tuần tới lúc nào cũng phải tươi cười hớn hở, bằng không Phương Tinh sẽ xụ mặt, bĩu môi quăng cho một câu: “Đồ đáng ghét!”

Nửa đêm mới về đến nhà, do có uống chút bia nên Tiều Tinh phấn khích vô cùng, cô có thói quen không mặc đồ khi ngủ, giờ ở nhà Vương Tư Vũ vẫn không chịu giữ ý tứ, chui vào trong mền cởi pẳng hết quần áo, ngón tay móc lấy chiếc quần chip mỏng tang màu hồng xoay xoay trên không, trong một lúc không cẩn thận chiếc quần chip bay vút đi, chụp ngay vào mặt Vương Tư Vũ. Tiểu Tinh xấu hổ không dám hó hé, thẹn thùng kéo mền lên trùm kín đầu.

Vương Tư Vũ hất tay ném trả chiếc quần chip thơm phức vẫn còn hơi ấm của Tiểu Tinh lên giường, chống cằm đăm chiêu suy nghĩ, ngày mai là sinh nhật của Trương Thiện Ảnh, nếu như vợ chồng họ mời mình đến tham dự tiệc tùng thì nên đi hay từ chối đây?

“Quên tôi đi! Hãy tiếp tục sống tốt!” Vương Tư Vũ lặp đi lặp lại lời yêu cầu ấy, trái tim hắn trở nên trống trải, cảm giác cô đơn đến khó chịu, hắn không thế nào quên được hình ảnh của Trương Thiện Ảnh lởn vởn trong đầu, dù sao cô cũng là cô gái chung chăn gối đầu tiên trong đời Vương Tư Vũ, dù muốn quên đi thì muốn làm được đâu phải dễ.

Vương Tư Vũ nghĩ vẩn vơ một hồi, bất chợt nhớ tới Trần Tuyết Oanh, cô ta có một ông chồng gấp đôi tuổi mình, chẳng phải cũng là một bi kịch đó ư? Vương Tư Vũ cảm thấy đầu óc mình hơi tẩu hỏa nhập ma, hắn cố xua tan ý nghĩ lung tung, nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, hai người không vội thức dậy, cứ chui trong chăn êm nệm ấm tán dóc, đề tài câu chuyện nói tới vợ chồng Phương Như Hải, được Tiểu Tinh kể lại, Vương Tư Vũ mới biết câu chuyện xảy ra giữa Trần Tuyết Oanh và Phương Như Hải vào năm xưa.

Bố của Trần Tuyết Oanh vốn là một vị phó khu trưởng của thành phố Ngọc Châu, vì tố cáo cấp trên nhận hối lộ nên bị trả thù, cuối cùng chúng lấy lý do chứng cứ không đủ buộc tội ông vu cáo, mới vào trại giam 4 ngày ông đã bị một bọn tù nhân được mua chuộc đánh đến chết.

Lúc ấy Trần Tuyết Oanh đang đi học ở Bắc Kinh, sau khi biết tin dữ vội quay về Ngọc Châu, sau khi lo xong tang sự cho bố, cô đi khắp nơi thu thập chứng cứ định minh oan báo thù, nhưng đám quan chức hủ bại kia hành sự cẩn trọng, ô dù cũng mạnh nên Trần Tuyết Oanh không điều tra ra kết quả gì, ngược lại còn mấy lần sém bị hại.

Trong lúc lâm vào cảnh tuyệt vọng, Trần Tuyết Oanh tình cờ gặp được Phương Như Hải, Phương Như Hải nghe cô kể lại đầu đuôi câu chuyện liền hứa nhất định sẽ giúp cô tìm ra chân tướng sự việc, trả lại trong sạch cho người đã khuất. Nhà họ Phương rất có thế lực ở tỉnh, sau khi phó trưởng ban tổ chức Phương Như Kính xen vào vụ này, âm mưu hãm hại thâm độc kia từ từ được làm sáng tỏ.

Tên bí thư khu ủy bệnh hoạn kia biết ngày tàn của mình sắp đến, lại vung tiền thuê sát thủ sắp đặt một vụ tai nạn giao thông tính loại trừ Phương Như Hải, kết quả vợ của Phương Như Hải thiệt mạng trong vụ tai nạn, còn bản thân Phương Như Hải thương nặng được đưa vào bệnh viện cấp cứu, vì trong quá trình điều trị sử dụng nhiều loại thuốc có tác dụng phụ với cơ thể nên dù giữ được tính mạng, nhưng sau khi hồi phục cơ thể ông nhanh chóng phát phì ra.

Phương Như Hải bị hại khiến nhà họ Phương tức giận, ông bố đã về hưu nhiều năm của nhà họ Phương đích thân ra mặt, tái xuất giang hồ chỉ huy cuộc phản kích, một trận giao tranh kịch liệt diễn ra, vụ án cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, tổng cộng có sáu quan chức cấp sở bị tống vào nhà đá vì tội bao che, tỉnh trường bị cách chức, còn kẻ chủ mưu và hung thủ giết người được đưa ra pháp trường đền tội.

Nhưng Phương Như Kính cũng bị ảnh hưởng trong cuộc giao tranh ấy, đường quan lộ của ông vì thế trở nên tối tăm, trong bao nhiêu năm qua vẫn chỉ dừng lại ở chức phó ban tổ chức tỉnh.

Trần Tuyết Oanh tự thấy nợ nhà họ Phương quá nhiều nên sau khi tốt nghiệp đại học đã quay về tỉnh Hoa Tây, kết hôn với Phương Như Hải lớn hơn cô gấp đôi số tuổi, chăm sóc từng ly từng tí cha con Phương Như Hải và Phương Tinh, vì thế cha con họ cũng thành tâm tiếp nhận cô.

Vương Tư Vũ biết được đầu đuôi câu chuyện cảm thấy ray rứt trong lòng, trước giờ hắn luôn canh cánh nghĩ Trần Tuyết Oanh là thứ con gái ham giàu sang phú quý nên dựa vào nhan sắc lấy chồng đại gia, bây giờ biết được mối quan hệ phức tạp của vụ việc nên hối hận vô cùng, thêm vào đó hắn càng kính trọng vị sư mẫu có tình có nghĩa này hơn.

Điện thoại réo vang, Vương Tư Vũ tưởng Triệu Phàm gọi đến mời dự tiệc sinh nhật nên do dự hồi lâu vẫn chưa chịu nghe điện thoại, đợi khi Phương Tinh hối thúc hắn mới cầm máy lên, thì ra là Đặng Hoa An gọi đến.

Đặng Hoa An hạ thấp giọng nói, hoàn toàn không giống phong cách thô lỗ của hắn chút nào. Đặng Hoa An thông báo người tống tiền đã tìm được rồi, đĩa CD gốc cũng đă lấy lại, hỏi Vương Tư Vũ có thời gian rảnh ghé bệnh viện Nhân Dân số 1 Thanh Châu một lúc để bàn bạc xử lý vụ việc thế nào không? Nói xong Đặng Hoa An hối hả cúp máy.

Vương Tư Vũ nghe xong liền rầu rĩ ngay, tại sao phải gặp mặt ở bệnh viện chứ? Chẳng lẽ Đặng Hoa An trong lúc nóng giận ra tay quá nặng đánh tên kia bị thương rồi? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn khẳng định thêm suy đoán của mình, vừa rồi Đặng Hoa An khi nói chuyện điện thoại tỏ ra buồn bã, hoàn toàn không có niềm vui sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

“Hy vọng đừng gây ra án mạng!” Vương Tư Vũ càng nghĩ càng hoảng loạn.

Dặn dò Tiểu Tinh đừng đi lung tung, cứ ở nhà xem sách đợi hắn về, Vương Tư Vũ vội vét hết tiền mặt trong nhà, tổng cộng có hơn 6000 bạc, lại cầm luôn tấm thẻ ATM nhét vào túi, trong thẻ chắc vẫn còn vài ngàn, số tiền còn lại đều ném hết vào cổ phiếu ST Vân Hải, không biết bây giờ đã lỗ đến mức nào rồi?

Vương Tư Vũ bồn chồn không yên, chạy nhanh xuống lầu, đón một chiếc taxi, bảo tài xế phóng với tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện Nhân Dân số 1. Chiếc xe đỗ xịch trước cổng bệnh viện, Đặng Hoa Anh đứng đợi sẵn từ lâu, chỉ thấy đôi mắt hắn đỏ hoe, hình như vừa khóc một trận. Vương Tư Vũ thót tim một cái, một người đàn ông cứng cỏi như Đặng Hoa An mà cũng khóc, xem ra vấn đề nghiêm trọng lắm rồi. Vương Tư Vũ áy náy trong lòng, dù sao vụ việc này đều do mình mà ra, nếu liên lụy đến Đặng Hoa An thì suốt đời này hắn sống trong dằn vặt, vỗ nhẹ vào vai Đặng Hoa An, hắn nhẹ nhàng an ủi: “Lão Đặng, không sao đâu! Dù xảy ra vấn đề gì tôi sẽ đứng ra gánh hết, anh không cần lo lắng!” Truyện "Quan Đạo Chi Sắc Giới "

Đặng Hoa An gật đầu khe khẽ, nói: “Bây giờ quà thật chỉ còn trông mong vào cậu thôi!” Vương Tư Vũ càng khẳng định thêm suy đoán của mình là đúng, khi thấy Đặng Hoa An dẫn mình đến trước phòng bệnh mà không phải phòng cấp cứu, Vương Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chỉ cần không gây ra án mạng thì tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Đến trước một căn phòng thuộc khu bệnh nặng, Đặng Hoa An đưa chiếc túi nylon có chứa đĩa CD và cái máy camera quay lén cho Vương Tư Vũ, dừng bước nói: “Cậu vào xem thử nên xử lý thế nào! Tôi ra ngoài hút điếu thuốc đây!”

Vương Tư Vũ nhét chiếc túi nylon vào túi quần, đẩy nhẹ cửa phòng, cảnh tượng đập vào mắt làm hắn giật mình kinh ngạc.

Trong phòng có 4 người cả thảy, có 3 người phù hợp với mọi giả thiết của hắn, một nam hai nữ, người nam chính là gã đàn ông nhỏ thó đi theo hắn về nhà dò địa chỉ, còn một phụ nữ trung niên mặc đồng phục xanh da trời, tấm bảng tên đeo ở ngực trái có in logo của khách sạn Mãn Viên Xuân, xem ra là nhân viên dọn phòng, cuối cùng là một cô gái trẻ dung mạo thanh tú dễ thương, chắc đây là cô sinh viên hắn đã liên lạc.

Chỉ có điều Vương Tư Vũ giật mình kinh ngạc không phải vì 3 người họ, mà là một cô bé khắp người cắm đầy ống truyền dịch nằm trên giường bệnh, cô bé khoảng bảy tám tuổi, gầy như cây tăm, vẻ mặt đau đớn, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ có lông mi hơi động đậy, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Thấy Vương Tư Vũ bước vào, gã đàn ông nhỏ thó lập tức nhận ra hắn, vội quỳ ngay xuống đất luôn miệng van xin: “Chuyện hôm đó là do một mình tôi làm, không liên quan gì đến vợ và em gái tôi hết, anh muốn bắt thì bắt một mình tôi đi! Tôi cầu xin anh đó!”

Vương Tư Vũ định kéo ông ta đứng dậy, cô sinh viên cũng quỳ xuống ôm vai gã đàn ông, khóc lóc nói: “Anh đừng ngốc như vậy! Anh mà vào tù thì Tiểu Huệ sẽ ra sao? Mọi việc đều do một mình em sắp đặt, muốn bắt thì bắt em được rồi!”

Cô dọn phòng vừa định lên tiếng, Vương Tư Vũ hét lớn bảo tất cả im lặng, hắn gãi đầu gãi tai, ngơ ngác nói: “Tôi không phải là cảnh sát cũng không phải là tội phạm bắt cóc, tại sao mọi người lại giành nhau kêu tôi bắt là sao?”

Cô dọn phòng khóc nức nỡ giải thích: “Vừa rồi anh cảnh sát kia nói không biết xử lý thế nào? Tất cả đều nghe theo ý cậu, cậu làm ơn làm phước tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi cũng vì hết cách nên mới làm vậy.”

Vương Tư Vũ nhíu mày nói: “Kể rõ đầu đuồi câu chuyện cho tôi nghe trước đã.

Gã đàn ông nhỏ thó thấy thái độ của Vương Tư Vũ thân thiện, không nổi giận đòi trừng phạt họ, biết mọi việc chưa đến nỗi xấu như mình nghĩ, ông đưa tay đẩy nhẹ cô sinh viên: “Em nói ra đi! Em có học vấn nên nói rõ ràng hơn anh!”

Cô sinh viên dìu anh trai đứng dậy, bắt đầu kể lại từng chỉ tiết vụ việc đã xảy ra. Thì ra cô bé đang nằm trên giường bệnh tên Dương Huệ Huệ, bị mắc cùng lúc 3 chứng bệnh quái ác là ung thư máu, viêm túi mật cấp tính và suy gan, nếu không điều trị kịp thời sẽ nguy hiếm đến tính mạng, nhưng chi phí điều trị quá cao hoàn toàn vượt quá khả năng của gia đình họ.

Ba của Huệ Huệ là một thợ hồ, làm công việc lặt vặt ở công trường xây dựng, gần đây chả có công trình gì làm nên mất luôn phần thu nhập ít ỏi, mẹ cô bé đi làm nhân viên dọn phòng ở khách sạn Mãn Viên Xuân, dù có cố gắng làm thêm giờ ngày đêm thì mỗi tháng chỉ thu nhập hơn 1000 tệ, người cô Dương Khiết là sinh viên đại học sư phạm Thanh Châu, càng không có tiền để giúp cô bé trị bệnh.

Huệ Huệ nằm điều trị ở bệnh viện Nhân Dân số 1 đã sắp 2 tháng, nhà họ Dương không những không tìm đâu ra khoản tiền phẫu thuật 30 vạn, ngay cả viện phí và tiền thuốc men điều trị cũng nợ của bệnh viện 5000, nếu không trả hết tiền nợ, rất có thể sẽ bị đuổi khỏi bệnh viện.

Nghĩ nát óc không có cách gì tìm đủ 5000 tệ, Dương Khiết cuối cùng đã tính đến phương án bán thân, cô vẫn còn tấm thân trong trắng. Sau khi quyết định xong, cô đứng đợi ở khách sạn Mãn Viên Xuân chờ người mua, nhưng suốt 2 ngày không có ai chịu trả giá cao, đang lúc định bỏ cuộc thì gặp được Triệu Phàm muốn trả ơn Vương Tư Vũ, hai người thỏa thuận giá cả xong, hẹn luôn thời gian và số phòng.

Trên đường về trường học Dương Khiết lại sầu não nghĩ tới trường hợp khác, dù có kiếm được 5000 hay đêm nào cũng đi bán thân thì nhất thời e khó kiếm đủ số tiền 30 vạn giúp Huệ Huệ điều trị, đang lúc không biết phải làm sao, cô nghe hai nam sinh to nhỏ với nhau bàn kế đặt camera trong nhà vệ sinh nữ quay lén rồi tung phim lên mạng. Dương Khiết bèn nảy ra một ý, cô đi theo hai nam sinh kia, đợi khi họ vừa vào nhà vệ sinh nữ thực hiện âm mưu, cô vội xông vào giật lấy cái máy camera, dọa sẽ tố cáo với nhà trường, hai nam sinh kia sợ hãi rối rít xin tha. Dương Khiết làm bộ độ lượng tha thứ, chỉ tịch thu tang vật, sau đó cô chạy nhanh về nhà tìm vợ chồng anh hai bàn bạc.

Lúc đầu hai người không đồng ý làm vậy, nhưng Dương Khiết thuyết phục một hồi, cuối cùng vì Huệ Huệ nên họ quyết định làm liều, thế là chị dâu của Dương Khiết lợi dụng lúc quét dọn phòng ốc đưa chồng lẻn vào căn phòng 907 lắp camera quay lén, sau đó Dương Khiết ngồi đợi điện thoại của Triệu Phàm.

Ai ngờ đêm đó xảy ra vụ Hoàng Nhã Lệ đòi về nhà, Triệu Phàm đưa cô ta về rồi qua đếm ở đó luôn nên không có gọi Dương Khiết, cứ tưởng kế hoạch thất bại, đột nhiên Trương Thiện Ảnh lại vào nhầm phòng 907 dành cho Vương Tư Vũ, Dương Khiết tưởng đối phương đổi người vào phút chót, cô vui mừng hớn hở còn tưởng đây là do ông trời thương xót, như thế cô vừa giữ được tấm thân trong trắng, vừa dễ dàng tống tiền kiếm được chi phí điều trị cho Huệ Huệ.

Ngày hôm sau Vương Tư Vũ và Trương Thiện Ảnh trải qua một đêm thác loạn ra khỏi phòng về nhà, ba của Huệ Huệ đợi sẵn trước cửa khách sạn liền bám theo xem địa chỉ hai người ở đâu, do đây là lần đầu tiên làm chuyện trái với lương tâm nên trong lòng áy náy, lúc lên lầu đụng đầu với Vương Tư Vũ, khi trở xuống lại vấp ngã thêm một lần.

Dương Khiết sau khi thu hồi camera quay lén đã đem vào trường, dùng máy tính của thư viện sao chép ra hai chiếc đĩa CD, một chiếc giao cho anh trai để vào túi nylon đặt trước nhà Vương Tư Vũ, còn một chiếc giữ lại.

Nhưng đến thời khắc cuối thì mẹ Huệ Huệ hoảng sợ, nói nhỡ mọi việc bại lộ thì cả nhà mình coi như tiêu đời, cô phản đối kịch liệt, bảo ba Huệ Huệ về quê bán căn nhà dột nát, vay mượn thêm của hàng xóm trong thôn, cuối cùng gom được 2 vạn tiếp tục duy trì điều trị cho Huệ Huệ nên cả tháng qua không đến tìm Vương Tư Vũ, đến khi 2 vạn kia hết sạch, lâm vào cảnh khốn cùng, mẹ Huệ Huệ mới không ngăn cản Dương Khiết tiến hành kế hoạch tống tiền.

Vương Tư Vũ nghe xong đầu đuôi câu chuyện, không những không nổi giận, ngược lại còn động lòng trắc ẩn trước tình cảnh bi đát của gia đình họ Dương. Hắn vừa định lên tiếng, cô bé nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, khóc lóc nói: “Chú ơi, chú đừng bắt ba mẹ và cô cháu, nếu bắt thì bắt Huệ Huệ đi! Dù gì Huệ Huệ cũng không còn sống được bao lâu nữa.”

Nghe cô bé van xin, Vương Tư Vũ chua xót trong lòng, nước mắt chực trào ra, 3 người còn lại đã khóc không thành tiếng, nhất là Dương Khiết và mẹ Huệ Huệ, hai người giàn giụa nước mắt.

“Mọi người không có tội! Chỉ có bệnh tật và nghèo đói mới là tội ác lớn nhất trên đời này!” Vương Tư Vũ khẳng khái thốt lên, giây phút ấy hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải nghĩ cách giúp đỡ gia đình đáng thương này thoát khỏi túng quẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.