[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ

Chương 826 : Tiểu khu ngày càng giống doãn hòa




"Cao Hử liệu có bị độc chết không?" Cao Hử bị khiêng đi, Tần Đôn cũng tận lực đi mời thầy thuốc tốt nhất tới khám chữa. Có điều Tần Đôn không thể ra khỏi phủ, cũng không dễ hỏi thăm tin tức bên kia.

"Cậu nghĩ hắn bị độc chết sao?" Dạ Dao Quang vừa ăn hoa quả vừa nhìn sang Tần Đôn.

"Chết thì hết chuyện." Tần Đôn đương nhiên mong Cao Hử chết sớm đi, sẽ không có ai hại hắn nữa.

"Vậy để cậu phải thất vọng rồi, hắn không chết được." Dạ Dao Quang nhún vai.

Rết đứng đầu trong ngũ độc, đôi chân đầu tiên có hình móc câu rất sắc bén, kìm trước miệng có lỗ chứa độc, có thể tiết ra chất độc. Bộ phận đó đã bị gà trống ham ăn coi là thuốc bổ nuốt lâu rồi, phần Cao Hử ăn căn bản không có độc. Rết mặc dù độc nhưng cũng là thuốc Đông y và thuốc bổ, Cao Hử không chết được. Huống chi con rết đó do cô chính tay nhét cho Cao Hử, mục đích chính là làm cho hắn ngã xuống, tạm thời không thể hoành hành để Tần Đôn thời gian. Cao Hử cũng không đắc tội cô, cũng không phải yêu tinh, nếu cô kết liễu tính mạng của Cao Hử, không chừng sẽ bị nghiệp chướng, vì kẻ cặn bã như Cao Hử thì thật không đáng.

"Vậy cũng không sao, ta đoán hắn sẽ sống không bằng chết." Tần Đôn cũng không có gì tiếc nuối.

Hắn nghĩ nếu là hắn, nếu hắn tận mắt thấy một con rết to như vậy ăn mòn nửa mặt một người sống đến mức suýt nữa chỉ còn xương, mà chính mình lại nuốt sống con rết đó, nghĩ thôi đã mất hồn, không nhịn được rùng mình. Chỉ e Cao Hử sẽ cảm giác như đang trong dầu sôi lửa bỏng mấy ngày liền.

"Bây giờ cậu có thể đi làm gì rồi đó." Dạ Dao Quang khẽ cười nghịch ngợm.

"Hả?" Tần Đôn nghi ngờ nhìn Dạ Dao Quang, hắn cảm thấy gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Dáng vẻ Dạ Dao Quang cực kỳ giống Ôn Đình Trạm.

"Đợi lát cậu sẽ biết." Dạ Dao Quang nháy mắt ra vẻ thần bí.

Mãi đến khi trời gần tối, bọn họ dùng bữa xong, Tần Đôn nhìn Giả chủ bộ bị Tần Tam dùng miếng vải đen che lại, khiêng về quăng trước mặt họ thì mới hiểu ý của Dạ Dao Quang. Nghiêng đầu nhìn Dạ Dao Quang ngồi một bên chơi với Kim Tử, hắn dùng mắt ám hiệu cho Tần Tam, Tần Tam xốc miếng vải trên đầu Giả chủ bộ ra.

Giả chủ bộ bị ánh sáng chiếu vào liền né, sau khi thích ứng nhìn thấy Tần Đôn ngồi trước mặt, lập tức sợ đến tái mặt: "Tần... Tần đại nhân."

"Bây giờ ta tạm thời bị cách chức hỗ trợ điều tra, nào dám để Chủ bộ đại nhân gọi một tiếng đại nhân chứ." Tần Đôn chậm rãi nói.

"Ha ha, ha ha..." Giả chủ bộ cố nặn ra một tiếng cười còn khó coi hơn cả khóc rồi nói:

"Tần đại nhân, Tần đại nhân nói đùa, Tần đại nhân nghiêm minh chính trực, đương nhiên là do tiểu nhân quấy phá. Chắc chắn Thông phán đại nhân sẽ nhanh chóng trả lại công bằng cho Tần đại nhân…"

"Đúng vậy, ta cũng muốn biết ta đã đắc tội với tên tiểu nhân nào." Mắt Tần Đôn đầy vẻ cười lạnh, nhìn Giả chủ bộ nói:

"Giả chủ bộ không ngại chỉ điểm một chút, để ta biết cho rõ chứ."

Giả chủ bộ khó khăn nhúc nhích trong sợi dây thừng, suy tính trái phải rồi nói: "Tần đại nhân, chuyện gì cũng từ từ, người có gì dặn dò chỉ cần gọi tiểu nhân tới là được, hà tất phải như vậy…"

"Chủ bộ đại nhân gần đây còn bận đối chiếu các khoản, sao ta mời được, nhưng ta lại gấp gáp muốn gặp Chủ bộ đại nhân nên không thể làm gì khác đành ra hạ sách này, khiến Chủ bộ đại nhân chịu uất ức rồi." Tần Đôn cười lạnh nói.

Giả chủ bộ bỗng thấy nhột trong lòng, nuốt nước bọt: "Tần… Tần đại nhân…"

"Được rồi, chúng ta cũng không cần nói mấy lời khách sáo làm gì, ngươi và ta làm việc chung đã ba năm rồi, trong lòng đều hiểu nhau. Ngươi đừng coi ta là kẻ ngu, cũng đừng nghĩ mình quá thông minh." Tần Đôn phất tay chặn lời Giả chủ bộ:

"Chuyện của Cao Hử, ta nghĩ trong lòng ngươi biết rõ. Thật ra ta có thể nói cho ngươi biết, Cao Hử không chết được…" Thấy Giả chủ bộ quả nhiên sáng mắt lên, Tần Đôn lạnh lùng hừ một tiếng:

"Tạm thời không chết được."

"Tiểu nhân không rõ ý của Tần đại nhân…" Mắt Giả chủ bộ lóe lên.

Tần Đôn vén áo bào ngồi xuống trước mặt hắn: "Ngươi cũng biết Cao Hử mà ngươi dựa vào là hàng giả, hắn căn bản không phải mệnh quan do triều đình ủy nhiệm. Đơn công tử phụng mệnh đến đây điều tra việc này, không cần tới hai ngày Bố chánh sứ đại nhân sẽ truy nã về quy án, giả mạo mệnh quan triều đình luận tội phải chém!"

Giả chủ bộ trợn mắt.

"Vả lại, ngươi thật sự coi Tần gia ta không bằng vị kia của phủ Phượng Tường sao?" Tần Đôn cười lạnh nói:

"Ngươi chắc là không biết bạn chí cốt của ta chính là Ôn thị giảng Ôn đại nhân - Trạng nguyên khoa cử năm nay. Ôn đại nhân là đệ tử cuối cùng của đế sư, nói câu đại bất kính thì là sư đệ của bệ hạ. Hộ bộ Thượng thư Phó đại nhân cũng gọi đế sư là sư phụ, nơi cuối cùng thuế má của địa phương phải nộp lên là nơi nào?"

Cơ thể Giả chủ bộ mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.

"Là Hộ bộ, Hộ bộ có Phó đại nhân ở đó, các ngươi muốn động tay động chân vào thuế má để hãm hại ta sao? Thật là nực cười." Tần Đôn nhếch miệng cười:

"Ta tuy không có trí tuệ tuyệt đỉnh để nắm được đường đi nước bước của các ngươi, nhưng trí nhớ của ta cũng khá, thuế má năm ngoái năm kia ta đều nhớ rõ ràng. Chỉ cần Hộ bộ có Phó đại nhân lật lại ghi chép thuế má trong danh sách thấy giống với ta nói, các ngươi ở giữa vu oan ta tham ô ít nhiều đều tính là hãm hại!"

Lời sau cùng của Tần Đôn khiến mặt Giả chủ bộ xám xịt lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu ngoài phòng, từng tiếng khiến hắn khó chịu như tim phổi bị bóp chặt. Hắn im lặng hồi lâu mới mệt mỏi nói:

"Nếu Tần đại nhân nắm chắc phần thắng, cần gì phải tốn sức bắt tiểu nhân tới?"

"Đương nhiên là ngươi có giá trị." Dạ Dao Quang lúc này mới lên tiếng:

"Nếu ngươi và Cao Hử thông đồng với nhau, chắc cũng biết những điều bẩn thỉu giữa hắn và Tri phủ Phượng Tường. Nếu ngươi bằng lòng thể hiện giá trị của ngươi, thì ta đây, bẩm sinh đã là người hiền lành, ta có thể bảo đảm ngươi sẽ không chết, nếu không tội vu oan cho bề trên, nặng thì phải mất đầu…"

Giả chủ bộ lắc đầu, không nói gì.

"Ngươi cũng không cần cò kè mặc cả, ta xem trọng ngươi mới dùng ngươi." Dạ Dao Quang vừa thấy thái độ này của hắn, cũng biết hắn đang muốn đổi lấy lợi ích lớn hơn:

"Ngươi phải biết vị trí Tri phủ Phượng Tường này là Đơn Cửu Từ của Uy Quốc Công phủ nhắm tới. Ngươi thức thời còn có giá trị, đến khi Đơn Cửu Từ động tay ném Tri phủ Phượng Tường vào đại lao, ngươi cảm thấy ngươi còn có tác dụng gì?" Dừng một chút, thấy Giả chủ bộ há mồm muốn nói, Dạ Dao Quang không cho hắn cơ hội này:

"Đừng hỏi ta, nếu Tri phủ Phượng Tường sớm muộn gì cũng ngã xuống, ta sao còn phải cho ngươi loại người phản bội bề trên này một cơ hội lấy công chuộc tội. Ngươi cũng là sĩ tử xuất phát từ con nhà nghèo, làm Chủ bộ mấy năm phải biết một từ là - ai vì chủ nấy. Tuy bây giờ chúng ta hợp tác với Đơn Cửu Từ nhưng đó cũng do bất đắc dĩ vì nằm ở thế yếu, đương nhiên thứ cần tranh chấp nên tranh chấp cũng phải tranh."

Lời của Dạ Dao Quang khiến Giả chủ bộ há mồm không nói gì, cuối cùng Dạ Dao Quang cũng không ép quá, trực tiếp để Tần Tam thả hắn ra. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tần Đôn, Dạ Dao Quang nhẹ nhàng mỉm cười: "Chúng ta càng bức ép, sẽ càng làm hắn cảm thấy chúng ta không chờ nổi, thả hắn ngược lại sẽ khiến hắn không yên tâm, khiến hắn hiểu hắn không quan trọng như vậy."

Tần Đôn nghe thấy thế sững sờ nhìn Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang nhíu mày: "Nhìn gì?"

"Tiểu Khu ngày càng giống Doãn Hòa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.