[Dịch]Phượng Ẩn

Chương 5 : CHỈ TANG MẠ HOÈ (HẠ)




Tầm giữa giờ Tỵ, Phương Vũ Minh Nguyệt được gọi sang Trúc Lãm Viện hầu chuyện cùng Phương Thái thú. Dù nha đầu truyền tin không nói gì thì nàng cũng thừa biết, giờ này mà gọi nàng qua đó, chín trên mười phần là để hỏi chuyện sáng nay nàng hạ lệnh đánh hai nha đầu của Bạch Vân Viện.

Trúc Lãm Viện nguyên lúc trước gọi là Tinh Tuyết Viện, là nơi ở của Hồ thị. Theo như lễ thường, Phương Thái thú sẽ ở cùng một viện với chính thê của mình, tức mẫu thân của Phương Vũ Minh Nguyệt, Lư thị. Thế nhưng, y vốn không yêu thương vị thê tử này, cưới nàng về cũng chỉ là nghe theo lệnh của mẫu thân mà thôi. Thế nên, từ sau khi nạp thiếp, y liền chuyển sang ở cùng với nàng ta, còn đổi tên viện thành Trúc Lãm Viện, coi như hợp thức hoá việc y ở tại đó.

Trở lại tình cảnh lúc bấy giờ, Phương Vũ Minh Nguyệt dẫn theo hai nha đầu bước vào gian phòng chính dùng để tiếp khách của Trúc Lãm Viện, liền thấy Phương Thái thú và Hồ thị đang ngồi trên cặp ghế chủ toạ, một bên là tam muội của nàng, Phương Vũ Minh Châu. Quỳ rạp trước mặt mấy vị chủ nhân chính là hai nha đầu mới bị Phương Vũ Minh Nguyệt trừng phạt hơn một canh giờ trước. Sau lưng hai nàng, máu đã nhuộm thẫm y phục nha hoàn nhị đẳng màu vàng nhạt. Người ngoài nhìn vào cũng có thể lờ mờ đoán được, tầng da thịt bên dưới lớp vải áo hẳn là vô cùng thê thảm.

Phương Vũ Minh Nguyệt dường như chẳng hề mảy may để tâm đến hai nha đầu đang chật vật quỳ dưới đất kia. Gương mặt hài tử tuyệt không hiện lên chút biểu cảm gì. Nàng chỉ từ tốn tiến đến trước Phương Thái thú, hơi nhún người một cái. “Phụ thân giờ này gọi nữ nhi đến, không biết là có chuyện gì muốn dạy bảo?”

Phương Thái thú thở ra một hơi thật dài rồi mới chỉ tay vào hai nha đầu kia, trầm trầm giọng hỏi: “Hai nha đầu đó, con nhận ra chứ?”

Phương Vũ Minh Nguyệt đưa mắt nhìn theo hướng Phương Thái thú vừa chỉ, đoạn quay đầu lại, chầm chậm lắc đầu. “Hạ nhân trong phủ nhiều quá, thứ cho nữ nhi không thể nhớ hết từng người.”

“Còn giả vờ giả vịt!” Phương Vũ Minh Châu nộ khí dâng trào, đập bàn đứng phắt dậy. “Rõ ràng chính ngươi là người hạ lệnh đánh người vô cớ, giờ còn ngoan cố không chịu nhận?”

Sở dĩ Phương Vũ Minh Châu ngang ngược được như vậy là bởi vì Phương Thái thú quá mức sủng ái tiểu thiếp Hồ thị dung nhan kiều diễm chẳng kém hoa mẫu đơn khoe sắc này. Người ta thường nói, yêu chim yêu luôn cả lồng, nên hẳn nhiên y cũng sẽ dành nhiều sự yêu thương hơn cho hài tử của nàng. Tuy vậy, chữ sĩ bên trong thâm tâm y vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu khi thấy nữ nhi hành động lỗ mãn, ngay trước mặt y mà còn dám vô lễ với trưởng tỷ như vậy. Do đó, Phương Thái thú tâm tình bất mãn nhíu chặt đôi mày ngài, vừa định mở miệng thì đã nghe có người khác trong phòng lên tiếng trước.

“Hỗn xược.” Một thanh âm thanh nhẹ như tiếng đàn tì bà mà lại hàm chứa uy vũ tột cùng vang lên, tựa như thiên tử ngồi trên ngai cao đang hạ thánh chỉ xuống quần thần bên dưới vậy. Trong lúc mọi người vẫn còn đang chìm trong trạng thái kinh ngạc vô cùng thì lại nghe người đó điềm đạm thốt ra mấy từ nữa. “Tam muội, muội đâu phải hài tử lên hai lên ba chưa biết phân tôn ti? Dám lớn giọng với trưởng tỷ trước mặt phụ thân và nhị nương như vậy, thật là không coi trưởng bối trong nhà ra gì.”

Nói cho cùng thì người mà Phương Vũ Minh Châu quát mắng là đại tỷ của nàng, vậy mà vào miệng nàng ta lại trở thành nàng không coi phụ mẫu của mình ra gì? Trước tình cảnh này, Phương Vũ Minh Châu giận quá hoá thẹn, lời nói vì vậy cũng nghẹn cứng trong cổ họng. Nàng chỉ còn biết nghiến răng trợn mắt với Phương Vũ Minh Nguyệt mà thôi.

Phương Vũ Minh Nguyệt nhìn biểu cảm này của nàng ta, khoé mắt hơi cong lên, ẩn hiện nét trào phúng. Đoạn, nàng nhẹ bước đến ngồi xuống chiếc ghế có tay vịn bằng gỗ lê ngay đối diện Phương Vũ Minh Châu rồi mới chầm chậm nói tiếp: “Chưa hết, ta và phụ thân còn đang nói chuyện. Muội thân là tam cô nương dòng thứ (1), lấy đâu ra tư cách mà nói xen vào? Một cô nương xuất thân nhà quan, có lễ giáo, có gia phong, há có thể ăn nói tuỳ tiện như vậy?” Ngừng một lúc, nàng nhẹ thở dài. “Cũng may lúc này trong phòng chỉ có người nhà, nếu không, danh dự của Phương gia để ở đâu, mặt mũi của phụ thân để ở đâu?” Nói đoạn, nàng quay đầu sang nhìn thẳng vào Phương Thái thú, híp mắt hỏi. “Phụ thân thấy con nói vậy có đúng không?”

(1) tam cô nương: con gái thứ ba trong nhà; dòng thứ: con của vợ lẽ.

Trước lời nói rào trước đón sau, lý luận chặt chẽ kín kẽ như vậy, Phương Thái thú dù có muốn bênh vực ái nữ của mình đến mấy thì cũng chẳng thể nói lại được gì. Chính bởi vì lời nàng nói rất có lý, nên y lại càng không thể không tán đồng với nàng. Thân là Trạng nguyên khoa cử, hiện đang giữ chức Thái thú đức cao vọng trọng được mọi người kính ngưỡng ở Phúc Liên Châu, nếu như y để mặc cho nữ nhi của mình ăn nói lung tung trước mặt người ngoài như vầy, đồng nghĩa với việc tự đem sĩ diện của mình vứt cho chó ăn!

Trong lúc Phương Thái thú còn đang đau đầu không biết phải nói sao cho chuyện này êm xuôi, vẹn cả đôi đường thì Hồ thị ngồi bên cạnh y đã quay sang, vươn tay túm lấy tay áo y. Lúc Phương Thái thú quay đầu sang nhìn đã thấy đôi mắt hạnh xinh đẹp của ái thiếp hoen mấy vòng lệ, lấp lánh kiều mị như hoa lê dưới mưa.

“Phu quân, người xem…” Hồ thị vừa thút thít vừa nghẹn ngào nói. “Trước mặt chàng mà Nguyệt nhi còn công khai coi thường muội muội như vậy, nếu lúc không có mặt chàng, Châu nhi của thiếp biết phải làm sao?”

Phương Vũ Minh Châu vừa nghe mẫu thân nói dứt câu, cả người ngay lập tức đổ nhào đến quỳ bên chân Phương Thái thú, nước mắt như từng dòng suối nhỏ ào ạt tuôn ra. “Phụ thân nhất định phải làm chủ cho Châu nhi. Đại tỷ vì khinh miệt con là phận thứ nữ thấp kém, nên đến cả nha đầu của Châu nhi đại tỷ cũng cảm thấy ngứa mắt!” Nói rồi lại úp mặt vào tay, oà lên khóc nức nở.

Phương Vũ Minh Nguyệt thầm tán thưởng trình độ phối hợp diễn xuất của hai mẫu tử này. Đến hai nha đầu Nhã Linh và Nhã Miên đang đứng sau lưng nàng cũng khẽ hạ mi mắt nhìn xuống chân, đơn giản là vì biết quá rồi nên chẳng buồn xem tiếp.

Đầu Phương Thái thú vốn đang ong cả lên vì suy nghĩ, nghe hai người này ỉ ôi khóc lóc một hồi lại càng thấy đau hơn. Y đưa tay day day hai huyệt thái dương, đoạn ngẩng lên nhìn Phương Vũ Minh Nguyệt, hỏi: “Nguyệt nhi, con đâu cần nặng lời với muội muội như vậy?”

Phương Vũ Minh Nguyệt nhướn mày, trông như vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi này của y. “Con thật không hiểu mình đã nói gì khiến cho nhị nương và tam muội phật lòng. Những lời con nói vừa nãy đều là nói đúng theo lễ thường mà thôi. Con chỉ vì nghĩ cho tam muội, hy vọng nàng sau này cẩn trọng hơn, không để thất lễ trước mặt người ngoài nên mới lấy thân phận đại tỷ, răn dạy nàng một chút...” Đoạn, nàng hơi cúi đầu, cả người toát ra nét buồn man mác. “Vậy mà không ngờ, nhị nương và tam muội lại nghĩ xấu cho con như vậy.”

Lời Phương Vũ Minh Nguyệt vào tai Phương Thái thú khiến y mát lòng mát dạ bao nhiêu, thì vào tai hai mẫu tử Hồ thị lại chói tai bấy nhiêu.

Sở dĩ Phương Thái thú cảm thấy hài lòng là vì, bất cứ một vị phụ thân nào khi thấy trưởng nữ do mình cẩn thận dạy dỗ hiểu chuyện và biết nghĩ cho danh dự của gia đình như vậy, hẳn nhiên là sẽ cảm thấy mát lòng mát dạ rồi. Chỉ mới một khắc trước, y vẫn đang tức giận trước hành động đánh chó không nể mặt chủ của nàng, lại sợ nàng học thói ngang ngược, coi thường thứ phòng (2), coi thường hạ nhân nên mới định gọi nàng sang trách phạt một phen. Nào ngờ, sở dĩ nàng ra tay nặng như vậy là vì có nguyên do chính đáng. Vậy nên, y định bụng sẽ trách mắng vài câu qua loa cho xong chuyện này, vừa không quá uỷ khuất cho trưởng nữ, vừa coi như đã lấy lại được công đạo cho thứ nữ.

(2) thứ phòng: ý chỉ chung thiếp thất và hài tử do thiếp thất sinh ra

Còn hai mẫu tử kia thường ngày vì ỷ được Phương Thái thú ưu ái nên đã quen thói hống hách ngang ngược rồi. Dù hai nàng chỉ là thứ phòng nhưng lại không hề để mẫu tử Phương Vũ Minh Nguyệt vào mắt. Chỉ khi nào có mặt lão phu nhân và Phương Thái thú thì mẫu tử này mới giả vờ kính trọng người được một chút. Và nếu là thường ngày, dựa vào mấy lời nói vừa rồi của Phương Vũ Minh Nguyệt, bồi thêm mấy câu nỉ non châm dầu vào lửa của Hồ thị, lại có Phương Vũ Minh Châu một bên diễn bộ dạng uỷ khuất khóc như mưa rào, chắc chắn mười phần sẽ khiến Phương Thái thú mềm lòng, rồi quay sang trách phạt Phương Vũ Minh Nguyệt thật nặng. Vậy mà giờ đây, Phương Vũ Minh Nguyệt chỉ bằng mấy câu nói đã lôi kéo được Phương Thái thú thiên về phía mình, bảo sao hai mẫu tử kia không tức tối cho được?

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi mà cứ như dài cả thế kỷ, Phương Thái thú mới thở ra một hơi thật dài tựa như rất phiền não. Vậy mà, đôi mày ngài vốn đang nhíu chặt lại của y chợt giãn ra, biểu cảm cũng dần biến chuyển, trở nên thoải mái hơn. Hồ thị nhanh mắt thấy được sự thay đổi này, ngay tức thì cất cao giọng. “Nguyệt nhi, con ăn nói cho cẩn thận! Ta và Châu nhi nghĩ xấu cho con khi nào? Dù cho con thực lòng là có ý tốt đi chăng nữa, thì cũng không nên thẳng thừng nói muội muội mình như vậy chứ?”

Phương Vũ Minh Nguyệt vẫn cúi đầu không nói gì, thực sự là vì chẳng buồn tranh cãi với nàng ta. Có điều, hình ảnh này lọt vào mắt Phương Thái thú lại khiến y có suy nghĩ rằng, tiểu hài tử này chỉ là có chút bộc trực, nghĩ sao nói vậy, nhưng tâm tính hiền lành lại hiểu chuyện, nên bây giờ dù rất uất ức nhưng vẫn chỉ biết cố gắng nhẫn nhịn. Thế nên, trong lòng y tự nhiên cũng sẽ phát sinh lòng thương cảm với nàng. Bởi, suy cho cùng, dù là nữ nhi do ai sinh ra thì hai nàng cũng đều là nữ nhi của y, nếu như không thể yêu thương hai nàng bằng nhau thì ít ra y cũng không nên để một đứa phải chịu hết uỷ khuất như vậy. Nếu y chỉ vì hai nha đầu của thứ nữ mà trách phạt đích nữ của mình thì thật là không hợp với lễ nghĩa chút nào. Đó là chưa nói đến chuyện hai kẻ bị đánh kia còn mắc phải trọng tội khó dung thứ, vậy mà chỉ chịu phạt có bấy nhiêu, tính ra cũng chưa phải là nặng. Chưa kể, Phương Vũ Minh Nguyệt vừa mới qua cơn bạo bệnh, cũng chỉ mới hồi phục được bảy tám phần, mà hôm nay lại còn là ngày mừng sinh thần của nàng nữa. Thế nên, Phương Thái thú tự nhủ, tốt nhất là để chuyện bé hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, như vậy mới là lưỡng toàn kỳ mỹ. Dù sao khách khứa cũng đều đã đến đầy đủ hết rồi, nếu trong buổi tiệc mừng tối nay mà Phương Vũ Minh Nguyệt lại đem bộ mặt buồn bã ủ rũ ra mắt họ hàng thì người ta sẽ nghĩ Phương gia đối xử với nàng như thế nào?

Vậy nên, Phương Thái thú hắng giọng mấy cái rồi nói: “Được rồi, Diêu nương à. Cả nàng, cả Châu nhi, cả Nguyệt nhi nữa, ai cũng đều có cái đúng, cái sai. Thôi thì, mỗi người hãy nhịn một câu, cho qua chuyện này đi.” Thấy Hồ thị vừa mở miệng định nói, y liền giơ bàn tay ra trước mặt nàng ta rồi nói tiếp. “Ta đã nói, chuyện gì cho qua được thì cứ cho qua đi. Dù sao cũng là người cùng một nhà cả, hà tất phải chấp nhất từng ly từng tí như vậy?”

Hồ thị hiểu rất rõ phu quân của mình nên cũng biết, một khi y đã nghiêm giọng đưa ra quyết định cuối cùng như vậy rồi thì ngay cả mẫu thân của y cũng chẳng khiến y đổi ý được, nói gì đến một tiểu thiếp xuất thân thương gia (3) như nàng ta? Thế nên, Hồ thị rất biết thân biết phận, thầm nghĩ coi như lần này tiểu nha đầu kia tốt số, đoạn bước tới đỡ nữ nhi còn đang quỳ dưới đất đứng dậy, cùng nàng ta rời khỏi phòng. Trước khi đi khỏi, hai mẫu tử này còn không quên ném cho Phương Vũ Minh Nguyệt một cái lườm đầy tức tối.

(3) Người xưa phân chia giai cấp là Sĩ - Nông - Công - Thương. Trong số các nghề nghiệp thời cổ đại, thì thương gia bị coi là thứ bậc thấp kém nhất.

“Còn hai ngươi.” Phương Thái thú lúc này mới hướng hai nha đầu đang quỳ bên dưới, nghiêm mặt, gằn giọng nói. “Giữ nguyên hình phạt.”

Lời này vang lên như sét đánh ngang tai. Sau một lúc ngẩn người, hai nha đầu kia lập tức dập đầu liên tục, miệng thì không ngừng hô: “Cầu lão gia khai ân! Cầu lão gia khai ân!”

Phương Thái thú vẫn mặt lạnh nhìn hai nàng, đoạn phất tay, bảo mấy gia đinh lôi hai nàng ta ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.