Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Ngày mừng sinh thần lần thứ chín của đại cô nương nhà họ Phương mà mọi người đều trông đợi cuối cùng cũng đã đến. Từ hai hôm trước, những vị khách ở xa đã bắt đầu kéo đến nườm nượp. Bởi, theo lệ thường, khách nhân đều sẽ đến nhà chào hỏi gia chủ trước một hai ngày, xem như thông báo với gia chủ rằng bản thân sẽ tham dự tiệc mừng để gia chủ chuẩn bị tiếp đón được chu toàn nhất. Những người ở xa cũng vì lệ này nên thường sẽ sắp xếp công chuyện để khởi hành cho sớm.
Có điều, khuôn viên Phương phủ thật sự không rộng lắm, ngoại trừ mấy biệt viện của các vị gia chủ thì chỉ còn hai viện nhỏ dành để đón khách dừng chân. Thế nên, ngoại trừ gia đình thân thuộc của hai họ Phương-Lư ra, tất cả khách phương xa đều đến chào hỏi xong rồi thuê phòng ở các khách điếm gần đó để nghỉ chân.
Khoảng cuối giờ Dần, đầu giờ Mẹo, Phương Vũ Minh Nguyệt dẫn theo hai nha đầu cận thân thong dong đi dạo trong hoa viên. Tiểu hài tử hôm nay vận váy áo màu cánh sen, khoác ngoài một chiếc áo choàng lông chồn trắng tinh, chân đi đôi ủng nhung thêu hình hoa sen, bước chân nhẹ nhàng thanh thoát. Tóc nàng được búi gọn thành hai búi cân xứng hai bên đầu, trông như hai cái bánh bao, khiến gương mặt noãn mịn và ngũ quan tinh xảo của nàng có thêm mấy phần sinh động đáng yêu.
Mấy hôm này sức khoẻ của Phương Vũ Minh Nguyệt đã tốt lên rất nhiều, tinh thần cũng tỉnh táo minh mẫn hơn. Đại phu còn bảo, để tăng cường cải thiện sức khoẻ, tiểu hài tử cần phải thường xuyên ra ngoài hưởng nắng sớm, tốt nhất là vào khoảng giờ Dần đến giờ Mẹo. Vì vậy, theo lời khuyên của đại phu, Lư thị mới yên tâm để nữ nhi vừa bệnh đến thập tử nhất sinh của mình ra ngoài hoa viên dạo chơi thưởng hoa một chút như vầy.
Đi hai bên nàng là hai nha hoàn Nhã Linh và Nhã Miên, đã theo hầu nàng từ lúc nàng mới chập chững biết đi. Hai nha đầu này tầm tầm tuổi nhau, độ chừng mười ba, mười bốn tuổi, cùng vận đồng phục nha hoàn nhất đẳng màu thiên thanh, gấu áo thêu hoạ tiết lượn sóng bằng chỉ vàng óng ánh, sợi dây buộc tóc có đính hình khắc hoa mẫu đơn làm từ gỗ đàn hương. Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ chẳng thấy hai nàng có gì khác biệt, nhưng nếu quan sát kỹ hơn một chút, sẽ thấy Nhã Linh ngoại hình tươi tắn, mắt hạnh môi hồng, hai mắt tinh anh, phong thái hào phóng tuỳ ý. Mai này khi nàng trưởng thành rồi, nhất định sẽ tựa như đoá tường vi nở rộ, lay động lòng người. Nhã Miên thì ngược lại, ngũ quan không mấy nổi bật nhưng nhìn kỹ lại rất thanh tú hài hoà, tựa như hoa lan khiêm nhường e lệ, tác phong thì ổn trọng từ tốn, trông có phần trưởng thành hơn so với tuổi.
Lúc ba người đến trước nguyệt môn dẫn ra hồ sen nằm giữa lòng hoa viên thì chợt nghe có tiếng người đang rôm rả trò chuyện sau rặng cây bên kia nguyệt môn, nghe kỹ thì có vẻ là giọng của hai nữ nhân tuổi chừng mười mấy. Nếu vậy thì chỉ có thể là nha đầu trong phủ mà thôi. Cuộc trò chuyện này có lẽ sẽ không khiến ba chủ tớ Phương Vũ Minh Nguyệt để tâm nếu một trong số hai nha đầu kia không đột nhiên nhắc đến ba chữ “đại tiểu thư”.
“Muội nghe mấy nha đầu bên Đông Phù Viện bảo, Đại tiểu thư sau khi bệnh dậy, đột nhiên không nhớ được rất nhiều chuyện, ngay cả mặt chữ cũng quên sạch!” Một nha đầu giọng điệu hào hứng nói.
Nha đầu còn lại cười khúc khích, đoạn đáp lời. “Từ thuở hiểu chuyện đến giờ, lần đầu tiên tỷ nghe nói có người bị nhiễm thương hàn đến độ hỏng cả đầu như thế đấy. Nghe thật là kỳ lạ mà.” Nói xong cả hai lại cùng cười khúc khích.
Nhã Linh nghe mấy lời này, nộ khí lập tức dâng trào. Dám nói xấu chủ tử của nàng, xem nàng trị hai kẻ lắm mồm kia ra sao!
Thế nhưng, Nhã Linh vừa động người có ý muốn xông đến bên đó, Phương Vũ Minh Nguyệt đã giơ tay ra ngăn trước mặt nàng, đoạn chầm chậm lắc đầu. "Bọn chúng nói thì cũng đã nói rồi, cứ để chúng nói cho đã miệng đi rồi hẵng gom vào, tính luôn một lượt."
Nhã Linh nhanh chóng hiểu ý, chắp tay cúi đầu cười, đáp: "Vâng, thưa tiểu thư. Nô tỳ nhất định sẽ nghe cho thật kỹ."
Phương Vũ Minh Nguyệt hài lòng cười với nàng rồi quay gót, cùng Nhã Miên hướng đến một đình nghỉ mát gần đó nhàn nhã ngồi xuống.
Và quả đúng như Phương Vũ Minh Nguyệt đã dự đoán, hai nha đầu kia vẫn rất to gan lớn mật, hào hứng tiếp tục chủ đề bát quái vừa nãy.
“Nếu đúng thật là như thế, thì không khéo sau này Đại tiểu thư lại trở thành ngốc nữ thì hỏng. Ngốc nữ làm hoàng hậu, đấy chẳng phải là chuyện nực cười nhất thiên hạ hay sao?”
“Mới có ít tuổi mà đã bệnh đến thập tử nhất sinh, may mắn khỏi bệnh rồi thì lại bị hỏng cả đầu óc. Số mệnh đen đủi như vậy mà là mệnh phượng hoàng cái gì không biết!”
“Cũng may chúng ta được phân đến hầu hạ ở Bạch Vân Viện. Nếu phải theo hầu một chủ tử vừa ngu ngốc vừa yếu thế như vậy, tương lai thật không biết sẽ ra sao nữa.”
“Phải đó, Tam tiểu thư của chúng ta tốt hơn bao nhiêu. Dù tính tình có hơi ương ngạnh, khó hầu hạ, lại hay mắng chửi hạ nhân, nhưng ai lại không biết lão gia yêu chiều người nhất? Chúng ta chỉ cần theo hầu người cho tốt, đãi ngộ tương lai hẳn nhiên cũng sẽ tốt hơn rồi.”
"Tỷ nói đúng đó!"
Hai nha đầu còn đang nhìn nhau cười hỷ hả thì có ba gia đinh không biết từ đâu ập đến, túm lấy hai nàng rồi lôi đi xềnh xệch. Trong lúc hai nàng còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì cả hai đã bị đẩy đến trước đình nghỉ chân bên kia hồ, dưới tán cây phong cổ thụ vàng rực một góc trời.
Người đang ngồi nhàn nhã trong đình lúc này là Phương đại tiểu thư, đứng hầu một bên nàng là Nhã Miên. Nhã Linh vừa từ ngoài đình bước vào, nhanh nhẹn đến bên chủ tử, khom người thì thầm gì đó. Nói xong, nàng liền bước sang một bên đứng chờ lệnh, không quên hướng hai nha đầu đang đứng ngẩn người ngoài đình kia, híp mắt nở một nụ cười rất chi là ý vị.
Thấy hai nha đầu kia mãi vẫn không có phản ứng gì, Nhã Linh lại bắt đầu thấy khó chịu, nên lớn giọng mắng. "To gan! Thấy Đại tiểu thư sao không mau hành lễ?"
Bị lời của Nhã Linh làm cho tỉnh táo trở lại, hai nha đầu kia lập lức chắp tay, khom lưng cúi đầu hành lễ đúng quy cách. "Đại tiểu thư cát tường."
Phương Vũ Minh Nguyệt ngồi trên ghế đá trong đình, mắt phượng linh động quan sát hai nha đầu kia một lượt, đoạn quay sang Nhã Miên hỏi. "Nhã Miên, nếu ta nhớ không nhầm thì, dây buộc tóc có hình khắc hoa bách hợp kia là của Bạch Vân Viện, đúng không?"
Nhã Miên nhẹ cúi đầu, từ tốn đáp. "Vâng thưa tiểu thư, đúng là của Bạch Vân Viện."
Phương Vũ Minh Nguyệt ậm ừ mấy tiếng rồi lại nói: "Lúc ngươi mới vào phủ, hẳn đã được học thuộc quy định thưởng phạt trong phủ, có đúng không? Vậy, ngươi thử nói xem, tội lười biếng trốn việc, phải phạt như thế nào?"
Nhã Miên đưa mắt nhìn hai nha đầu đã bắt đầu run rẩy ngoài kia, đoạn nhàn nhạt đáp: "Đánh hai mươi hèo, trừ lương một tháng."
"Vậy còn tội đàm tiếu, buôn chuyện sau lưng chủ tử thì thế nào?"
"Giáng cấp, trừ lương một năm, cộng thêm tát miệng năm mươi cái, nhốt vào nhà củi, phạt nhịn đói một tuần."
Nghe đến mấy lời này, hai nha đầu kia liền biết việc mình nói xấu đại tiểu thư đều đã bị nghe thấy rồi, trong lòng không khỏi lo lắng. Dù vậy, hai nàng ngày thường đều chẳng bao giờ để vị đại tiểu thư nhu nhược này vào mắt, nên bây giờ dù quan tài đã gần ngay trước mắt rồi nhưng vẫn mạnh miệng lên tiếng tìm cách thối lui. "Đại tiểu thư, nếu không có việc gì sai bảo, bọn nô tỳ xin phép trở về Bạch Vân Viện, tránh để Tam tiểu thư tìm lại không thấy bọn nô tỳ đâu." Nói xong, hai nàng vội vã quay người chuẩn bị rời đi.
"Ta còn chưa nói xong, ai cho phép hai ngươi đi?"
Giọng nói của tiểu hài tử vốn dĩ vừa cao vừa thanh, dù nghe thế nào thì cũng chỉ thấy thuần túy đáng yêu. Ấy vậy mà lúc này, từng lời từng chữ phát ra từ miệng nhỏ của Phương Vũ Minh Nguyệt lại âm vang trầm ổn, hàm chứa quyền uy đến độ, hai nha đầu kia ngay lập tức co rúm lại, chẳng dám bước thêm nửa bước.
"Các ngươi nói xem, ta là ai?"
Nghe câu hỏi này, hai nha đầu kia hết nhìn nhau rồi lại nhìn Phương Vũ Minh Nguyệt, mơ hồ không hiểu thật sự ý người muốn hỏi là gì. Ngập ngừng một lúc, nha đầu lớn tuổi hơn mới ấp úng đáp lời. "Thưa... Người là đại tiểu thư của Phương gia ạ."
"Còn gì nữa?" Phương Vũ Minh Nguyệt nheo mắt, hỏi tiếp.
"Người là nữ nhi của Đại phu nhân, là đích nữ của lão gia..." Nàng ta khó nhọc trả lời. Tiết trời se lạnh là vậy mà nàng ta lại thấy sau lưng mình mồ hôi ướt đẫm.
Phương Vũ Minh Nguyệt nhếch khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nói. "Biết thế thì tốt." Ngừng một lúc, nàng nhẹ thốt. "Đem xuống, đánh hai mươi hèo, giáng xuống làm nha đầu phụ bếp, phạt dọn nhà xí một tháng."
Lời này của Phương Vũ Minh Nguyệt nghe thì nhẹ bẫng như không nhưng lại tựa như tảng đá ngàn cân rơi thẳng xuống đầu hai nha hoàn kia. Thường ngày Tam tiểu thư cũng hay lớn tiếng với hai nàng, nhưng lại chưa từng trách phạt hai nàng nặng tay đến vậy. Chưa kể, người vừa ban lệnh xuống là Đại tiểu thư yếu đuối nhu nhược của Phương phủ đấy sao? Từ khi nào nàng đã trở nên quyền uy đến bức người như vậy?
Trong lúc bàng hoàng như vậy, hai tiểu nha đầu của Bạch Vân Viện đã bị mấy nha đinh lôi đi mà chẳng hề phản kháng một chút nào.
Khi hai nha đầu kia đã bị đưa đi khuất mắt rồi, Phương Vũ Minh Nguyệt mới từ tốn đứng dậy, giũ lại y phục cho thẳng thớm rồi lững thững rời khỏi đình nghỉ mát. Nhã Miên và Nhã Linh nhanh nhẹn bước theo sau. Ba chủ tớ người trước người sau cùng hướng về phía cầu bán nguyệt bắc ngang hồ sen.
"Hai ngươi nghĩ, vị Tam muội này của ta sau khi biết chuyện sẽ phản ứng như thế nào?" Phương Vũ Minh Nguyệt ngước đầu nhìn một chiếc lá đa vàng đang từ trên cành cao là là rơi xuống, nhàn nhạt thốt ra mấy từ này.
Nhã Miên thở ra một hơi thật dài, đáp: “Theo như tính khí của Tam tiểu thư thì, chắc hẳn sẽ gây náo động một phen. Có khi còn nháo đến chỗ lão gia cũng không chừng.”
Nhã Linh gật gù tán đồng, đoạn nói thêm vào: “Ai chứ Tam tiểu thư thì dám lắm! Bình thường nàng ta mới là người đi bắt nạt tiểu thư, tính tình hống hách ngang ngược, chẳng coi ai ra gì. Giờ nha đầu của nàng ta bị tiểu thư không chút nể nang trừng phạt như vậy, nàng ta thể nào cũng sẽ chạy đến trước mặt lão gia khóc nháo một trận, kiên quyết đòi lại ‘công đạo’ cho mà xem.” Nói xong, Nhã Linh còn hả hê cười ha ha mấy tiếng.
Phương Vũ Minh Nguyệt nghe hai nha đầu nói như vậy, mắt phượng hơi híp, khoé miệng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Đột nhiên, nàng bước nhanh tới trước, với tay chụp lấy một chiếc lá đa úa vàng đang rơi ngang đầu, giơ lên cao ngắm nghía một lúc rồi thích thú xé nhỏ chiếc lá ra, đoạn xòe tay, thả cho những mảnh vụn tự do rơi lả tả trong không khí.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
(*) Chỉ tang mạ hòe: một trong ba mươi sáu kế của Tôn Tử
+ Giải nghĩa: Chỉ cây dâu để mắng cây hòe, còn có biến thể khác là chỉ chó mắng mèo, tấn công gián tiếp kẻ địch thông qua một trung gian khác
+ Điển cố: Thời Tam Quốc trong lúc Tào Tháo đang đem quân đi đánh Viên Thuật thì lương thảo thiếu thốn, binh lính kêu than. Thấy vậy Tào Tháo mới lập kế đổ tội cho quan coi lương Vương Hậu là lừa dối trong cấp phát lương rồi chém lấy đầu Vương Hậu. Quân Tào từ đấy sợ không dám kêu ca nữa mà hết lòng đánh Viên Thuật.
+ Diễn giải:
– Kế “Chỉ tang mạ hòe” là chỉ vào gốc dâu mà mắng cây hòe. Ý nói vì không tiện mắng thẳng mặt nên mượn một sự kiện khác để tỏ thái độ.
(Nguồn tham khảo)