[Dịch]Phượng Ẩn

Chương 13 : LỰA CHỌN




Sau khi đã sơ lược qua tiểu sử và thế lực trong triều của mười vị hoàng tử và công chúa Đại Nam Quốc xong, Hồ Hiến Ca mới dừng lại, nhàn nhã đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm. Còn chủ nhân của Đông Phù Viện, Phương đại tiểu thư đương ngồi bên cạnh hắn lúc này nhìn ngoài mặt thì có vẻ như chỉ đang thong thả thưởng trà, nhưng thật ra trong đầu nàng đã bắt đầu đem những điều vừa nghe được ra xem xét tỉ mỉ một lượt.

Trong vô thức, đôi phượng mâu kiêu mỹ của nàng lại âm thầm lướt qua vị bạch y nam tử đang nhã nhặn thưởng trà ngay trước mặt mình.

Trầm mình trong luồng ánh sáng nhợt nhạt của mấy ngọn đèn dầu đặt xung quanh phòng, mỹ mạo tuyệt luân của Hồ Hiến Ca vẫn không mảy may suy giảm. Bộ áo dài đơn giản thuần một màu trắng kia lại càng tôn thêm vóc người thanh tao cân đối của hắn. Suối tóc đen chỉ được điểm xuyến bằng một cây trâm ngọc ánh lục sắc trong suốt, từng sợi tóc mượt như tơ tằm, theo từng cử động của hắn mà khẽ động, khiến dung mạo vốn đã yêu mỹ của hắn lại có thêm mấy phần ma mị.

Và mỗi khi hắn nhìn nàng, đôi mâu quang đầy mê hoặc màu bạch kim ánh tử quang nửa ẩn nửa hiện dưới hàng mi cong vút kia luôn toả ra linh quang lấp lánh. Ánh nhìn trong vắt không vẩn chút bụi ấy của hắn tựa như đang chứa đựng cả dải ngân hà trong đó vậy.

Hắn quả thật vẫn giống y như ba vạn năm về trước, tuyệt không thay đổi một chút nào.

Hồ Hiến Ca dường như không hề để ý đến ánh mắt đánh giá này của Hồng Thuyên. Sau khi đã uống cạn trà trong tách rồi, hắn liền vươn tay ra, động tác vô cùng ưu nhã cầm lấy ấm trà, rồi vô cùng ưu nhã tự châm trà cho mình.

Hồng Thuyên thu hồi ánh mắt, vừa chậm rãi xoay tách trà bằng sứ thanh hoa đã cạn trong tay vừa cảm thán nói: “Con hồ ly nhà ngươi toan tính cũng chu toàn đấy. Cố ý biến Lục hoàng tử thành một người câm, tự nhiên cũng sẽ thoát ly khỏi tầm ngắm của đế vương lẫn những kẻ đang nhòm ngó đến ngôi vị.”

Hồ Hiến Ca híp mắt, tựa tiếu phi tiếu mà đáp: “Hồng Thuyên gia quá khen. Hồ Hiến Ca đầu óc ngu muội nên chỉ có thể nghĩ ra được kế sách tầm thường như vậy mà thôi. Ít ra cũng có thể tạm thời tránh được làn tên mũi giáo.”

Vừa lúc này, Hồng Thuyên đưa tách trà của mình về phía Hồ Hiến Ca. Hắn nhìn thấy liền hiểu ý mà rót thêm trà cho nàng.

Khi trà đã châm, Hồng Thuyên mới thong thả đưa trà lên miệng, thổi nhẹ mấy cái nhưng chưa vội uống mà lên tiếng hỏi: “Vậy, trừ những kẻ vô năng không có thế lực lẫn thực lực ra thì người mà ngươi đang hướng đến là ai?”

Hồ Hiến Ca mỉm cười, đáy mắt ánh lên một tia ranh mãnh, từ tốn đặt ấm trà xuống bàn rồi mới lên tiếng hỏi ngược lại một câu: “Hồng Thuyên gia, hay là người thử đoán xem?”

Vừa nghe được một câu này, Hồng Thuyên liền không hề khách khí mà hừ mạnh một tiếng. Những tưởng nàng sẽ không thèm trả lời, ai ngờ nàng lại nhếch miệng, thủng thỉnh đáp lời: “Đại hoàng tử tính tình ôn hoà, coi trọng văn thơ, lại đã thành gia lập thất. Như cổ nhân có câu, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Hắn có đức độ, có lễ nghĩa, có gia đạo ổn định, lại có thế lực vững chắc chống lưng. Trong thế cục thiên hạ đang thái bình thịnh trị như thế này, hắn có đủ khả năng để trở thành một bậc hiền vương. Chỉ là, thế lực đằng sau lưng hắn mới là điều khiến ta cảm thấy quan ngại.” Nói đến đây, nàng chợt ngừng lại, hướng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Hồ Hiến Ca.

Thấy vậy, Hồ Hiến Ca không nhanh không chậm lên tiếng cảm thán một câu: “Hồng Thuyên gia anh minh.” Đoạn, hắn từ tốn phân tích rõ hơn thế lực chống lưng cho vị Đại hoàng tử này.

Thuở trước khi Đại Nam Đế cầm quân bình định thiên hạ, có sáu vị tướng quân thân tín đã dốc lòng phò trợ y. Một người trong số đó sớm đã tử chiến nơi sa trường, lại không có người nối dõi nên không cần nhắc đến làm gì. Người còn đương thế đầu tiên và cũng là người nắm giữ một phần năm binh quyền của Đại Nam Quốc không ai khác chính là phụ thân của Liễu hoàng hậu, Trấn Quốc Công Liễu Quân Kiên. Vị Trấn Quốc Công này không chỉ đơn thuần là người có công phò trợ đế vương bình định thiên hạ, mà còn là vị ân sư thuở xưa đã dốc lòng dạy dỗ và nâng đỡ Đại Nam Chính Phương. Cổ nhân vẫn thường dạy, ân sư như phụ mẫu. Vậy nên, đối với Đại Nam Đế, vị Trấn Quốc Công này có một địa vị khó ai bì được, lại càng khó có ai dám động vào. Bá quan văn võ trong triều cũng vì thế mà phải kính ông ta thêm năm phần.

Người thứ hai là đại huynh của Liễu hoàng hậu, Liễu Nhật, lúc trước là tướng tiên phong, nay là Tất Thắng Trấn Nam Vương trấn giữ biên giới phía Nam, cũng nắm giữ một phần năm binh quyền. Người này người xứng với danh, là một vị tướng quân vô cùng anh dũng thiện chiến, tài trí hơn người. Kẻ thù nào nghe đến danh xưng của hắn đều không khỏi run sợ một phen, còn những kẻ chết dưới đao của hắn thì lại càng không đếm xuể. Có hắn trấn giữ Nam biên, bọn man di bên kia biên giới chỉ có thể ôm hận trong lòng chứ tuyệt đối không dám bước đến gần biên giới một bước.

Hồng Thuyên vốn đang khẽ hạ mi mắt lắng nghe, thấy Hồ Hiến Ca đột nhiên ngừng lại thì liền ngước mắt lên nhìn hắn, có ý bảo hắn tiếp tục.

Thấy vậy, Hồ Hiến Ca híp mắt cười, đoạn tiếp tục nói: “Ba người còn lại, một người là Định Quốc Công Lý Hữu, một người là Trung Lễ Hầu Mục Tự Thanh, một người là Thế An Hầu Hạ Quý Chân, mỗi người đều nắm trong tay một phần tám binh quyền. Trong triều hiện có không ít quan lại đều có dây mơ rễ má với bốn dòng họ lớn này. Vậy nên có thể nói, thế lực của bốn đại gia tộc Liễu, Lý, Mục, Hạ đã như đại thụ cắm rễ rất sâu trong triều đình rồi. Kẻ nào muốn nhổ được cây đại thụ này thì hẳn nhiên không dễ chút nào.”

Hồng Thuyên vừa thích thú xem xét hoa văn trên chiếc tách sứ trên tay vừa nhẹ thốt: “Cây to thì đón gió lớn. Lịch sử nào thiếu những kẻ công cao hơn chủ, lợi dụng quyền cao chức trọng của mình mà thao túng triều cương?” Chợt, nàng lại nhìn Hồ Hiến Ca, khẽ nheo mắt nói tiếp. “Vậy nên, không thể nào là tên bù nhìn rơm nhu nhược này được.”

Hồ Hiến Ca không đáp mà chỉ híp mắt cười.

Hồng Thuyên lại nói: “Còn cái tên Nhị hoàng tử kia thì càng không cần phải nói làm gì. Một tên đầu bưu hung hãn hiếu thắng như hắn, làm sao mà biết lấy đức phục chúng, lấy nhân nghĩa làm đầu? Cho hắn lên làm hoàng đế rồi, thì nhất định sẽ ngày hôm nay xây tường thành, ngày hôm kia bắt dân sung quân, rồi ngày hôm nay đánh đông, ngày hôm kia đánh tây. Như thế, há chẳng phải sẽ loạn hết cả lên sao? Nếu như ngươi thực sự chọn phe của hắn thì ta nhất định sẽ xem như ta chưa từng quen biết ngươi!”

Hồ Hiến Ca bị một câu cuối của Hồng Thuyên làm cho bất ngờ, trong lúc vô thức đã bật cười thành tiếng. Khi đã bình tĩnh lại rồi, hắn mới chậm rãi lên tiếng đáp lời: “Hồng Thuyên gia yên tâm. Hồ Hiến Ca là do một tay người giáo dưỡng mà thành, nên tuyệt đối sẽ không cô phụ công ơn của người mà làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy đâu.”

Hồng Thuyên trừng mắt nhìn hắn một lúc, đoạn hừ mạnh một tiếng rồi quay mặt đi. “Hiểu được thì tốt.”

Hồ Hiến Ca nhìn biểu cảm này của nàng, ý cười trên môi lại càng nồng đậm.

Bàn đến đây, không cần Hồng Thuyên nói thêm thì câu trả lời cũng đã rõ như ban ngày. Kẻ được Hồ Hiến Ca chọn chỉ có thể là Tam hoàng tử, Nhất Hiền Vương Đại Nam Nhất Long mà thôi. Bệnh lạ của hắn đối với phàm nhân mà nói thì là bệnh lạ khó trị, còn đối với bậc linh thú cao cấp như Hồ Hiến Ca, hay bậc thần thú thượng cổ như Hồng Thuyên, muốn độ hoá hắn thành tiên còn được nữa chứ nói gì đến chữa bệnh? Chỉ có điều, nhân số là do Thiên ý quyết định, tuỳ tiện hoán cải mệnh số cũng đồng nghĩa với đi ngược lại với lẽ trời. Thế nên, kẻ nào dám thay đổi Thiên ý thì nhất định sẽ gặp báo ứng, dù cho kẻ đó có là người, là yêu hay là thần tiên cũng vậy.

Tuy nhiên, trên thế gian này cũng tồn tại một số ngoại lệ đặc biệt, như những thần thú thượng cổ như Hồng Thuyên chẳng hạn. Tứ đại thần thú này được sinh ra từ hỗn mang thuở khai thiên lập địa, có thể nói là thọ ngang thiên địa nhật nguyệt, lại còn có công lao bảo vệ bình yên cho tam giới trong suốt mấy trăm vạn năm qua, nên hẳn nhiên tu vi và đức độ cũng đặc biệt hơn người. Chính vì lẽ đó nên nếu như họ thực sự làm một vài chuyện trái lẽ trời thì Thiên gia cũng mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hồng Thuyên bất giác nhíu mày, khó chịu nghĩ: Không lẽ con hồ ly này thực sự tin rằng, Hồng Thuyên nàng sẽ vì một chút giao tình với hắn mà làm ra những chuyện nghịch thiên cải mệnh như thế hay sao?

Rồi khi đã ngẫm nghĩ kỹ càng thêm một chút thì Hồng Thuyên lại không khỏi thở dài. Trong mắt người khác, Hồ Hiến Ca là Hoa Tư Đế Quân, là vị Đế Quân đầu tiên của tộc Cửu Vỹ Thiên Hồ, là một linh thú mà cả dung mạo lẫn tài hoa đều được người người ngưỡng mộ. Thế nhưng, trong mắt Hồng Thuyên nàng, hắn mãi mãi vẫn chỉ là Hồ Hiến Ca, là con hồ ly yếu ớt thuở xưa nàng bảo bọc, là kẻ sớm tối bưng trà rót nước bên nàng ngón nghén hơn một vạn năm. Cổ nhân thường nói, hễ ở lâu sẽ nảy sinh tình cảm. Hồng Thuyên có thể vô tình với bất cứ ai, nhưng với hắn thì tuyệt nhiên không thể.

Nhưng mà, cái gì cũng phải có giới hạn của nó.

Đừng nhìn Hồng Thuyên thường ngày hành xử tuỳ ý, tác phong vô thường mà nhầm. Nàng thật ra là một người hành sự rất có quy tắc, lại càng không bao giờ cậy vào công trạng của mình mà làm càn. Phàm là chuyện nàng đã quyết định thì mặc kệ thiên địa nhật nguyệt xoay chuyển, nàng cũng nhất định sẽ làm theo đến cùng. Nếu như không có đức tính cao quý này, thì nàng làm sao giữ vững trật tự cho Tam giới khi xưa, làm sao có được danh tiếng Xích Vũ Đế uy chấn bốn bể tám cõi như bây giờ?

Giả như lần này nàng dùng lưỡng sinh chú lên phàm thể của Phương Vũ Minh Nguyệt, quả thật là đã nghịch lại Thiên đạo, nhưng thực chất lại không làm trái Thiên ý, càng không làm xáo trộn vòng luân hồi. Bởi vì Phương Vũ Minh Nguyệt xác thực đã chết, mệnh số đã tận, linh hồn của nàng ta cũng đã xuống cửu tuyền chờ ngày đầu thai rồi. Thứ đang tồn tại ở dương thế này chỉ là phàm thể của nàng ta mà thôi. Và ngoại trừ lưỡng sinh chú ra, nàng hoàn toàn không sử dụng pháp thuật gì khác nữa. Hai nha đầu Nhã Linh và Nhã Miên thực sự đã được nàng âm thầm đưa đến một nơi khác rồi mới để hai tuỳ tùng thân tín là Hỷ Thước và Phí Vân biến thân thay thế vào. Vậy nên, nhìn tổng thể thì mệnh số của những người xung quanh Phương Vũ Minh Nguyệt không bị ảnh hưởng gì cả.

Do đó, xét về tình, nàng rất muốn giúp Hồ Hiến Ca chữa bệnh cho Đại Nam Nhất Long, nhưng xét về lý thì nàng lại không thể vi phạm nguyên tắc sống của mình được. Làm như vậy, sau này nàng còn mặt mũi nào mà tung hoành trong bốn bể tám cõi nữa chứ?

Vì vậy, sau một hồi cẩn thận cân nhắc, Hồng Thuyên mới chậm chạp lên tiếng: “Ta không rõ tên Tam hoàng tử này là người như thế nào, nhưng vì ngươi đã cầu xin sự trợ giúp của ta, ta sẽ phá lệ giúp hắn một tay. Còn về bệnh tình của hắn…”

Nghe đến đây, Hồ Hiến Ca liền cười đến yêu mị mà ngắt lời: “Hồng Thuyên gia chớ bận tâm. Bệnh của hắn quả đúng là bệnh lạ khó trị, nhưng không phải là vô phương cứu chữa. Khi đó ta cũng đã cất công nhờ Dược Thánh hạ cố đến chữa khỏi cho hắn rồi.”

Nghe được điều này, Hồng Thuyên lúc đầu cũng thoáng ngạc nhiên, rồi lại khẽ thở phào một cái. Ổn định tâm trạng rối loạn vừa nãy xong rồi, nàng mới vờ như không có gì, khoé miệng nhẹ cười, giọng điệu có phần châm chọc mà lên tiếng: “Để mời được lão đầu Dược Thánh tính khí thất thường kia chẩn bệnh cho một phàm nhân, ngươi hẳn cũng đã tốn không ít tâm tư đấy nhỉ?”

“Thật ra thì, làm xong chuyện này rồi, lão vẫn còn nợ ta hai chuyện nữa.” Hồ Hiến Ca vừa nói vừa nở nụ cười đầy ý vị.

Hồng Thuyên không hiểu nội tình của chuyện này, nhưng cũng chẳng buồn tìm hiểu thêm nữa mà lại quay trở lại vấn đề chính lúc này.

“Bệnh sớm đã khỏi nhưng vẫn kiên trì che giấu. Một người có tài mà không kiêu, lại còn có tính kiên trì ẩn nhẫn như vậy, nhất định sẽ làm nên đại sự. Hồ Hiến Ca ngươi chọn người cũng không tồi đấy!” Hồng Thuyên hào phóng tán thưởng mấy câu, khoé mắt trong thời khắc này cũng theo đó mà toả sáng lấp lánh. Đôi môi anh đào xinh đẹp của nàng cũng rất hào phóng mà nở một nụ cười hiếm hoi, khiến không gian trong phòng ngay lập tức ngập trong sắc xuân dạt dào.

Hồ Hiến Ca nhìn một cảnh này, đáy mắt chợt loé lên linh quang bất thường, tựa như thảng thốt lại tựa như mê đắm, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại trạng thái tuỳ ý lười nhác như cũ. Hắn khẽ hạ mi mắt, đoạn chậm chạp đáp lại một câu: “Đa tạ Hồng Thuyên gia khen ngợi.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ -----

Quế mỗ: Có cảm giác tiến độ sáng tác hơi bị ì ạch quá... Vì không có nhiều thời gian nên câu văn cũng không trau chuốt lắm. Mỗ nhất định sẽ quay lại edit sớm. Mọi người thông cảm nha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.