Quả đúng như Tuẫn Đế đã suy đoán, Văn Lễ Công chúa vừa đặt chân vào hậu cung Đại Nam Quốc chưa tròn một tuần đã nhận được chiếu chỉ sắc phong làm Quý phi, lấy danh hiệu là Văn Thục Phi. Không chỉ thế, Đại Nam Đế còn đặc biệt ân chuẩn cho nàng chuyển đến Nhạc Tố Cung – cung viện rộng lớn và nguy nga chỉ thua Cửu Phụng Cung của hoàng hậu, kèm theo vô vàn trân bảo quý giá, gấm vóc lụa là, phải nói là nhiều không đếm xuể. Sự ân sủng này đã thể hiện bao nhiêu tâm tư của Đại Nam Đế, người ngoài chỉ cần nhìn sơ qua là đã có thể ước lượng được.
Chỉ tiếc một nỗi, Đại Nam Đế đã có chính thê, họ Liễu, danh phong Đồng Tâm Hoàng hậu, là một nữ nhân người đúng như danh, từ trước đến nay vẫn luôn một lòng một dạ hướng về Đại Nam Đế. Liễu thị xuất thân quan gia, từ nhỏ đã được giáo dưỡng đường hoàng nên tác phong ưu nhã, tư thái thanh lễ, tâm tư mẫn tiệp. Điểm khiến nàng ta đặc biệt hơn hàng vạn cung tần mỹ nữ khác là ở chỗ, lúc nàng được gả cho Đại Nam Đế, hắn hãy còn là một thiếu niên chưa kiến công lập nghiệp, ý chí tuy cao nhưng lại chưa có được một thân oai phong bình định thiên hạ như bây giờ. Rồi trải qua bao nhiêu thăng trầm trong suốt cuộc binh biến, giữa muôn vàn gian khó, Liễu thị vẫn luôn là hậu phương vững chắc cho phu quân, cùng đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử. Chính vì vậy nên địa vị của Đồng Tâm Hoàng hậu đối với vị đế vương trọng tình trọng nghĩa như Đại Nam Đế mà nói thì đúng là thập phần vững chắc. Nếu chỉ bằng dung mạo, tài hoa, đức hạnh hơn người của Văn Lễ Công chúa thì vẫn chưa đủ để lay chuyển vị trí đó được.
Dù vậy, một người bản tính rộng lượng hào phóng, suy nghĩ khoáng đạt, tư chất thanh cao như Văn Lễ Công chúa, nào ham chút hư vinh vô thực nơi chốn hậu cung này? Nàng tự cảm thấy hài lòng với thân phận Văn Thục Phi của mình, rồi an ổn ở trong cung, ngày qua ngày trồng hoa dệt vải, đàn hát vẽ tranh, cuộc sống phải nói là vô cùng ung dung tự tại.
Chỉ có điều, vận mệnh không phải lúc nào cũng mỉm cười với nàng. Lúc Văn Thục Phi hoài thai được năm tháng mười ngày thì không hiểu sao lại vô ý sẩy chân ngã xuống ao sen, giữ được mạng nhưng lại không giữ được bào thai mới thành hình. Một nữ nhân tâm tính nhu mì, ngày ngày chỉ mong ngóng đến lúc hài nhi chào đời để có người cùng vui vầy như nàng, mà lại phải mang nỗi đau mất con như vầy, quả thật là còn thống khổ hơn cái đau bị lóc da xẻ thịt. Cái đau này còn đeo bám nàng mãi cho đến tận hai năm sau, khi nàng mang long thai thứ hai. Lúc này, tâm tình của nàng mới dần ổn định và thư thái hơn được một chút.
Hồ Hiến Ca kể đến đây, tầm mắt chợt trở nên sâu thăm thẳm, tựa vực sâu nhìn không thấy đáy. Một lúc sau, hắn mới chớp mắt mấy cái, đoạn nhẹ thở dài, nói tiếp: “Văn Thục Phi đúng là kiếp hồng nhan bạc mệnh. Vì đã từng sẩy thai trước đây, cộng thêm tâm bệnh lâu ngày, nên hài nhi của nàng ta giữ được, nhưng lại không sống được. Lúc nó vừa chào đời thì đã tắt thở mất rồi.”
Hồng Thuyên cầm tách trà đã cạn trong tay, biểu cảm trên mặt cũng trầm xuống. Phí Vân và Hỷ Thước đứng hai bên cũng đồng loạt buông tiếng thở dài, cùng thương cảm cho nữ nhân tài sắc vẹn toàn mà lại mệnh khổ như Văn Lễ Công chúa, Văn Thục Phi.
“Vậy nên để báo ân, ngươi đã hoá thân thành hài tử của nàng ta, thế chỗ cho hài tử đã vong mạng kia?”
“Đúng là như vậy.” Hồ Hiến Ca không cười nữa mà chỉ nhẹ gật đầu xác nhận.
Hồng Thuyên nhìn người ngồi trước mặt, một lúc lâu vẫn không nói gì. Phàm nhân dương thọ chưa đến một trăm năm, tính ra thì rất dài, nhưng nếu đem ra so với thời gian của những linh thú đã sống mấy mươi vạn năm có lẻ như Hồ Hiến Ca mà nói thì, nhiều lắm cũng chỉ hơn một cái chớp mắt mà thôi. Hồ Hiến Ca chì cần chịu khó một chút, đợi đến khi dương thọ của Văn Lễ Công chúa đã tận thì cũng xem như đã báo xong cái ân này, không ai nợ ai nữa. Hẳn nhiên Hồ Hiến Ca cũng đã suy nghĩ rất chu toàn, phải nói là vẹn cả đôi đường.
Hồng Thuyên cầm tách trà lên bằng hai tay rồi đưa về phía Hồ Hiến Ca như có ý kính trà, miệng nhẹ cười mà châm chọc nói. “Vậy bây giờ ngươi lại là hoàng thân quốc thích rồi đấy nhỉ? Thế không biết, bổn quân nên xưng hô với ngươi như thế nào đây?”
Hồ Hiến Ca không hề kém cạnh, cũng mau chóng cầm tách trà lên tay mà đáp lễ. “Đã để Hồng Thuyên gia phải chê cười rồi. Danh phận của ta bây giờ là Đại Nam Hồ Cư, lục hoàng tử của Đại Nam Quốc.”
“Đường đường là một hoàng tử, lúc xuất cung lại không có thị vệ đi theo bảo vệ hay sao?” Hồng Thuyên hỏi, mắt phượng khẽ híp, giọng điệu rõ ràng là đã biết mà còn cố ý hỏi.
Dù vậy, Hồ Hiến Ca vẫn vờ như không thấy gì, nhẹ cười đáp lời: “Đại Nam Hồ Cư tuổi chưa thành niên, lại không có công trạng gì nên vẫn chưa được phong vương lập phủ. Hiện nay hắn vẫn còn ở trong Nhạc Tố Cung cùng mẫu phi, tuỳ tùng theo hầu bên người cũng chỉ có hai tên thái giám tay chân vụng về. Ra ngoài cung du ngoạn như vầy, làm sao có thể dẫn theo bọn chúng được?”
Hồng Thuyên hẳn nhiên là hiểu ý tứ của hắn là gì. Thái giám trong cung nào giống hạ nhân của gia đình bình thường, đâu phải muốn đổi người là đổi ngay được? Hoàng cung giới luật nghiêm ngặt, tuyển chọn hạ nhân cũng rất có trình tự, mà giám sát người lại càng chặt chẽ. Chỉ cần kẻ nào hơi có hành động bất thường thì rất nhanh sẽ bị đem ra xử lý ngay. Chưa kể, Hồ Hiến Ca xưa nay đều độc lai độc vãn, chưa hề thu nạp tuỳ tùng bao giờ. Bây giờ hắn lại đang mạo danh hoàng tử ở trong hậu cung của người ta, muốn đi tìm chết thì dễ, chứ nếu muốn tìm được một người hắn có thể tín nhiệm mà tiết lộ thân phận thì quả thật là còn khó hơn lên trời.
Nghĩ đến đây, Hồng Thuyên khịt mũi rồi hỏi: “Thế ngươi dự tính sẽ giấu đi thân phận thật của mình, rồi im lặng sống cho hết kiếp này như vậy thật sao? Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ chán mà chết.” Ngừng một lúc, hắn lại nói. “Nếu ngươi không ngại thì hãy giữ Phí Vân bên người mà sai bảo. Phí Vân tâm tư trầm ổn, suy nghĩ thấu đáo, hành sự lại cẩn trọng. Dù là nơi cung cấm nhiều quy tắc thì hắn cũng sẽ không để xảy ra sơ sót gì đâu. Có một tuỳ tùng bên cạnh, ngươi hành sự cũng sẽ thuận tiện hơn.”
Hồng Thuyên còn định nói, “Nếu như lúc nãy ta không xuất hiện, ngươi hẳn sẽ để mặc cho bọn chúng đánh một trận cho qua chuyện là xong chứ gì”, nhưng nghĩ sao lại thôi. Thay vào đó, hắn chỉ nói: “Cũng tránh để sự việc như ban nãy lại xảy ra.”
Cách Hồng Thuyên nói nghe có vẻ nhẹ bẫng như thật sự chẳng có gì quan trọng, nhưng người nào quen biết hắn tất cũng hiểu rõ, Hồng Thuyên là người như thế nào. Bản tính của Hồng Thuyên về cơ bản cũng giống với Hồ Hiến Ca, thường chỉ hành sự đơn độc, không thích có kẻ nào làm vướng tay vướng chân. Nếu người nào được hắn cho phép ở bên cạnh, hẳn nhiên là người hắn hết mực coi trọng và tín nhiệm. Theo như cách nói của Hồng Thuyên thì, người nào được phép song hành cùng hắn thì cũng xem như đã thuộc quyền sở hữu của hắn. Trước nay chưa có ai dám tự tiện động vào vật sở hữu của hắn mà còn mạng để dùng.
Nghe được mấy lời này, ánh mắt Hồ Hiến Ca càng trở nên ôn nhu như nước, đáy mắt ánh lên linh quang lấp lánh tựa tinh tú, đuôi mắt cong cong, biểu hiện này rõ ràng là đã hiểu được dụng tâm của Hồng Thuyên. Còn hai người Phí Vân và Hỷ Thước thì lại bị câu nói tuỳ ý này làm kinh ngạc đến độ quên cả hô hấp.
Người chỉ mới theo dưới trướng Hồng Thuyên chưa đến một ngàn năm như Hỷ Thước, chưa hiểu thấu tâm tư của chủ nhân mà bất ngờ thì đã đành, nhưng ngay cả người đã theo hầu Hồng Thuyên ngón nghén một vạn năm như Phí Vân cũng không thể giấu nổi sự kinh ngạc. Cả hai cùng hoang mang tự hỏi, người vừa nói sẽ cho Hồ Đế mượn người chính là vị chủ nhân luôn tâm cao khí ngạo, hành xử bất thường, bản tính chiếm hữu vô cùng cao của bọn hắn đấy sao?
Lúc mới đầu, khi thấy Hồ Hiến Ca nói năng có vẻ tuỳ ý không mấy kiêng dè, từ biểu cảm cho đến ánh mắt đều toát lên vẻ thân thiết, bọn hắn liền hiểu, vị Hồ Đế này hẳn là đã có giao tình lâu năm với chủ nhân. Thế nhưng, đến ba vị thần thú thời viễn cổ, những người đã từng sát cánh diệt yêu trừ ma, tung hoành tam giới cùng Hồng Thuyên từ thuở khai thiên lập địa còn chưa nhận được nửa phần ưu ái như vậy nữa kìa!
Trong lúc hai người Phí Vân và Hỷ Thước còn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ mông lung như thế thì lại nghe Hồ Hiến Ca nhẹ lên tiếng đáp lời: “Đa tạ sự quan tâm của Hồng Thuyên gia. Chỉ có điều, tình thế hiện tại của ta vẫn chưa thể tuỳ tiện dùng người được.”
Hồng Thuyên khẽ nhíu mày, thở hắt ra một cái rồi mới nói: “Nếu thực sự không tiện thì cũng đành vậy. Nhưng ta đã nói rồi thì nhất định sẽ không rút lời.” Đoạn, hắn vươn tay phải ra, tức thì một chiếc lông vũ thẫm huyết sắc hiện lên. “Đây là lông vũ của ta. Khi nào ngươi cần, hãy dùng hồ hoả (1) đốt nó, ta lập tức sẽ phái người đến trợ giúp cho ngươi.”
(1) hồ hoả: lửa hồ ly
Hồ Hiến Ca vươn tay ra nhận lấy, biểu cảm vô cùng thoả mãn mà ngắm nghía nó một lúc lâu rồi mới cẩn thận cất nó vào tay áo. Đoạn, hắn hướng Hồng Thuyên chắp tay nói: “Đa tạ Hồng Thuyên gia. Nếu có lúc nào người cần đến ta, ta cũng nhất định sẽ dùng chút sức mọn này mà hết mình phụng sự cho người.”
Hồng Thuyên không nói gì, chỉ vừa ậm ừ mấy tiếng vừa phất phất tay, xem như đã nhận lễ rồi thôi.
Thấy Hồng Thuyên đã thông qua vấn đề của mình rồi, Hồ Hiến Ca liền mỉm cười, khéo léo nghĩ cách xoay chuyển chủ đề. Hắn vẫn quyết ý muốn biết chuyện của Hồng Thuyên, nhưng vì biết tính khí người kia nên nào dám hỏi thẳng, chỉ có thể cố ý vẽ một vòng thật lớn mà thôi.
“Hồ Hiến Ca có một khúc mắc nghĩ mãi vẫn không thông. Không biết Hồng Thuyên gia có thể nể tình Hồ Hiến Ca đã thành thật kể hết mọi chuyện cho người mà giải đáp cho ta có được không?”
Hồng Thuyên nhìn hắn, tựa như muốn nhìn thấu tâm tư của hắn nhưng không được, một hồi lâu sau mới đáp: “Được.”
Hồ Hiến Ca được cho phép liền nhẹ mỉm cười, không siểm nịnh cũng không cao ngạo mà hỏi: “Nếu như con mắt thô thiển của Hồ Hiến Ca không nhìn nhầm, thì phàm thể người đang dùng mang mệnh phượng hoàng. Một phàm thể mệnh số cao quý là thế, hà cớ sao chủ nhân của nó lại yểu mệnh như vậy?”
Hồng Thuyên ngưng mắt nhìn Hồ Hiến Ca, biểu cảm thâm trầm, đoạn hướng mắt ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp lời: “Chuyện này ta cũng không rõ, chỉ có thể nói là do Thiên ý mà thôi.” Ngừng một lúc, hắn lại nói, câu từ nghe chừng chẳng mấy liên quan. “Phúc đức không biết tự tạo, thì tất chẳng có mà hưởng.”
Hồ Hiến Ca trầm ngâm nhìn Hồng Thuyên, rất lâu sau mới lại hỏi: “Vậy, giả dụ như vào một ngày trời quang mây tạnh nào đó, Hồ Hiến Ca muốn đến hầu chuyện cùng người, thì phải đến đâu, tìm ai?”
Hồng Thuyên quay lại nhìn người vừa nói, thầm nghĩ: Chà, con hồ ly này cuối cùng cũng hỏi đến chuyện này rồi. Đoạn, hắn hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt thốt ra mấy từ: “Đến huyện Thẩm Kỳ, đại lộ Hỷ Thiên, Phương gia phủ đệ tìm đại tiểu thư Phương gia, Phương Vũ Minh Nguyệt.