Những đêm không trăng đầu tháng luôn là thời gian thịnh thế của yêu ma quỷ quái. Mỗi đêm khi nhật nguyệt đổi ngôi, dương quang tạm thời không chiếu rọi đến nhân gian nên âm khí cũng thuận thế tăng lên. Tuy nhiên, vì nhân gian vẫn còn có nguyệt quang soi sáng nên đêm tối cũng không đến nỗi âm hàn.
Cũng chính vì lẽ đó nên vào những đêm tịch mịch không trăng, âm khí có thể đạt đến cực thịnh. Đây là điều kiện rất thuận lợi cho yêu ma thi triển pháp lực, vượt ra khỏi ma giới mà vươn đến nhân gian làm loạn. Bởi nguyên cớ này mà cứ đến những đêm đầu tháng tiết trời u tối, phàm nhân đều sẽ đóng kín cửa nẻo, treo bùa trừ tà lên khắp các hướng rồi an ổn ở trong nhà, tuyệt không đặt chân ra đường để tránh rước hoạ sát thân.
Luật bất thành văn này được tất thảy phàm nhân nhất mực tuân thủ. Ngay cả người dân ở chốn kinh đô phồn hoa thịnh vượng bậc nhất của Tuẫn Quốc - một trong tam đại cường quốc thời bấy giờ - cũng không ngoại lệ. Khi hoàng hôn vừa buông, các quán xá đều nhanh chóng tiễn khách rồi thu dọn đóng cửa, người thường dân thì vội vã quay trở về nhà. Chỉ chưa đầy hai khắc, đường phố đã chìm vào sự tĩnh lặng đến cô tịch.
Từ trong một con hẻm nhỏ mờ tối, một tiểu cô nương vóc người nhỏ nhắn vận một thân lục y thanh thuần, trên tay ôm một cây đàn tì bà nhẹ bước ra đường cái. Đôi lục lạc nàng đeo bên hông theo từng bước chân linh động của nàng mà phát ra âm thanh đinh đinh đang đang nghe thực vui tai. Trong không khí ảm đạm tịch liêu của một đêm không trăng như vầy, tiểu cô nương trông vẫn tự nhiên thoải mái, bước chân khoan thai như chỉ đang đi dạo phố ngắm cảnh thôi vậy. Trông biểu cảm của nàng bình thản như thế kia, rõ ràng là không hề hay biết bản thân đang bị mấy bóng hình trên cao sát sao theo dõi.
Ở trên nóc nhà lợp ngói, mấy cái bóng đen mờ mờ rõ ràng không phải của nhân loại dần lộ diện, rồi thêm mười mấy hình bóng tương tự cùng hiện lên. Những nóc nhà bên cạnh cũng xuất hiện những hình dạng tương tự như thế. Bọn chúng bắt đầu đông dần lên, chẳng mấy chốc đã phủ bóng đặc kín trên mười mấy nóc nhà của con phố nhỏ. Tuy bọn chúng rất đông nhưng lại tuyệt nhiên không phát ra một tiếng động nào. Mấy nghìn cặp mắt nhỏ xíu vàng rực sáng quắc trong đêm tối, âm thầm dõi theo tiểu cô nương kia. Sát ý trong mắt bọn chúng hiển hiện rõ ràng như ban ngày, tựa như bầy lang sói đang kiên nhẫn rình mồi.
Đột nhiên, như có một khẩu lệnh vô thanh vô thức nào đó vang lên, tất thảy bọn chúng cùng đồng loạt lao xuống khỏi nóc nhà, tạo thành một mảng đen u ám bao lấy một khoảng không rộng hơn hai trượng. Dưới ánh sáng vàng vọt yếu ớt của những ngọn đèn dầu treo dưới mái hiên của những ngôi nhà nằm hai bên đường, chúng lộ ra một thân lông vũ đen tuyền cùng hai đôi cánh sải dài đến hơn hai thước. Mấy cái mỏ nhuốm huyết sắc há to trông phi thường dữ tợn, hướng con mồi vô tri vô giác mà hùng hổ tấn công.
Tiểu cô nương lúc bấy giờ mới thoáng nghe thấy có tiếng động nên giật mình ngẩng đầu lên xem. Ngay khi đã nhận thức được sự tình trước mắt rồi thì nàng lại bị nỗi sợ hãi ập đến như con sóng lớn xâm chiếm toàn bộ lý trí, khiến sức lực toàn thân nàng vào thời khắc then chốt này lại như bị rút cạn, hai chân vô lực ngã ngồi ra đất. Trong vô thức, nàng thảng thốt hét lớn lên một tiếng, âm thanh cao vút như xé toạc không gian tĩnh lặng.
Vừa đúng vào thời khắc này, một bóng dáng bạch sắc thoắt hiện trong tầm tấn công, theo sau là một đạo bạch quang thuần khiết lan toả, tạo thành một quả cầu sáng hất văng bọn quái điểu kia ra xa hơn một trượng. Vì bị đánh bất ngờ, lại bị ánh sáng tinh khiết kia làm loá mắt nên bọn quái điểu hàng ngũ phân tán, phải mất một lúc lâu sau mới khôi phục lại được tầm nhìn.
Khi tất thảy bọn chúng đều đã định thần lại thì liền nhìn thấy một nhân ảnh tinh tuý thanh tao tựa bạch mai đang đứng chắn trước mặt tiểu cô nương kia. Người một thân bạch y tung bay trong gió, dung mạo thập phần yêu mị, nhưng phong thái lại ung dung tuỳ ý tựa thiên tiên không vướng chút bụi trần. Cổ áo người hơi hé mở, ẩn hiện da thịt trắng như bạch ngọc, vừa có chút phóng khoáng lại vừa kiều diễm, tựa mỹ tửu lại tựa hoa anh túc, khiến người ta vừa nhìn đã say.
"Cứ tưởng là ai to gan lớn mật dám chen vào cuộc đi săn của bọn ta, hoá ra lại là Hoa Tư Đế Quân, Hồ Hiến Ca." Từ trên nóc toà lầu cao nhất con phố, một nhân dạng vốn luôn giữ im lặng chợt lên tiếng. Từ âm giọng thanh nhẹ kia mà đoán thì người này hẳn là một nữ nhân.
Đáp lại người này, Hồ Hiến Ca chỉ ngước đầu lên nhìn, khoé miệng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Đoạn, hắn vươn tay phải ra, ngay tức thì một cây thiết phiến (1) từ trong không khí xuất hiện. Đôi bàn tay như phấn điêu ngọc mài ấy từ tốn cầm lấy thiết phiến, xoạch một cái mở nó ra rồi lại nhàn nhã phe phẩy trước ngực. Trông bộ dạng thong thả vô ưu của hắn chẳng giống như đang phải đối đầu với một đàn quái điểu hơn ngàn con một chút nào.
(1) thiết phiến: quạt giấy
Nữ nhân đứng trên cao thấy hắn khinh thường không thèm đáp lời mình như vậy, hai mắt liền loé âm quang. Đoạn, nàng ta rít nhẹ một tiếng, tức thì đoàn quân quái điểu lại xốc lại hàng ngũ, toàn lực tấn công. Chỉ khác là lần này, mục tiêu của bọn chúng đã chuyển sang nam tử thanh nhã bất phàm kia.
Trước khí thế như cuồng phong vũ bão của quân địch, Hồ Hiến Ca mắt còn chẳng buồn nhấc, chỉ thấy cả người hắn linh động xoay chuyển, thuận thế phản công. Đừng nhìn động tác của hắn ưu nhã tựa như đang múa mà nhầm. Mỗi lần thiết phiến vung lên hạ xuống là một hàng quái điểu biến mất vào thinh không. Yêu ma vốn dĩ là do âm khí và oán khí của thế gian tích tụ mà thành, bản chất không có thực thể nên khi chết đi cũng chẳng để lại gì ngoài một làn khói bụi hư vô. Vì vậy, từng đợt quái điểu xông đến rồi lại bị đánh tan tác trông tựa như hắc vân vần vũ bao lấy bạch y công tử, càng tôn lên vẻ yêu mỹ của hắn, lại như nhuộm vào sự tinh khiết ấy một chút huyết lệ vô tình.
Trong lúc giao tranh quyết liệt như vậy, nữ nhân đứng trên lầu cao lại bật cười mấy tiếng, thanh âm băng lãnh mà nói: "Hồ Hiến Ca ơi Hồ Hiến Ca, ngươi chọn ngày nào không chọn, lại chọn một đêm âm thịnh dương suy như thế này mà giao chiến với ta. Ô Thiết Điểu chẳng qua chỉ là hợp thể của oán khí, muốn bao nhiêu Huyền Cơ ta đều có thể triệu hồi bấy nhiêu. Để ta xem ngươi cầm cự được bao lâu!"
Đối với những linh thú hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt làm năng lượng như tộc Cửu Vỹ Thiên Hồ, trong điều kiện âm khí cực thịnh như vầy, dù cho tu vi có cao thâm đến mức nào thì linh lực ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, vừa bị âm khí làm hao mòn sinh khí lại vừa khó phát huy toàn lực. Nếu trong thời gian này mà còn phải thi triển những trận pháp phức tạp đòi hỏi sự tập trung cao độ thì rất dễ tẩu hoả nhập ma. Nếu như ai may mắn không bị mất mạng thì cũng rất có khả năng lạc vào ma đạo, vạn kiếp bất phục. Do đó, tình thế hiện nay có thể nói là vô cùng bất lợi với Hồ Hiến Ca.
Một khắc, hai khắc rồi ba khắc trôi qua, đêm càng về khuya, âm khí lại càng dâng cao. Ô Thiết Điểu như được tiếp thêm sức mạnh nên không ngừng sinh sôi. Hồ Hiến Ca hẳn nhiên nhận thức được sức lực của mình đang dần yếu đi, nhưng vẻ mặt của hắn lại vẫn bình thản như chẳng hề hấn gì. Dù vậy, Huyền Cơ đứng trên cao quan sát nãy giờ nên cũng dễ dàng nhận ra được, mỗi chiêu Hồ Hiến Ca xuất ra đều không dùng quá nửa phần công lực. Nhìn lên sắc trời đêm đang trôi nhanh, nàng ta liền ngộ ra ý định đánh cầm hơi để câu giờ của Hồ Hiến Ca. Rồi Huyền Cơ lại đưa mắt nhìn sang tiểu cô nương đang nép người sau lưng Hồ Hiến Ca kia, tức thì hai mắt loé lên tia thâm hiểm. Ngay lập tức, Huyền Cơ xoay người hoá thành một làn khói đen, lẳng lặng bay vòng ra sau lưng Hồ Hiến Ca.
Khi chỉ còn cách hai người kia chưa đến một thước, nàng ta liền vung tay xuất chiêu, nhắm thẳng vào tiểu cô nương nhỏ bé mà đánh. “Tiểu a đầu, nạp mạng đi!” Nàng ta cố ý hét to, độc trảo loé lên huyết sắc.
Vừa nghe tiếng Huyền Cơ vang lên, Hồ Hiến Ca ngay tức khắc xoay người lại, dùng một tay đẩy tiểu cô nương ra khỏi tầm tấn công, tay còn lại vung lên đỡ lấy độc trảo. Chỉ có điều, Huyền Cơ ra tay quá nhanh lại quá mức hiểm độc, Hồ Hiến Ca nào kịp thời gian phát ra đủ nội lực để vừa phòng ngự vừa phản đòn? Hắn dù gì cũng đã chiến đấu suốt gần nửa canh giờ trong điều kiện bất lợi như vầy nên hẳn nhiên cũng đã thấm mệt, sức lực gần suy kiệt, phản ứng cũng không còn nhanh nhẹn như bình thường. Một trảo kia của Huyền Cơ đã dùng hết mười phần nội lực, Hồ Hiến Ca chỉ đủ sức đánh phản lại được hai phần, còn tám phần còn lại đều bị ứng lên người, khiến hắn bị đẩy lùi ra sau những hai bộ.
Về phần Huyền Cơ, vì đã dùng toàn lực tấn công mà không hề phòng bị gì nhiều nên khi bị một phần công lực của Hồ Hiến Ca cộng thêm hai phần công lực của mình phản phệ lại, nàng ta cũng bị tổn thương không nhẹ. Hồ Hiến Ca bị đánh lùi lại hai bộ thì nàng ta bị hất văng đi những một trượng, miệng cũng phun ra một búng máu đen. Biết sức mình không thể đấu tiếp được mà đêm cũng chẳng còn dài, nàng ta liền vung tay gọi Ô Thiết Điểu đến, rồi tất cả cùng cuộn lại thành một luồng hắc phong theo hướng Tây mà bay đi mất.
Trong gian phòng trà tư nhân bày trí trang nhã, thoang thoảng hương trà nhẹ đưa, Hồng Thuyên vốn chỉ ngồi lẳng lặng uống trà nghe kể chuyện từ nãy đến giờ bỗng dưng bật lên tiếng: “Lá gan của tên nữ yêu kia cũng không nhỏ nhỉ? Dám trực diện đối đầu với ngươi thì nội công hẳn cũng không tệ đi. Chỉ là, vì sao trước giờ ta chưa từng nghe đến tên ả ta?”
“Nàng ta cũng chỉ là một con tiểu yêu vô danh tiểu tốt, đến ta còn chưa nghe đến danh thì Hồng Thuyên gia người không biết cũng phải.” Hồ Hiến Ca bình thản đáp lời.
Hồng Thuyên nhướn mày, khoé miệng hơi nhếch. “Chỉ là hạng vô danh tiểu tốt thôi sao? Ấy vậy mà hạng vô danh tiểu tốt đó lại có thể đánh cho Hồ Hiến Ca ngươi xất bất xang bang, thê thảm đến độ phải mắc nợ một phàm nhân cơ đấy!”
Trước mấy lời đậm mùi mỉa mai đến như vậy, Hồ Hiến Ca chỉ nhẹ cười, hai mắt hơi híp kia lại toả ra linh quang lấp lánh. “Thật sự thì, một trảo của Huyền Cơ cộng thêm âm khí cực thịnh đêm đó cũng đã khiến ta bị thương không nhẹ, nhưng lại chưa đến nỗi phải khiến bản thân thất thế đến như vậy.” Ngừng một lúc, nhấp một ngụm trà rồi, hắn mới lại nhàn nhạt nói tiếp. “Sở dĩ có chuyện mất mặt như vầy, tất cũng là vì ta đã dùng mấy thành công lực còn sót lại tạo thành tiên chướng hộ thân cho tiểu cô nương kia, giúp nàng an ổn về đến nhà. Dù gì ta cũng đã ra tay cứu người rồi, thì cũng nên tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên mới phải.”
Hồng Thuyên nghe được điều này, mày ngài bất chợt nhíu lại. Dáng ngồi của hắn trông thì vẫn ung dung bình thản như cũ nhưng giọng nói đã lộ rõ sự bất mãn. “Giúp người là điều nên làm, nhưng ngươi ít nhất cũng phải nghĩ cho bản thân mình một chút chứ? Dùng hết pháp lực rồi, ngươi chẳng phải sẽ hiện về nguyên dạng sao? Vừa không có pháp lực hộ thể, vừa hiện nguyên hình như thế, chưa nói đến yêu ma pháp lực cao cường, một con người cũng có thể làm thương tổn đến ngươi nữa đấy!”
Hồ Hiến Ca vẫn im lặng, mặc cho Hồng Thuyên mắng mình một tràng nhưng đáy mắt vẫn ẩn hiện ý cười. Khi thấy người đã nói xong, hắn mới từ tốn lên tiếng nhận sai. “Hồng Thuyên gia bớt giận. Lần sau ta sẽ không như vậy nữa.”
Hồng Thuyên trừng mắt nhìn hắn, cả giận nói: “Còn có lần sau?”
Hồ Hiến Ca híp mắt, giơ hai tay ra trước mặt, hoà hoãn cười mà đáp: “Không không, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Hồng Thuyên khịt mũi một cái rồi không nói nữa, chỉ cúi đầu uống trà.
Hồ Hiến Ca thấy hắn đã nguôi giận thì rất biết điều, tiếp tục kể. “Sau đó, ta liền mau chóng đi tìm một nơi dương khí cực thịnh để dưỡng thương, đi thế nào lại đi lọt vào hoàng cung Tuẫn Quốc. Trong lúc bất cẩn, ta đã để mấy tên thị vệ nhìn thấy, bị bọn chúng cầm đao truy sát, truy đến trước tẩm cung của trưởng công chúa Tuẫn Quốc, Văn Lễ Công chúa.”
Văn Lễ Công chúa khuê danh là Lương Y Thuần, là nữ nhi do hoàng hậu thân sinh, địa vị cao quý, dung mạo tú lệ, thiên tư lại hơn người, là ái nữ được hoàng đế Tuẫn Quốc nhất mực yêu thương trân quý. Đêm hôm ấy, trong lúc nàng đang cố gắng thêu cho xong bức long phụng hoà minh để mừng ngày đại thọ sắp đến của hoàng đế thì chợt nghe loáng thoáng có tiếng huyên náo bên ngoài phòng truyền đến. Vì có chút hiếu kỳ nên nàng đã quyết định dẫn theo mấy thị nữ ra ngoài nhìn xem, vừa vặn trông thấy kẻ bị đuổi giết kia chỉ là một con hồ ly trắng thuần xinh đẹp. Nó lao đến dưới chân nàng, giương đôi mắt lấp lánh tựa hồ thu nhìn nàng như muốn cầu cứu, khiến Văn Lễ Công chúa tâm tính thiện lương động lòng trắc ẩn, quyết định giữ nó lại bên mình.
Hoàng cung là nơi long phượng tại nhân gian (3) cùng cư ngụ, lại được xây dựng trên địa thế long mạch của một đất nước nên hẳn nhiên cũng là nơi tích tụ linh khí trời đất, dương khí cực thịnh, rất phù hợp cho linh thú như Hồ Hiến Ca ẩn náu để dưỡng thương. Vậy nên có thể nói, Hồ Hiến Ca trong lúc bị thương lại mất hết pháp lực, thần trí mơ hồ mà lại tìm được một chỗ ở danh chính ngôn thuận trong nội cung hoàng thành như vậy, quả thật là may mắn không gì bằng.
(3) Long phụng tại nhân gian: ý chỉ vua và hoàng hậu của một nước
Thế nhưng, khoảng độ dăm ba tháng sau, khi thương thế của Hồ Hiến Ca chỉ mới vừa khởi sắc, hoàng đế Tuẫn Quốc lại đột nhiên tuyên hạ thánh chỉ, đem Văn Lễ Công chúa gả cho đế vương của nước láng giềng - Đại Nam Quốc.
Vị Đại Nam Đế này tên huý là Đại Nam Chính Phương, vốn là một võ tướng trẻ tuổi có tiếng văn thao võ lược của tiền triều. Khi tiên đế đột ngột băng hà, vị hoàng tử duy nhất của người lúc này chỉ mới có bốn tuổi, cả thực lực và và thế lực hãy còn non yếu. Trong tình thế đó, đám vương tôn quý tộc cùng quan lại trong triều lại chia bè kết phái, mưu sát hoàng tử, tàn hại trung lương, dấy binh tạo phản hòng tranh giành ngôi báu, gây nên một trận binh biến kéo dài suốt năm năm trời khiến sinh linh đồ thán, máu nhuộm thành sông. Trước tình cảnh này, Đại Nam Chính Phương đã cùng các vị tướng quân thân tín đứng lên dẹp loạn, nội trong một năm đã ổn định được tình hình nội chiến triền miên.
Tuy đất nước cuối cùng đã ổn định trở lại, nhưng lại không còn người nào có đủ quyền lực và địa vị chân chính để kế thừa ngôi báu. Thế nên, trước những lời thúc giục của các vị tướng sĩ và thần dân cả nước, Đại Nam Chính Phương đã quyết định tự mình xưng đế, tự đặt niên hiệu, đổi tên quốc gia, xem như giúp đất nước vốn chìm trong tang tóc đau thương lật sang một trang sử mới tươi sáng, tốt đẹp hơn. Rồi chỉ chưa đầy mười năm sau, Đại Nam Quốc đã bước chân vào hàng ngũ cường quốc phồn thịnh của thiên hạ lúc bấy giờ. Không chỉ thế, Đại Nam Quốc còn xếp hàng thứ ba trong tam đại cường quốc đương thời, chỉ sau Tuẫn Quốc – cường quốc mạnh nhất về kinh tế, và Thiên Phù Quốc – cường quốc đứng đầu về quân sự.
Dựa những chiến công hiển hách nhường đó, quyết định gả ái nữ cho Đại Nam Đế của hoàng đế Tuẫn Quốc hiển nhiên là một quyết định vô cùng sáng suốt. Về mặt chính trị, liên hôn là một phương thức vừa đơn giản lại vừa hiệu quả để liên kết hai quốc gia về nhiều mặt. Còn về tình nghĩa phụ tử, hoàng đế Tuẫn Quốc hẳn nhiên cũng sẽ không để ái nữ của mình phải chịu uỷ khuất một chút nào. Văn Lễ Công chúa mang thân phận hoàng thân cao quý của mình gả cho đế vương nước láng giềng, dù có trở thành hoàng hậu hay không thì cũng không có ai có thể khi dễ nàng được. Chưa kể, với thiên tư hơn người của nàng, hoàng đế Tuẫn Quốc tin tưởng nàng nhất định sẽ giành được sự sủng ái và coi trọng của Đại Nam Đế. Một vị vua đứng đầu một quốc gia hùng mạnh mà có thể nghĩ cho nữ nhi của mình đến như vậy thì cũng là đáng quý lắm rồi.
Vậy nên, Văn Lễ Công chúa, người trước giờ luôn rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn chuẩn bị của hồi môn rồi lên đường, cũng thuận tiện dẫn theo tiểu Hồ ly do nàng cứu được theo nàng gả sang đó.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Quế mỗ: YAY! Chương 10 đã ra lò rồi đây!!! Có hơi trễ một chút, nhưng vẫn mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện nhé! Thích thì nhớ THANK cho mỗ nhé!