Ở sân trước biệt viện nhỏ nằm khuất tận phía đông phủ đệ của nhà Thái thú họ Phương có trồng một cây ngô đồng. Cây ngô đồng này đặc biệt ở chỗ, nó đã chứng kiến hơn trăm lần bốn mùa thay đổi rồi. Vậy mà tán cây của nó vẫn xum xuê xanh mướt, che hết một khoảng sân rộng hơn ba lý, thân gỗ sù sì cao phải đến bốn trượng, còn bề rộng thì năm người trưởng thành ôm không xuể. Dân gian vẫn thường truyền tụng rằng, cây ngô đồng càng lâu năm, tán lá càng rộng càng xanh tốt, thì chính là chốn dừng chân yêu thích của Phượng Hoàng – một trong tứ đại thần thú thời thượng cổ.
Từ sau nguyệt môn, một nữ hài tầm sáu, bảy tuổi bất chợt xuất hiện. Nàng vận áo váy lụa màu hoa tử lan, búi tóc gài kim ngân, cổ đeo khóa trường thọ đúc bằng vàng ròng, chân đi giày thêu đính hồng ngọc lấp lánh, trông ra dáng là tiểu hài tử nhà phú quý.
Sân trong lúc này không có một bóng người nào khác ngoài nữ hài kia. Nàng vừa xuất hiện đã chạy đến dưới gốc cây ngô đồng ngồi gục mặt vào hai đầu gối. Một không gian rộng lớn ngoại trừ tiếng cây cối bị gió thổi kêu xào xạc thì chỉ còn tiếng khóc thút thít của trẻ thơ.
“Lại bị bắt nạt nữa à?” Một giọng nói du dương trầm bổng tựa tiếng đàn tì bà từ trên tán cây ngô đồng vọng xuống.
Nữ hài nghe hỏi liền ngẩng gương mặt đầy nước mắt nhìn lên, thì thấy một đại mỹ nhân một thân váy áo cùng trường bào nhuộm sắc đỏ thẫm đang ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây to. Dù cho tiểu hài tử đã nhìn người này mấy lần rồi, nhưng lần nào nhìn thấy, nàng cũng không khỏi ngẩn ngơ mất một lúc.
Khi đầu óc đã tỉnh táo lại được thì tiểu hài tử lại không biết phải trả lời người làm sao, nhưng cũng chẳng thể nói dối người được. Nàng chỉ còn biết thật nhỏ giọng đáp “Vâng” một tiếng, đoạn cúi mặt xuống, vì hổ thẹn trong lòng nên chẳng dám nhìn người nữa.
Hồng y nhân dựa người ra thân cây, nhẹ thốt: “Phàm nhân các ngươi đúng thật là kỳ quái. Cái gì mà huynh đệ như thủ túc? Cái gì mà máu mủ tình thâm? Ta lại thấy, làm một kẻ không thân không thích như ta mới là tốt nhất.”
Tiểu hài tử hẳn là đã nghe thấy mấy lời này của hồng y nhân. Vì vậy, nàng dùng ống tay áo lau nước mắt đi rồi mới ngẩng mặt lên, nói: “Nhị đệ với tam muội cũng không phải là có ác ý, chỉ tại bọn họ ghen tị với muội thôi mà.”
Hồng y nhân lại cúi đầu nhìn xuống nàng, khóe miệng hơi nhếch, tựa tiếu phi tiếu hỏi lại: “Ai nói với ngươi những điều này? Là bọn chúng tự nói sao?”
Nữ hài ngẩn người ra thêm một lúc rồi chợt cúi đầu, hai tay vô thức vân vê vạt áo. “Là mẫu thân nói với muội…” Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, tựa như chỉ đang tự nói với bản thân mình vậy. “Mẫu thân còn nói, đã là đại tỷ thì không được tranh giành hơn thua với đệ muội, càng không được vì chút chuyện mà khóc nháo ầm ĩ với phụ thân. Phụ thân mỗi ngày phải xử lý rất nhiều công vụ ở nha môn. Muội là nữ nhi của người, nếu muốn hiếu thuận với người thì phải hiểu chuyện, phải nhường nhịn đệ muội, như thế mới ra dáng là đích nữ của Phương gia.”
“Phàm nhân các ngươi không chỉ kỳ quái mà còn thích phức tạp hóa mọi thứ nữa.” Hồng y nhân lại dựa người ra thân cây, nhàn nhạt đáp lời.
Tiểu hài tử nghe người nói như vậy, biết mình nói thêm điều gì nữa cũng chỉ gây phiền nhiễu cho người nên chỉ đành im lặng ngồi đếm lá cây rơi trên mặt đất. Trong đầu nàng bất chợt lại hồi tưởng về lần đầu gặp gỡ vị tiên giả hành tung bất minh này.
Chuyện đại tiểu thư nhà họ Phương, Phương Vũ Minh Nguyệt bị hai đệ muội cùng cha khác mẹ của mình trêu chọc và xa lánh là chuyện trên dưới Phương phủ đều biết. Nếu một ngày hai tiểu oa nhi ngang ngược kia không bày trò phá bĩnh đại tỷ, thì sẽ xem nàng giống như không khí, trực tiếp làm lơ mọi nỗ lực để được chơi cùng chúng của nàng. Mà, mấy trò quấy phá của hai vị đệ muội này quả thực là vô cùng đa dạng và phong phú. Nào là đốt sách bài học, giật búi tóc, ném giày xuống nước, cướp quà bánh, hay thậm chí là xô ngã. Dù mấy trò này chẳng gây thiệt hại gì lớn lao nhưng vẫn khiến Phương Vũ Minh Nguyệt khó chịu vô cùng.
Thế nhưng, dưới cái nhìn của gia trưởng trong nhà, mấy hành động này chỉ đơn giản là các tiểu oa nhi tính tình năng động đang đùa giỡn trêu chọc nhau mà thôi. Lúc mới đầu, Phương Thái thú còn mắng mỏ bọn chúng qua loa vài câu, về sau đã chẳng buồn để vào mắt nữa. Thế nên, nàng dù có giận, có đau, có phiền, thì cũng chỉ đành cắn răng, ngậm bồ hồn làm ngọt mà thôi.
Có điều, Phương Vũ Minh Nguyệt vẫn chỉ là một tiểu hài tử. Trước sự bắt nạt không có điểm dừng như vậy, nàng không thể nói ra được thì chỉ có thể khóc cho qua. Ấy vậy mà nàng lại chẳng thể khóc trước mặt người khác được. Vậy nên, mỗi lần muốn khóc một trận cho thỏa, nàng sẽ tìm đến gốc cây ngô đồng này. Nơi đó chẳng mấy khi có người qua lại, thật thích hợp để nàng được khóc cho hết mọi ủy khuất.
Và cũng vào một ngày lòng chứa đầy phiền muộn như vậy, Phương Vũ Minh Nguyệt đã nhìn thấy vị tiên giả đó.
Điều đầu tiên đập vào đôi mắt của tiểu hài tử là trang phục thắm sắc đỏ của người. Từ bộ váy áo người vận cho đến trường bào người khoác hờ hững trên vai đều nhuộm hồng sắc, nơi tay áo có thêu hình chim phượng hoàng đang sải cánh bay lượn bằng chỉ vàng lấp lánh sinh động. Người ngồi đó, trên một nhánh cây to của cây ngô đồng cổ thụ, ánh nhìn lơ đãng hướng về phía mặt trời nằm chênh chếch đằng đông, váy áo rực rỡ phiêu diêu theo gió, trông tuyệt mỹ tựa như tranh vẽ.
Khi đã nhìn rõ khuôn mặt người rồi, Tiểu Minh Nguyệt lại càng không thể tin tưởng vào mắt mình. Mọi chi tiết trên khuôn mặt người đều chuẩn mực tựa điêu khắc, từng đường từng nét, tuyệt mỹ kiêu sa đến độ, chẳng có từ ngữ hoa mỹ nào có thể miêu tả được. Cơ hồ đến một họa sĩ tài năng bậc nhất thế gian cũng chẳng thể nào khắc họa trọn vẹn được vẻ đẹp vượt ngoài khuôn mẫu đó.
Có lẽ Phương Vũ Minh Nguyệt đã đứng nhìn chằm chằm người ấy rất lâu, nhưng lại cảm thấy tựa như chỉ mới vài giây trôi qua. Mãi cho đến khi nghe người kia lên tiếng, nàng mới bừng tỉnh khỏi cõi mộng mị vô thực.
“Ngươi có thể nhìn thấy ta?”
Một thanh âm trầm ổn mà thanh thúy, tựa âm thanh của tam thập lục cầm mà lại hàm chứa uy quyền cùng sự cao ngạo vang lên. Phương Vũ Minh Nguyệt chớp chớp mắt, rồi lại lấy tay dụi mắt, dụi mấy lần vẫn thấy người còn ngồi đó, mới dám lấy lại niềm tin vào mắt mình. Lúc bấy giờ, nàng mới chậm chạp gật gật đầu.
Hồng y nhân nheo mắt phượng nhìn nàng, một lúc sau mới lại nói: “Thì ra ngươi là người mang mệnh phượng hoàng.” Sau khi xem xét thêm một lúc nữa, y mới chậc lưỡi, nói tiếp. “Cũng không trách được ngươi.”
Ba chữ “mệnh phượng hoàng” này, Tiểu Minh Nguyệt đã từng nghe phụ thân và nội tổ mẫu nhắc đến. Theo như nàng biết, thì lúc nàng mới chào đời, phụ thân đã mời một cao tăng đắc đạo đến xem mệnh số cho nàng. Vị cao tăng này bảo, nàng mang mệnh phượng hoàng, sau này nhất định sẽ trở thành nữ nhân cao quý nhất thiên hạ.
Nàng thật sự không hiểu những lời cao thâm như vậy, nhưng phụ thân và nội tổ mẫu mỗi lần nhắc đến ba từ này, trong giọng nói và ánh mắt nhìn nàng đều có thêm mấy phần kỳ vọng, cũng có thêm vài phần nghiêm khắc. Nàng chẳng hiểu được nguồn cơ của những điều này nhưng để không phụ lòng phụ mẫu, nàng vẫn luôn cố gắng hết mình. Từ cầm kỳ thi họa cho đến nữ công gia chánh, mọi thứ nàng đều rất chăm chỉ học tập rèn luyện.
Bất quá, cho dù tài nghệ của nàng có tinh thông đến thế nào, số mệnh có tốt đến thế nào, thì phụ thân vẫn luôn luôn chiếu cố nhị nương cùng hai vị đệ muội nhiều hơn. Nếu nàng mắc lỗi, phụ thân sẽ trách phạt thật nặng, nhưng nếu bọn họ mắc lỗi, thì người cùng lắm chỉ trách mắng vài câu rồi cho qua. Có lẽ phụ thân kỳ vọng ở nàng nhiều hơn, nhưng sự kỳ vọng đó, ngược lại lại trở thành hòn đá đè nặng trên đôi vai nàng.
Thế nên, giống như câu cuối hồng y nhân kia vừa nói, ba chữ “mệnh phượng hoàng” này, đối với nàng chẳng có nửa điểm tốt lành.
“Muội họ Phương, tên gọi Vũ Minh Nguyệt. Còn tỷ?” Tiểu Minh Nguyệt lấy hết can đảm, cất tiếng hỏi. “Tỷ là khách nhân của phụ thân sao?”
Vừa nghe được mấy câu này, hồng y nhân vốn đang nhàn nhã ngả lựng bất chợt ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn xuống tiểu hài tử nhỏ xíu đứng bên dưới, gằn giọng thốt ra mấy chữ: “Con mắt nào của ngươi thấy ta giống một nữ nhân hả?”
Phương Vũ Minh Nguyệt thấy mình thất lễ, lập tức cảm thấy lo sợ đến độ hai vai run rẩy, tay thì không ngừng vò vò vạt áo. “Muội… Muội không biết… Muội…”
Có lẽ một phần vì thấy tiểu nha đầu kia còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, một phần vì thấy nàng sợ hãi đến tội nghiệp như vậy, nên Hồng y nhân mới quyết định phủi tay cho qua. “Bỏ đi, người không biết không có tội.”
Ngẫm nghĩ một lúc, y mới lại nhàn nhạt đáp: “Ta tên Hồng Thuyên. Ta không phải khách nhân của phụ thân ngươi, cũng chẳng quen biết ai trong gia đình ngươi. Ta chỉ là muốn mượn cây ngô đồng của nhà ngươi một thời gian thôi.”
Thấy người này khí khái hào phóng mà uy nghiêm, tác phong dứt khoát mà tao nhã, ngoại hình thì thực không giống phàm nhân, Tiểu Minh Nguyệt thông minh tự nhủ, người này có lẽ xuất thân không tầm thường, nên quyết định dùng đại lễ mà đối đáp.
Nghĩ là làm, Tiểu Minh Nguyệt chắp tay ngang hông, nhún người hành lễ chào Hồng Thuyên một cái, xong xuôi mới lại hỏi tiếp: “Minh Nguyệt xin mạn phép hỏi, Hồng Thuyên gia người, tại sao lại phải mượn cây ngô đồng nhà muội vậy?”
“Để tránh mặt một kẻ vô cùng phiền nhiễu.” Hồng Thuyên đưa mắt chậm rãi quét quanh một vòng, như muốn kiểm tra xem có ai đột nhiên xuất hiện nữa hay không. Đoạn, y mới lại nhìn xuống tiểu Minh Nguyệt, tiếp lời. “Mà, một tiểu hài tử như ngươi, khi không chạy đến chỗ không người này một mình làm gì? Theo như cách ăn vận của ngươi thì, ngươi chắc hẳn là chủ tử của nhà này. Thế bọn nha đầu cận thân của ngươi chạy đi đằng nào cả rồi?”
Phương Vũ Minh Nguyệt cúi đầu, hai tay vô thức vân vê vạt áo bằng lụa mỏng. “Muội… Muội chỉ là thích được yên tĩnh một mình thôi mà…”
Hồng Thuyên nhẹ đung đưa chân trái đang buông thõng, khiến vạt áo dài lay động, ẩn hiện đôi ủng bằng nhung đỏ thẫm thêu chỉ vàng tinh xảo. “Tiểu hài tử không thích náo nhiệt như ngươi, ta là lần đầu nhìn thấy đấy.”
Mấy lời này của Hồng Tuyên khiến tiểu Minh Nguyệt càng bối rối hơn nữa. Nàng cúi gằm mặt, bặm môi đứng tần ngần hồi lâu, đoạn bước đến bên gốc cây ngô đồng, phủi sạch lá cây khô rồi ngồi xuống.
Một khoảng im lặng bao trùm lấy không gian vốn đã tĩnh mịch. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy người ngồi trên cây lên tiếng.
"Trước khi chọn nơi đây để mượn một chốn dừng chân, ta đã xem qua gia chủ của nơi này, nhưng vẫn còn vài thứ chưa thông tỏ. Gia đình ngươi trên có một lão thái thái, dưới có một chủ gia đình và hai phu nhân của hắn, dưới nữa thì có bốn tiểu hài tử. Trong số bốn hài tử này, có ba đứa tuổi tầm tầm nhau. Thế, ngươi với hai đứa còn lại, ai lớn hơn ai?”
Tiểu Minh Nguyệt nghe xong, không nhanh không chậm, từng lời nói ra một cách rành rọt. “Muội là trưởng nữ, sau có nhị đệ, rồi đến tam muội, cuối cùng là tứ đệ. Dù phân biệt thứ bậc rạch ròi là vậy nhưng thật ra, nhị đệ và tam muội là song thai long phụng, chào đời chỉ cách nhau nửa khắc. Còn muội, thân là đại tỷ nhưng chỉ lớn hơn bọn họ ba tháng có lẻ mà thôi.”
“Thế bọn chúng với ngươi có cùng mẫu thân hay không?”
Đến câu hỏi này, Phương Vũ Minh Nguyệt bất chợt ngẩn người ra, tựa như đang suy nghĩ, lại tựa như tiếc nuối điều gì. “Chỉ có muội là con của mẫu thân thôi. Còn ba vị đệ muội đều là con của nhị nương.”
“Mẫu thân ngươi thật là có phúc đức tích cóp ba đời, còn những kẻ được hưởng sái kia lại có phúc mà không biết hưởng.” Hồng Thuyên nhàn nhạt buông một câu nghe chẳng mấy liên quan, đoạn ngả người ra thân cây, nhắm mắt dưỡng thần.
Phương Vũ Minh Nguyệt ngửa đầu nhìn lên người ngồi bên trên. Đôi mày liễu khẽ nhíu, miệng nhỏ hé ra định hỏi nhưng lại không biết phải hỏi làm sao cho rõ nên đành ngậm miệng, cúi đầu nhìn xuống chân. Nàng di di ngón tay vẽ bừa mấy chữ ngay ngắn trên đất, một lúc sau mới thật nhỏ giọng, nói: “Đây là lần đầu tiên muội nghe có người bảo mẫu thân muội có phúc. Mọi người vẫn luôn nói mẫu thân muội vô phước, đã vào cửa Phương gia bao nhiêu lâu rồi mà vẫn chưa sinh được nam hài nào làm đích tôn cho Phương gia, để một tiểu thiếp phải thay mình gánh trách nhiệm này, thật sự là không ra thể thống gì…”
Hồng Thuyên hơi hé mở mi mắt, nhìn xuống tiểu hài tử, hỏi: “Việc sinh nam hài quan trọng đến vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu hài tử vẽ một chữ “Đích” trên đất. “Tam tòng tứ đức. Thân làm thê tử, nhất định phải giúp gia đình phu quân sinh nam hài nối dòng. Đó là nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả nhất của nữ nhân. Nếu không làm tốt, thì thật đáng trách.”
Hồng Thuyên trầm mặc một hồi, đoạn khẽ thốt: “Phàm nhân quả thật là quái đản. Nam hay nữ thì cũng đều là người, vậy mà lại bên trọng bên khinh.”
Phương Vũ Minh Nguyệt ngừng vẽ, lại ngước đầu lên nhìn hồng y nhân hồi lâu, đoạn cảm thán nói: “Hồng Thuyên gia, người là thần tiên trên trời nên không biết đấy thôi. Nữ nhân chốn phàm trần như bọn muội đều phải sống dựa vào những quy tắc đó. Ý nghĩ vượt khuôn phép như vậy, muội đến nghĩ còn không dám ấy chứ.”
Hồng Thuyên nghe mấy lời này của nàng, chợt chống tay ngồi thẳng người dậy, cúi đầu nhìn xuống xem xét người bên dưới một lượt. Đoạn, y mới từ tốn lên tiếng. “Ngươi nhìn thế nào cũng chỉ là một tiểu hài tử, sao suy nghĩ đã cứng nhắc như vậy?”
Phương Vũ Minh Nguyệt lại vô thức vân vê vạt áo, mắt đượm buồn nhìn chăm chăm một chiếc lá vàng đang phiêu diêu rơi xuống đất. Thấy nàng không nói gì nữa, Hồng Thuyên cũng chẳng buồn hỏi thêm, lại tùy ý nằm hẳn ra trên nhánh cây, mắt lim dim ngủ.
Khoảng chừng một khắc nữa trôi qua, cả hai nghe văng vẳng có tiếng người từ rất xa vọng lại. Tiểu Minh Nguyệt không biết có nghe rõ được người đó đang nói gì từ khoảng cách xa như vậy hay không, chỉ thấy nàng vụt đứng dậy, nhanh chóng phủi sạch đất cát khỏi váy áo.
“Là nhũ nương tìm muội. Muội phải về rồi.” Tiểu hài tử ngước mặt lên nói với Hồng Thuyên. “Hôm nay được gặp người thật tốt. Mấy hôm nữa có thời gian, muội nhất định sẽ đến hầu chuyện Hồng Thuyên gia.”
“Ngươi nếu không khóc lóc, thì đến lúc nào cũng được.” Hồng Thuyên lười nhác phất tay một cái, còn mắt thì chẳng buồn nhấc.
Tiểu Minh Nguyệt nghe người nói như vậy, mặt phút chốc ửng đỏ như trái đào, đoạn hướng người hành lễ chào rồi nhanh chân chạy mất.
Lần đầu hai người gặp nhau, sự việc xảy ra chính là ngượng ngùng như vậy.