[Dịch]Phượng Ẩn

Chương 15 : NÓI ĐẠO LÝ




Ngày xuân hoa hạnh rơi đầy sân, ngoài vườn muôn hoa khoe sắc thắm. Mặc cho tiết trời vẫn còn chút se lạnh, người người nhà nhà đều vui mừng hớn hở, chuẩn bị đón mừng một năm mới đến.

Thời gian này đối với Phương gia ở huyện Thẩm Kỳ mà nói thì lại càng đặc biệt hoan hỷ. Đại cô nương nhà họ sắp sửa xuất giá, mà còn được gả vào vương phủ, một bước trở thành hoàng thân quốc thích nữa chứ! Đây gọi là song hỷ lâm môn, đã vui lại càng thêm vui.

Mà thời gian này vừa hay Phương gia trưởng tử, Phương Kính Chân cũng có mặt ở nhà. Sau khi học kỳ hoàn tất, toàn bộ học viên đều được cho về nhà nghỉ đông ăn Tất niên. Vừa về nhà, Phương Kính Chân liền đi thỉnh an một lượt mấy vị trưởng bối trong nhà, xong rồi thì treo biển miễn tiếp khách, suốt ngày ở trong thư phòng chuyên tâm đọc sách luyện chữ để chuẩn bị cho học kỳ sau. Vậy nên, tuy Phương đại công tử đã về nhà được hai tuần rồi nhưng lại chẳng có mấy người nhìn thấy mặt.

Lúc này, ở trước chính môn của Mai Chính Viện, Phương Vũ Minh Châu vốn đang hào hứng đến thăm nhị ca của mình thì bỗng nhiên lại bị hai tên gia đinh giữ cửa chặn lại.

“Tam tiểu thư xin hãy hiểu cho. Công tử đã hạ lệnh, lúc người đang học bài thì tuyệt đối không cho người nào đến làm phiền.” Một tên gia đinh chắp tay cúi đầu, vẻ mặt đầy khó xử mà lên tiếng phân bua.

Phương Vũ Minh Châu không buồn để tâm, giọng điệu chua ngoa nói: “Đồ ngu xuẩn nhà ngươi! Ta đường đường là muội muội song sinh của thiếu gia nhà các ngươi, nào có thể bị đem ra so sánh ngang hàng với những người khác?”

Ngừng một lúc, thấy hai tên gia đinh vẫn không có dấu hiệu bị lay chuyển, nàng ta càng nổi đoá hơn, vừa trừng mắt vừa mở miệng quát lớn: “Còn không mau tránh đường cho bổn tiểu thư? Hai ngươi không sợ bổn tiểu thư sai người đem hai ngươi nhốt vào nhà củi hả?”

Hai tên gia đinh biết mình không thể nói lý lẽ với vị tam tiểu thư ngang ngược này nên chỉ đành dạt sang hai bên, vô cùng bất đắc dĩ mà nhường đường cho nàng ta cùng hai nha đầu nghênh ngang bước vào.

Vừa đến trước thư phòng, Phương Vũ Minh Châu chẳng buồn gõ cửa mà cứ thế xông thẳng vào trong.

“Nhị ca!” Nàng ta vừa gọi vừa chạy đến bên thư áng.

Trong thư phòng lúc này chỉ có một mình Phương Kính Chân đương ngồi bên thư áng chăm chú đọc sách. Dưới ánh nắng nhàn nhạt hắt vào từ đôi cánh cửa số hé mở, thiếu niên một thân thanh y đơn thuần, mắt mày tinh tế, ngũ quan cân xứng, cộng thêm tư thái điềm đạm như ngọc, trông hệt như vừa từ trong một bức thư hoạ bước ra vậy.

Nghe thanh âm quen thuộc, Phương Kính Chân liền nhận ra người vô phép xông vào kia là ai. Vì vậy, hắn chỉ lẳng lặng đặt quyển sách xuống bàn, ngước lên nhìn Phương Vũ Minh Châu rồi khẽ cười đáp: “Tam muội.”

Phương Vũ Minh Châu thân thiết nắm lấy tay áo Phương Kính Chân, bày ra bộ dạng nũng nịu mà nói: “Nhị ca à, huynh cứ nhốt mình trong phòng như vậy thực sự không tốt cho sức khoẻ đâu. Nhân mấy hôm này thời tiết đã ấm áp hơn, chúng ta cùng ra hoa viên dạo chơi thưởng hoa một chút đi!”

Phương Kính Chân thở dài rồi cũng chỉ đành bất đắc dĩ làm theo. “Được, muội nói sao thì làm vậy đi.” Nói xong thì liền đứng lên giũ lại y phục cho thẳng thớm.

Phương Vũ Minh Châu thoả mãn cười híp mắt. Đoạn, cả hai huynh muội cùng sóng vai nhau, rời khỏi Mai Chính Viện và rảo bước về phía hoa viên.

Quả đúng như Phương Vũ Minh Châu đã nói, thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp. Sắc trời xanh trong cao vút, nhẹ điểm một vài gợn mây trắng tinh khôi. Ánh nắng của mấy ngày đầu xuân chưa đủ để xua tan cái lạnh còn vương lại của những ngày đông buốt giá, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy được sự ấm áp.

Phương Kính Chân đi chầm chậm giữa hoa viên rợp trong cảnh sắc muôn màu của hoa cỏ vào xuân, tâm trạng tự nhiên cũng trở nên thư thái và minh mẫn hơn nhiều. Phương Vũ Minh Châu lặng lẽ quan sát hắn một lúc, thấy thần thái của hắn dần giãn ra mới hài lòng cười nói: “Huynh thấy muội nói có sai không?”

Phương Kính Chân yêu chiều nhìn nàng ta mà nhẹ cười thay lời đáp.

Chợt, Phương Vũ Minh Châu cúi mặt, nhỏ giọng nói tiếp: “Về chuyện huynh nói với muội mấy hôm trước, muội cũng đã suy nghĩ thật kỹ rồi…”

Phương Kính Chân vờ như không hiểu, nhíu mày hỏi lại: “Muôi đang nói đến chuyện gì vậy?”

Nhìn đôi mắt ánh lên tia gian manh kia, Phương Vũ Minh Châu thừa biết hắn đang trêu chọc nàng. Vì vậy, nàng ta không hề khách khí, vung tay đấm vào vai hắn một cái rồi mới bĩu môi, phụng phịu nói: “Nhị ca này! Huynh lại trêu muội!”

Phương Kính Chân nhẹ xoa lên chỗ bị đánh mà chẳng mấy đau, nhoẻn miệng cười đáp: “Được rồi, ta không trêu muội nữa. Vậy muội nói ta nghe xem, muội đã suy nghĩ thế nào rồi?”

Phương Vũ Minh Châu không vội nói mà chuyển hướng về phía đình nghỉ chân gần đó. Phương Kính Chân cũng không nhanh không chậm đi theo.

Đến khi cả hai đã ngồi xuống băng ghế gỗ đặt bên trong đình rồi, nàng ta mới nhỏ giọng nói: “Muội hiểu, muội ra mặt đối đầu với Phương Vũ Minh Nguyệt là không khôn ngoan chút nào. Chưa kể đến chuyện nàng ta là đích nữ của Phương gia, bây giờ nàng ta còn sắp trở thành vương phi rồi, muội lại càng không nên gây sự với nàng ta. Như vậy vừa không tốt cho muội và mẫu thân, vừa ảnh hưởng đến đường công danh sau này của huynh.”

Phương Kính Chân nhẹ vỗ đầu muội muội rồi lên tiếng tán thưởng một câu: “Châu nhi của chúng ta quả nhiên là một cô nương vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện.”

Được khen thưởng, hai gò má của Phương Vũ Minh Châu liền ửng hồng lên. Đoạn, nàng ta lại nói tiếp, giọng điệu vừa ấm ức lại vừa tức tối: “Nhưng muội vẫn không muốn gả cho tên Đồng tam mũi heo kia một chút nào.”

Phương Kính Chân thở dài, vẻ như tiếc nuối, lại vừa bất lực mà nói: “Ta hẳn nhiên cũng không hề ưng ý với mối hôn sự này rồi. Muội muội của ta xuất chúng như thế, sao có thể gả cho một tên thứ nam xuất thân thấp hèn như vậy được? Chỉ có điều, ta cũng chỉ là một thứ nam, lại chưa lập nên công danh sự nghiệp, thì làm gì có quyền lên tiếng giúp muội?”

Phương Vũ Minh Châu tức tối nhăn mặt dậm chân mấy cái nhưng lại không nói gì. Phương Kính Chân cũng im lặng nhìn nàng ta, ánh mắt thâm trầm lại có vẻ như đang chờ đợi gì đó.

Chợt, Phương Vũ Minh Châu lại lên tiếng: “Nếu Phương Vũ Minh Nguyệt thật sự có thể đem lại lợi ích cho huynh sau này, thì muội chỉ đành chịu khó mà nhường nhịn nàng ta một chút thôi. Dù sao cũng chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày nàng ta xuất giá rồi.”

Đoạn, nàng ta ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Phương Kính Chân rồi nói tiếp: “Một khi huynh đỗ đạt làm quan rồi thì nhất định không được quên người muội muội này đâu đấy! Muội không cần hoàng thân quốc thích gì, chỉ cần là người có chức tước cao một chút là được. À, quan trọng là phải có ngoại hình, có phong thái một chút, không cần tiêu soái hơn người, chỉ cần ngang ngửa với nhị ca thôi cũng được.”

Phương Kính Chân híp mắt cười đến thân thiết, gật đầu đáp lời: “Được, ta hứa với muội.”

Nói xong những điều cần nói, cũng nghe được những điều muốn nghe rồi, Phương Vũ Minh Châu cũng không buồn bám lấy Phương Kính Chân nữa. Nàng ta vui vẻ quay trở về biệt viện để chọn may vài bộ quần áo mới cho bữa tiệc mừng Tất niên sắp đến. Nhìn nàng ta đi khuất dạng rồi, Phương Kính Chân mới bỏ bộ mặt tươi cười hoà nhã xuống, ánh mắt không che giấu tia khó chịu mà thở hắt ra một cái.

Thư đồng tên gọi Chính Lễ vốn chỉ lẳng lặng đứng sau lưng hắn nãy giờ bước lên mấy bước, nhìn theo hướng Phương Vũ Minh Châu vừa đi mà bật ra mấy câu: “Nữ nhi dù sao cũng vẫn là nữ nhi. Dù có cùng dòng máu với thiếu gia nhưng đầu óc vẫn nông cạn ấu trĩ như vậy.”

Phương Kính Chân chỉ khinh bỉ hừ nhẹ trong miệng. Đoạn, hắn cũng đứng dậy rời khỏi đình, rồi lững thững rảo bước về phía hồ sen cách đó không xa.

Thư đồng Chính Lễ vội đi theo sau, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, có một vài chuyện Chính Lễ suy nghĩ mãi vẫn không thông. Xin thỉnh thiếu gia giải đáp cho.”

Phương Kính Chân vẫn không dừng cước bộ, vừa đi vừa đưa mắt chậm rãi nhìn quanh hoa viên như đang thực sự dạo chơi thưởng hoa vậy. “Chuyện gì?”

Chính Lễ cân nhắc câu chữ thật cẩn trọng rồi mới lên tiếng: “Chính Lễ không hiểu, vì sao thiếu gia không trực tiếp nói cho tam tiểu thư biết, thật ra Nhất Hiền Vương kia là một phế nhân? Như vậy không phải sẽ dễ làm an lòng tam tiểu thư hơn sao? Tam tiểu thư suy nghĩ nông cạn, tính tình lại ấu trĩ vô tâm. Người nói với tam tiểu thư về những vấn đề lợi ích lâu dài về sau như vậy, chắc gì tam tiểu thư đã hiểu được?”

Nghe đến đây, Phương Kính Chân chợt dừng bước. Hắn đưa mắt nhìn chăm chăm Chính Lễ một lúc lâu khiến cậu ta không khỏi chột dạ. Đoạn, hắn nhếch miệng cười đến giảo hoạt mà đáp: “Ngươi hãy dùng cái đầu mà nghĩ thử xem, nếu ta nói cho muội ấy biết, liệu muội có thôi không gây sự với đại tỷ nữa hay không, hay muội ấy sẽ càng cao hứng, đem chuyện này ra mà miệt thị đại tỷ? Với cái miệng của muội ấy, nếu bị phụ thân tra hỏi, thể nào cũng sẽ khai ra ta cho mà xem.”

Chính Lễ nghe xong liền nhận ra mình đã quá nông cạn nên ngay lập tức khom lưng cúi đầu: “Chính Lễ đầu óc ngu muội, suy nghĩ làm sao mà cẩn trọng thấu đáo bằng thiếu gia? Mong thiếu gia người đại nhân đại lượng bỏ quá cho.”

Phương Kính Chân phất tay mấy cái rồi thong thả rảo bước lên cầu bán nguyệt bắc ngang hồ sen. “Ta dĩ nhiên hiểu rõ muội muội của mình là người như thế nào. Mà dù cho đó không phải là muội muội của ta, thì ta vẫn sẽ có cách khiến muội ấy ngoan ngoãn làm theo. Không phải cứ động đến vũ lực và đe doạ là sẽ có tác dụng.”

Vừa lúc đi đến giữa cầu, Phương Kính Chân dừng bước, quay đầu lại nhìn thư đồng của mình một cái. Vừa trông thấy vẻ mặt trì độn của hắn, Phương Kính Chân liền thở hắt ra một hơi rồi tuỳ tiện giải thích: “Người trên đời ai mà không vị kỷ, ai mà không tham, sân, si? Chỉ cần ngươi tinh ý một chút, chọn đúng củ cà rốt mà treo lên, thì bất cứ con lừa nào cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà kéo xe cho ngươi.”

Chính Lễ theo hầu Phương Kính Chân đã lâu, lại cũng không đến nỗi ngu ngốc nên vừa nghe đến đây liền hiểu thông mọi chuyện. Ngay lập tức, hắn khom người kính cẩn vái Phương Kính Chân một cái rồi nói: “Đa tạ thiếu gia đã khai sáng cho kẻ ngu muội này.”

Phương Kính Chân chỉ cười khẩy một cái rồi xoay gót, tiếp tục đi hết cây cầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.