[Dịch] Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 59 : Tán Thổ Tâm Thanh




Lãng Phiên Vân và Tả Thi như hai đứa trẻ lớn ham chơi, thong dong bước đi dưới ánh trăng đêm của Vũ Xương phủ.

Tả Thi mặt hoa ửng hồng, không thắng được tửu lực, bước đi nghiêng ngả sang hai bên. Từ sau khi thành hôn, nàng ở nhà giúp chồng dạy con, rất giữ quy tắc. Thế nhưng hôm nay trước thì trộm rượu người ta để uống, sau lại còn đi lang thang ngoài đường, thật là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến!

Lãng Phiên Vân ngắm tóc mây buông rối, dáng bộ ẻo lả thướt tha, lòng thầm tán thưởng: “Đó mới là con gái ngoan của Tả Bá Nhan!”.

Bỗng chàng nghiêng tai lắng nghe, ôm lấy Tả Thi, thoắt lướt nhẹ vào một con ngõ.

Tiếng chân lộn xộn vọng đến, một đội thành tốt tuần đêm mệt mỏi bước qua, đội hình lô nhô không hàng ngũ, đèn lồng trong tay mỗi người một phách, rõ là chỉ đi quanh cho có lệ.

Tả Thi thò đầu nhìn theo bóng lính đi xa, tặc lưỡi: “Nguy hiểm quá! Để bọn chúng bắt được thì ngồi nhà lao là chắc, vậy mà ta còn hay lấy chuyện ngồi nhà lao ra dọa Tiểu Văn lúc nó không nghe lời, chà!” Nói rồi cất bước đi ra ngoài ngõ.

Mới được mấy bước nàng đã loạng choạng như thể sắp ngã.

Lãng Phiên Vân đuổi theo, chụp lấy bờ vai Tả Thi, đỡ nàng thẳng dậy.

Tả Thi vùng ra, nghiêng mặt nhìn Lãng Phiên Vân, nói: “Đừng nghĩ ta như thế đã say, ta đi còn nhanh hơn cả bình thường nữa đấy!”.

Lãng Phiên Vân nhớ đến ngày trước cùng Thượng Quan Phi, Lăng Chiến Thiên rồi Tả Bá Nhan uống say túy lúy xong giở trò ra chơi, tâm hồn con trẻ bỗng nổi lên, tuốt thanh Phúc Vũ Kiếm danh trấn thiên hạ, vung nhẹ.. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Như có bàn tay quỷ ma điều khiển, thanh kiếm đứng thẳng trượt trên mặt đất, vạch một đường thẳng tắp rồi bỗng nhiên cắm xuống nền gạch cách chàng chừng mười bước chân. Lãng Phiên Vân cất giọng khiêu khích: “Cô nương chưa say sao? Vậy hãy chứng minh cho ta xem, bây giờ hãy đi theo đường thẳng ta vạch ra, qua đằng kia rút thanh kiếm lên, rồi lại đi thẳng về đây!”.

Tả Thi gắng gượng trừng mắt nhìn chuôi kiếm đang còn lay động ở phía trước mặt, gật đầu quả quyết: “Vậy hãy buông ta ra!”.

Lãng Phiên Vân buông tay, Tả Thi lập tức loạng choạng đi về phía thanh kiếm.

Sáu bảy bước đầu trông còn tạm được, đến cách thanh kiếm chừng ba bốn bước, mỹ nhân đã nghiêng ngả chệch ra khỏi đường thẳng, lảo đảo đi đến chỗ Phúc Vũ Kiếm, dáng như sắp ngã.

Lãng Phiên Vân lao tới, một tay ôm lấy eo Tả Thi, tiện tay rút Phúc Vũ Kiếm, nhún đất bay lên rồi đáp xuống trên bậc thềm một dinh thự lớn, để Tả Thi tựa vào con sư tử đá trước cửa, đoạn ngồi xuống bên cạnh nàng.

Tả Thi cúi đầu, đôi vai thon chợt rung nhẹ..

Lãng Phiên Vân không hề tỏ ra kinh ngạc, khẽ nói: “Có tâm sự gì cô nương hãy nói ra, Lãng đại ca của cô đang lắng nghe đây!”.

Tả Thi chợt nấc lên: “Lãng đại ca, mệnh Tả Thi thật khổ!”.

Lãng Phiên Vân điềm nhiên: “Hãy nói cho đại ca nghe xem!”.

Tả Thi lắc đầu, chỉ ngồi yên khóc thút thít.

Lãng Phiên Vân ngửa mặt lên trời, than lên một tiếng, sợ Tả Thi nhiễm lạnh sau khi uống rượu, bèn đưa tay khoác lên vai nàng, khẽ ôm vào lòng, đồng thời vận nội công phát ra nhiệt khí, truyền vào cơ thể Tả Thi.

Đêm nay chàng dụ dỗ Tả Thi uống rượu du thành, trông có vẻ như là hứng thú nhất thời, song thực ra là có một dụng tâm sâu xa..

Trước đó, trong lúc thăm dò chất độc của Quỷ vương đan trong người Tả Thi, Lãng Phiên Vân đã phát hiện ra trong kinh mạch của nàng có hiện tượng u kết. U kết không phải bệnh tật, mà là hậu quả của cảm giác u uất lâu ngày, lại giấu kín trong lòng không được giải tỏa. Hiện tượng ấy nếu không được khai thông kịp thời, để kết hợp với độc tính của Quỷ vương đan thì cho dù Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu nổi. Cho dù không trúng Quỷ vương đan, hiện tượng u sầu đọng kết lâu ngày cũng sẽ không để cho nàng sống quá ba mươi! Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Thật không ngờ một thiếu phụ xinh đẹp kiên cường, trong lòng lại ẩn chứa nhiều ưu sầu như vậy!

Lãng Phiên Vân cố tình tìm đủ cách cho Tả Thi uống rượu, chính là để khơi dậy chất hào khí trong huyết quản mà nàng kế thừa từ người cha Tả Bá Nhan, đem tâm sự thổ lộ ra hầu giải bỏ mối u uất trong lòng. Đương nhiên, nếu không phải Tả Thi có lòng tin tuyệt đối và chút tình ý với chàng, cho dù có uống thêm hai mươi bát rượu nữa cũng là vô ích.

Từ lúc nửa ép nửa mời nàng cùng uống chung bát rượu, Lãng Phiên Vân đã từng bước gợi cho Tả Thi giải thoát tâm sự cầm tù trong lòng, trút bỏ mọi u sầu phẫn uất.

Lãng Phiên Vân ghé sát miệng vào bên tai Tả Thi đang cúi đầu sụt sịt, dịu dàng: “Nào, hãy nói cho đại ca biết, muội có chuyện cũ buồn khổ gì?”.

Nước mắt Tả Thi cuối cùng không cầm được, tuôn rơi như suối: “Năm muội hai tuổi, giữa lúc quân binh hoảng loạn, mẹ muội đã bị bọn tặc binh làm nhục cho đến chết, chỉ còn lại muội và cha nương tựa vào nhau mà sống. Muội biết cha vô cùng đau khổ, sau mỗi lần uống rượu một mình, cha đều khóc gọi tên mẹ thảm thiết!”.

Lãng Phiên Vân thoắt rùng mình lạnh người!

Chàng và những Nguyên lão của Nộ Giao Bang đều nhìn ra Tả Bá Nhan có một khoảng quá khứ đau lòng, nhưng cũng không tưởng là đến độ như vậy.

Sau mỗi lần uống đến say, Tả Bá Nhan đều gõ bàn hát Trường hận ca, thì ra đều là hát cho vị ái thê bị làm nhục mà chết ấy! Tả Thi lớn lên trong hoàn cảnh đó, chẳng trách lại có tâm sự nặng nề như vậy!

Lãng Phiên Vân lại nghĩ đến số phận của chàng, lớn lên trong thời binh đao chiến loạn, ai mà chẳng chịu những mất mát đau lòng. Chẳng phải chàng và Lăng Chiến Thiên đều là những cô nhi mất cha mất mẹ được Thượng Quan Phi thu nhận đó sao?

Bất giác chàng ghì chặt hơn Tả Thi vào lòng.

Tiếng khóc Tả Thi càng thương tâm hờn tủi.

Lãng Phiên Vân dịu dàng: “Hãy khóc đi! Khóc cho hết mọi bi thương trong lòng muội!”...........

Tiếng khóc Tả Thi nhỏ dần, tiếng nấc cũng đã dừng lại, song lệ châu lóng lánh vẫn không ngừng tuôn rơi. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Lãng Phiên Vân hỏi: “Vì sao ta lại không hề gặp muội? Suốt ngay ta say với Tả Công mà chẳng bao giờ thấy muội ở đâu?”.

Tả Thi lại chợt khóc lên rưng rức.

Lần này ngay đến Lãng Phiên Vân cũng luống cuống chân tay, không hiểu vì sao một câu hỏi bình thường như vậy cũng khơi dậy nỗi đau trong lòng nàng. Không biết làm gì hơn, chàng bèn nựng Tả Thi như nựng nịu con trẻ.

Tả Thi ngẩng đầu, đôi mắt mọng đỏ chăm chú nhìn Lãng Phiên Vân, một hồi lại cúi đầu xuống, khẽ nói: “Từ sau khi muội và cha chuyển ra Nộ Giao đảo, cha vui vẻ hơn trước rất nhiều...”.

Lãng Phiên Vân biết nàng đang chìm trong hồi ức, ngồi lặng im lắng nghe.

Gió đêm thổi đến, cuốn bay những lá khô trên đường, khẽ phát ra những tiếng động nhẹ. Con phố dài tĩnh lặng thanh vắng, thật khó tưởng tượng ra cảnh ngựa xe nhộn nhịp qua lại ban ngày.

Chuyện chàng cùng Tả Thi làm ban nãy đã như hư như ảo, bây giờ lại càng giống một giấc mơ, một giấc mơ thực sự!

Khóe miệng Tả Thi khẽ hiện nụ cười chua xót, kể cho Lãng Phiên Vân mà như đang tự nói với mình: “Lúc đến Nộ Giao đảo, muội vừa tròn mười hai, nhưng trông đã lớn hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều. Ngay từ lúc đó muội đã nghe nói đến Lãng đại ca, nghe được những sự tích như thần thoại về huynh. Khi muội biết cha thường cùng uống rượu với huynh, đã đòi cha dẫn đi gặp, nhưng cha lại nói... nói...”. nàng lại nghẹn ngào trong tiếng nấc, lần này còn thêm cả phần oán trách bi phẫn.

Lãng Phiên Vân không ngờ Tả Thi đã có lòng ái mộ mình ngay từ nhỏ, trong lòng chợt dâng lên hương vị ngọt ngào, dịu dàng nói: “Tả Công nói thế nào?”.

Tả Thi cúi đầu thút thít: “Cha nói... cha nói: Hãy làm một nữ nhân bình thường, kiếp nạn mẹ con phải chịu cũng chỉ bởi bà ấy quá xinh đẹp, ta thấy nhan sắc của con còn có phần hơn cả mẹ con. Hây! Hồng nhan bạc mệnh! Hồng nhan bạc mệnh!”.

Lãng Phiên Vân không khỏi chùng người thương cảm. Tả Thi dùng giọng dịu ngọt của nàng song lại nhắc nguyên văn câu nói của Tả Bá Nhan, có thể thấy mấy lời ấy của ông đã để lại ấn tượng hết sức sâu sắc trong tâm hồn tuổi thơ của nàng..

Theo như cách nói của Tả Bá Nhan, cái chết của người vợ yêu tuyệt sắc của ông e rằng không chỉ đơn giản là bị tặc binh làm nhục giữa khi đao kiếm chiến loạn, trong đó nhất định có một câu chuyện đau lòng được dệt bằng máu và nước mắt.

Hồng nhan bạc mệnh!

Tích Tích chẳng phải cũng đã qua đời giữa lúc tuổi xuân đang độ đó sao!

Giờ đây Tả Thi lại vì chàng mà bị cuốn vào cuộc tranh đoạt hiểm ác của giang hồ!

Bỗng Tả Thi cười lên đau khổ: “Mấy năm trước khi qua đời, cha đã từng rất muốn cùng muội rời Nộ Giao đảo, tìm một nơi trú thân bình lặng, tìm cho muội một chỗ dựa bình thường nơi thôn dã, nhưng rốt cuộc cha vẫn không thể rời đi. Muội biết Người đã yêu sâu sắc hòn đảo xinh đẹp đó, yêu cả Động Đình Hồ và các anh hùng hảo hán cuồng ca tống tửu trong Nộ Giao Bang. Trước lúc lâm trung, cha đã cầm tay muội, định cho muội đại sự cả đời. Sau khi đoạn tang, muội đã theo lời cha mà gả cho người ấy, nào ngờ... nào ngờ huynh ấy cũng đã ra đi! Muội không hề khóc, muội cũng không biết vì sao lại không thể khóc, thậm chí muội còn không cảm thấy đau đớn, hoặc giả tâm hồn muội đã hóa đá mất rồi...”.

Lãng Phiên Vân ngửa cổ lên trời than thở.

Trong lòng người nếu là một khoảng trống rỗng, có nỗi đau nào lớn bằng cái chết của con tim!

Sau khi Tả Bá Nhan qua đời, trái tim của Tả Thi cũng đã chết theo. Một mỹ nữ tuyệt thế như vậy, lại có một tuổi thơ đầy đau thương như vậy!

Giọng Tả Thi nhẹ như hơi thở: “Hôm đó, Văn Văn đến nói với muội, huynh sẽ đến Quan Viễn lầu dự bữa tiệc tối do Bang chủ thết đãi, bản thân muội cũng muốn nhìn xem hình dạng của huynh, vả lại cũng không thể từ chối Văn Văn, cuối cùng đã đến...”.

Lãng Phiên Vân rất muốn hỏi: “Muội chủ ý mở một quán rượu, ủ ra mỹ tửu Thanh khê lưu tuyền thiên hạ vô song, phải chăng là chỉ để ta có rượu ngon mà uống?” Lời đã trong miệng lại không dám nói ra, bàn tay dịch xuống, áp sát vào sau tim Tả Thi, luồng chân khí thuần khiết không ngừng truyền vào kinh mạch nàng.

Sắc mặt Tả Thi nhẹ hẳn, mắt nhắm lại, vẻ tĩnh tại dần hiện.

Giọng nói đầy yêu thương của Lãng Phiên Vân vang bên tai nàng: “Muội ngủ một giấc đi, ngày mai tất cả sẽ khác!”.

Cốc Thiến Liên dỏng tai lên nghe, thấy ngoài hành lang Điêu phu nhân và Nam Bà đã đi xa, lại chờ thêm một lúc mới thở phào, thầm nhủ: “Bọn họ nhất định là người nào người ấy đã trở về phòng riêng, lão Liễu Dao Chi ấy thì đang phải trị liệu cho Điêu tích Tình, bây giờ không đi thì còn chờ đến bao giờ!”.

Nàng đi đến bên cạnh cửa, chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đang định đưa tay kéo cửa thì tiếng bước chân vang lên.

Cốc Thiến Liên giật mình nghĩ thầm, may mà mình chưa mạo muội xông ra, bèn nhanh chân trở lại giường, ngồi xuống.

Tiếng bước chân dừng lại bên cửa.

“Cốc! Cốc! Cốc!”.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc Thiến Liên vốn nghĩ rằng chỉ là a hoàn đi ngang qua, nào ngờ lại là đến tìm nàng. Lẽ nào Điêu phu nhân lại sai người mang đến thứ canh sâm bổ dưỡng gì đó sao?

Thật là phiền phức!

Nàng không giấu nổi giọng bực bội: “Mời vào!”.

“Cốc! Cốc!”.

Cốc Thiến Liên rủa thầm, chẳng lẽ ngoài kia là người điếc, hay là ngay đến cửa cũng không biết mở, bất đắc dĩ bước đến trước cửa, hỏi: “Ai đấy!”.

Vang lên một giọng phụ nữ: “Phu nhân sai tôi đưa canh sâm đến cho cô nương”.

Cốc Thiến Liên nghĩ bụng: “Quả nhiên là không sai”. Bất đắc dĩ đưa tay mở cửa.

Bên ngoài hóa ra lại là Liễu Dao Chi!

Cốc Thiến Liên kinh ngạc định lùi lại, nhưng Liễu Dao Chi đã sấn đến, ngón tay bật ra, động tác nhanh như cắt.

Cho dù có phòng bị trước, Cốc Thiến Liên cũng không phải là đối thủ của lão đại ma đầu này, huống chi trong lòng lúc ấy một mảy may đề phòng cũng không có. Mới lùi được nửa bước, tay mới vung lên được một nửa, nàng đã bị đối phương điểm liền ba phát vào huyệt đạo, người mềm nhũn ra, ngã nhào về phía sau.

Liễu Dao Chi một tay đỡ lấy eo lưng nàng, hôn lên mặt Cốc Thiến Liên, mỉm cười dâm đãng: “Đáng yêu quá! Ta đã vì nàng mà phải lừa bao nhiêu người, nàng cũng phải đền đáp ta một chút chứ!”.

Lão ôm Cốc Thiến Liên lùi ra khỏi phòng, khép nhẹ cửa lại, chỉ mấy động tác luồn lách đã đến cuối đuôi con thuyền, chui qua cửa sổ vào trong.

Trên chiếc giường nhỏ trong phòng, Điêu Tích Tình hôn mê trầm trầm đang nằm ở đó.

Cốc Thiến Liên sợ đến muốn khóc, nhớ lúc Liễu Dao Chi dặn mấy người kia, dù trong phòng có phát ra bất cứ âm thanh gì cũng không được đến làm phiền, thì ra tên dâm tặc này sớm đã định sẵn gian kế để đối phó với mình, bất giác thầm hận bản thân đã quá sơ ý.

Liễu Dao Chi đắc ý bế nàng ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, đặt nàng ngồi lên lòng hắn, lại hôn một cái lên mặt Cốc Thiến Liên, tán thưởng: “Một mỹ nữ mịn màng đáng yêu thế này, Liễu Dao Chi ta quả là diễm phúc tày trời. Chuyện nam nữ giao hoan, nghe nói Song Tu Phủ có pháp truyền độc đáo, nàng là cao thủ kiệt xuất, đạo hành đương nhiên không thể quá kém, đúng không?”.

Điều duy nhất Cốc Thiến Liên có thể làm là nhắm chặt hai mắt, cố dằn lòng không khóc, trong bụng rủa thầm, nếu có khóc ta cũng không thèm khóc trước mặt dâm tặc nhà ngươi!

Liễu Dao Chi cười hà hà: “Thiếu chút nữa ta quên nàng đã bị điểm huyệt đạo, ngay cả nói cũng không thể. Nhưng đừng có sợ, lát nữa ta sẽ dùng độc môn thủ pháp kích thích xuân tình nguyên thủy ở nàng, thu hút chân dương của nàng làm tăng công lực cho ta. Khi ấy nhất định ta sẽ giải huyệt cho nàng, không nghe được tiếng kêu rên của nàng, ta sẽ hối hận cả đời đó!”.

Cốc Thiến Liên trong lòng như nhỏ máu, hận một nỗi là không thể đề tụ được lấy một chút chân khí nào.

Liễu Dao Chi lại cười đểu cáng: “Nàng có thể lừa được lũ ngốc nghếch đó, nhưng làm sao lừa nổi ta! Lúc nàng đâm vào lòng ta, chỉ một động tác nhỏ nhặt của nàng là ta đã nhìn ra trên người nàng mang võ công thượng thừa, huống hồ ta đã từng xem qua tranh vẽ nàng, tuy không đẹp như người thật, song cũng có năm sáu phần hao hao”.

Cốc Thiến Liên càng tự hận bản thân mình.

Liễu Dao Chi đã lừng ô danh dâm tặc giang hồ, tìm đủ mọi cách đánh lạc hướng cho nàng trước mặt Điêu gia ắt hẳn là đã sẵn tà ý, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra.

Liễu Dao Chi ngày càng đắc ý: “Tên tiểu tử Phong hành Liệt ấy cũng đang ở trên thuyền chứ? Hay lắm! Chờ lát nữa ta chiếm đoạt nàng mới đi tìm hắn tính sổ, xuất sơn lần này thật không uổng chuyến đi!”.

Cốc Thiến Liên nghĩ đến Phong Hành Liệt, cuối cùng cũng không thể kìm nổi nước mắt, trong lòng thầm than: “Phong ca, vĩnh biệt!”.

Chết chẳng có gì là đáng sợ, chỉ cần là không phải chết bởi sự giày vò của tên dâm tặc này!

Liễu Dao Chi bế nàng đứng dậy, đi đến bên giường


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.