[Dịch]Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 28 : Chương 28




Edit: bachanh

Nhạc Du Du khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tới mức không thể đỏ hơn được nữa, thậm chí ngay cả cần cổ cũng chuyển sang màu cà rốt.

Cuối cùng nàng đã hiểu, YY cùng hành động thực tế là hai khái niệm khác biệt. Mà sự thực đã chứng minh, suy nghĩ trong đầu nàng là một chuyện, nhưng khi hành động thực tế, lại biến thành một chuyện khác.

Nhạc Du Du vốn định lui bước, không làm nữa, tuy nhiên, nhìn ánh mắt chờ mong của Lãnh Hạo Nguyệt, cùng biểu tình khó chịu đó, khiến nàng không nỡ đẩy hắn ra, thế nhưng, một ngốc tử tâm trí chỉ mới sáu tuổi, một tay mơ chưa từng trải qua chuyện hoan ái nam nữ, có thể tưởng tượng ra, quá trình đó khó khăn tới cỡ nào. (Quá trình như thế nào thì mọi người tự tưởng tượng đi, tỉnh lược khoảng chừng 1 vạn (10,000) chữ… – lời tác giả)

Trên lý luận có nói, việc giường chiếu là một sự tình rất **, nhưng mà, thực tế thì sao? Vào thời điểm Lãnh Hạo Nguyệt “tiến nhập” vào cơ thể Nhạc Du Du, cảm giác ngoại trừ đau thì vẫn là đau, đau tới mức muốn khóc, cuối cùng đành phải cắn một cái lên trên vai Lãnh hạo Nguyệt, chỉ như thế mới không to tiếng được, tâm lý cũng cân bằng, nếu đau thì mọi người phải cùng đau.

Lãnh Hạo Nguyệt hơi nhíu mày, sau đó bắt đầu toàn lực tiến tới, nữ nhân này ngây ngây ngô ngô khiến hắn kìm lòng không đặng, sau một tháng từ đêm động phòng hoa chúc, hắn rốt cuộc cũng chờ được ngày hôm nay, nhất thất cảnh xuân, nhất thất kiều diễm.

Bên ngoài cửa sổ, một thân ảnh đứng lặng một hồi, sau đó yên lặng lảng đi.

Mà lúc này, có một con chuột mẹ nhân lúc ánh trăng ra ngoài tản bộ, sau đó tới cạnh chân ghế goạm một cái, tuy nhiên, vào lúc nghe được tiếng động khiến người ta đỏ mặt tai hồng truyền ra từ trên chiếc giường lớn, con chuột sợ tới mức núp vào trong góc, lúc này mới phát hiện, thì ra nó đi nhầm phòng a, vậy mà lại đi vào phòng của chủ nhân, chuyện này đối với con chuột mà nói, là một việc vô cùng nguy hiểm, vì thế, chuồn lệ. Thế nhưng, tiếng kẽo kẹt khiến nó cầm lòng không được quay đầu lại xem một chút, đến khi nó thấy nữ nhân nọ cắn bả vai nam nhân, bỗng nhiên trầm mặt, sau đó phẫn nộ, xoay người bỏ đi, nó muốn tìm cha của tụi nhỏ tính sổ, ai bảo nàng chỉ có thể gặm chân ghế chứ? Chẳng phải còn có thể gặm bả vai sao…

“Tiểu Du Du, ta rất thích cảm giác như vừa nãy a…” Lãnh Hạo Nguyệt trần truồng như nhộng ôm lấy nàng, thanh âm tràn ngập hưng phấn, tuy nhiên cũng có chút ủy khuất, “Thế nhưng, vai đau quá…”

“Xin lỗi nha, tiểu lục.” Nhạc Du Du rối rắm trong lòng, không hiểu sao nàng lại có khuynh hướng bạo ngược a, không chỉ nuốt chửng Lãnh Hạo Nguyệt “thuần khiết vô song”, lại còn làm hắn bị thương, nàng tự trách a, “Sau này tỷ tỷ không làm như thế nữa…” Nàng có cảm giác hổ thẹn với Giang Đông phụ lão.

“Không sao.” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên cười hì hì, “Hạo nhi cũng muốn cắn Tiểu Du Du một cái.”

Ách? Nhạc Du Du còn chưa phản ứng kịp, ngực truyền đến một trận đau đớn, vừa muốn kêu lên thì Lãnh Hạo Nguyệt buông miệng ra: “Trên người Hạo nhi có ký hiệu của Tiểu Du Du, hiện tại trên người Tiểu Du Du cũng có kỳ hiệu của Hạo nhi…”(ăn đậu hũ trắng trợn luôn, cắn vào đâu không cắn, lại cắn… ấy da, *đỏ mặt*, máu sắc nữ thỉnh thoảng trỗi dậy, không kiềm chế được, kaka)

Nhạc Du Du choáng váng, tiểu tử này cũng hiểu không ít a.

“Tiểu Du Du, ngươi không vui sao?” Lãnh Hạo Nguyệt đối với vẻ trầm lặng của Nhạc Du Du cảm thấy bất an.

“Không phải a.” Nhạc Du Du hôn nhẹ mặt hắn, “Tỷ tỷ muốn nói với Hạo nhi, từ hôm nay trở đi, ngươi chân chính là nam tử hắn, hiểu không?”

Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu.

“Ta cũng chân chính là thê tử của ngươi, hiểu không?”

Tiếp tục gật đầu.

“Vậy sau này ngươi không thể cưới nữ nhân khác nữa, ngươi có thể làm được không?”

Lại gật đầu như trước.

“Rất ngoan.” Nhạc Du Du rốt cuộc cũng mỉm cười, tuy rằng nàng đối với lời hứa của một người tâm trí bị cản trở không mấy tin tưởng, thế nhưng, nàng vẫn vui, có lẽ, bất kì một nữ nhân nào, một khi hiến thân cho nam nhân xong, đều muốn có được một câu hứa hẹn, vô luận đó là thật hay giả.

“Vậy tiểu du du cũng không thể tìm nam nhân khác, đúng hay không?” Lãnh Hạo Nguyệt thình lình xổ một câu.

Nhạc Du Du kinh ngạc vài giây, mỉm cười gật đầu. Nàng sao lại có cảm giác vị tướng công ngốc nghếch này càng ngày càng thông minh thế nhỉ?(cái này gọi là chiêu giả heo ăn thịt lợn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.