[Dịch]Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 90 : Hạ Hầu Tuyết chết




Ngay lúc Hạ Hầu Kình Thiên sắp chịu không nổi, Ngọc Phi Yên rốt cục tới cứu nguy.

Nhìn thấy Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên nhẹ nhàng thở ra.

Đến, thật là đúng lúc!

Hắn thật sự là không quen được người khích lệ, hết sức không quen! Xem ra, lớp vỏ bảo vệ hung tàn thô bạo rất quan trọng!

“Ngao ——”

Không đợi Hạ Hầu Kình Thiên đi qua, Hàm Tử đã vui vẻ chạy đến trước mặt Ngọc Phi Yên lắc đầu vung đuôi, các loại cầu khen ngợi, cầu được vuốt ve.

Tiểu cô nương, luân gia có phải hay không siêu cấp lợi hại!

Lần sau Bạch Tuyết công chúa lại đến tìm ngươi gây phiền toái, luân gia có thể trực tiếp ăn luôn nàng không?

Tuy rằng mùi vị son phấn trên người nàng thật sự là quá nặng, nhưng ăn nàng rồi nàng liền sẽ không tới tìm ngươi gây phiền toái nữa!

Câu trả lời của Ngọc Phi Yên là hung hăng xoa đầu của Hàm Tử, “Đần độn là loại bệnh, ăn sẽ lây bệnh!”

Vừa nghe điều này, Hàm Tử không vui nổi.

Luân gia mới không muốn trở nên ngu ngốc!

Cho dù uống thuốc, cũng trị không hết đần độn!

Chờ Ngọc Phi Yên rốt cục đi đến trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên, vẻ mặt hắn thế nhưng mang theo ủy khuất.

Được, người dừng lại ——

Giả vờ đáng yêu rất xấu hổ!

Ngọc Phi Yên không rõ ràng lắm, Hạ Hầu Kình Thiên đến tột cùng là từ khi nào thì bắt đầu học được những thứ này.

Đại nam nhân cao 1m9, dùng ánh mắt mang theo chút u buồn, chút tan nát cõi lòng, lại nhiều điểm mê mang nhìn ngươi, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế vô song kia, thật sự là khiến người nhịn không được muốn phạm tội!

Đáng tiếc, chỉ có thể nhìn!

Không có thể ăn!

Vừa nghĩ tới chính mình không chừng khi nào thì tìm được dụng cụ liên lạc của tiến sĩ Q, tùy thời sẽ rời khỏi nơi này quay lại Hoa Hạ quốc, Ngọc Phi Yên đã cảm thấy nhức trứng!

Từ sau khi thu một đồng tiền thuê, Hạ Hầu Kình Thiên mỗi ngày đều đi Tùng Hạc Lâu mặc quần áo chải đầu cho Ngọc Phi Yên.

Trước kia hắn còn thích động tay động chân, ăn chút đậu phụ của Ngọc Phi Yên, cộng thêm hôn miệng nhỏ nhắn gì gì đó.

Hiện tại, hoàn toàn không xong.

Ở thời điểm trang điểm cho Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên đặc biệt nghiêm túc.

Biểu tình kia, quả thực giống như một đại sư nghệ thuật, đang tạo ra tác phẩm hoàn mỹ nhất.

Đều nói nam nhân nghiêm túc hấp dẫn người ta nhất.

Ở Ngọc Phi Yên nhìn thấy, mặc kệ là Hạ Hầu Kình Thiên thật sự giết người, hay là Hạ Hầu Kình Thiên nghiêm túc trang điểm cho nàng, đều rất mê người.

Đặc biệt là mỗi lần nàng gặp chuyện, Hạ Hầu Kình Thiên luôn là người đầu tiên trình diện, mặc kệ là tình cảnh cổ động, hay là đập người khác, hắn đều nhiệt tình mười phần. Nam nhân như vậy, quả thực chính là một trong ngàn vạn chọn!

Nhưng mà, lý tưởng rất đầy đủ, sự thật rất tàn khốc.

Nàng là hồn xuyên qua, cũng không phải bản thể, làm sao có thể ở chỗ này lưu lại một đoạn tình duyên chứ!

Đây không phải là hại người ta sao!

Cái loại cảm giác mỹ vị ngay trước mắt, còn liên tiếp giả vờ đáng yêu mê hoặc chính mình, lại không thể há mồm, không thể lắp vào bụng, thật sự là hỏng bét cực kỳ!

Bất quá là thời gian chỉ chốc lát, tâm tình Ngọc Phi Yên giống như tàu siêu tốc, trầm bổng lên xuống nhiều lần.

Một bên là miếng thịt tươi nhỏ nhiều nước non mềm, một bên là quốc gia, người nhà cùng chức trách quân nhân.

Cảm tính cùng lý trí ở trong não Ngọc Phi Yên không ngừng mà va chạm, ép buộc không ra đáp án, nàng dứt khoát đem những thứ này vứt ra sau, không suy nghĩ thêm nữa.

“Cám ơn ngươi!”

Chờ lấy lại tinh thần, Ngọc Phi Yên mới phát hiện Hạ Hầu Kình Thiên nhìn chằm chằm vào nàng.

Trong đôi con ngươi thâm thúy kia, bốc lên hai luồng lửa nóng bỏng, đốt đến khi má nàng đỏ ửng, không khỏi ngoảnh mặt nhìn về phía nơi khác.

“Nàng thẹn thùng?”

Hạ Hầu Kình Thiên giống phát hiện tân đại lục, ngạc nhiên vô cùng.

Mèo con vẫn không lớn không nhỏ, đối với hắn hét tới hét lui, chưa bao giờ đem chính mình làm nữ nhân đối đãi.

Hôm nay đây là làm sao?

Mèo con mặc dù mặt đỏ hồng, ánh mắt lại mang theo một tia bối rối.

Chẳng lẽ…… Là do vừa rồi hai người cặn bã kia doạ đến nàng?

Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Kình Thiên sắc mặt âm u.

Lưu Pha, ngươi có gan ——

Hạ Hầu Kình Thiên rốt cuộc không có trải qua tình yêu cùng nữ nhân, không thể hiểu được trong ánh mắt phức tạp của Ngọc Phi Yên để lộ ra cảm xúc rối rắm, ngược lại đem trách nhiệm đỗ lỗi ở trên người Lưu Pha, hơn nữa thề, nhất định sẽ từ Lưu Pha đòi lại gấp bội.

Đối với sự nhạy cảm của Hạ Hầu Kình Thiên, Ngọc Phi Yên vội vàng ngắt lời.

“Thời tiết quá nóng!”

Nói lời này, Ngọc Phi Yên lấy tay nhỏ bé làm cây quạt, quạt gió đến.

Nào biết nàng càng như vậy, hai gò má càng nóng lợi hại, có loại ý vị giấu đầu lòi đuôi.

Ở Hạ Hầu Kình Thiên nhìn thấy, trên đời này không có sự vật đẹp hơnj so với khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm ướt át của thiếu nữ!

“A, giải thích chính là che dấu! Gia đã biết!”

Đúng lúc này, mọi người lúc nãy tản đi khắp nơi, lại lục tục vây quanh lại đây.

Sợ Ngọc Phi Yên thẹn thùng, Hạ Hầu Kình Thiên khôi phục đứng đắn.

“Hàm Tử, về sau ngươi liền ở cửa canh chừng! Nếu ai tìm Hoàn Sinh Lâu gây phiền toái, giả bộ bệnh giả chết, trực tiếp cắn chết!”

Vừa nghe lời Hạ Hầu Kình Thiên, Hàm Tử hưng phấn mà nhảy dựng lên.

Lúc trước nó đã nghĩ đi theo bên người Ngọc Phi Yên, nhưng trở ngại, e ngại nó hình thể quá mức khổng lồ, Ngọc Phi Yên lo lắng làm bệnh nhân sợ, liền đem Hàm Tử ở lại hậu viện.

Hiện tại Hạ Hầu Kình Thiên đều nói như vậy, Hàm Tử đương nhiên cao hứng.

Cắn chết!

Ngụm lớn ăn luôn!

Oh yeah ——

Quả nhiên, chỉ có đi theo tiểu cô nương mới có thịt ăn.

Đại hắc cẩu so với con hổ còn muốn khôi ngô, hung tàn cười, răng nanh bén nhọn mà lại sắc bén, dưới ánh mặt trời sáng lóe lên.

Có mãnh thú như thế trông cửa, ai còn dám đến gây sự chứ!

Sau khi Hạ Hầu Tuyết trở lại tẩm cung, ước chừng ngâm tắm hoa tươi một canh giờ hoa tươi tắm, chỉ chờ sau khi cả người nàng đều tản mát ra mùi hoa nồng đậm, nàng mới đi ra.

Đại cẩu chết tiệt!

Ngươi tốt nhất đừng rơi vào trong tay ta!

Nếu không, ta đem ngươi giết chết làm thịt chó ăn!

Kế hoạch muốn làm mối cho Lưu Pha của Hạ Hầu Tuyết thất bại, khiến nàng buồn bực không thôi.

Lưu Pha nổi danh háo sắc, tuy rằng sau khi đến Đại Chu quốc biểu hiện còn rất bình thường, nhưng Hạ Hầu Tuyết nghe nói, hắn lần này lại đây, mang theo mười mỹ thiếp tùy thân.

Thật sự là diễm phúc!

Nếu Lưu Pha nhìn thấy hình dáng của Ngọc La Sát, hắn chỉ sợ sẽ chảy nước miếng đầy đất.

Son phấn như thế, sao có thể cùng Ngọc La Sát so sánh!

Đáng tiếc, chuyện này bị Thập Tứ thúc khuấy nhiễu!

Càng nghĩ, Hạ Hầu Tuyết càng rối rắm.

Vốn đang muốn lợi dụng Lưu Pha đối phó Ngọc La Sát, nào biết bọn họ căn bản là không chạm mặt nhau, cái này phải làm sao?

Chán nản đủ kiểu, Hạ Hầu Tuyết ở trong tẩm cung đi dạo, nghĩ cách.

Chờ nàng nhìn thấy cung nữ đồ* trên tường, bỗng nhiên sinh ra một kế.

*tranh cung nữ

Nàng gặp qua Ngọc La Sát, có thể đem dung mạo Ngọc La Sát vẽ ra đưa cho Lưu Pha, cũng không tin Lưu Pha sẽ không động tâm.

Về phần Lưu Pha sẽ làm như thế nào, vậy thì cùng Hạ Hầu Tuyết không còn quan hệ nữa rồi!

Tốt nhất là Lưu Pha vũ nhục Ngọc La Sát, cuối cùng bị Ngọc La Sát giết chết. Đến lúc đó, toàn bộ Tây Việt quốc đều tìm Ngọc La Sát gây phiền toái, nàng cho dù có lợi hại, cũng vô pháp đối với một quốc gia……

Hạ Hầu Tuyết tự bổ não rất nhiều chuyện vui vẻ.

Ngọc La Sát là Vũ Thần, lại là Dược Hoàng, Lưu Pha muốn thu phục nàng thật đúng là không dễ.

Bất quá, những thứ này là vấn đề mà Lưu Pha nên lo lắng, hắn lần này đi ra, bên người chung quy không thể nào ngay cả cao giai vũ giả cũng không mang đi! Mọi người vây công, Ngọc La Sát cho dù có ba đầu sáu tay, cũng vô pháp toàn thân trở ra.

Nghĩ đến đây, Tuyết công chúa vốn dĩ buồn bực cực kỳ, nháy mắt tâm tình sung sướng.

Hạ Hầu Tuyết mất thời gian một ngày, vẽ hơn mười bức họa, cuối cùng lấy ra bức vừa lòng nhất đặt trong hộp gấm, cho người đưa cho Lưu Pha.

Bởi vì bên người nàng toàn bộ đã đổi thành gương mặt mới, Hạ Hầu Tuyết lúc này đây cũng thật cẩn thận.

Nàng tuyển riêng một tiểu giám nhìn thấy trung thực, kì thực rất tham lam, cho hắn một viên đông châu.

“Sau khi làm xong chuyện, bản công chúa lại cho ngươi một viên đông châu!”

“Đa tạ công chúa!”

Tiểu thái giám tuy rằng tiến cung không lâu, nhưng tốt xấu cũng gặp qua một ít việc đời.

Biết được trân châu lớn nhỏ như trứng bồ câu này là thứ tốt, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) hắn lập tức tham lam mà thu hồi, lại khấu tạ Hạ Hầu Tuyết, sau ôm hộp gấm, thừa dịp không có người chú ý, từ cửa sau chạy ra ngoài.

Bất quá, tiểu thái giám này ra khỏi tẩm cung công chúa, sau khi vòng vài vòng, trực tiếp đi ngự thư phòng của Hoàng thượng.

Quỳ trên mặt đất, tiểu thái giám đem chuyện trải qua từ đầu chí cuối thuật lại một lần, hai tay đem hộp gấm cùng đông châu dâng lên, hoàn toàn không thấy vẻ mặt tham lam lúc trước.

Trước khi đến, Hướng Tiến đã bôi nhãn dược cho các tiểu thái giám tiểu cung nữ.

Làm cho bọn họ thông minh chút, không có chuyện gì nhiều hơn ánh mắt, nhiều hơn tâm nhãn!

Tuy rằng tiểu thái giám này xác thực có chút tham tài, nhưng hắn càng sợ hãi đánh mất tánh mạng, cho nên nhanh như chớp bỏ chạy đến trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ cáo trạng.

“Chuyện này ngươi làm không tệ!”

Hoàng thượng chính mồm khích lệ, khiến cho tiểu thái giám cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng dập đầu.

“Hoàng thượng, đây là nô tài phải làm!”

“Ừ! Là một tên hiểu chuyện! Lần này ngươi lập công lớn, trẫm trước hết cho ngươi nhớ kỹ. Đông châu ngươi cứ cầm lấy, trở về nói cho Tuyết công chúa, nói là đồ đã đưa đến ——”

Hạ Hầu Quân Vũ sắc mặt âm u, thoạt nhìn tâm tình hết sức không tốt, dọa đến mức tiểu thái giám cầm đông châu, vội vàng lui ra ngoài.

Hoàng thượng mở ra hộp gấm, thấy được bức họa.

Tuy rằng Hạ Hầu Tuyết vẽ ra xa xa không bằng bản nhân xinh đẹp của Ngọc La Sát, nhưng có năm sáu phân tương tự.

“Thật sự là nữ nhi tốt của trẫm!” Đem bức họa vứt ở một bên, Hạ Hầu Quân Vũ ngồi dựa vào ghế, cau mày, khóe miệng mang theo ý cười trào phúng.

Trước khi Hoàn Sinh Lâu khai trương, Hoắc thần y đã tiến cung giải thích tiền căn hậu quả thất trinh của Hạ Hầu Tuyết.

Hoắc thần y là được Liên Cẩn ủy thác, đặc biệt đến vì lấy lại trong sạch cho Tiểu Liên Cẩn.

Hoàng thượng vốn dĩ không tin tưởng lời Hạ Hầu Tuyết, sau lại nghe Hoắc thần y nói như thế, làm hắn tức điên lên.

Sao lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như thế!

Lầm đem người xấu làm người tốt, chuyện xảy ra chẳng những không kiểm điểm sai lầm của chính mình, không phản tỉnh. Ngược lại chối bỏ trách nhiệm, một mặt thầm oán người khác, một chút đảm đương đều không có!

Thậm chí đến lúc này, Hạ Hầu Tuyết còn không biết hối cải, còn muốn liên hợp ngoại nhân hãm hại Ngọc La Sát!

Nàng quả thực là hết thuốc chữa!

Tức nhất là, sinh phụ của nghiệt chủng cư nhiên là tên khốn khiếp làm tổn hại người như thế!

May mắn đưa đến một chén thuốc phá thai!

Nếu không sinh ra một cái nghiệp chướng, vậy còn được sao!

Hạ Hầu Quân Vũ trầm mặc không nói, Hướng Tiến cũng không rên một tiếng đứng ở bên cạnh.

Nhìn thấy Hoàng thượng mím chặt môi, Hướng Tiến biết được, có vài người muốn xui xẻo. Tuyết công chúa, người thật sự là tự tìm đường chết a……

Trong sứ quán, Lưu Pha nôn đến thất điên bát đảo.

Hôm nay tao ngộ ở Hoàn Sinh Lâu đối với Lưu Pha mà nói, thật sự là quá kinh khủng! Đại cẩu kia, sẽ trở thành ác mộng vĩnh viễn của hắn.

Vừa nghĩ tới đầu ngón tay kia, Lưu Pha liền sợ run cả người.

May mắn hắn chạy nhanh!

Nếu không không có biện pháp tiếp tục sống trở về!

Lưu Pha cảm thấy chính mình rất oan, không phải chính là muốn gặp mặt Ngọc La Sát hay sao? Thế nào khó như thế chứ!

Đúng lúc này, Vương thái y phụng chỉ tiến đến chữa bệnh cho Lưu Pha.

Vương Thái y là Dược Thánh, tuy rằng không thể so với Hoắc thần y có danh tiếng như vậy, nhưng hắn đến, ít nhiều khiến cho Lưu Pha thật cao hứng, đặc biệt là nghe nói hắn là ngự y của Hoàng thượng, Lưu Pha lại thụ sủng nhược kinh.

Hoàn Sinh Lâu địa phương kia, hắn không bao giờ muốn đi nữa!

Vì thấy Ngọc La Sát, hắn đem mình biến thành giống một con cóc, chân còn xém chút phế bỏ, thật sự là nghẹn uất chết!

Nếu biện pháp này không thể thực hiện được, vậy thì ngẫm lại biện pháp khác đi!

Thái độ Vương thái y đối với Lưu Pha đặc biệt cung kính, tươi cười khiêm tốn, thần thái nịnh nọt, không thể nghi ngờ khiến cho Lưu Pha có được đãi ngộ giống như quốc quân, hắn chẳng những hưởng thụ, thậm chí có chút lâng lâng.

“Điện hạ yên tâm, vấn đề của người không lớn!”

Vương Thái y kê thuốc, Lưu Pha mang đến dược sư lại tỉ mỉ nghiên cứu một phen, xác thực không có vấn đề, Vương thái y luôn mãi hành lễ sau mới rời đi.

“Thấy được chưa!”

Lưu Pha nằm ở trên giường, đắc ý chỉ vào bóng lưng đi xa của Vương Thái y.

“Hạ Hầu Quân Vũ có bao nhiêu coi trọng ta, đây là chứng minh! Chỉ cần nhạc phụ chịu ra mặt hỗ trợ, sau khi ta trở về chính là hoàng thái tử!”

Lưu Pha thả ra cuồng ngôn, người bên cạnh hắn tự nhiên là thúc ngựa chạy theo, nói một đống lời đón ý nói hùa.

Nghe tiếng cười xa xa truyền đến, Vương thái y cười lạnh.

Nhạc phụ?

Hoàng tử điện hạ, người thật sự là ngây thơ!

Đao sớm đã mài tốt, đặt tại trên cổ người!

Cố gắng hưởng thụ thời gian vui vẻ cuối cùng đi……

Vương thái y hết sức chịu khó tới nhiều lần, ở dưới tận tâm tận lực trị liệu của hắn, Lưu Pha rốt cục khôi phục bộ dáng anh tuấn tiêu sái.

Nếu không phải quầng mắt xanh đen dưới hai con mắt, hiển thị người nào đó túng dục quá độ, thân mình Lưu Pha đúng là rất khuôn người dạng cẩu!

Sau lại vài ngày, Hạ Hầu Tuyết không có đợi cho Lưu Pha đáp lời, cứ tưởng nàng vẽ quá xấu, Lưu Pha không hề động tâm, vì thế lại vẽ một ít bức họa, để cho tiểu thái giám đưa cho Lưu Pha.

Những bức họa kia cuối cùng đều đến trong tay Hạ Hầu Quân Vũ.

Thấy Hạ Hầu Tuyết một lòng muốn đưa Ngọc La Sát vào chỗ chết, Hoàng thượng hoàn toàn hết hy vọng.

Nhi tử thật vất vả nhìn trúng một cô nương, ngươi lại muốn trăm phương nghìn kế hủy đối phương!

Tuy rằng Hạ Hầu Tuyết không có bản lãnh gì, cũng không thể làm gì Ngọc La Sát.

Nhưng, nàng đã có ý tưởng cùng hành vi phá hư hạnh phúc của Hạ Hầu Kình Thiên, đây hoàn toàn chạm đến đến điểm mấu chốt của Hoàng thượng, là tội đáng chết vạn lần!

Một ít thương hại còn lại trong lòng Hạ Hầu Quân Vũ, rốt cục bị Hạ Hầu Tuyết tiêu hao hầu như không còn.

Hoàng thượng trực tiếp khiến cho Khâm Thiên Giám tuyển ngày, định ngày 1 tháng 6, tổ chức hôn lễ cho Hạ Hầu Tuyết cùng Lưu Pha.

“Cái gì?”

Vừa nghe đến tin tức này, Hạ Hầu Tuyết hoàn toàn choáng váng.

Nội dung vở kịch có phải hay không tiến triển quá nhanh?!

Phụ hoàng vì sao khẩn cấp muốn đem chính mình gả cho con cóc kia?

Bất quá, Hạ Hầu Tuyết không có biện pháp tự mình đi hỏi Hoàng thượng.

Bởi vì Hạ Hầu Quân Vũ lấy lý do trước khi kết hôn nam nữ không thể gặp mặt, đem Hạ Hầu Tuyết biến thành giam lỏng, chẳng những cho người nhìn nàng, còn để nàng ngoan ngoãn chờ lập gia đình.

Lúc này đây, Hạ Hầu Tuyết là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

“Bản công chúa hỏi ngươi, ngươi thật sự đem bức họa giao cho Ngũ hoàng tử sao?”

Vì thế, Hạ Hầu Tuyết đặc biệt tìm đến tiểu thái giám hỏi.

“Nô tài quả thật cầm giao cho thái giám quản sự bên người Ngũ hoàng tử!” Tiểu thái giám bình tĩnh.

Thái giám quản sự, hẳn là sẽ đem bức họa cho Lưu Pha. Hạ Hầu Tuyết nghĩ.

Cũng không biết Lưu Pha bước tiếp theo sẽ làm như thế nào!

Hạ Hầu Tuyết sốt ruột không thôi, Lưu Pha lại bị một đống ban thưởng của Hạ Hầu Quân Vũ làm lóe mắt, hôn mê đầu.

Nhạc phụ tương lai thật sự là xa hoa, chẳng những tạm thời thu dọn một phủ công chúa vì bọn họ tổ chức hôn lễ, còn ban cho rất nhiều kim ngân châu báu.

Để cho Lưu Pha vui vẻ, là của hồi môn mười người giỏi ca múa.

Eo nhỏ mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng, một đám xinh đẹp động lòng người, câu hồn vô cùng!

Lưu Pha thật sâu cảm thấy, Hạ Hầu Quân Vũ hẳn là phụ thân kiếp trước của hắn, nếu không làm sao có thể đối với hắn tốt như vậy chứ!

Đắm chìm ở trong sự dịu dàng, Lưu Pha hoàn toàn quên hùng tâm tráng chí muốn chinh phục Vũ Thần của chính mình, mỗi ngày đều cùng oanh oanh yến yến cùng một chỗ, rất khoái hoạt.

Mà Hạ Hầu Quân Vũ ban cho, là từng đợt rồi lại từng đợt, như thủy triều tặng đi, cơ hồ mỗi ngày đều có ban tặng đến sứ quán, đưa cho Lưu Pha.

Vừa thấy tình hình này, bách tính môn kinh thành đều nghị luận sôi nổi.

Xem ra Hoàng thượng là thật vô cùng coi trọng đám hỏi lần này, rất thích con rể này a!

Cũng có người nghe được, trong số con cái, người Hạ Hầu Quân Vũ thương yêu nhất chính là Hạ Hầu Tuyết!

Lần này, Tây Việt quốc thành tâm thành ý muốn cầu thú công chúa, nhưng Hạ Hầu Quân Vũ không nỡ nữ nhi gả xa, muốn uyển chuyển cự tuyệt.

Nào biết ở trên cung yến, Tuyết công chúa đối với Lưu Pha nhất kiến chung tình, không phải hắn không lấy chồng.

Hoàng thượng yêu thương nữ nhi, mới không thể không đáp ứng……

Các loại tin tức về hoàng thất, lan tràn tản ra ở trong kinh thành.

Tổng kết lại, đơn giản chính là Hoàng thượng yêu thương Hạ Hầu Tuyết, mà Hạ Hầu Tuyết không phải Lưu Pha không lấy chồng, bởi vì đau lòng nữ nhi, vừa xem trọng tình hữu nghị cùng Tây Việt quốc, Hạ Hầu Quân Vũ mới nhịn đau khiến cho nữ nhi gả xa.

Khi tin đồn này, rơi vào trong lỗ tai Ngọc Phi Yên thì nàng nhịn không được nhíu mày.

Ngũ hoàng tử cũng đã thành như vậy, Hạ Hầu Tuyết là ánh mắt mù sao?

Còn không phải khanh không lấy chồng ——

Đây là chỗ nào thả ra lời đồn?

Người giống Ngọc Phi Yên như thế, biết được chân tướng là số ít.

Sẽ nghiêm túc suy xét tính chân thật của những lời đồn đãi, cũng là cực kỳ ít oi, thậm chí hiếm thấy.

Tuy rằng ngày đó Hạ Hầu Tuyết ở Hoàn Sinh Lâu náo loạn như vậy, khiến cho rất nhiều người phản cảm, nhưng ở trong lòng mọi người, Hạ Hầu Quân Vũ là một hoàng đế tốt, cũng là phụ thân tốt.

Bởi vậy, bách tính môn cũng khó tránh khỏi rộng lượng chúc phúc Hạ Hầu Tuyết cùng Lưu Pha!

Trong lúc nhất thời, chịu ảnh hưởng đại hôn của Tuyết công chúa đại hôn, không khí toàn bộ kinh thành cũng náo nhiệt lên.

Hạ Hầu Tuyết trong thâm cung, đương nhiên không biết bên ngoài đã đem màn đám hỏi Đại Chu quốc cùng Tây Việt quốc nhuộm đẫm thành câu chuyện đồng thoại tốt đẹo.

Bạch mã vương tử nhất kiến chung tình, phụ thân hiền lành hòa ái lại thông tình đạt lý, tựa hồ nàng trời sinh chính là một công chúa may mắn……

Mà những người Tây Việt quốc đi theo Lưu Pha đi sứ, cũng hoàn toàn bị những lời đồn mê hoặc đến mất đi lý trí.

Đại Chu quốc hoàng đế sủng ái Tuyết công chúa như thế, nhất định sẽ yêu ai yêu cả đường đi, yêu thương Ngũ hoàng tử.

Có Đại Chu quốc ủng hộ, Ngũ hoàng tử (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) sẽ trở thành hoàng thái tử, ngày sau chính là hoàng đế Tây Việt quốc! Bọn họ người trung tâm Ngũ hoàng tử, cuối cùng đều được thăng quan tiến tước, có được ban thưởng!

Có tâm phúc của Hoàng thượng Hoàng hậu, đem tình hình bên này viết thư, suốt đêm trở lại Tây Việt quốc.

Sau khi nhận được mật thư, Tây Việt quốc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu mừng rỡ cười toe tóe.

Trong triều đại thần đa số ủng hộ Đại hoàng tử, điều này làm cho hai người đau đầu không thôi. Như thế rất tốt, Ngũ hoàng tử có nhạc phụ cường hãn lại đau lòng hắn, còn có Đại Chu quốc làm hậu thuẫn, những lão gia này ai dám không nghe lời!

Cảnh tượng trong kinh thành hoà thuận vui vẻ, là thứ Hạ Hầu Quân Vũ muốn nhìn đến.

Xướng tuồng, phải khuếch đại trước!

Khiến cho tất cả mọi người đắm chìm trong đó, lúc diễn, mới nắm vững đao lên trận!

Tới gần hôn kỳ, Hạ Hầu Tuyết đặc biệt phái người lại đây, hướng Hạ Hầu Quân Vũ cầu tình, xin phụ hoàng niệm tình cảm vợ chồng nhiều năm, đem Lưu Hoàng hậu thả ra. Hạ Hầu Tuyết hy vọng xuất giá ngày đó, có mẫu hậu chúc phúc cho nàng.

Đối với thỉnh cầu duy nhất của Hạ Hầu Tuyết, Hoàng thượng không có bác bỏ.

Hắn đáp ứng Hạ Hầu Tuyết, ở ngày xuất giá, có thể nhìn thấy Lưu Hoàng hậu.

Hạ Hầu Tuyết nào biết rằng, ở trong khoảng thời gian bị giam lỏng này, Lưu Hoàng hậu cả ngày đều thấp thỏm lo âu, sợ Hạ Hầu Quân Vũ phế đi nàng.

Áp lực tinh thần thời gian dài, lại thêm một hồi rét tháng ba, Lưu Hoàng hậu lập tức ngã bệnh, ngay cả khí lực xuống giường đều không có, hoàn toàn gầy thành da bọc xương!

Bất quá, khi Hướng Tiến đi đến tẩm cung Hoàng hậu, nhắn dùm ý chỉ Hoàng thượng cùng tâm nguyện Tuyết công chúa thì Hoàng hậu vẫn cứng rắn kìm chế gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ tự mình đưa công chúa xuất giá.

“Hướng công công, bổn cung muốn biết, Phò mã của Tuyết công chúa là ai?”

Lưu Hoàng hậu nhìn Hướng Tiến, có chút thấp thỏm bất an.

Hạ Hầu Quân Vũ hoàn toàn chặt đứt liên hệ giữa nàng với bên ngoài, ngay cả nữ nhi xuất giá, nàng cũng là người cuối cùng biết đến.

Cái này gọi là Hoàng hậu gì chứ!

“Nương nương yên tâm, Hoàng thượng sẽ không ủy khuất Tuyết công chúa!”

Hướng Tiến cũng không dám tùy tiện lộ ra tin tức, chỉ là khiến cho Lưu Hoàng hậu dưỡng tốt bệnh, Hoàng thượng nhất định sẽ làm cho Tuyết công chúa phong quang đại gả.

Đợi cho Hạ Hầu Tuyết xuất giá ngày nào đó, sáng sớm, Hạ Hầu Quân Vũ liền phái người tới trang điểm cho Lưu Hoàng hậu.

Tuy rằng mấy ngày này Lưu Hoàng hậu gầy yếu không ít, nhưng Hoàng thượng sớm có chuẩn bị.

Phượng y mới làm, hết sức vừa vặn, trang sức châu báu, tất cả đều là mới tạo ra.

Cung nữ trang điểm cho Lưu Hoàng hậu, thủ pháp cực kỳ xảo diệu.

Chưa bao lâu, liền đem một nữ tử mất khí sắc trang điểm thành Hoàng hậu nương nương uy nghi ngàn vạn.

“Hoàng hậu nương nương, mời người xem qua!”

Cung nữ hai tay cầm gương đồng đưa đến trước mặt Lưu Hoàng hậu.

Nữ nhân rong gương, đoan trang hào phóng, trong ngoài đều để lộ ra một cỗ khí thế mẫu nghi thiên hạ, khiến cho Lưu Hoàng hậu hết sức vừa lòng.

“Rất tốt! Bổn cung rất vừa lòng!”

Đại khái là vì trang dung xinh đẹp làm cho mình nhìn thấy trẻ đi rất nhiều, Lưu Hoàng hậu tâm tình cũng dần dần biến tốt, ngay lúc nàng muốn đi đến chỗ Hạ Hầu Tuyết, một tiếng “Hoàng thượng giá lâm” truyền đến, Lưu Hoàng hậu trong lúc nhất thời sững sờ ở nơi đó.

Nàng đã không nhớ rõ, hoàng thượng đã bao lâu không có tới nơi này!

Chờ Hạ Hầu Quân Vũ đi đến bên người Lưu Hoàng hậu, nàng mới kịp phản ứng, muốn hành lễ, lại bị Hoàng thượng đỡ lấy.

“Miễn đi! Trẫm cùng ngươi cùng đi đưa Tuyết Nhi……”

Nhìn Hoàng thượng dịu dàng như thế, Lưu Hoàng hậu cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Thẳng đến khi tay của Lưu Hoàng hậu bị Hạ Hầu Quân Vũ nắm, hai người cùng tiến lên bộ liễn, nàng mới rốt cục hiểu được, đây mới thật là Hoàng thượng, Hoàng thượng tự mình đến đón nàng!

“Hoàng thượng, người không oán thần thiếp sao?”

Lưu Hoàng hậu thật cẩn thận nhìn Hạ Hầu Quân Vũ.

Kỳ thật, trong lòng nàng còn có chút cao hứng.

Hoàng thượng là một người trọng tình, từ nhiều năm như vậy hắn đều không thể quên Mộ Dung Yên, liền có thể nhìn ra.

Mấy ngày này, Lưu Hoàng hậu ăn đủ đau khổ, cũng biết chính mình sai lầm rồi, không nên khiêu khích quyền uy của Hoàng thượng, trong lòng lại hối hận không thôi.

Chỉ là bị giam, Lưu Hoàng hậu căn bản là không có cơ hội quỳ gối trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ sám hối.

Hôm nay, Hạ Hầu Tuyết xuất giá, đây ngược lại là một thời cơ rất tốt.

Lưu Hoàng hậu hiểu được, trong cung này, nữ nhân duy nhất có thể dựa vào, chính là sủng ái của Hoàng thượng.

Dù cho không có sủng ái, có được Hoàng thượng tín nhiệm, cũng giống như có thể ở trong hoàng cung trôi qua một cách thuận lợi.

Mấy năm nay, Lưu Hoàng hậu sống rất thoải mái, quên con hổ thủy chung là con hổ, Hoàng thượng thủy chung là Hoàng thượng.

Lần này nàng là ăn đủ giáo huấn, cũng không dám mạo phạm Hoàng thượng nữa!

Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời Lưu Hoàng hậu, Hạ Hầu Quân Vũ thở dài, “Chuyện đã qua, trẫm đã quên! Ngươi vĩnh viễn đều đã là Hoàng hậu của trẫm!”

Hạ Hầu Quân Vũ là miệng vàng lời ngọc, những lời này, khiến cho Lưu Hoàng hậu kích động xém chút rớt xuống nước mắt.

Hoàng thượng đây là, sẽ không phế đi nàng?

Đây thật sự là quá tốt!

Lưu Hoàng hậu cao hứng nhiệt tình còn chưa hết, đã đến tẩm cung của Hạ Hầu Tuyết.

Bên trong giăng đèn kết hoa, vui sướng hân hoan.

Từ trong trang trí tẩm cung, đến đồ cưới của Hạ Hầu Tuyết, Lưu Hoàng hậu đều nhìn ra, Hoàng thượng rất dụng tâm, hắn rất xem trọng hôn sự của Hạ Hầu Tuyết.

Sau khi xảy ra chuyện không tốt như thế, Lưu Hoàng hậu còn lo lắng Hạ Hầu Quân Vũ sẽ đem Hạ Hầu Tuyết phái đến trong miếu, để nàng tuổi già cô đơn cả đời.

Không nghĩ tới, Hoàng thượng nhân từ như vậy, xem ra hắn vẫn yêu thương nữ nhi a!

Cũng không biết vị hôn phu là công tử nhà nào!

“Hoàng thượng, thần thiếp muốn đi xem Tuyết Nhi ——”

Lưu Hoàng hậu đã thật lâu chưa từng thấy qua nữ nhi, tự nhiên là lo lắng cho nàng.

Bất quá, thỉnh cầu của nàng Hạ Hầu Quân Vũ cũng không đáp ứng.

“Hoàng hậu trong lòng chẳng lẽ chỉ có nữ nhi?” Hạ Hầu Quân Vũ nói đùa, khiến cho Lưu Hoàng hậu sắc mặt đỏ lên.

Đây là, trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình sao?

Hoàng thượng rốt cuộc quên không được tình cảm nhiều năm giữa bọn họ!

“Bệ hạ, người nói cái gì đó!”

Lưu Hoàng hậu biết được, Hạ Hầu Quân Vũ đã cho nàng bậc thang, nếu nàng không biết phân biệt, buông tha cho cơ hội hòa hảo này, về sau chỉ sợ rốt cuộc không thể cùng Hạ Hầu Quân Vũ thân cận.

“Ở chỗ này, bồi trẫm đi!”

Hạ Hầu Quân Vũ vỗ vỗ vị trí bên người.

Cân nhắc lợi hại, Lưu Hoàng hậu cuối cùng buông tha đi thăm Hạ Hầu Tuyết, ngồi ở bên người Hạ Hầu Quân Vũ.

“Thời gian trôi qua thực mau a! Tuyết Nhi đã là đại cô nương, liền phải xuất giá!”

Lời Hạ Hầu Quân Vũ, gợi lên hồi tưởng chuyện cũ của Lưu Hoàng hậu, nàng cũng phối hợp, từng chút nhớ lại quá khứ, Đế hậu hai người nói nói cười cười, không khí thập phần hòa hợp.

“Mẫu hậu đến? Bản công chúa muốn đi xem mẫu hậu!”

Vừa nghe nói Lưu hoàng hậu tới, Hạ Hầu Tuyết hận không thể nhanh chóng đi ra ngoài ôm mẫu hậu khóc kể cảnh ngộ của chính mình, để nàng cứu chính mình.

Nhưng mà, Hoàng thượng an bài ma ma quản giáo căn bản là không đáp ứng chuyện này.

Hạ Hầu Tuyết muốn tự cao tự đại ngang tàng, trực tiếp bị ma ma quản giáo đút một viên dược vào miệng.

“A, a ——”

Uống thuốc rồi, Hạ Hầu Tuyết cổ họng phát khổ, thoáng chốc nói không ra lời, hơn nữa thân mình cũng mềm không thể nhúc nhích, giống như mộc đầu nhân mặc người đùa nghịch.

“Tuyết công chúa, người vẫn thanh thản xuất giá đi!”

“Đến phủ công chúa, nô tỳ sẽ đem giải dược cho công chúa!”

Ma ma quản giáo vung tay lên, một đám cung nữ đi lên.

“Các ngươi, nhanh chút trang điểm cho công chúa! Hôm nay là một ngày lớn, ai cũng không thể lơi lỏng!”

Chờ Hạ Hầu Tuyết mặc vào giá y, được trang điểm xinh đẹp, Lưu Pha đã tiến cung, đi tới trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ cùng Lưu Hoàng hậu.

Có Vương Thái y tận tâm trị liệu, Lưu Pha đã sớm khôi phục dung mạo vốn dĩ, chân cũng cũng trị tốt, mặc vào quần áo màu đỏ, xa xa đi tới, thật đúng là tuấn tú lịch sự, anh tuấn cao ngất.

Lưu Hoàng hậu cẩn thận đánh giá Lưu Pha, càng xem càng vừa lòng.

Cái tên anh tuấn như thế là con rể của nàng, Hạ Hầu Tuyết thật sự là phúc phần kiếp trước tu luyện được!

Bất quá, Lưu Hoàng hậu suy nghĩ thật lâu, đối với Lưu Pha đều không có ấn tượng, căn bản không biết hắn xuất thân từ thế gia nào.

“Hoàng thượng, không biết hắn là công tử nhà ai?”

Lưu Hoàng hậu nhỏ giọng hỏi.

“Tây Việt quốc Ngũ hoàng tử Lưu Pha, là con trai trưởng Hoàng hậu.”

Hạ Hầu Quân Vũ không nhanh không chậm hồi đáp.

Tây Việt quốc?

Cái này, Lưu Hoàng hậu vốn tâm vui vẻ, nhíu thành một đoàn.

Tuyết Nhi muốn gả xa Tây Việt quốc?

Cái quốc gia xa xôi, bần cùng kia?

Không, đây không thể!

Hạ Hầu Tuyết lại là nữ nhi duy nhất của nàng!

“Hoàng hậu!”

Ngay lúc Lưu Hoàng hậu sắp không khống chế được, Hạ Hầu Quân Vũ cầm lấy tay nàng, lớn tiếng quát lớn, “Hôm nay là ngày đại hỉ của Tuyết Nhi, ngươi không được làm chuyện mất mặt xấu hổ!”

Lời Hạ Hầu Quân Vũ, khiến cho Lưu Hoàng hậu khôi phục lý trí, nhưng mà nàng vẫn không cam lòng.

“Hoàng thượng, người tại sao phải đem Tuyết Nhi gả đến Tây Việt quốc? Thần thiếp về sau sẽ không còn được gặp lại Tuyết Nhi!”

Mẹ con liền tâm.

Dù cho Lưu Hoàng hậu không tính là người tốt gì, nhưng nàng là một mẫu thân yêu thương nữ nhi.

“Lưu Pha làm sao không xứng với Tuyết Nhi? Hơn nữa, cửa hôn sự này là Tuyết Nhi chính mình tuyển, nàng xem trúng Lưu Pha, trẫm cũng không có biện pháp!”

“Lại nói, Lưu Pha là con trai trưởng, hiện tại lại là con rể của trẫm. Có trẫm giúp đỡ, hắn sớm hay muộn sẽ là Thái tử, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) Tuyết Nhi đi theo hắn, về sau là một quốc gia chi mẫu! Điều này chẳng lẽ không tốt sao!”

Một quốc gia chi mẫu……

Lưu Hoàng hậu có chút ngây dại.

Nàng tự nhiên là hy vọng thân phận phu gia Hạ Hầu Tuyết càng cao quý càng tốt, như thế mới có thể cho Hạ Hầu Tuyết lấy được vinh hoa phú quý không bao giờ hết.

Nếu đúng như theo như lời Hạ Hầu Quân Vũ, cũng không sai!

“Bệ hạ, người thật sự sẽ giúp Lưu Pha đoạt được ngôi vị hoàng đế?”

“Người một nhà, đương nhiên không nói hai lời!”

Câu trả lời của Hạ Hầu Quân Vũ, rốt cục khiến cho Lưu Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra.

Cho dù Hạ Hầu Tuyết về sau không thể quay lại Đại Chu quốc, nhưng làm nhất quốc Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, đối với nàng mà nói là kết cục tốt nhất.

Huống chi Đại Chu quốc mấy lần cường đại cho Tây Việt quốc, có Đại Chu quốc làm chỗ dựa, cho dù Lưu Pha làm hoàng đế, cũng không dám đối với Hạ Hầu Tuyết có chút không khách khí!

Phân tích lợi hại, khó chịu trong lòng Lưu Hoàng hậu cuối cùng cởi bỏ.

Lúc này, Hạ Hầu Tuyết dưới sự dìu đỡ của cung nữ đi ra.

Hạ Hầu Tuyết vốn dĩ đẹp, hiện tại lại trang điểm lộng lẫy, xa xa thấp đi tới, nhìn thấy tựa như tiên nữ, Lưu Pha hoàn toàn xem choáng váng.

Nhìn thấy Lưu Hoàng hậu, Hạ Hầu Tuyết vẻ mặt kích động.

Mẫu hậu, ta không cần gả cho cái con cóc kia……

Nàng cố gắng há mồm, không phát ra thanh âm nào.

Hạ Hầu Tuyết muốn tránh thoát đi ra ngoài, lại bị hai cái cung nữ dùng thế lực bắt ép, căn bản là không thể động đậy.

“Công chúa……”

Lưu Pha thấy Hạ Hầu Tuyết không có chú ý tới mình, đặc biệt đi tới, “Công chúa, ta tới đón nàng!”

Ngươi là ai?

Hạ Hầu Tuyết cảnh giác nhìn Lưu Pha, nam tử trước mắt anh tuấn tiêu sái, tuy rằng so ra kém Liên Cẩn, nhưng là cũng coi là một mỹ nam. Hắn là Lưu Pha phái tới sao?

“Công chúa, ta là Lưu Pha!”

Thấy Hạ Hầu Tuyết nhận thức không ra chính mình, Lưu Pha đắc ý cười, đem chuyện tình mình bị bệnh giải thích một phen.

Cái gì?

Cái này, đến phiên Hạ Hầu Tuyết ngây người.

Thì ra bộ dạng Lưu Pha là cái bộ dáng này! Nếu không nghe thanh âm cảm thấy quen tai, nàng thật đúng là không thể tin được hai mắt của mình.

“Công chúa, chúng ta cùng phụ hoàng mẫu hậu dập đầu đi!”

Lưu Pha vươn tay, kéo Hạ Hầu Tuyết.

Mỹ nam trước mặt, Hạ Hầu Tuyết có chút choáng váng, ngây ngốc cùng Lưu Pha cùng nhau quỳ gối trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ cùng Lưu Hoàng hậu, dập đầu lạy ba cái.

Chờ Lưu Pha giúp đỡ Hạ Hầu Tuyết đứng lên, nàng còn chưa từ trong chân tướng Lưu Pha là một mỹ nam tỉnh táo lại.

“Hoàng hậu, ngươi xem, bọn họ xứng đôi biết bao!”

Hạ Hầu Quân Vũ cười thật từ ái.

“Hiền tế a, Tuyết Nhi là con cưng của trẫm! Ngươi nhất định phải đối đãi tốt với nàng, không được cô phụ kỳ vọng trẫm đối với ngươi!”

Nhạc phụ tiếp sức như thế, Lưu Pha đương nhiên phải tâng bốc.

Lúc này, Lưu Pha vỗ ngực biểu hiện quyết tâm, nhất định sẽ đối xử tế với Hạ Hầu Tuyết, yêu thương nàng, bao dung nàng, cùng nàng ân ái, bạch đầu giai lão.

Lưu Pha mồm mép đóng vô mở ra, nói ra những lời này, chẳng những khiến cho Hạ Hầu Tuyết đỏ bừng mặt, mà ngay cả Lưu Hoàng hậu cũng là cao hứng không thôi.

“Tốt tốt! Ngươi nói như vậy, bổn cung an tâm! Mấu chốt là, nhất định phải sớm sinh quý tử!”

“Vâng, người yên tâm! Ta nhất định cố gắng! Ba năm ôm hai!”

Cuối cùng, Lưu Hoàng hậu vui mừng tiễn đưa Lưu Pha cùng Hạ Hầu Tuyết.

Tuy rằng đối với nữ nhi một câu cũng chưa nói, Lưu Hoàng hậu có chút kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ tới Hạ Hầu Tuyết là nàng dâu mới gả, tự nhiên là thẹn thùng, không nói lời nào cũng bình thường, cho nên điểm này cũng bị nàng xem nhẹ.

Thú được thê tử xinh đẹp như vậy, Lưu Pha trong lòng vui như nở hoa.

Đem Hạ Hầu Tuyết đưa vào động phòng, Lưu Pha đi ra ngoài uống rượu.

Chờ trời sắp tối rồi, ma ma quản giáo mới tiến vào, cho Hạ Hầu Tuyết ăn giải dược. Viên thuốc vào họng, Hạ Hầu Tuyết rốt cục có thể mở miệng nói chuyện, nhưng trên người vẫn còn mềm nhũn, không có khí lực gì.

Không đợi Hạ Hầu Tuyết hỏi, ma ma quản giáo trực tiếp nói đáp án cho nàng.

“Hoàng thượng nói, chờ sau khi động phòng, lại cho người một phần giải dược còn lại.”

“Nhưng mà, nhưng mà……”

Nhìn thấy nét mặt già nua nghiêm khắc của ma ma quản giáo kia, Hạ Hầu Tuyết không biết nên nói lời phía sau như thế nào.

Nàng đã không phải thân hoàn bích, còn từng lưu sản, tự nhiên là không thể cùng khuê nữ hoa cúc so sánh!

Chẳng lẽ…… Phụ hoàng không có làm một ít chuẩn bị cho nàng?

Nếu đêm tân hôn không có lạc hồng, chú rể làm sao có thể từ bỏ ý đồ! Sự tình trước kia của nàng cũng không thể khiến cho Lưu Pha biết được!

Sau khi nhìn đến Lưu Pha, Hạ Hầu Tuyết đã từ lúc đầu chống cự, kiên quyết không lấy chồng, biến thành muốn cùng Lưu Pha thử một lần, nói không chừng hai người lâu ngày sinh tình, thật sự còn có tương lai.

“Công chúa, người nói cái gì?”

Ma ma quản giáo nghiêm trang, tỏ vẻ căn bản là không rõ ý tứ của Hạ Hầu Tuyết.

“Chính là cái kia……”

Không đợi Hạ Hầu Tuyết nói rõ ý của mình, Lưu Pha choáng váng đi đến.

“Công chúa, ta đến rồi, để nàng đợi lâu! Công chúa, có thể lấy được nàng, ta thật là cao hứng!”

Vừa thấy Lưu Pha, ma ma quản giáo thức thời lui ra, Hạ Hầu Tuyết lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Phải làm sao? Nàng phải như thế nào mới có thể giấu diếm được Lưu Pha, an toàn vượt qua đêm động phòng hoa chúc chứ?

“Công chúa, nàng thật đẹp!”

Không cho Hạ Hầu Tuyết nghĩ ra biện pháp, Lưu Pha đã đến trước mặt nàng, đưa tay nâng lên cằm nàng.

“Ta lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp giống công chúa vậy!”

“Ngươi gạt người! Ta mới không tin đâu!”

Hạ Hầu Tuyết nghiêng mặt, trên mặt một mảnh rặng mây đỏ. Nàng không phải đem bức họa Ngọc La Sát cho Lưu Pha sao? Ở trong lòng Lưu Pha, chẳng lẽ không phải Ngọc La Sát đẹp hơn sao?

Tuy rằng Hạ Hầu Tuyết trong lòng có nghi vấn, nhưng nữ nhân nào không thích nghe nói như vậy chứ!

“Ta nói đều là nói thật! Lòng ta đối với công chúa, thiên địa chứng giám!”

Lưu Pha là cao thủ tình trường, đối phó Hạ Hầu Tuyết cô gái như thế, có chính là biện pháp.

Lúc này, Lưu Pha cầm lấy tay nhỏ bé của Hạ Hầu Tuyết đặt ở ngực mình, “Công chúa, cảm giác được không? Tim, chỉ vì nàng nhảy lên!”

Hạ Hầu Tuyết vẫn sinh trưởng ở trong hoàng cung, gặp qua nam tử cực kỳ ít, chỗ nào gặp qua trận thế như thế.

Dưới ánh nến, hồng y nam tử chân thành thâm tình, mặt quan như ngọc.

Người như vậy, cũng không chính là vị hôn phu Hạ Hầu Tuyết tha thiết ước mơ sao!

Chưa bao lâu, Hạ Hầu Tuyết vốn dĩ còn đang rối rắm thế nào vượt qua đêm hoa chúc, ở trong lời ngon tiếng ngọt của Lưu Pha, bị lột sạch như quả trứng gà, mềm nhũn nằm trên giường màu đỏ.

“Công chúa, ngươi thật đẹp! Thật sự là không một chỗ không hoàn mỹ, không một chỗ không đẹp được! Công chúa, ta rất thích nàng! Ta yêu nàng yêu sắp phát điên rồi!”

Lưu Pha si ngốc nhìn Hạ Hầu Tuyết, ánh mắt kia, chuyên chú lại thâm tình.

Hạ Hầu Tuyết lúc này đây thật sự tin lời của đối phương!

“Không nên nhìn! Thật xấu hổ ——”

Hạ Hầu Tuyết muốn đi ngăn trở ánh mắt Lưu Pha, nàng thẹn thùng như thế nhưng lại trực tiếp kích thích hắn.

“Ta cũng cho nàng xem! Như thế thì công bằng!”

Nói xong, Lưu Pha nhanh chóng kéo quần áo trên người mình, bò lên trên.

Chờ hắn bao phủ ở phía trên Hạ Hầu Tuyết, đêm thuộc về hai người đang phấn khích mở màn.

Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, trong phòng truyền đến một tiếng rít gào.

“Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào! Ngươi thế nhưng không phải xử nữ!”

“Phò mã, ngươi nghe ta giải thích……”

“Giải thích? Ha ha ha! Ta được làm Ô Quy vương bát đản, cư nhiên còn vui sướng hài lòng, cho là mình cưới bảo bối trở về! Ta nói Hạ Hầu Quân Vũ thế nào đối với ta tốt như vậy chứ! Thì ra là vì che giấu cho ngươi!”

“Ta thật không phải là cố ý muốn lừa gạt ngươi!”

“Cút ngay! Ngươi đem ta trở thành khỉ đùa giỡn, rất vui sao? Đây là cái gì? Trong cái chai này là cái gì? Ngươi làm chút máu bồ câu đã nghĩ lừa dối qua cửa? Ngươi nghĩ rằng ta là ngu ngốc? Lão tử xém chút bị ngươi lừa!”

Trong phòng “Binh lách cách bàng”, đồ sứ tinh mỹ bị đập nát, Lưu Pha phát cuồng rút kiếm ra, chém lung tung một mạch.

“Phò mã, sắc trời đã tối, có chuyện gì hay là chờ ngày mai nói đi!”

Ngoài cửa, thanh âm lạnh như băng của ma ma quản giáo truyền vào.

“Không được! Ta hiện tại liền phải tiến cung, ta muốn đi gặp Hạ Hầu Quân Vũ, ta hỏi hắn, vì sao đem người đàn bà dâm đãng đưa cho ta!”

Lưu Pha hổn hển nơi nơi tìm kiếm quần áo.

“Hừ! Bệ hạ đem Tuyết công chúa gả cho ngươi, đã là thiên đại ban ân! Ngươi hẳn là quỳ tạ ơn mới đúng!”

Ma ma quản giáo tuy là nô tài, nhưng nói chuyện rất có khí thế.

Đêm tân hôn đã gặp phải khuất nhục thê tử không trinh lớn như vậy, còn bị một cái nô tài giáo huấn, Lưu Pha hỏa trong lòng “Xoẹt xoẹt” ứa ra.

“Ban ân này ta không cần!”

Ma ma quản giáo đứng ở ngoài cửa, không thể thoái nhượng.

“Không cần? Ngươi dám sao? Ngươi cho là bệ hạ tại sao phải đem Tuyết công chúa gả cho ngươi? Bởi vì nàng đã có đứa nhỏ! Đến lúc đó, đứa nhỏ của nàng kế thừa ngôi vị hoàng đế, Tây Việt quốc cùng Đại Chu quốc chính là người một nhà!”

Ma ma quản giáo giải thích, khiến cho Lưu Pha tỉnh táo lại.

Thì ra Hạ Hầu Quân Vũ nói, người một nhà, không nói lời hai nhà là cái ý tứ này!

Để hắn vui vẻ làm cha, còn tính tốt cả tương lại, thật sự là quá âm hiểm ngoan độc!

Lưu Pha phẫn hận nhìn Hạ Hầu Tuyết kinh hoảng, mang theo kiếm đi tới. “Ngươi là người lần đầu tiên đội nón xanh cho ta!”

“Không có, ta không có ——”

Hạ Hầu Tuyết lắc đầu, nàng không rõ ma ma quản giáo tại sao phải nói lời như vậy khiến cho Lưu Pha hiểu lầm.

Trong bụng của nàng căn bản là không có đứa nhỏ!

Lưu Pha giận xông lên đầu, làm sao chịu nghe giải thích, dương tay, bảo kiếm đâm vào bụng dưới của Hạ Hầu Tuyết.

“Người đâu! Phò mã giết người! Phò mã giết chết công chúa!”

Ngay cùng thời gian, thanh âm bên ngoài vang lên, tại ban đêm yên tĩnh này, Phò mã giết chết công chúa, những lời này truyền đi rất xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.