“Ha ha!”
Người bên cạnh nghe xong lời này, đều cười rộ lên.
“Này! La Sát đại nhân nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi còn không đi nhanh lên đi!”
Cho tới bây giờ, Lý Duyệt mới hiểu được Ngọc Phi Yên là có ý gì.
Chiếu theo điều thứ nhất…
Điều thứ nhất, nhìn ai không vừa mắt, không trị.
Lý Duyệt tốt xấu cũng làm Lạc Dương Vương phi nhiều năm như vậy. Mặc dù cho tới bây giờ̀ bên cạnh Hạ Hầu Nghi đều là oanh oanh yến yến, thế nhưng Hạ Hầ̀u Nghi là mộ̣t trong số́ ít các Vương gia, Lý Duyệt cũng theo đó mà trở nên nổi danh.
Ở Vương phủ, đám hồ̀ ly xinh đẹp quấn quít lấy Vương gia, nàng không có biện pháp thể hiện.
Thế nhưng xuất môn nàng là Lạc Dương Vương phi, người nịnh bợ lấy lòng nàng rất nhiều, Lý Duyệt cũng từ đó cảm thấy rất tự tin.
Hiện tại, Ngọc Phi Yên không cho nàng mặt mũi như vậy, Lý Duyệt trong lúc nhất thời có chút tức giậ̣n.
“Vì sao?”
Lý Duyệt đi về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Ngọc Phi Yên.
“Vì sao nhìn bản vương phi không vừa mắt?”
Lý Duyệt bày ra bộ dáng Vương phi, Ngọc Phi Yên chậm rãi ngẩng đầu.
“Chiếu theo điều thứ ba.”
Điều thứ ba…
Không cứu người vô tình vô nghĩa!
Lý Duyệt lảo đảo một cái, chút nữa té xỉu.
Sự lo lắng của nàng rốt cục biến thành hiện thực!
Nhất định là Ngọc Thiên Huyết ở trướ́c mặ̣t Ngọc La Sát nói linh tinh gì đó, cho nên nàng mới có thể như thế đối với mình! Nhất định là như vậy!
“Bên trong sự tình khẳng định có cái gì hiểu lầm! Bản vương phi có thể giải thích…”
Ngày hôm nay Lý Duyệt không muốn buông tha cơ hội khó có này. Nàng thật vất vả mới tìm được Ngọc Phi Yên, làm sao có thể dễ dàng rời đi đâu! Không có con nối dòng, nàng sống ở trong Lạc Dương vương phủ quả thực chính là một ngày dài tự̣a một năm a!
“Hiểu lầm?”
Đến lúc này rồi, chính mình đem lời đều nói rõ ràng như vậy, Lý Duyệt còn tự dát vàng lên mặ̣t? Ngọc Phi Yên thực sự là muốn cười.
“Coi như ta hiểu lầm ngươi, thì như thế nào? Ta không trị liệ̣u cho ngươi, ngươi có thể làm gì? Huống chi ta có hiểu lầm ngươi hay không, trong lòng ngươi tự mình rõ ràng! Các ngươi Lý gia làm việc không phúc hậu, ngươi càng tham luyến hư vinh, rõ ràng là kẻ bội bạc!”
“Lạc Dương Vương phi, ngươi vẫn là tự mình ngẫ̃m lại đi thôi!”
“Bằng không, chuyện cũ năm xưa bị vạch trần, không chỉ mặt mũi ngươi không còn, mà mặ̣t mũi Lạc Dương vương cũng khó giữ!”
Ý tứ trong lời nói của Ngọc Phi Yên đều phi thường rõ ràng khiến Lý Duyệt cả kinh xém chút té xỉu.
Nàng cư nhiên cái gì cũng biết?Ngọc La Sát đến tột cùng là có ý gì?
Nàng tại sao phải giúp Ngọc Thiên Huyết, tại sao phải giúp Ngọc gia?
“Ngọc Thiên Huyết và Ngọc gia đến tột cùng cho ngươi bao nhiêu tiền? Bản vương phi cũng có thể cho ngươi!”
Lý Duyệt không chịu hết hy vọng, đưa ra điều kiện.
Thật là một nữ nhân ngu xuẩn!
May là nàng không có gả đến Ngọc gia!
Bằng không, với chỉ số thông minh của Lý Duyệ̣t, nhất định ảnh hưởng đến gien đời kế tiếp!
“Tiền? Ta còn thiếu tiền sao?”
Ngọc Phi Yên phảng phất như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, “So nhiều tiền với ta, ngươi thật đúng là chưa thấy qua việc đời sao!”
Ngọc Phi Yên lời vừa ra khỏi miệng, một bên bách tính bắt đầu nghị luận.
“La sát đại nhân tùy tùy tiện tiện cầm mộ̣t viên thuốc ở Thiên Hương Lâu đem bán ra cũng đượ̣c vạn lượng bạc trắng! Nàng chỗ nào thì thiếu tiền!”
“Người nữ nhân này thật là Vương phi sao? Làm sao nhìn không giống!”
“Nhất định là giả mạo! Vương gia nào mắt mù, sẽ lấy Vương phi không hiểu chuyện như thế! Vẫ̃n lý lẽ hùng hồ̀n cùng La Sát đại nhân cò kè mặc cả, thực sự là đầu óc bị nước vào!”
“Ngươi đi đi! Đừng chậm trễ thời gian của mọi người!”
“Đúng! Mau cút!”
Thanh âm ồn ào càng lúc càng lớn, sau cùng lấy khí thế́ dời núi lấ́p biển đánh về phía Lý Duyệt.
Dù cho Hạ Hầu Nghi đối với Lý Duyệt cũng không tốt, thế nhưng dựa trên lễ nghĩa cũng không gây khó dễ cho nàng, nàng chưa từng phải trải qua tình cảnh như vậy.
Lúc này bị nhiều người như vậy vây công, mỗi người nói một câu, chỉ nước niếng thôi cũng đủ đem Lý Duyệt dìm chết.
Sau cùng, dưới sự bảo vệ trùng điệp (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) của hộ̣ vệ̣ Vương phủ, Lý Duyệt chật vật rời khỏi hiện trường.
Nữ nhân khiến ngườ̀i ta ghét bỏ rốt cục biến mấ́t, Ngọc Phi Yên đứng lên cười phất tay, ý bảo yên lặng.
“Cảm tạ mọi người đến đây ủng hộ cho ta, đó là vinh hạnh của ta.”
“Ta là dược sư, tự nhiên muốn tận tâm vớ́i nghề nghiệp, cũng sẽ tận chức tận trách vì mọi ngườ̀i chữa bệnh.”
“Bất quá người muốn khám rất nhiều, ta chỉ có một người, tinh lực và năng lực hữu hạn, khó tránh khỏi sẽ có chỗ thiếu sót, không có biện pháp làm được chu đáo, cho nên xin mọi người thứ lỗi.”
Ngọc Phi Yên một chút vẻ cao ngạo của Dược Hoàng cũng không có, hơn nữa thái độ đối vớ́i người khác phi thường thân thiện. Nàng nói chuyện một hồ̀i, lập tức được tất cả mọi người đón nhận rồi.
“La Sát đại nhân thực sự là ôn hòa nha!”
“Đúng vậy! Ta cảm thấy rất thích nàng —— “
“La Sát đại nhân, chúng ta có thể hiểu cho ngài!”
“Cảm tạ mọi người đã thông cảm!” Ngọc Phi Yên nhàn nhạt khom người.
“Để đảm bảo tất cả mọi người đều được trị bệnh, ta đặc biệt mời các vị trưởng lão của Dược Vương Các, Hoắc thần y và ta cùng nhau vấn chẩn. Còn có mười vị Dược Vương và các Đại dược sư, bọn họ cũng lại ở chỗ này vì mọi ngườ̀i khám và chữa bệnh.”
“Cảm mạo đau đầu nóng sốt, gãy xương bị thương, chứng bệ̣nh phổ thông loại này ta sẽ giao cho Đại dược sư. Năng lực của bọn họ hẳn là không thể nghi ngờ. Mà những chứng bệnh lạ khác, là chuyện liên quan đến sinh tử con người, liền do ta và Hoắc thần y đứng ra.Dù sao, mạng người vẫn là quan trọng hơn cả!”
“Chúng ta nhiều một người liền thêm một phần dàn xếp, nhiều một phần lý giải, sẽ gíup cho một bệnh nhân bị bệ̣nh nan y nhiều một hy vọng phần sống tiếp! Xin mọi người lượng thứ nhiều hơn!”
Ngọc Phi Yên thanh âm của ôn nhu thân thiết, nàng nói lời này hợp tình hợp lý, đả động nhân tâm.
Trong chốc lát, quyết định của Ngọc Phi Yên liền được toàn bộ bách tính ủng hộ.
Nếu như chứng bệnh đơn giản lại chiếm dụng của Dược Hoàng quá nhiều thời gian, này người thực sự cần trợ giúp sẽ mất đi cơ hội đượ̣c sống tiếp.
Giống như Ngọc Phi Yên nói, mạng người quan trọng hơn cả.
Vào ngày khai trương, “Hoàn Sinh Lâu” của Ngọc Phi Yên luôn kín người hết chỗ. Tất cả mọi người đều bận rộn, mãi cho đến buổi tối đóng cửa bọn họ mới có thể̉ nghỉ ngơi.
“Ngọc nha đầu, cái chủ ý này của ngươi không tệ!”
Thực hành là thầy giáo tốt nhất!
Đây là Ngọc Phi Yên ở chỗ̃ của Lâm chưởng môn rút ra được.
Dược Vương Các dược sư vùi đầu khổ học thời gian quá dài, mà bọn họ cơ hội được thự̣c hành quá ít, học phần nhiều là lý thuyế́t trên giấy mà thôi.
Hiện tại Ngọc Phi Yên xây dựng y quán, rất nhiều người đều hướng về phía “Dược Hoàng” hàng đầu đến đây cần chữa trị.
Nàng mời Dược Vương Các cùng nàng cùng nhau xây dựng y quán, nhưng thật ra là cấp cho các dược sư của Dược Vương Các cơ hội rèn đúc và học tập.
Lâm chưởng môn sao không biết cơ hội khó được!
Hắn riêng ở Dược Vương Các lựa chọn kĩ lưỡng mười đệ tử̉ ưu tú có thiên phú đưa tới chính là mong muốn bọn họ có thể đi theo bên người Ngọc Phi Yên học thêm chút kinh nghiệm.
Đối với điểm này mà nói, Hoắc thần y cũng là phi thường ủng hộ.
Hoắc thần y thậm chí cùng Lâm chưởng môn kiến nghị, nếu như Hoàn Sinh Lâu của Ngọc Phi Yên phát triển không tệ, Dược Vương Các còn có thể phái càng nhiều hơn đệ tử tới thực tiễn cùng học tập.
Đi theo bên người Dược Hoàng, Ngọc Phi Yên tùy tiện chỉ điểm hai cái, chính là phúc khí lớn của bọn họ!
Bây giờ nhìn đồ tử đồ tôn mỗi một người đều mệt đến ngất ngư, Hoắc thần y “Hắc hắc” nở nụ cười.
“Các ngươi a, làm rất tốt!”
Lúc này Hoắc thần y và Ngọc Phi Yên cũng không biết, bọn họ ngày hôm nay xây cái Hoàn Sinh Lâu này, sau đó sẽ vang danh tứ phương.
Lý Duyệt chật vật trở lại trong Lạc Dương vương phủ, vào phòng, nhào vào giường mà gào khóc.
Nàng bỏ ra nhiều tiền như vậy, ở Thiên Hương Lâu nghe được tin tức của Ngọc La Sát, sau đó liề̀n tân tân khổ khổ tới địa điểm chờ. Nàng nào biết kết quả cuối cùng lại là như thế này.
Ngọc Thiên Huyết, ngươi tại sao muốn đối với ta như vậy!
Lẽ nào ngươi sẽ không nhớ tới tình cảm thanh mai trúc mã sao?
Ngươi hại ta như vậy, đối với ngươi có chỗ tốt gì!
Lúc này, Lý Duyệt đem tất cả nguyên nhân đều đổ̉ lên ngườ̀i Ngọc Thiên Huyết. Nàng đã nhận định, chuyện này chính là Ngọc Thiên Huyết ở trong đó quấy phá.
Ngọc La Sát không chịu chữa bệnh cho mình, đây mới là chỗ làm Lý Duyệt thương tâm nhất.
Phi!
Còn là Dược Hoàng!
Một chút phẩm đức hành y cứu người cũng không có!
Tin vỉa hè! Thực sự là ngu ngốc!
Lý Duyệt vừa mắng Ngọc Phi Yên và Ngọc Thiên Huyết, một bên khóc lớn, ngực ủy khuất không chỗ nào nói hết, thực sự là khó chịu muốn chết!
Đúng lúc này, Tiểu Đào, thiếp thân nha hoàn của nàng bước nhanh đến:
“Vương phi, không xong! Xảy ra chuyện lớn!”
Lý Duyệt nguyên bản đã nín tứ́c giận trong bụng, đúng lúc nàng ta không có chỗ phát tiết. Hiện tại Tiểu Đào xông tới, Lý Duyệt tại chỗ liền tát một bạt tai khiến Tiểu Đào té ngã xuống đất.
“Ngươi không có mắ́t sao? Không có sự̣ cho phép của bản Vương phi, ai cho ngươi vào?”
Lý Duyệt càng nói càng giận, trong lòng nàng lửa giận càng tăng cao, vội vàng cần phát tiết.
“Người tới, đưa cái tiện tỳ không có mắt này lôi ra đi, đánh chết!”
Đáng thương Tiểu Đào, còn chưa kịp hướng Lý Duyệt bẩm báo chuyện trọng yếu, đã bị người bịt miệ̣ng lôi ra ngoài, loạn côn đánh chết ở trong viện Lý Duyệt.
Không bao lâu, hạ nhân vào nói Tiểu Đào đã chết.
Lý Duyệt lúc này mới phát giác được ngực thoải mái rất nhiều, cũng liền không có để ý Tiểu Đào trong lúc đó vội vội vàng vàng tiến đến như vậy rốt cuộc là để làm chuyện gì.
Tiếp theo nên làm như thế nào, có thể̉ khiế́n cho Ngọc La Sát giúp mình trị liệu mới là việc nàng cần quan tâm nhất.
Về phần khác, Lý Duyệt tạm thời bỏ qua.
Không như Lý Duyệt các loại tức giận bất bình, Trung Nghĩa Công phủ là một mảnh vui sướng.
Ngọc Kinh Lôi vì Ngọc Thiên Huyết mà chuẩn bị hôn nhân đại sự.
Mà Ngọc Thiên Huyết trở lại Ngọc gia, đồng thời khôi phục khí phách, tin tức hắn tiến giai Vũ Vương trong một đêm liền truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Khi dân chúng nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết xuất hiện ở trên đường lớn, mọi người lập tức ngây người.
Phần hăng hái và phong thần tuấn lãng của người này nhưng không phải chính là Ngọc gia tiểu lang năm đó danh chấn kinh thành sao!
Ngọc gia, đã một lần nữa quật khởi, trở nên cao không thể leo tới!
“Vũ Vương! Hắn là Vũ Vương?!”
Khi tin tức kia truyền đến, Lý Duyệt xụi lơ ngồi ở trên ghế, hai mắt không ánh sáng.
Quả nhiên là Ngọc La Sát trị bệnh cho Ngọc Thiên Huyết!
Vừa nghĩ tới Ngọc Thiên Huyết mớ́i khoảng ba mươi tuổ̉i đã là Vũ Vương, ngự̣c Lý Duyệt đau đến không thở được.
Ngọc Thiên Huyết còn trẻ như vậy, sau đó còn có không gian vô cùng lớ́n để̉ phát triể̉n!
Chu Liệt sáu mươi tuổi mới tiến giai thành Vũ Thần.
Ngọc Thiên Huyết tư chất tốt lại chăm chỉ như vậy, Ngọc gia đã có một Vũ Thần, có Ngọc Phi Yên ở một bên chỉ đạo, Ngọc Thiên Huyết nhất định sẽ thăng cấp nhanh hơn, sợ là không cần sáu mươi tuổi sẽ là Võ Thần…
Càng nghĩ, Lý Duyệt càng không cam lòng.
Không nghĩ tới ngươi so vớ́i ta còn tốt hơn, cảm giác lo lắng của ta càng ngày càng nhiều.
Nàng trước đây trong đầu đến tột cùng đang suy nghĩ gì, tại sao phải buông tha Ngọc Thiên Huyết, lự̣a chọn Hạ Hầu Nghi chứ?
Hạ Hầu Nghi bất quá là sinh ra ở hoàng gia, có thân phận Vương gia.
Trừ cái đó ra, hắn không văn không võ, đâu bì được với Ngọc Thiên Huyết!
Đối với lựa chọn ban đầu của mình, Lý Duyệt lúc này là hối hận không thôi.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nàng nhất định sẽ vô cùng cao hứng mà gả đến Ngọc gia, trở thành tân nương của Ngọc Thiên Huyết! Như thế làm sao có thể có gian khổ hôm nay!
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Duyệt nghĩ muốn nhờ Ngọc La Sát chữa bệnh cho mình chỉ cần nhờ Ngọc Thiên Huyết ở giữa dàn xếp.
Nàng hiện tại thế nhưng có việc cầu người, đâu còn dám oán giận Ngọc Thiên Huyết đâu!
Lý Duyệt viết một lá thư, sai người đưa đến Trung Nghĩa Công phủ.
Hướng quản gia vừa nhìn, là thư của Lạc Dương vương phủ, lúc này liền thay đổi sắc mặt.
Không cần suy nghĩ, Hướng quản gia liền biết người kia là ai.
Hừ, còn có mặt mũi tới cửa ——
Thực sự là vô liêm sỉ!
Ngọc Thiên Huyết hăng hái bừng bừng cùng Mộc Thiểm Hi thảo luận cách bài trí tân phòng, lại nhậ̣n được lá thư Hướng quản gia đưa tới.
“Đây là cái gì…”
Vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc, Ngọc Thiên Huyết chợ̣t im lặng.
Lý Duyệt ở trong lá thư nói rất rõ ràng, muốn cùng Ngọc Thiên Huyết riêng tư gặp mặ̣t.
Yêu cầu này, thật đúng là quá phận!
Nàng đã có phu quân, hắn cũng có nữ nhân yêu mến, lại chuyển tới mộ̣t lá thư này, là có ý gì?
“Hừ! Nhất định là bị Tiểu Ngọc nói trúng tim đen, cho nên mới tới tìm ngươi!”
Mộc Thiểm Hi nghĩ rất rõ ràng, chuyện Ngọc Phi Yên ở ngày khai trương đầu tiên không may gặp phải Lạc Dương Vương phi, sớm đã bị người chê cười truyền khắp kinh thành.
Có người biết liề̀n đem chuyện năm đó sau khi Ngọc Thiên Huyết trở thành phế nhân Lý gia và Lý Duyệt đã làm gì đào lên.
Nhất thời, Lý Duyệt thành tra nữ trong suy nghĩ của mọi người.
Ngọc gia trung tâm vì nước, một nhà trung liệt. Mặc dù quá khứ Ngọc gia địa vị xuống dốc không phanh, thế nhưng Ngọc Kinh Lôi và Ngọc gia binh sĩ ở dân gian uy vọng rất cao.
Lý Duyệt hối hôn chính nhằm lúc Ngọc Thiên Huyết thảm hại nhất cũng là lúc Ngọc gia gặp khó khăn nhất.
Hoạn nạn mới biết tâm người!
Một lầ̀n này, thật đúng là đem nhân phẩm của Lý Duyệt đều bày ra!
Bất quá, cũng may sau cơn mưa trời lại sáng, Ngọc gia hiện tại đã khôi phục lại, coi như là hung hăng tát Lý tra nữ một bạt tai!
“Huyết, ngươi muốn đi không?”
Mộc Thiểm Hi hai tay còn quấn lấy Ngọc Thiên Huyết, nhẹ nhàng ở bên tai Ngọc Thiên Huyết thổi hơi.
“Đây chính là mối tình đầu của ngươi đưa thư tới đó!”
Mộc Thiểm Hi lời nói chua xót truyền đến tai Ngọc Thiên Huyết. Hắn nghe cao hứng vô cùng, một phát nắm lấy ngón tay của Mộc Thiểm Hi ngón, đưa đến bên mép cắn một cái.
“Cô gái nhỏ, máu ghen lớn như vậy!”
Ngọc Thiên Huyết đưa tay, trực tiếp huỷ đi lá thư.
Hắn thấy, hồi ức xưa kia sớm đã chết ở trong những năm bôn ba này.
Về phần Lý Duyệt nghĩ muốn hắn thông suốt, dựa vào hắn đả động Ngọc Phi Yên, vậy càng là không có khả năng.
Dựa vào cái gì phải cho ngươi hạnh phúc?
Ngươi xứng sao?
Lý Duyệt ở Vương phủ đi đi lại lại, chờ tới kết quả lại là Ngọc Thiên Huyết không rảnh. Một ngụm khí trực tiếp làm nàng nghẹn nhưng lại không thể làm gì, hoàn toàn bị bẽ mặt.
Ngọc Thiên Huyết, ngươi thật đúng là dứt khoát!
Ngươi làm sao có thể như vậy!
Lý Duyệt nóng nảy không thôi, lúc này một cái tin tức khác đúng ở lúc nàng lòng nóng nảy giống như thêm dầu vào lử̉a, “Vù ——” một chút, thiêu cháy.
Mỵ Nương, mang thai!
Lý Duyệt lúc này đột nhiên nhớ tới, Tiểu Đào lúc đó vội vã xông vào gian phòng của nàng, đại khái hẳn là muốn nói cho nàng biết tin tức này.
Tiểu Đào rất thận trọng, Mỵ Nương vừa vào Vương phủ, Lý Duyệt liền đem Tiểu Đào phân công đi canh chừng Mỵ Nương.
Thế nhưng nàng lại bị phẫn nộ khiến đầu óc mê muội, giết Tiểu Đào…
Lạc Dương Vương đợi vài chục năm, rốt cục thấy bụng của tiểu thiếp lớn dầ̀n, thế nhưng phá lệ vui vẻ.
Mỵ Nương hiện tại thành công thần số́ mộ̣t (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) của Lạc Dương Vương phủ, là đối tượ̣ng phải bảo hộ trọng điểm. Ngay cả Lý Duyệt muốn đi thăm nàng, đều bị Hạ Hầu Nghi dùng đủ lý do cự tuyệt. Hắn nói Mỵ Nương phải an thai thật tốt, không thể quấy nhiễu.
Cùng lúc đó, tất cả thứ tốt Hạ Hầu Nghi đều dời đến chỗ Mỵ Nương.
Ngay cả Mỵ Nương nói muốn tượng Quan Thế Âm, Hạ Hầu Nghi liền đi thẳng tới gian phòng Vương phi, đem tượng Quan Thế Âm của nàng lấy đi đưa cho Mỵ Nương.
Thái độ của Hạ Hầu Nghi làm cho Lý Duyệt nổi giậ̣n.
Mang bầu, liền là nam hay nữ cũng không biết đã cưng chiều thành như vậy.
Nếu Mỵ Nương thực sự̣ sinh hạ một nam hài, cái Lạc Dương Vương phủ này Mỵ Nương chẳng phải là muốn gì được nấy?
Lý Duyệt đâu biết rằng Hạ Hầu Nghi đã không quan tăm giới tính hài tử, chỉ cần bình an sinh ra là tốt rồi.
Mấy năm nay bên ngoài tin đồn rất nhiều, mọi người ngầm cười nhạo Lạc Dương Vương phương diện kia không được, không mầm móng, thế nhưng đem Hạ Hầu Nghi chọc giận muốn chết.
Hiện tại sự thực thắng đồn đãi, hắn rốt cục có con!
Bị hài tử trong bụng Mỵ Nương kích thích, Lý Duyệt rốt cục không nhịn được, canh giữ ở ngoài đầu ngõ Ngọc gia, chờ Ngọc Thiên Huyết.
Hôm nay, Ngọc Thiên Huyết và Mộc Thiểm Hi từ Hoàn Sinh Lâu của Ngọc Phi Yên trở về, còn chưa tới cửa lớ́n, đã bị Lý Duyệt ngăn cản.
“Thiên Huyết…”
Lý Duyệt quá ba mươi tuổ̉i, ăn mặc một thân y phục màu xanh nhạt, thấy thế nào thế nào tràn ngập rung động.
Nàng sở dĩ như vậy, là bởi vì Ngọc Thiên Huyết đã từng nói da nàng trắng, màu xanh nhạt là tôn da của nàng nhất. Để gợi lại nhữ̃ng hồi ứ́c ngọt ngào nhất của mình và Ngọc Thiên Huyết, Lý Duyệt thế nhưng tỉ mỉ ăn mặc một phen.
Bất quá, Lý Duyệt đã quên mình đã không còn là thiếu nữ, hiện tại ăn mặc như vậy, thật đúng là chẳng ra cái gì cả.
Bị Lý Duyệt chặc ở cửa nhà, Ngọc Thiên Huyết rất là đau đầu.
Thực sự là người đê tiệ̣n khó địch nổ̉i!
Ngươi đều là đàn bà có chồng, lại làm ra loại chuyệ̣n như vậy bên đường cho người khác đàm tiếu, ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn xấu hổ̉ đây!
“Chuyện gì?”
Ngọc Thiên Huyết nắm tay của Mộc Thiểm Hi, lạnh lùng nói.
“Ta, ta chính là nghĩ đến gặp ngươi một chút!”
Lý Duyệt cầm khăn lụa trong tay, hai mắt nhìn Ngọc Thiên Huyết, ngực phiên giang đảo hải.
Nguyên bản nàng vẫn nghĩ lờ̀i đồn đều là thổ̉i phồng, nào biết nam tử trước mắt và năm đó giống nhau anh tuấn tiêu sái, thậm chí còn càng nhiều mị lực cùng thành thục, chính là thờ̀i điểm hoàn hảo nhấ́t.
Suy nghĩ lại một chút, Hạ Hầu Nghi rất mậ̣p, bụng lại to, thân thể̉ vụng về, cùng với loại chuyện đó lực bất tòng tâm, Lý Duyệt lần thứ hai cảm giác mình mắt bị mù.
“Ngươi tìm nam nhân của ta để làm gì?”
Mộc Thiểm Hi không khách khí chút nào ngăn ở trước mặ̣t Ngọc Thiên Huyết.
“Ngươi đã lập gia đình, phải tuân theo nữ tắc! Đừng cả ngày nhìn chằm chằm nam nhân của ta! Nếu như Vương gia nhà các ngươi không thỏa mãn được ngươi, trong thành còn nhiều tiểu quan, ngươi tùy tiện tìm một người là đượ̣c!”
Từ sau khi Mộc Thiểm Hi biết trong kinh thành có tiểu quan lâu, hưng phấn không kìm được muốn đi xem.
Bất quá sau đó đều bị Ngọc Thiên Huyết trực tiếp dùng hành động áp chế không cho.
Bây giờ thấy Lý Duyệt một bộ dáng dục vọng bất mãn, Mộc Thiểm Hi nói chuyệ̣n cũng không khách khí.
Nam nhân của ta ngươi đừng mơ tưởng!
Từ lúc Lý Duyệt chặn đường Ngọc Thiên Huyết, xung quanh có rất nhiều người dừng bước lại đứng ở̉ một bên xem náo nhiệ̣t. Hiện tại Mộc Thiểm Hi nói thẳng ra như vậ̣y, tất cả mọi người hiểu được.
Lý tra nữ hối hận, muốn quay đầu lại!
“Ngươi, ngươi làm sao có thể thô lỗ như thế!”
Lý Duyệt bị lời nói của Mộc Thiểm Hi làm cho thẹn quá thành giận.
“Ngươi không có gia giáo sao? Người như ngươi vậy, làm sao xứng được được với Thiên Huyết!”
Mộc Thiểm Hi vừa muốn mở miệng, bị Ngọc Thiên Huyết ngăn cản.
Chính nữ nhân của mình bị mắng, đương nhiên phải là hắn người đàn ông này đứng ra!
“Lạc Dương Vương phi, vị hôn thê của ta gia giáo tốt, không cần ngươi chỉ trỏ! Ta rất yêu nàng, không muốn nàng có cái gì không vui. Mong muốn ngươi nói chuyện chú ý đúng mực! Nếu như còn có lần sau, đừng trách ta không khách khí!”
Lời của Ngọc Thiên Huyết khiế́n cho rất nhiều người ủng hộ.
Không để nữ nhân của mình chịu ủy khuất, đây mới là nam nhân chân chính a!
“Thiên Huyết, ngươi làm sao có thể ác độc như vậy —— “
Lý Duyệt giật mình nhìn Ngọc Thiên Huyết, cảm giác mình sắp không nhận ra hắn.
Trước kia Ngọc Thiên Huyết cỡ nào ôn nhu a!
Dù cho Lý gia khi đó giày xéo Ngọc gia cỡ nào, Ngọc Thiên Huyết cũng không có nói qua lời khó nghe, còn chúc nàng hạnh phúc.
Vì sao hiện tại sẽ biến thành như vậy?
“Đối với nữ nhân khác dứt khoát mới là đối với nữ nhân của mình thật lòng!”
Ngọc Thiên Huyết cúi đầu, nhìn Mộc Thiểm Hi, “Ta làm sao sẽ để người không liên quan làm thê tử của ta thương tâm đâu!”
Người không liên quan…
Cái này khiến cho lòng của Lý Duyệt triệt để nát.
Đã từng là tình cảm thanh mai trúc mã bị một câu người không liên quan, hủy không còn một mảnh.
Nếu dùng tình cảm vô dụng, Lý Duyệt liền nói thẳng ra mục đích của chính mình.
“Ta muốn gặ̣p Ngọc La Sát, thế nhưng nàng không chịu gặp ta. Thiên Huyế́t, ngươi có thể hay không nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên giúp ta nói mấy câu?”
“Nga? Nói cái gì?” Biết mục đích thậ̣t sự của Lý Duyệt đến đây, Ngọc Thiên Huyết chỉ thấy buồn cười.
Thật coi người khác là đấng cứu thế sao?
Tại sao phải giúp ngươi?
“Để cho nàng chữa bệnh cho ta. Ta muốn có đứa bé!”
Nghĩ đến Mỵ Nương ở trong Lạc Dương Vương phủ tác oai tác quái, Lý Duyệt cắn răng nói ra mục đích của chính mình.
“Ngươi nghĩ rằng ta là ai? Dựa vào cái gì lời của ta Ngọc La Sát sẽ nghe theo?”
Ngọc Thiên Huyết không chịu, Lý Duyệt gấp đến độ dậm chân.
Bởi vì tức giận, Lý Duyệt không cân nhắc đã nói ra lời trong lòng.
“Ngọc Thiên Huyết, ta nghĩ đến ngươi là chính nhân quân tử! Nếu không phải ngươi đem chuyện cũ của chúng ta nói ra, Ngọc La Sát vì sao không chịu chữa bệnh cho ta! Ngươi bây giờ đã an ổn khỏe mạnh, vì sao còn muốn hại ta!”
Nhìn gương mặt vặ̣n vẹo của Lý Duyệt, Ngọc Thiên Huyết trầm mặc.
Trước đây, hắn rốt cuộc là mắt bị làm sao mớ́i thấy nữ nhân này có điểm tốt?
Thực sự là còn trẻ chẳng biết tư vị tình yêu, vừa… chỉ vừa thấy nàng ta giả bộ̣ yêu thương đã ngã vào, còn nhớ mãi không quên thật nhiều năm, ngu xuẩn a!
Lúc này, Ngọc Thiên Huyết có chút cảm tạ người đem khí phách của mình hủy diệt.
Nếu không hắn đã không nhận ra bộ mặ̣t thậ̣t của Lý Duyệt, nói không chừng sau này còn phải chịu khổ!
“Lạc Dương Vương phi, ngươi tìm nhầm người!”
Ngọc Thiên Huyết lôi kéo Mộc Thiểm Hi đi, ngay cả đầu cũng không quay đầu lại, đem Lý Duyệt bỏ qua.
“Ngọc Thiên Huyết, ngươi làm sao có thể vô tình như thế!”
Thanh âm Lý Duyệt ở phía sau Ngọc Thiên Huyết vang lên. Nhưng bóng lưng hắn vô cùng thẳng tắp, căn bản cũng không có quay đầu lại, hai người chỉ một lát sau liền biế́n mất ở trước mắ́t Lý Duyệt.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
Lý Duyệt cảm giác mình sắp điên rồi, đến lúc này, thực sự là cùng đường!
Ngay lúc nàng thất hồn lạc phách chuẩn bị rời đi, hai bên trái phải có một người bàn luận truyền đến tai nàng “Màu tóc của nữ̃ nhân kia tại sao nhìn quen mắt như vậy a?”
Vừa nghe lời này, Lý Duyệt lập tức vọt tới trước mặ̣t người nọ.
“Ngươi biết nữ nhân đó?”
“Vương, Vương phi…” Nam tử lại càng hoảng sợ.
“Trả lời vấn đề của ta!”
Tuy rằng Lý Duyệt ở trước mặ̣t Ngọc Thiên Huyết không coi là cái gì.
Thế nhưng lúc đối mặt người dân thường, nàng còn là Vương phi mười phần khí phái, có thể hù dọa người.
“Tiểu dân là tiểu thương, chạy qua vùng duyên hải cảng, nữ nhân kia hình như là một phạm nhân bị phát lệnh truy nã! Là đầu lĩnh hải tặc!”
Nghe xong lời này, Lý Duyệt hai mắt sáng lên, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Ngọc Thiên Huyết, các ngươi Ngọc gia đóng ở biên quan, ngươi lại cùng hải tặc thành thân!
Riêng đem tội danh này cáo đi cáo trạng, sẽ khiến ngươi và Ngọc gia chịu không nổi!
Ngươi đã không muốn ta sống khá giả, ngươi cũng đừng mong trải qua ngày lành!
Lúc Lý Duyệt hồi phủ, lập tức phái người đi thăm dò chuyện này. Nhờ vào thự̣c lực Lạc Dương Vương phủ, không bao lâu đáp án liề̀n được đưa đến trong tay Lý Duyệt.
“Nữ nhân kia thật là hải tặc! Còn là hải tặ̣c đầ̀u lĩnh đã sát hại mệnh quan triều đình!”
“Ngọc Thiên Huyết, ánh mắt ngươi cũng không được tốt lắm đâu!”
Lý Duyệt lần thứ hai viết thư gửi Ngọc Thiên Huyết, trong đó còn nhắ́c đế́n thân phận của Mộc Thiểm Hi.
Tuy rằng trong thư Lý Duyệt điều kiện gì cũng không có nói, thế nhưng ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết.
“Ta muốn đi giết nàng!”
Thấy Lý Duyệt dùng thân phận của mình uy hiếp Ngọc Thiên Huyết, Mộc Thiểm Hi tức giận không kìm được, cầm nhuyễn kiếm muốn đi Lạc Dương Vương phủ, bị Ngọc Kinh Lôi gọi lại.
“Thiểm Hi nha đầu, ngươi không cần lo lắng. Ngươi là Vũ Vương, nàng cho dù cáo trạng, nhiều lắm là danh tiếng Ngọc gia chúng ta chịu chút tổn thất, cũng không bị gì.”
Ngọc Kinh Lôi nói càng làm Mộc Thiểm Hi khổ sở.
Người Ngọc gia danh dự là bao nhiêu tổ tiên dùng máu dự̣ng thành, làm sao có thể bởi vì nàng mà bị hao tổn chứ!
Mộc Thiểm Hi không muốn chuyện đó xảy ra!
Ngọc lão gia tử đối với nàng tốt, nàng không thể vô tình vô nghĩa như thế́!
“Là ta không tốt, ta làm phiền Ngọc gia!”
Mộc Thiểm Hi cúi đầu, nước mắt “Xoạch” rơi xuống.
Lúc này, một cái khăn tay đưa qua, nàng ngẩng đầu liền thấ́y Ngọc Phi Yên đứng ở trước mặt nàng.
“Tam thẩm, ngươi vì tiểu nhân gian trá chảy nước mắt, không đáng! Hơn nữa, danh tiếng những thứ này là vật ngoài thân, chúng ta Ngọc gia đã thế gia tôn quý nhất Đại Chu quố́c, cũng không sợ bị bẩn một chút!”
Lý Duyệt, nghĩ uy hiếp Ngọc gia,não ngươi bị tê liệt sao?
Ngọc Phi Yên thoải mái làm Mộc Thiểm Hi tâm tình khá lên nhiều.
“Thế nhưng, nếu nàng thực sự cáo trạng, hoàng thượng không có cảm thấ́y khó chịu sao?”
Vấn đề này, đến phiên Hạ Hầu Kình Thiên giúp nàng giải đáp.
“Hoàng huynh đã sớm biết! Gia đã cùng hoàng huynh nói!”
Cái này, thế nhưng khiến mọi ngườ̀i Ngọc gia choáng váng.
Lâm Giang Vương, huynh đệ các ngươi cảm tình thật tốt, ngươi thật đúng là cái gì đều cùng hoàng thượng nói a!
“Hoàng thượng nói như thế nào?”
Ngọc Phi Yên quan tâm nhất là vấn đề này.
“Gia trước thư án đem tấ́t cả nhân chứ́ng vật chứng, toàn bộ giao cho Hoàng huynh. Hoàng huynh còn khen Tam thẩm là nữ trung hào kiệt a!”
Có lời nói của Hạ Hầu Kình Thiên, Ngọc Thiên Huyết và Mộc Thiểm Hi rốt cục yên tâm.
Ánh mắt Ngọc Thiên Huyết nhìn Hạ Hầu Kình Thiên cùng vớ́i dĩ vãng khác biệt.
Cái Lâm Giang Vương này a, để Tiểu Yên Yên vui vẻ, cái gì đều chịu làm a!
Tra hồ sơ, tìm nhân chứng, viết lời chứng…
Cả ba việc tuy nói thì dễ dàng, thế nhưng lại rắ́c rố́i, muốn đem mỗi một dạng đều chuẩn bị cho tốt, hẳn là khó khăn a!
Hoàng thượng tin tưởng Lâm Giang Vương nhất, Hạ Hầu Kình Thiên tự mình đứng ra, Hoàng thượng tự nhiên là hoàn toàn tin tưởng. Căn bản sẽ không cùng Ngọc gia sinh ra khoảng cách.
Hơn nữa Hạ Hầu Kình Thiên trước không nói gì, chính là không tiếng động gì mà đem sự tình đều chuẩn bị chu toàn, thực sự là tâm tư kín đáo, lo lắng chu đáo cẩn thận.
Trong lòng Ngọc Thiên Huyết thoáng cái trở nên rối rắm không ngớt.
Một bên là hạnh phúc của tiể̉u chấ́t nữ̃, một bên là ân tình của Hạ Hầu Kình Thiên.
Thực sự rất khó lựa chọn!
Bất quá, từ đáy lòng, Ngọc Thiên Huyết phi thường cảm kích Hạ Hầu Kình Thiên.
Nếu không phải hắn nhớ thương Ngọc gia bảo bối, Ngọc Thiên Huyết cho là mình nhất định sẽ cùng Hạ Hầu Kình Thiên trở thành bạn tốt.
Trong thư Lý Duyệt ước định nơi chờ Ngọc Thiên Huyết, thế nhưng trái phải đều không thấy đượ̣c Ngọc Thiên Huyết.
Chuyện gì xảy ra?
Lẽ nào hắn không để ý danh tiếng Ngọc gia sao?
Mặc dù thời gian đã qua thật lâu, Lý Duyệt còn không cam tâm.
Thế nhưng cuối cùng, nàng không có đợi được Ngọc Thiên Huyết, lại chờ được một đám lưu manh du côn.
“Đám dân đen các ngươi buông! Ta là Lạc Dương Vương phi ——” Lý Duyệt hoảng sợ nhìn vào mấy nam nhân, sợ đến không nhúc nhích đượ̣c.
Nàng lần này là len lén đi ra, chỉ dẫn theo nha hoàn, liền hộ vệ cũng không có mang theo, cho nên mới bị người lợi dụng sơ hở.
“Vương phi? Lão tử vừa hay tìm Vương phi!”
Lý Duyệt đâu thể là đối thủ của bọn họ, trong chốc lát, trong phòng liền truyền đến thanh âm của nàng kinh hô gào khóc nỉ non, cuối cùng miệng của nàng bị bịt kín, thanh âm dần dần nhỏ đi.
Chờ cửa bị người đá văng ra, Lý Duyệt chính là đang nhảy qua ngồi ở trên người một người nam nhân, đưa đẩy thân thể.
“Vương gia, người xem —— “
Mỵ Nương vỗ về̀ bụng, kinh ngạc chỉ vào Lý Duyệt.
“Vương phi tại sao lại ở chỗ này? Trời ạ, nàng làm sao có thể sau lưng Vương gia làm ra chuyện như vậy!”
Mỵ Nương ở Vương phủ buồn chán, Hạ Hầu Nghi liền dẫn nàng đi ra đi dạo phố, còn đi theo làm tùy tùng để hầu hạ.
Hai người mới vừa vào tửu lâu này, liền gặp phải nha hoàn bên người Vương phi thần sắc hoảng trương ( hoảng hốt+khẩ̉n trương ). Vì Mỵ Nương xúi giục, Hạ Hầu Nghi sang đây xem đến tột cùng là chuyệ̣n gì, nào biết liền tại chỗ bắt kẻ thông dâm.
“Lý Duyệt, ngươi cái ả đàn bà không biết xấu hổ này!”
Bị Vương phi đội nón xanh, Hạ Hầu Nghi tức giận đến sắp thổ huyết.
Nhưng Lý Duyệt tựa hồ căn bản không có ý thức được tình cảnh của mình gian nan, còn ra sức động, trong miệng thậm chí kêu “Hảo ca ca”, cái này suýt nữa đem phổ̉i yế́u ớt của Hạ Hầu Nghi chọc giận phát nổ.
“Bản vương muốn giết ngươi!”
Hạ Hầu Nghi nói, tại chỗ rút kiếm, đâm về phía Lý Duyệt.
Đáng tiếc, hắn kiếm pháp không tốt, chỉ là làm bị thương vai Lý Duyệt.
Bị đau đớn kích thích, Lý Duyệt rốt cục thanh tỉnh lại.
Thấy chính mình quần áo xốc xếch cùng nam nhân khác làm việc phu thê, Lý Duyệt bất chấp trên vai máu tươi chảy ròng ròng, hoàn toàn sợ ngây người.
“Vương gia, ta là oan uổng! Có người hãm hại ta!”
Lý Duyệt muốn đứng lên, vừa vặn nam nhân ác liệt bên dưới khẽ động, trong cơ thể nàng thuốc lần thứ hai phát tác, Lý Duyệt tại chỗ liền phát ra thanh âm kiề̀u nhuyễ̃n dễ nghe.
“Ngươi! Ngươi không biết xấu hổ!”
Hạ Hầu Nghi lửa giận công tâm, lúc này té trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
“Người đâu cứu mạng a, người đâu!”
Mỵ Nương thét lên, trong chốc lát, liền đem toàn bộ người của tử̉u lâu đưa tới.
Chờ bọn thị vệ đem Lạc Dương Vương mang đi, Mỵ Nương mới ném một thỏi vàng xuống dướ́i chân mấy nam nhân trong phòng. “Đây là phần thưởng của các ngươi! Làm tốt lắm!”
Nhìn Lý Duyệ̣t còn đang hưởng thụ, Mỵ Nương xoay người bướ́c đi, cười đến quyến rũ.
Hài tử có, thế nhưng phi vị còn không có đâu!
Chỉ có Lý Duyệt giao ra vị trí, nàng mới có thể thực sự vô lo a!
Một tiểu thư lớ́n lên ở gia đình quý tộc, thế nào cùng người lớn lên ở thanh lâu Mỵ Nương đấu đâu!
Lúc này, chuyện Lạc Dương Vương phi (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) lén lút vụng trộm, chọc Lạc Dương Vương giận choáng váng, đượ̣c cho là chuyệ̣n nóng nhất năm, truyền đi sôi sùng sục.
Thông qua thái y chẩn đoán bệnh, Lạc Dương Vương Hạ Hầu Nghi trúng gió, sau đó cũng không có biện pháp đứng lên, càng miễn bàn chuyện ngoạn nữ nhân!
Biết được tin tức này, Hạ Hầu Quân Vũ tuyệt bút vung lên, xử Lý Duyệt tử hình.
Lý gia cũng bị Lý Duyệt liên lụy, địa vị ngày càng xuống dố́c.
Về phần Mỵ Nương và đứa bé trong bụng của nàng, không bao lâu đã bị điều tra ra căn bản cũng không phải là của Hạ Hầu Nghi. Hạ Hầu Nghi năm đó bị thương thân thể, căn bản không có thể sinh con, cho nên Mỵ Nương cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết.
Lúc thái giám tuyên chỉ đem tin tức này nói cho Hạ Hầu Nghi, nguyên bản Lạc Dương Vương trúng gió bình thườ̀ng, chỉ bị đại tiểu tiện không thể khống chế, biến thành trúng gió nặng.
Hạ Hầu Quân Vũ đem tài sản Lạc Dương Vương phủ tính toán kĩ càng, phân phát cho nữ nhân bị Hạ Hầu Nghi cường đoạt giành lấ́y, đưa các nàng về nhà.
Hôm nay Lạc Dương Vương phủ, chỉ còn lại có mấy nô tài chiếu cố Hạ Hầu Nghi.
Hành động của Hạ Hầu Quân Vũ khiến danh tiế́ng trong dân gian của hắn cao lên, dân chúng cũng khen hắn là hoàng đế tốt.
Sau khi nghe Hướng Tiến thuật lại những lời này, Hạ Hầu Quân Vũ lắc đầu.
Hắn là quân vương tốt sao?
Không phải!
Hắn nếu quả như thật là hoàng đế tốt, mấy năm nay biết rõ Hạ Hầu Nghi tác oai tác quái, cũng sẽ không chẳng quan tâm.
Nếu không vì Cẩ̉m Lý Vệ đưa tới tin tức Hạ Hầu Nghi từng vô số lần chửi bới Hạ Hầu Kình Thiên, hắn sẽ như trước không truy cứu.
Cuối cùng, Hạ Hầu Quân Vũ mở miệng.
“Hung thủ giết Từ ma ma đã tìm được chưa?”
“Bẩm bệ hạ, tìm được rồi.”
“Giết đi —— “
Lúc sau, Hạ Hầu Quân Vũ đem tất cả mọi người đuổi đi, chính mình đứng trước cử̉a điện Thái Hòa trống trải, nhìn phía chân trời xa.
Yên tỷ tỷ, không biết chờ chúng ta lại gặp mặt, ngươi còn có thể hay không nhận ra ta!
Ngươi xem, ta bây giờ trở nên giả nhân giả nghĩa như thế, đã sớ́m không còn là thiế́u niên lương thiệ̣n năm đó!
Yên tỷ tỷ, ngươi sẽ đối với ta thất vọng sao?
Đứng chờ qua một lúc lâu, Hạ Hầu Quân Vũ mới khôi phục tâm tình, đi nhanh tới ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể nghỉ ngơi.
Phải nỗ lực a!
Hạ Hầu Quân Vũ một lòng cấp cho Hạ Hầu Kình Thiên một thái bình thịnh thế để hắn và hài tử của hắn, không bao giờ… sẽ gặp phải chuyện như mình năm đó!
Đây là trách nhiệ̣m của mộ̣t phụ thân, cùng với đối nhi tử bù đắp muộn màng!
Mọi người Ngọc gia, cũng không nghĩ tới kết quả Lý Duyệt lại là như thế này.
Ngọc Thiên Huyết nguyên bản chuẩn bị chờ̀ Lý Duyệt cáo trạng, hắn liền đi gặp vua hoàng thượng giải thích. Nhưng kết quả lại là như vậy, thực sự là hại người thành hại mình!
Thời gian trôi qua, Ngọc gia vô cùng náo nhiệt cử hành hôn lễ.
Đây là mười mấy năm qua, Ngọc gia lần đầu tiên có việc vui, cho nên hôn lễ Ngọc Thiên Huyết đặc biệt náo nhiệt.
Hạ Hầu Quân Vũ lệnh Hướng Tiến đưa tới lễ vật, Hạ Hầu Kình Thiên cũng tự mình trình diện. Thái độ hai lão đại của Đại Chu quốc đã nói rõ tất cả.
Ngọc gia triệt để quật khởi, hơn nữa vị thế không thể lung lay!
Tham gia hôn lễ đều là ngườ̀i thông minh, đều chúc mừng Ngọc Kinh Lôi, ước gì muốn cùng Ngọc gia nhấc lên quan hệ.
Chờ ngày thứ hai, Mộc Thiể̉m Hi một thân y phục hỏa hồng kính trà cho Ngọc Kinh Lôi, Ngọc Kinh Lôi đem một đôi vòng tay màu xanh xinh đẹp đưa cho Mộc Thiểm Hi.
“Đây là mẫu thân ngươi lưu lại, ba người vợ, một người một đôi! Mong muốn các ngươi ân ân ái ái, bạch đầu giai lão!”
Mộc Thiểm Hi tiếp nhận vòng tay, lần thứ hai dập đầu, đến tận đây nàng rốt cục hoàn toàn trở thành một thành viên của Ngọc gia.
Ngọc gia khổ tận cam lai, người một nhà vui vẻ hòa thuậ̣n mà sống.
Trong cung, Hạ Hầu Tuyết càng ngày càng tồi tệ̣.
Nàng hoàn toàn bị giam lỏng, liền ngay cả mặt Hoàng thượng đều không thấy được.
Lưu hoàng hậu cũng bị tước đoạt quyền quản lý lục cung, càng không có biện pháp giúp nàng.
Vương thái y như trước mỗi ngày vội tới chỗ nàng vấn chẩn, trải qua hắn điều trị, Hạ Hầu Tuyết rất nhanh thì khôi phục khỏe mạnh.
Bởi vì trong tẩm cung mọi người trên dưới bị Hoàng thượng hạ mệnh lệnh, mỗi khi Hạ Hầu Tuyết hỏi chuyện bên ngoài, bọn họ đều giả câm vờ điếc, cái gì cũng không chịu nói.
Ngay cả Vương thái y, vô luận Hạ Hầu tuyết thế nào nhõng nhẽo hoặc cứng rắn hay là dọa tự tử̉, ngoại trừ việc chữa bệnh, hắn một chữ cũng sẽ không thổ lộ.
Hạ Hầu Tuyết lúc này đây mới chính thức biết, phụ hoàng là tức giậ̣n!
Trước đây nàng mộ̣t khóc hai nháo ba thắt cổ, cắt cổ tay tự sát, tuyệt thực, thủ đoạn gì đều làm, nhưng Hạ Hầu Quân Vũ liền mặt nàng cũng không chịu gặp.
Hướng Tiến mang đến khẩu dụ của Hoàng thượng, nàng nếu như lại không biết tốt xấu, cho dù chết, cũng phải chôn ở Tây Việt quốc.
Vừa nghe lời này, Hạ Hầu Tuyết mới hoàn toàn an tĩnh lại, một lần nữa lại trở về cô gái ngoan ngoãn.
Cùng Hoàng thượng đấu, nàng còn quá non!
Ngay cả sinh tử của nàng đều không đả độ̣ng đượ̣c, nàng còn chỗ nào dám uy hiếp Hạ Hầu Quân Vũ đâu!
Ngay lúc Hạ Hầu Tuyết mỗi ngày đề̀u qua mộ̣t cách nhàm chán, Hướng Tiến rốt cục mang đến cho nàng tin tức tốt.
Khoảng thời gian tối tăm không ánh mặt trời mà sinh hoạt làm cho Hạ Hầu Tuyết buồn chán muốn hỏng.
Ngay lúc nàng vui vẻ không thôi, Hướng Tiến nở nụ cười.
“Tây Việt quốc Ngũ hoàng tử Lưu Pha hôm qua đã đến kinh thành. Tối hôm nay Hoàng thượng hội tổ chức yến hội chiêu đãi Ngũ hoàng tử. Hoàng thượng muốn ngài trang phục đẹp chút, tham gia yến tiệc hôm nay!”
Hướng Tiến đi thật lâu, Hạ Hầu Tuyết còn có chút không phục hồi tinh thần lại.
Lưu Pha tới?
Nhanh như vậy?
Thảo nào nàng lại một lần nữa được tự do.
Hạ Hầu Tuyết nguyên tưởng rằng phụ hoàng rốt cục tha thứ nàng, thế nhưng nàng trăm triệu không nghĩ tới, chờ đợi của nàng lại là chuyện này.
Lưu Pha tới, có đúng hay không ý nghĩa nàng phải gả cho hắn?
Nàng không cần!
Bất quá, vô luận Hạ Hầu Tuyết không cam tâm tình nguyện ra sao, nàng vẫn phải tham gia cung yến. Bởi vì mệnh lệ̣nh của Hạ Hầu Quân Vũ nàng căn bản cũng không có biện pháp cãi lời.
Lần này cung yến hoan nghênh Lưu Pha làm rất lớn.
Mọi người đều biết, nói là hoan nghênh Lưu Pha, nhưng thật ra là để Ngũ hoàng tử và Tuyết công chúa hai người kia gặp mặt, coi như là trước khi cưới lần đầu tiên gặp mặt.
Mặc dù Hạ Hầu Tuyết đã sớm làm xong chuẩn bị tâm lý.
Thế nhưng khi nhìn đến Lưu Pha, nàng vẫn là suýt chút ói ra.
Cái nam nhân mặt đầ̀y mụn trứng cá, biểu tình hèn mọn, chân ngắn một mẩ̉u này, thật là hoàng tử sao?
Lưu Pha nằm mơ không nghĩ tới chuyện tốt cướ́i đích công chúa Đại Chu quốc này lại rơi vào trên người mình!
Hắn tuy rằng cũng là con trai trưởng trong cung, được Hoàng thượng Hoàng hậu sủng ái, thế nhưng thực lự̣c Tây Việt quốc so với Đại Chu quốc kém xa. Lần này hòa thân, Lưu Pha chuẩn bị xong bị cự tuyệt.
Nào biết, Hạ Hầu Quân Vũ sẽ đem Hạ Hầu Tuyết gả cho hắn.
Thực sự là miếng bánh trên trời rơi xuống a!
“Tuyết công chúa!”
Lưu Pha cười híp mắt nhìn Hạ Hầu Tuyết.
Bởi vì hưng phấn, trên mặt hắn mụn trứng cá trở nên đỏ au một mảnh, nhìn qua phá lệ dọa người. Hạ Hầu Tuyết nhịn không được, lui về sau hai bước.
“Tuyết Nhi! Ngũ hoàng tử đang bắt chuyện với ngươi đấy!”
Hạ Hầu Quân Vũ ho khan một tiếng.
Hoàng thượng nhắc nhở, nhượng Hạ Hầu Tuyết bình tĩnh lại. Nàng kéo ra một khuôn mặt tươi cười, cùng Lưu Pha gật đầu.
“Gặp qua Ngũ hoàng tử!”
Hạ Hầu Tuyết ngày thường vốn xinh đẹp, cười như thế, càng làm cho Lưu Pha tâm hoa nộ phóng.
Đây chính là kim chi ngọc diệp đoan trang!
Không bao lâu, hắn có thể ôm mỹ nhân về nhà.
Hơn nữa có Hạ Hầu Quân Vũ là nhạc phụ, Đại Chu quốc làm hậu thuẫn, thái tử vị hắn cũng là nắm chắ́c trong tay. Mấ́y lão già trong triều phản đối hắn, lúc này đây cũng sẽ câm miệng!
Lưu Pha càng nghĩ càng cao hứng.
Mặc dù hắn bình thường rất không biết điều nhưng ở trước mặ̣t Hạ Hầu Quân Vũ và Hạ Hầu Tuyết vẫn là biểu hiện nho nhã lễ độ.
Chỉ là, Hạ Hầu tuyết thường thấy mỹ nam tử như Liên Cẩn, hiện tại trước mặt ngồi chồm hỗm một con cóc, nàng làm sao sẽ động tâm.
Huống chi cái con cóc này còn muốn ăn thịt thiên nga, Hạ Hầu tuyết càng ghê tởm muốn chết.
Ngồi ở vị trí của mình, Hạ Hầu tuyết biểu tình ngơ ngác, trước mắt mỹ thực cũng không có thể khơi dậy hứ́ng thú của nàng.
“Công chúa, nàng không đói bụng sao?”
Lưu Pha vị trí cách Hạ Hầu tuyết rất gần, nhìn mỹ nhân mất hứng, hắn vội vã lại gần quan tâm.
Thấy trên gương mặt đó mụn trứng cá màu đỏ còn có mủ trắng bên trong, Hạ Hầu Tuyết nhịn không được, thức ăn trong miệng toàn bộ phun ở trên mặt Lưu Pha.