[Dịch]Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 78 : Cuộc đời bưu hãn không cần phải giải thích




Edit: Tuyết Ảnh Nhi

“Sao chỗ nào cũng có ngươi thế?” Thiên Dạ Tuyết nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên, nhíu mày.

Người này thật sự là âm hồn bất tán ——

Nếu không phải vừa rồi hắn bảo vệ Ngọc Phi Yên như thế, nói không chừng lúc này Thiên Dạ Tuyết còn rút đao tương hướng với hắn rồi!

Vì khuê mật kiêm tỷ muội tốt kiêm bằng hữu tốt Ngọc Phi Yên, Thiên Dạ Tuyết cảm thấy mình có trách nhiệm nghĩa vụ vì Ngọc Phi Yên nắm chắc đối tượng tốt.

Dù sao Ngọc Phi Yên tuổi còn nhỏ, nhìn thấy ít nam nhân, sẽ bị nam nhân mê hoặc.

Giống như mẫu hậu nàng, năm đỏ trẻ tuổi không hiểu chuyện, bị Hoàng thượng lúc đó là hoàng tử nói ngàn điều mê hoặc, gả cho ông, nhà mẹ đẻ tạo thế, giúp ông ta đi lên ngôi vị hoàng đế, kết quả thì sao……

Kết quả phụ hoàng của nàng chỉ nhìn trúng gia thế sau lưng của mẫu hậu, chỉ lợi dùng bà mà thôi.

Đợi ông ta trở thành Hoàng thượng, lập tức cưới nữ tử ông ta yêu làm Quý phi, Hoàng hậu ở trong cung chỉ là vật trang trí. Nhà mẹ đẻ của Lưu Quý phi cũng là một tay Hoàng thượng nâng đỡ, rất có xu hướng áp chế nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu.

Vì thế, thà tin trên đời có ma, cũng không thể tin tưởng miệng nát của nam nhân!

Hạ Hầu Kình Thiên danh tiếng kém như thế, không thể để cho Ngọc Phi Yên bị lừa được!

Sau khi Thiên Dạ Tuyết sâu sắc phát hiện ý tưởng của Hạ Hầu Kình Thiên đối với Ngọc Phi Yên, nàng nhìn ánh mắt của hắn nhiều thêm một tia hàm xúc kĩ lưỡng.

“Nơi này vốn chính là vị trí của gia ngồi, là ngươi cứ sáp đến, sao lại còn oán gia chứ!” Đến lúc này, người Hạ Hầu Kình Thiên ghét nhiều thêm một Thiên Dạ Tuyết.

Lúc làm con tin ở Tần Trị quốc, chịu ngược đãi còn chưa đòi trở lại.

Mấy năm nay, Đại Chu quốc vẫn còn nghỉ ngơi lấy sức, cũng đến lúc tìm Tần Trị quốc tính sổ rồi!

Hạ Hầu Kình Thiên tính toán, chờ quay lại kinh, tìm cơ hội tấn công Tần Trị quốc. Dù sao Tần Trị quốc cũng không phải thứ tốt gì, Vũ Thần Hồ Sa là một tên cặn bã, tiểu bạch kiểm trước mắt này, lại càng chướng mắt vô cùng!

Diệt Tần Trị quốc, chà đạp tiểu bạch kiểm, đấy mới là phương thức đòi nợ của Hạ Hầu Kình Thiên.

Mộc Thiểm Hi nhìn thấy hai mỹ nam tuấn mỹ như vậy vì Ngọc Phi Yên “tranh đoạt tình nhân”, thật sự là hâm mộ vô cùng.

Đến cùng vẫn là người trẻ tuổi!

Rất sung sức!

Tranh một nữ nhân khí thế ngất trời như vậy, không phải là điều người trẻ tuổi nên làm hay sao!

Lại nhìn Ngọc Thiên Huyết, Mộc Thiểm Hi ở trong lòng thở dài. Đáng tiếc, sao mình lại thích một đại thúc chứ! Vô luận Mộc Thiểm Hi đốt cháy ra sao, cũng không đốt được cục đá cứng rắn Ngọc Thiên Huyết này.

Lẽ nào, thật sự phải từ bỏ sao?

“Các ngươi câm miệng! Còn để cho người khác xem tỷ thí hay không!”

Ngọc Thiên Huyết luôn luôn chú ý Mộc Thiểm Hi, thấy vẻ mặt nàng đột nhiên mất mát, tâm tình của hắn cũng trở nên xúc động theo.

Cộng thêm nhìn hai Vương gia không nằm trong danh sách tuyển chọn cháu rể, vì Ngọc Phi Yên náo túi bụi, lửa trong lòng Ngọc Thiên Huyết “Xoẹt” lên.

Tam thúc vừa mở lời, hai người vốn dĩ giương cung bạt kiếm nháy mắt yên tĩnh lại.

Hết cách, vị này là trưởng bối chính thức của Ngọc Phi Yên.

Hạ Hầu Kình Thiên không muốn ở trước mặt trưởng bối thất lễ.

Trên sân, Đại trưởng lão đang lựa chọn đứa trẻ.

“Đại trưởng lão, ngươi cần phải thận trọng đấy! Lỡ như đứa trẻ thể chất kém, chống đỡ không đến hai canh giờ, ngươi chỉ có thua!” Ngọc Phi Yên ở bên cạnh “hảo tâm” nhắc nhở nói.

“Ta biết!”

Đại trưởng lão đều sắp bị Ngọc Phi Yên phiền chết rồi.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, chính mình lợi dụng đại hội Đấu Dược làm khó dễ Ngọc Phi Yên, là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

Sớm biết phiền toái như thế, còn không bằng lúc trước trực tiếp cho người vây công Ngọc Phi Yên, trực tiếp động võ càng bớt việc! Hắn cũng không tin, Vũ Vương, Vũ Hoàng, Vũ Đế liên thủ, còn tóm không được một con nhóc vừa mới tiến giai Vũ Thần.

Là chính hắn đem sự tình đơn giản làm cho phức tạp!

Cuối cùng, Đại trưởng lão chọn lựa năm đứa trẻ có vẻ khỏe mạnh, những đứa trẻ còn lại đưa ra khỏi sân.

Năm đứa trẻ được chọn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đại khái cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, đều sợ đến mức lạnh run, có đứa trẻ nhát gan khóc toáng lên.

“Hu hu hu……Nương…….Hu hu…….Con muốn về nhà!”

“Không được khóc!”

Liệt Khuyết ghét nhất trẻ con khóc, vừa thấy tiểu nam hài như thế, trực tiếp cầm một viên độc dược nhét vào miệng hắn.

Quả nhiên, thoáng chốc, đứa trẻ kia miệng phun máu đen, té trên mặt đất bắt đầu run rẩy.

“A ——”

Nhìn thấy một màn tàn nhẫn như vậy, nữ tân khách nhìn trên đài đều sợ hãi che kín mắt.

Thấy mọi người sợ hãi như vậy, Liệt Khuyết ngược lại cười còn lợi hại hơn, hắn để đệ tử mình hạ thủ, nhét bốn viên độc dược cho bốn đứa trẻ khác.

Chỉ là một chút thời gian, những đứa trẻ mới vừa rồi còn thở, còn đang khóc nỉ non, toàn bộ ngã xuống.

Có đứa trẻ thất khiếu chảy máu, có đứa thì sắc mặt biến thành màu đen, có đứa thì miệng trào ra bọt mép, có đứa sưng to toàn thân, thoáng cái biến thành một cái bóng cao su to.

“Tính theo thời gian bắt đầu! Đại trưởng lão, mời! Ngươi cũng nên cẩn thận, nếu bọn chúng đều chết, ngươi thua……”

Ngọc Phi Yên làm một cái thế mời, trong lòng lại gợn sóng.

Người Độc Tông này, thật sự là rất tâm ngoan thủ lạt!

Đối với đứa trẻ tàn nhẫn như vậy, nếu đối với người thường, bọn họ càng không phải không từ thủ đoạn?!

“Ha ha, để cho lão phu kiến thức một chút bản lĩnh thực sự của Dược Vương Các các ngươi đi!” Liệt Khuyết ở bên kia cười âm trầm, “Đại hội Đấu Dược lần này, Độc Tông chúng ta mới là người thắng lớn nhất!”

Liệt Khuyết càng như thế, tâm tình Ngọc Phi Yên càng thêm trầm trọng.

Đại trưởng lão là người Độc Tông, chuyện ở Phượng Minh trấn là Độc Tông gắn cờ hiệu của Dược Vương Các mà làm!

Độc Tông, thật sự phát rồ, tán tận lương tâm!

Nếu bọn họ chỉ là một môn phái nho nhỏ, còn không đến nỗi nguy hại xã hội. nhưng hiện tại Độc Tông ngay cả Dược Vương Các đều có thể thâm nhập vào, bọn họ trắng trợn như thế, không lo ngại gì mà hại người, e rằng thế lực không thể khinh thường.

Không thể cứ mặc kệ Độc Tông nguy hại xã hội như thế!

Nếu không, chờ Độc Tông đắc thế, thật sự chiến thắng Dược Vương Các, đến lúc đó sẽ càng có nhiều dân chúng bị thương!

Đại trưởng lão vung tay lên, lập tức hai Vũ Vương, ba Vũ Thánh đi lên, năm người cùng nhau dùng huyền lực kéo dài mạng sống cho năm đứa trẻ.

Mặt khác, dược sư Dược Vương Các cũng đi lên, giải độc cho năm đứa trẻ.

Trong lúc nhất thời, trên sân trở nên hết sức im lặng. Ngọc Phi Yên lui trở lại một bên, cẩn thận nhìn kĩ năm đứa trẻ, phán đoán bệnh tình của bọn chúng. Quả nhiên, kết quả không được lạc quan!

Độc Tông có thể chế ra độc tàn nhẫn như thế, cũng coi như có chút năng lực.

Nhưng lợi dụng độc để hại người, chính là không đúng!

Trong lòng Ngọc Phi Yên đã có phương án giải độc sơ bộ, mà nhóm dược sư Dược Vương Các trên sân đang cố gắng giải độc cho năm đứa trẻ.

“Các ngươi rốt cục được không đấy?”

Liệt Khuyết để cho đệ tử mang ghế dựa chính mình ngẩng mặt bắt chéo hai chân mà ngồi.

Sau lưng Liệt Khuyết, hai nữ đệ tử xinh đẹp như hoa một người bưng trà, một người bóp vai cho hắn, thoạt nhìn hết sức đắc ý.

“Ta nói, Đại trưởng lão, nếu Dược Vương Các các ngươi không có bản lãnh như thế, thì dứt khoát đừng phí sức nữa!

“Chỉ cần cho bọn chúng giữ lại một hơi, kiên trì hai canh giờ là được! Chỉ cần không có ai chết trong tay các ngươi, các ngươi sẽ không thua! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Đến lúc đó, tự nhiên có người gánh vác chuyện này, sẽ không có quan hệ với Dược Vương Các.”

Liệt Khuyết uống ngụm trà, đưa tay sờ tay nhỏ bé như bạch ngọc của nữ đệ tử.

“Úi chà, lần này lão phu đến, Tông chủ còn đặc biệt đem độc dược hắn mới luyện chế giao cho ta đề phòng vạn nhất. Không nghĩ tới, thật đúng là có tác dụng! Bản lãnh của Tông chủ chúng ta, có lẽ các ngươi không biết. Tóm lại, độc hắn hạ, trước mắt khó giải!”

Liệt Khuyết bộ dáng dương dương tự đắc như thế, Thiên Dạ Tuyết lại nhìn không trôi.

“Trong ưu tú còn có ưu tú hơn, còn có anh hùng ở phía trước!”

“Da trâu không phải để nói khoác! Lông gà không có cách nào lên trời! Có một số người á, vẫn là đừng có đem lời nói quá vẹn toàn! Nếu không đến lúc đó mất mặt là chuyện nhỏ, mất mạng mới chính là chuyện lớn đấy!”

Vừa thấy Thiên Dạ Tuyết vì Ngọc Phi Yên ra mặt, Liệt Khuyết liếc nàng một cái, cũng không để Thiên Dạ Tuyết vào mắt.

“Vũ Thần Hồ Sa, đây là Vương gia ưu tú nhất của Tần Trị quốc các ngươi?”

“Ta thấy, nàng cũng chả ra làm sao! Đều nói kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt! Nàng không biết tốt xấu như thế, nhận thức không rõ, chỉ e là không gánh nổi việc lớn!”

Hồ Sa đối với Thiên Dạ Tuyết như thế cũng rất bất mãn, “Yến vương, đây là trận đấu!”

“Bổn vương biết đây là trận đấu! Nhưng mà không có ai quy định đại hội Đấu Dược không cho phép người ta nói a!”

“Bổn vương thuận tiện nói một câu, hôm nay Hồ Sa tham dự đại hội Đấu Dược, là ý nguyện của cá nhân hắn cùng Tần Trị quốc không có liên quan. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người vẫn xin lượng thứ cho!”

“Dù sao, oan có đầu nợ có chủ ——”

Thiên Dạ Tuyết cũng không sợ Hồ Sa, dù sao lão thất phu này đã đối với nàng hận thấu xương, thêm một món nợ nữa cũng chả sao cả.

Hơn nữa, hôm nay Hồ Sa có thể tiếp tục sống rời khỏi Lạc Hà Cốc hay không, đây cũng là một vấn đề đấy chứ!

Thiên Dạ Tuyết cười đến tà mị, trong đôi tuấn nhãn mị sắc gợn sóng, thập phần sát khí.

Một già một trẻ, sát khí ngổn ngang. Hai người ở trên sân, một người đang nhìn trên đài, sát ý trong mắt đối phương, bọn họ đều tự động tiếp thu.

Hồ Sa cười lạnh.

Xem ra, chuyện hôm nay không có cách nào hòa hợp, chỉ có thể liều người chết ta sống thôi!

Hoàn hảo hắn đã sớm cùng Lưu Quý phi liên hợp, trừ bỏ Yến vương, cũng là một phần trong kế hoạch của bọn họ.

Đúng dịp Thiên Dạ Tuyết muốn chết, tự mình đưa lên cửa, vậy thì đừng trách hắn không khách khí!

Ý tưởng của Hồ Sa, Thiên Dạ Tuyết làm sao không biết.

Hai năm nay, thân thể Hoàng thượng Tần Trị quốc không tốt cho lắm, Lưu Quý phi đã sớm gấp đến độ thượng thoan hạ khiêu*, để Dạ vương trở thành hoàng tử thừa kế.

*Bôn ba khắp nơi, liên kết mọi mặt mưu vạch kế hoạch.

Thiên Dạ Tuyết “đích tử” trong cung này, chắc chắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hận không thể giải quyết triệt để của Lưu Quý phi.

Dù sao trong triều rất nhiều đại thần ủng hộ lập đích lập trưởng, đặc biệt là Các lão cực kỳ bảo thủ, đều đứng ở phía Hoàng hậu cùng Yến vương, khiến cho Lưu Quý phi khó chịu và thù hận.

Chỉ là Thiên Dạ Tuyết không ngờ, Hồ Sa đường đường là một Vũ Thần, đã có địa vị cao thượng ở Tần Trị quốc, lại còn muốn trèo lên cao.

Nha……Trèo càng cao, té càng đau!

Hồ Sa, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!

Vì nghĩ tới Lưu Quý phi vì hủy diệt chính mình, lại dám bỏ cao nha phiến trong trà mà mẫu hậu được tặng, để bà bị nghiện độc xém chút sống không bằng chết, Thiên Dạ Tuyết liền hận không thể đem Lưu Quý phi chém thành mảnh cho chó ăn.

Nếu không có sự tương trợ lớn lao của Ngọc Phi Yên, làm sao có Thiên Dạ Tuyết nàng hôm nay!

Cho nên, dù cho Hồ Sa là Vũ Thần của Tần Trị quốc, nhưng hắn không có mắt mà nhằm vào Ngọc Phi Yên chính là tội đáng chết vạn lần!

Thiên Dạ Tuyết cười tà mị, tay thon dài xoa đại đao giắt trên lưng.

Hạ Hầu Kình Thiên ôm hai tay, ngồi ở trên khán đài.

Tuy Thiên Dạ Tuyết cùng hắn tranh giành mèo con, có chút đáng ghét.

Nhưng nàng nói chuyện quả thật rất hả giận!

Ở trên điểm này, Hạ Hầu Kình Thiên đối với Thiên Dạ Tuyết vẫn rất thưởng thức.

Nhìn thấy nét mặt già của Hồ Sa run rẩy thành như vậy, Hạ Hầu Kình Thiên nở nụ cười. Xem ra lão già này đắt tội với rất nhiều người! Nhưng mà, Hồ Sa là con mồi của hắn! Dám đụng mèo con của gia, gia sẽ để cho người chậm rãi hưởng thụ thời gian cuối cùng!

Ngọc Phi Yên không biết, ở sau lưng nàng, Hạ Hầu Kình Thiên cùng Thiên Dạ Tuyết đều đang nhằm vào Hồ Sa tính toán, làm sao tra tấn hắn.

Lực chú ý hiện tại của nàng đều nằm ở trên người năm đứa trẻ này.

“Đại trưởng lão, độc này đệ tử không giải được!”

Một dược sư lên tiếng.

Ngay sau đó, vài dược sư khác đều lắc lắc đầu.

Không phải bọn họ vô năng, mà là độc dược lần này của Độc Tông quá lợi hại! Xem ra, bọn họ là có chuẩn bị mà đến! Muốn làm sụp đổ Dược Vương Các!

Đáp án này đã sớm ở trong dự liệu của Đại trưởng lão, tuy trong lòng hắn cao hứng, nhưng mặt ngoài vẫn rất trầm trọng.

“Các ngươi đi xuống đi! Đây là chúng ta tài nghệ không bằng người ——”

Đều nói thua người không thua trận, nhưng làm Đại trưởng lão Dược Vương Các, lại còn nói ra lời khiến người ta nhụt chí như thế, xác thực có chút khiến người kinh ngạc.

Tân khách trên sân đều là người có thân phận, rất nhiều người từng tham gia đại hội Đấu Dược lần trước.

Đại hội Đấu Dược lần trước, Độc Tông cũng làm khó dễ bằng mọi cách với Dược Vương Các.

Nhưng mà Đại trưởng lão khi đó là lời nói chính nghĩa, cố gắng làm thay đổi tình thế, để lại ấn tượng sâu cho mọi người, hoàn toàn không giống với Đại trưởng lão bây giờ.

Đem Đại trưởng lão năm năm trước so với Đại trưởng lão hiện tại, nếu không phải bộ dáng giống nhau, làm cho người không khỏi trong lòng nghĩ thực chất là một người khác.

Lập tức, có người nghĩ tới lời nhắc nhở của ba người trẻ tuổi lúc trước, càng cảm thấy bọn họ nói đúng.

Đại hội Đấu Dược lần này, quả thật có vấn đề.

“Ha ha ha ha!”

Thấy đại trưởng lão nhận thua, Liệt Khuyết cười đến lộ ra miệng đầy răng vàng.

“Lão phu đã nói rồi, Dược Vương Các các ngươi hoàn toàn là hữu danh vô thực, căn bản chính là sống bằng tiền dành dụm, dựa vào những danh tiếng tổ tông để lại này qua ngày.”

“Nhìn xem! Lão phu không có nói sai đi! Đại hội Đấu Dược lần này người thắng nhất định là Độc Tông chúng ta!”

Liệt Khuyết nói hết sức khó nghe như thế, dược sư cùng các đệ tử Dược Vương Các làm sao nhịn được.

Nhìn nhóm dược sư trẻ tuổi này mặt đầy căm phẫn, Liệt Khuyết đắc ý chỉ vào năm đứa trẻ trên sân nói: “Các ngươi cũng chính là ngoài miệng công phu lợi hại! Nếu có bản lãnh thật sự thì giải độc lão phu đã hạ! Nếu không, thì câm miệng!”

Sự thật xảy ra trước mắt, nhìn thấy năm đứa trẻ hoàn toàn không có tức giận, dược sư cùng các đệ tử Dược Vương Các đều chịu đả kích bội phần, có người thậm chí ánh mắt hồng hồng, xém chút khóc lên.

Bọn họ vô năng, mới để cho người Độc Tông khi tới cửa, làm nhục Dược Vương Các!

“Ta nói có một số người, có phải đắc ý quá sớm hay không đấy!”

Ngọc Phi Yên nhìn không trôi Liệt Khuyết chà đạp dược sư Dược Vương Các như vậy, bọn họ tốt xấu cũng nhiệt tình muốn cứu sống. Không giống người Độc Tông, cả ngày suy nghĩ làm thế nào đem người giết chết!

“Đối thủ của ngươi là ta, lúc này cao hứng như thế, có phải có chút đắc ý vênh váo hay không?”

Ngọc Phi Yên vừa mở miệng, nhóm dược sư Dược Vương Các lại khôi phục thông tin.

Đúng vậy!

Tuy bọn họ không giải được độc dược của Độc Tông, nhưng còn có Ngọc La Sát mà!

Nàng là Dược Hoàng duy nhất trên đại lục!

Lúc này, có đệ tử đưa ra, bỏ đi ước định hai canh giờ, để Ngọc Phi Yên giải độc cho năm đứa trẻ ngay bây giờ.

Đề nghị của đệ tử này, lập tức có được sự đồng ý của nhóm dược sư cùng các đệ tử khác. Dù sao chuyện Dược Vương Các thua đã thành kết cục đã định, không bằng đem cơ hội nhường cho Ngọc Phi Yên, để nàng cứu sống các đứa trẻ này.

“Ồ!”

Nhìn thấy này tình cảnh, Liệt Khuyết cười âm hiểm.

“Đại trưởng lão, xem ra ngươi sống ở Dược Vương Các chả ra làm sao! Những đồ tôn đồ tử của ngươi, đều ước gì Ngọc La Sát thắng, ước gì ngươi chết đấy!”

Liệt Khuyết vừa nói như vậy, nhóm dược sư Dược Vương Các mới nhớ tới đánh cuộc vừa rồi.

Nếu bọn họ ủng hộ Ngọc La Sát giải độc, không phải chính là đẩy Đại trưởng lão đi tìm chết sao?

Quả nhiên, sau khi nghe Liệt Khuyết châm ngòi ly gián, Đại trưởng lão hung hăng trừng mắt liếc đệ tử mới ra ý kiến khi nãy.

“Nói rõ là hai canh giờ, nhất định phải là hai canh giờ!”

“Cho dù chúng ta thua, cũng không thể vi phạm ước định!”

Ai mà biết, đệ tử mới vừa nói cũng là đầu óc mất linh hoạt, hắn hoàn toàn không nhìn ra sát ý trong mắt Đại trưởng lão.

Nhìn Đại trưởng lão, người đệ tử kia cau mày, hỏi ra nghi vấn trong nội tâm mình:

“Đại trưởng lão, mạng người quan thiên, chúng ta không phải nên cứu người trước sao? Cứu sống, đây không phải là dược sư chúng ta phải làm sao?!”

Ngu xuẩn!

Tức chết lão phu!

Đại trưởng lão tức giận đến chết, phất tay, một chưởng vỗ vào ngực đệ tử kia.

Lúc này, đệ tử trẻ tuổi bay ra phía xa, đâm vào tường theo đó phun ra một ngụm máu.

Ngay lúc Đại trưởng lão xuất trưởng, một thân ảnh màu nhạt xuất hiện, một chưởng chống lại run đến mức Đại trưởng lão lui về sau vài bước, phun ra một ngụm mùi tanh.

“Đại trưởng lão, ngươi như thế đối đãi với một đệ tử ăn ngay nói thật, e là sẽ khiến người thất vọng đấy!”

Khen che mặt của Ngọc Phi Yên bay lên, lộ ra nửa khuôn mặt của nàng.

“Ngọc La Sát, ngươi đây là ý gì?”

Đại trưởng lão đưa tay chỉ vào Ngọc Phi Yên, ngón tay run nhè nhẹ, một chưởng vừa rồi lại để hắn ăn đau khổ, lòng bàn tay lúc này còn đang run lên.

“Ngọc La Sát! Ngươi đây là đang công kích bản trưởng lão? Ngươi muốn vi phạm ước định trận đấu sao?”

“Ha ha……”

Nghe thấy Đại trưởng lão lên án, Ngọc Phi Yên nở nụ cười, tiếng cười của nàng sạch sẽ thanh thúy như thanh tuyền, phá lệ dễ nghe.

“Uớc định trận đấu trên có quy định người gặp chuyện bất bình, không thể rút dao tương trợ sao?”

“Ta bất quá là nhìn đứa trẻ kia đáng thương, đơn giản là nói lời thật, đắc tội trưởng lão liền phải rước lấy họa sát thân, cho nên giúp hắn mà thôi.”

“Đại trưởng lão, người ngươi đả thương, vốn dĩ không liên quan đến trận đấu. Cho dù là vi phạm ước định, cũng là ngươi vi phạm trước, là ngươi mở đầu.”

“Ta vẫn xin khuyên Đại trưởng lão một chút, mặc kệ xảy ra chuyện gì, phiền ngươi đợi đến sau khi trận đấu chấm dứt giải quyết.”

Ngọc Phi Yên nói xong, đi đến bên cạnh đệ tử vừa rồi bị đả thương, đút cho hắn uống dược hoàn, lại tự mình nối lại xương sường bị chặt đứt của hắn, cuối cùng mở miệng khen ngợi hắn.

“Ngươi nói không sai!”

“Bất luận lúc nào, chức trách của dược sư chính là cứu sống. Người có thể kiên trì điểm này quả thật rất ít, nhưng chỉ cần ngươi có thể tiếp tục kiên trì, cuối cùng nhất định sẽ trở thành một dược sư vĩ đại!”

Đệ tử bị thương thấy Ngọc La Sát dịu dàng như thế, còn khen ngợi chính mình, xấu hổ đến mặt đỏ rần, nói chuyện cũng cà lăm.

“La Sát đại nhân, ta…… Ta nghĩ như thế nào…… Thì nói như thế nấy!”

“Nói rất đúng! Kiên trì chính mình! Kiên định tín niệm! Ta tin tưởng ngươi sẽ thành công!”

“Cám ơn……”

Lúc đệ tử bị thương được nâng ra hội trưởng, còn thường xuyên quay đầu nhìn lại tố y nữ tử kia.

La Sát đại nhân, ta nhất định sẽ cố gắng!

Ngọc Phi Yên không biết một câu cổ vũ đơn giản của nàng, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) khiến cho đệ tử bị thương này ngày sau càng thêm chăm chỉ khắc khổ, trở thành vị Dược Vương thứ ba của Dược Vương Các.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên đầu Vũ Vương cùng Vũ Thánh đã xuất hiện mồ hôi rậm rạp.

Bọn họ dựa theo yêu cầu của Đại trưởng lão, hao phí huyền lực giữ lại một hơi cho năm đứa trẻ.

Nhưng hai canh giờ thật sự không dễ chịu đựng!

Giữ huyền lực thì phải tiêu hao rất nhiều!

Năm đứa trẻ nằm trên mặt đất, giống như người chết, bộ ngực nhỏ hơi phập phồng, không nhìn kĩ căn bản nhìn không ra bọn chúng còn đang sống.

Biểu hiện vừa rồi của Đại trưởng lão hoàn toàn khiến cho các tân khách đến chơi rét lạnh tâm.

Có tân khách sai người mời ba người Thiên Dạ Tuyết đi qua, vừa hỏi dò một chút bọn họ mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thì ra Đại trưởng lão này là giả! Là người của Độc Tông!

Những tân khách này, người nào không phải là nhân vật thành tinh!

Cho dù bọn họ biết chân tướng, cũng sẽ không lập tức biểu lộ ra.

Chỉ là từng người đều bắt đầu gia tăng phòng bị, đem cao thủ bọn họ mang đến đều đặt ở bên người, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dù sao thủ đoạn của Độc Tông là vô sỉ hạ lưu nhất!

Nếu bọn họ chơi ngầm, mọi người thật đúng là không chống đỡ được.

Bởi vì Ngọc Phi Yên hấp dẫn lực chú ý của Đại trưởng lão cùng Liệt Khuyết, cho nên bọn họ cũng không nhận thấy biến hóa của các tân khách trên sân.

Dù cho chỉ có người giống như đệ tử bị thương khi nãy cầu tình, nhưng Đại trưởng lão thủy chung kiên trì ước định hai canh giờ, thế nào cũng không chịu nhả ra.

Ngọc Phi Yên đối với điều này cũng không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục kéo dài thời gian.

“Ấy! Đây còn lưu lại một hơi!”

Liệt Khuyết lúc này đứng lên, nhìn kỹ năm đứa trẻ, đối với trạng thái hiện tại của bọn chúng hết sức vừa lòng.

“Ơ kìa, thời gian trôi qua thật nhanh! Cũng sắp đến hai canh giờ rồi! Bất quá, Hắc Bạch Vô Thường của Diêm Vương đang chờ ở bên cạnh! Cũng không biết là bọn hắn câu hồn nhanh, hay là tay của Ngọc La Sát nhanh hơn!”

“Đại trưởng lão, ngươi kiên trì nguyên tắc như vậy, thật sự là đáng giá cho người học tập!”

“Ngươi lại giúp lão phu đại ân! Chờ thu thập Ngọc La Sát, chúng ta đi ra ngoài uống hai chén, ha ha ha!”

Liệt Khuyết nói lời châm chọc, cười đến tự đắc.

Nhưng thái độ của hắn không ảnh hưởng mảy may nào đến cảm xúc của Ngọc Phi Yên.

Cướp người ở trong tay Diêm Vương, nàng cũng không phải chưa làm qua.

Chỉ là, lần này bản lãnh thật sự của nàng phải bộc lộ ra rồi!

Bất quá cũng chả sao! Không cho bọn họ xem chút nhan sắc, bọn họ còn tưởng mình dễ khi dễ.

Dù sao, Ngọc Phi Yên đã ra quyết định. Lần này đã không làm thì thôi, đã làm thì không ngừng nghỉ, một người của Độc Tông cũng đừng hòng chạy thoát, phải đem đầu lưu tại đây.

Về phần đại bản doanh của Độc Tông, Ngọc Phi Yên không ngại đi chọc thủng hang ổ của người ta!

Nếu không phải thứ tốt lành gì, thì một ngọn lửa thiêu rụi, để bọn họ về sau cũng không dám nguy hại đến xã hội nữa!

“Đã đến giờ!”

Đợi cát trong đồng hồ cát chảy hết, hai Vũ Vương cùng ba Vũ Thánh kia đồng thời thu tay.

Lúc này, huyền lực của bọn họ đã tiêu hao hết, mồ hôi đầm địa, mệt đến không chịu nổi.

“Vất vả cho các vị!” Đại trưởng lão vội vàng hướng bọn họ ôm quyền.

“Mời mọi người đi khách phòng nghỉ ngơi trước, sau trận đấu ta lại đến cám tạ các ngươi!”

Đại trưởng lão không biết là, năm người này vừa mới đi ra hội trường, năm đạo kiếm quang, đầu bọn họ đã ngã nhào ở trên mặt đất.

“Mặc, làm không tệ!”

Liên Cẩn đi qua đi, ở trên người mỗi người vung một ít thuốc bột.

Chỉ chốc lát sau, năm người liền hóa thành một bãi nước vàng, Hoắc thần y, Lâm chưởng môn cùng bảy vị trưởng lão của Dược Vương Các nhìn xem bên cạnh, đều sợ ngây người.

“Đây là cái gì?”

Thất trường lão cơ hồ là nhảy đến trước mặt Liên Cẩn, một phen cướp đi bình dược trong tay của hắn, “Sao lại lợi hại như vậy! Tính ăn mòn mạnh như vậy?”

“Đây là La Sát cô nương cho! Nói là Khiếu Hóa Thi Phấn!”

“Tiểu nha đầu kia thật đúng là lợi hại!”

Thất trường lão hai lời chưa nói, đem bình dược nhét vào trong lòng ngực của mình.

“Tiểu tử, thứ này quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ làm bị thương chính mình, vẫn là ta cầm tốt hơn!”

Vừa thấy bệnh “tham” của Thất trưởng lão, Hoắc thần y hết sức không nói gì, đành phải cùng Liên Cẩn hứa hẹn, nhất định sẽ từ chỗ Ngọc Phi Yên lấy thứ tốt hơn bồi thường hắn.

“Chưởng môn, chúng ta rốt cuộc khi nào thì đi vào?”

Vừa mới được cứu ra, Nhị trưởng lão bị giam mấy ngày đã sớm nhịn không được.

“Ta muốn đi vạch trần bộ mặt đích thực của hắn!”

“Cái này……” Lâm chưởng môn không khỏi nhìn về phía Hoắc thần y cùng Liên Cẩn.

Lần này, Lâm chưởng môn hết sức áy náy. Ở dưới mí mắt hắn xảy ra chuyện như vậy, Đại trưởng lão bị người thay xà đổi cột, hắn tuy cảm thấy có gì không đúng, nhưng không có phát hiện chân tướng, thật sự là sơ xuất.

“Các vị trưởng lão, yên tâm chớ vội nóng nảy.”

Liên Cẩn ôn hòa, lúc giải cứu Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão xuất không ít lực, cho nên lời nói lúc này rất có phân lượng.

“Hiện tại đến phiên La Sát cô nương giải độc cho năm đứa trẻ, nếu chúng ta tùy tiện xuất hiện chỉ nhiễu loạn hội trường, ảnh hưởng đến nàng cứu đứa trẻ. Mặc kệ nói như thế nào, đứa trẻ là vô tội! Trước hết phải đem bọn họ cứu khỏi đã!”

“Vậy ngươi nói phải làm sao?”

Tứ trưởng lão mặt bình tĩnh, biểu tình nghiêm túc.

Mới vừa rồi bị Ngọc Phi Yên kích thích như vậy, Tứ trưởng lão còn rất tức giận!

Nhưng sau khi đi ra, gặp được Hoắc thần y cùng Lâm chưởng môn, hắn mới biết được thâm ý của Ngọc Phi Yên. Hiện tại trong lòng lão nhân lại hối hận, vừa rồi không nên hung dữ như thế đối với tiểu cô nương, người ta lại chính là đại ân nhân của Dược Vương Các!

“Chờ.” Liên Cẩn cười ôn nhã.

“Chờ nàng giải độc thành công, Độc Tông cùng ‘Đại trưởng lão’ nhất định sẽ có bước kế hoạch tiếp theo.”

“Đến lúc đó chúng ta xuất hiện, vạch trần bộ mặt đích thực của bọn họ!”

“Ta đồng ý lời của Tiểu Liên Cẩn!”

Hoắc thần y là người đầu tiên tán thành, “Chúng ta tương kế tựu kế trước, chờ Ngọc nha đầu đại hiển thần uy, chúng ta thừa cơ đi ra ngoài xử lý Độc Tông!”

“Hoắc sư đệ, Ngọc La Sát thật có thể được không?”

Lâm chưởng môn có chút lo lắng, ngay cả Đại trưởng lão Dược Vương Các đều bị đánh tráo, Độc Tông vài năm nay thế rất mãnh liệt, nếu Ngọc La Sát chịu thiệt phải làm sao?

“Chưởng môn xin yên tâm! Nàng chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị!”

Hoắc thần y đối với năng lực của Ngọc Phi Yên khen không dứt miệng.

Thất trường lão ở bên cạnh hết sức phối hợp liên tục gật đầu:

“Chưởng môn! Nàng là Dược Hoàng, nhưng ta tự mình xem xét. Ta cảm thấy, thực lực của nàng vẫn tạm để đó…… Hôm nay chúng ta nói không chừng có thể nhìn thấy kỳ tích đấy!”

Hai người Hoắc thần y cùng Thất trường lão luôn khoe khoang Ngọc Phi Yên có bao nhiêu lợi hại, vài trưởng lão khác có chút không phục, hận không thể lập tức đi hội trưởng xem Ngọc Phi Yên giải độc như thế nào.

Liên Cẩn biết, không cho bọn họ nhìn thấy bản lãnh đích thật của Ngọc Phi Yên, những lão cổ hũ kia sẽ không chịu phục.

Hoàn hảo, hắn sớm có chuẩn bị.

“Mặc ——”

Liên Cẩn vừa mở miệng, Mặc Thương lập tức xuất ra một xấp mặt nạ da người, phát ra cho bọn họ mỗi người một cái.

“Mặt nạ da người! Thực tinh xảo!” Thất trường lão là người đầu tiên cầm lên, tỉ mỉ dán ở trên mặt, lập tức biến thành một người khác.

Thấy hắn như thế, các trưởng lão khác bao gồm Lâm chưởng môn cùng Hoắc thần y, cũng đều đeo mặt nạ da người.

Tất cả mọi người biến dạng lớn ai cũng nhận không ra.

Vì thế, một đám trưởng lão nghênh ngang vào hội trường, đi tới khán đài.

Mà lúc này, Ngọc Phi Yên đã bắt đầu trị liệu cho năm đứa trẻ.

Ngay lúc vừa rồi, năm người kia buông tay, sau khi rút huyền lực ra, hơi thở của năm đứa trẻ lập tức tiếp tục yếu đi, chỉ còn hơi thở thoi thóp, ngay cả khí vào cũng không còn.

Ngọc Phi Yên không chút hoang mang, đi lên đút cho mỗi người một viên Tục Mệnh Hoàn hộ tâm, dùng huyền lực hòa tan Tục Mệnh Hoàn, tạm thời bảo vệ được một hơi thở cho bọn chúng.

Sau đó, một màn kì tích liền xuất hiện.

Ngọc Phi Yên đứng ở chính giữa, nàng mở ra mười ngón, mỗi tay trái phải xuất ra năm cọng chỉ bạc, trên mỗi cọng chỉ bạc, đều quấn quanh một cây ngân châm.

Mười cây ngân châm kia giống như mọc mắt, mỗi hai cây cắm vào một đứa trẻ, nhanh chóng thi châm trên người bọn chúng.

“Ta kháo, ai có thể nói cho ta biết đây là cái gì?”

Nhị trưởng lão cả người ghé vào trên khán đài, cẩn thận nhìn chằm chằm thủ pháp của Ngọc Phi Yên, cuối cùng tán thưởng không thôi.

“Châm pháp cao minh như vậy ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy! Lão Hoắc, cái này hình như là châm pháp thất truyền đã lâu trong y thuật cổ đấy!”

Biết thời gian Hoắc thần y tiếp xúc Ngọc Phi Yên tương đối nhiều, Nhị trưởng lão hỏi.

“Khụ khụ!”

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của những người khác, Hoắc thần y đắc ý hắng giọng một cái.

“Ta trước kia thấy nàng thi châm qua, so với thủ pháp này còn nhanh hơn! Ta dám khẳng định, Ngọc nha đầu nhất định là truyền nhân của ẩn sĩ vị đại! Bộ châm pháp này, tuyệt đối là châm pháp thượng cổ thất truyền!”

Nghe xong lời nói của Hoắc thần y, vài vị trưởng lão càng nhìn càng thêm chuyên chú, sợ bỏ lỡ từng điểm chi tiết.

Đều nói người ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem cách thức.

Bọn họ càng xem càng đối với Ngọc Phi Yên bội phục không thôi, cũng càng phát ra tin tưởng đối với lời của Hoắc thần y.

Y thuật cao siêu như vậy, quả thực chính là…… Người thần cùng căm phẫn!

Trên sân tất cả mọi người nhìn chằm chằm Ngọc Phi Yên, các tân khách lại nhìn không chuyển mắt, nói giỡn à, Dược Hoàng ra tay, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) đây là trường hợp trăm năm khó gặp, không nhìn kỹ, về sau thế nào đi ra ngoài thổi phồng với người khác!

Ngọc Phi Yên không biết một bộ châm pháp này của nàng, đã hoàn toàn chinh phục các trưởng lão Dược Vương Các tuổi còn lớn hơn so với gia gia nàng, càng không biết, bộ dáng hiện tại của nàng cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn là sáng mù mắt người.

Nàng chỉ lo chuyên chú cùng Tử Thần cướp đoạt tính mạng của năm đứa trẻ.

Năm đứa trẻ, Ngọc Phi Yên phải đem đầu óc chia thành năm phần, mỗi một phần tinh lực phải nhằm vào độc dược khác nhau, phương pháp giải độc chế ra không giống nhau.

“Đại trưởng lão, lần này chúng ta chỉ sợ đều thất sách rồi.”

Liệt Khuyết nhìn Ngọc Phi Yên, biểu tình âm trầm.

Bọn họ thiên tính vạn tính, đều không có tính ra y thuật của Ngọc Phi Yên sẽ cao minh như vậy!

Nàng dùng ngân châm phong bế tâm mạch của đứa trẻ, hơn nữa từng bước một đem độc bức đến tứ chi của những đứa trẻ.

Phương pháp giải độc như thế, thật sự là lần đầu tiên thấy qua.

Liệt Khuyết trong lòng có chút lo lắng, vạn nhất Ngọc Phi Yên thật sự giải được năm loại độc này, đến lúc đó phải làm sao đây?

Dựa theo ước định, bọn họ là phải bồi thường tánh mạng.

Tuy Ngọc Phi Yên chưa chắc có bản lãnh cao như vậy, nhưng lần này đã đánh mất mặt mũi, quay lại Độc Tông, chỗ Tông chủ chỉ sợ rất khó giao phó.

So sánh thì tâm tình của Đại trưởng lão cũng không mất mát hoặc phẫn hận như Liệt Khuyết, hắn ngược lại hết sức kích động, hai con mắt dần dần biến thành màu đỏ.

Vừa nghĩ tới ở đỉnh núi Phượng Minh trấn, dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia của Ngọc Phi Yên, thân thể Đại trưởng lão lại bắt đầu hưng phấn lên.

Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, y thuật cao minh như vậy, còn là Vũ Thần……

Đây quả thực chính là dược nhân trời sinh!

Đại trưởng lão đang tính toán ở trong lòng, trước khi đem Ngọc Phi Yên biến thành dược nhân, phải khống chế đầu óc của nàng trước, đem nàng độc chiếm thành của riêng, từ từ đùa bỡn một phen.

Một khôi lỗi như búp bê, không có tư tưởng, chỉ biết dựa theo yêu cầu của chủ nhân, làm bất cứ chuyện gì, như thế thật tốt!

Eo nhỏ kia nhìn cũng rất mềm mại, chắc tư thế nào cũng được nhỉ!

Càng xem Ngọc Phi Yên, Đại trưởng lão càng vừa lòng.

Hắn tay phải vuốt ve nhẫn trong tay trái, ánh mắt luôn xem xét ở trên người Ngọc Phi Yên.

Dáng người Ngọc La Sát thật tốt, mặc quần áo gì đều đẹp mắt! Hắn còn có thể mua rất nhiều quần áo xinh đẹp, đem nàng trang điểm thật xinh đẹp! Hơn nữa, nàng còn chưa trưởng thành, điều này càng thêm ý tứ……

Thấy Đại trưởng lão không nói lời nào, biểu tình đáng khinh, Liệt Khuyết hừ một tiếng.

Đều lúc nào rồi, đầu óc người này nghĩ toàn chuyện linh tinh! Tông chủ làm sao sắp xếp cái thứ ngu xuẩn này đến trợ giúp!

Dù cho trong lòng Liệt Khuyết rất bất mãn với Đại trưởng lão, nhưng mà tốt xấu hai người đều là hộ pháp của Độc Tông, cho nên hắn vẫn chưa trở mặt, “Đại trưởng lão, nếu nàng thắng, chúng ta phải làm sao?”

Nghe xong lời của Liệt Khuyết, Đại trưởng lão mới từ trong ý nghĩ dâm đãng khôi phục lại.

Ho nhẹ hai tiếng, Đại trưởng lão sửa sang lại y phục của mình một chút.

“Ngươi lần này dẫn theo bao nhiêu cao thủ đến?”

“Chỉ có một Vũ Vương.” Liệt Khuyết nghĩ nghĩ hồi đáp, “Tông chủ nói cao thủ đều ủy nhiệm cho ngươi!”

Đại trưởng lão tính toán cao thủ trong tay mình một hồi, hẳn là cũng đủ đối phó Ngọc Phi Yên cùng đám bạn của nàng, mấy người kia hắn xem qua chắc là không thể làm nên gì.

“Yên tâm! Ta đã sớm nghĩ đến đối sách! Dược Vương Các chúng đã đánh mất dược thư, phát hiện ở gian phòng của nàng. Hôm nay nàng trị liệu cho năm đứa trẻ này, chính là dùng y thuật của Dược Vương Các chúng ta. Hắc hắc……”

Đại trưởng lão vừa nói như vậy, Liệt Khuyết cũng cười.

Phải đấy!

Ngọc Phi Yên học trộm y thuật của Dược Vương Các, dùng y thuật của Dược Vương Các trị liệu cho năm đứa trẻ này, đó căn bản không phải bản lãnh của nàng, nói ra vẫn là Dược Vương Các thắng!

“Ngươi thật sự là quá âm hiểm!”

Liệt Khuyết hướng Đại trưởng lão vươn ngón tay cái, “Khó trách Tông chủ đối với ngươi ưu ái có thêm!”

Được Liệt Khuyết khích lệ như vậy, Đại trưởng lão cũng tự mãn nở nụ cười.

“Tóm lại, lần này chúng ta hủy đi Dược Vương Các, trở về Tông chủ nhất định sẽ hết sức vừa lòng. Đến lúc đó, Tông chủ nhất định sẽ thưởng thật tốt cho chúng ta!”

Đại trưởng lão nhắc tới phần thưởng, Liệt Khuyết cũng hưng phấn lên.

Phải biết rằng, Độc Tông phát triển chỉ có mấy chục năm.

Có thể ở trong thời gian ngắn như thế trở nên cường đại như vậy, thậm chí có thể cùng Dược Vương Các nổi danh, trong đó một phần lớn nguyên nhân chính là người sáng lập Độc Tông, Tông chủ bọn họ.

Đó là một người sâu không lường được!

Người Độc Tông, đều là hắn dùng cực phẩm dược hoàn đả thông gân cốt, tích tụ nên.

Nếu không phải sự hào hiệp của Tông chủ, Tả hộ pháp cùng Hữu hộ pháp vẫn chỉ là dược sư chân trần dân gian hành y cho người khác, làm sao sẽ có cảnh tượng ngày hôm nay chứ!

Phải biết rằng, Liệt Khuyết trước kia chỉ là thầy thuốc thú y ở nông thôn, mà Đại trưởng lão trước khi tiến vào Độc Tông, chữa chết người trở thành tội phạm truy nã. Cuối cùng là Tông chủ cứu bọn họ, dẫn bọn hắn đi lên con đường tươi sáng!

Tóm lại, làm việc cho Tông chủ, phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh!

Bên này, trên mặt Ngọc Phi Yên có chút mồ hôi lạnh.

Năm loại độc dược này Ngọc Phi Yên đã có hiểu biết hết sức sâu sắc, thật không ngờ trên đại lục này còn có cao thủ chế độc như thế, thật sự là quá kinh khủng.

Cũng may, phía trước có vũ sĩ cao cấp kéo dài mạng sống bảo vệ tâm mạch cho bọn chúng, nếu không hiện tại Ngọc Phi Yên cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Ngân châm tiếp tục bay lượn ở trên người các đứa trẻ, Ngọc Phi Yên dùng huyền lực đem độc tố bức đến tứ chi của bọn trẻ, lúc này, đã đến buổi chiều.

Trên mặt bọn trẻ dần dần khôi phục nhan sắc vốn có, vết máu ở khóe miệng cũng dần dần biến thành màu đỏ tươi.

Tương phản nhan sắc trên mặt của bọn chúng, từng bàn tay bàn chân nhỏ bé của bọn trẻ đều là màu sắc. Màu đen tím, màu đen sì, hoặc là màu xanh đen…… Ngọc Phi Yên hiện tại cần phải làm là đem những thứ độc tố đọng lại.

Chỉ thấy, ngân châm trên tay Ngọc Phi Yên biến thành hai mươi cây.

Trên người mỗi người bốn châm, phân biệt cắm vào hai cánh tay, hai cánh chân của bọn chúng.

Càng gần đến mức cuối, Ngọc Phi Yên gây cho mọi người kinh hỉ cùng ngạc nhiên càng nhiều.

Dược sư Dược Vương Các cùng các đệ tử đã sớm xem ngây người, bọn họ hoàn toàn là dùng ánh mắt cúng bái thần linh nhìn chằm vào thiếu nữ ở trên sân này.

Nàng tuổi không lớn lắm, vì sao y thuật cao siêu như vậy?

Trong lòng mọi người đều đối với Ngọc Phi Yên vừa sùng bái lại tò mò.

“Không hổ là Dược Hoàng đại nhân!”

Trước đó còn có người đối với Ngọc Phi Yên tuổi còn trẻ đã là Dược Hoàng mà cảm thấy hoài nghi, cộng thêm Liệt Khuyết châm ngòi, xác thực có người cho rằng Ngọc Phi Yên cho Thất trưởng lão chỗ tốt, mới có được danh hiệu Dược Hoàng.

Lúc này chân tướng xảy ra trước mắt, làm cho bọn họ không thể không tin phục.

“Đúng vậy! Ta chưa từng có thấy qua châm pháp huyền diệu như vậy!”

“Dược Hoàng đại nhân, ta được sùng bái ngươi! Dược Hoàng đại nhân, ngươi nhất định phải cứu sống những đứa trẻ ấy!”

Có đệ tử xúc động kêu lên.

Có người thứ nhất liền có người thứ hai, Ngọc Phi Yên đem lại cho bọn họ rung động về tinh thần, là ngôn ngữ đều khó có thể hình dung.

Lập tức, trên sân các loại thanh âm vang lên.

“Dược Hoàng đại nhân, cố lên!”

“Dược Hoàng đại nhân, chúng ta ủng hộ ngươi!”

“La Sát đại nhân, ngươi là thần tượng của ta! Ta muốn tùy tùng ngươi!

Nhìn thấy Ngọc Phi Yên có lực kêu gọi lớn mạnh như thế, Hạ Hầu Kình Thiên có chút buồn bực vuốt đầu Hàm Tử.

Phải làm sao?

Càng ngày càng nhiều người phát hiện cái tốt của mèo con!

Nhiều người sùng bái như vậy, gia thật sự cảm thấy áp lực thật lớn!

Hạ Hầu Kình Thiên xem chút quên mất, dường như lúc mọi người nhắc tới hắn, đều là sợ hãi, người sùng bái hắn không nhiều lắm, ngược lại là người muốn tính mạng của hắn chỗ nào cũng có ——

Lại nhìn Ngọc Phi Yên, hoàn toàn chính là hình tượng chính diện tích cực hướng lên, hơn nữa lực tác động cùng kêu gọi lại lớn mạnh như thế.

Sau mỗi lần nàng phơi bày ra năng lực của mình, đều có được rất nhiều người ủng hộ.

Điều này làm cho Hạ Hầu Kình Thiên, lần đầu tiên có cảm giác nguy cơ.

Trân bảo của chính mình bị người thưởng thức, cảm giác này thật sự là rất không tốt! Hạ Hầu Kình Thiên hận không thể đem Ngọc Phi Yên giấu đi, chậm rãi thưởng thức, chậm rãi nhấm nháp, tóm lại, chỉ có thể một mình hắn biết cái tốt của nàng!

Chủ nhân, ánh mắt của ngươi thật tốt!

Thật sự là tuệ nhãn như đuốc!

Liếc mắt một cái liền nhìn thấu tiểu cô nương không giống người thường!

Hàm Tử biết Hạ Hầu Kình Thiên tâm tình không tốt, đương nhiên sẽ không đi đụng vào xui xẻo của chủ nhân.

Nó vươn móng vuốt dài rộng, cố gắng làm ra hình dạng một cái ngón tay cái.

Luân gia sùng bái chủ nhân nhất!

“Ha ha!” Bộ dáng Hàm Tử thật thà ngây ngô lại nghiêm trang, chọc cười Hạ Hầu Kình Thiên. Vuốt khuôn mặt to mập mạp của Hàm Tử, Hạ Hầu Kình Thiên lại trở nên lo lắng mười phần.

“Lần đầu tiên gia thấy nàng thì biết nàng khác biệt! Nàng là của gia, ai cũng không thể cướp đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.