Edit: Sushi
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
“Có lầm hay không ——”
Mộc Thiểm Hi đưa mắt hạnh xinh đẹp nhìn bóng lưng Ngọc Phi Yên, đưa tay kéo kéo Ngọc Thiên Huyết, “Huyết, ngươi đánh ta một chút, mau!”
Ngọc Thiên Huyết đương nhiên sẽ không cùng tiểu cô nương động tay động chân, hắn không chịu, Mộc Thiểm Hi trực tiếp túm lấy tay hắn, cắn một ngụm.
“Ai nha!”
Chờ đến khi Ngọc Thiên Huyết đem tay đoạt lại, trên tay trái của hắn là một dấu răng thật to.
“Thì ra ta thật sự không nằm mơ! Ha ha, tùy tiện nhận được muội muội cư nhiên lại là Vũ Vương, ta rất có mắt mắt đó nha!”
“Lạc Hà Cốc thật sự là may mắn của ta!”
Hưng phấn mà phát hiện bản thân không nằm mơ, Mộc Thiểm Hi mới nhận ra mình vừa mới cắn Ngọc Thiên Huyết, vội vàng xin lỗi. “Thực xin lỗi! Cho ngươi đánh ta ngươi không chịu, ta chỉ có thể như thế.”
“Huyết, ngươi đừng tức giận, nếu không, ta cho ngươi cắn trở về?”
Vừa nói, Mộc Thiểm Hi vừa vươn tay đến trước mặt Ngọc Thiên Huyết, bày ra tư thế ngươi mau cắn ta đi.
Nhiệt tình không gì cản nổi như vậy, khiến cho hắn có chút nhịn không được.
Huống chi lời của nàng nghế thế nào cũng có chút hương vị là lạ, sợ Mộc Thiểm Hi sẽ lập tức làm ra chuyện tình gì kì quái hơn, Ngọc Thiên Huyết, vẻ mặt phòng bị nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt.
“Ta không sao! Ta rất tốt!”
Ngọc Phi Yên vốn dĩ còn đang nghiêm túc nói chuyện với Lý Bộ đầu, lại nghe đến Mộc Thiểm Hi một câu “Ta cho ngươi cắn trở về”, xém chút quay đầu hối thúc Tam thúc nhà mình “cắn trở về”.
Tam thúc, hảo muội tử như vậy, ngươi nhanh chóng hạ khẩu a!
Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài mới tốt!
Bất quá, biểu hiện của Ngọc Thiên Huyết vẫn đúng với dự đoán của Ngọc Phi Yên.
Muốn hoà tan băng tuyết trong lòng Tam thúc, cần thời gian, cũng cần nguồn nhiệt kiên trì bền bỉ cùng dược liệu mãnh liệt.
Xem ra, tam thẩm, truy phu lộ của ngươi vẫn còn rất lâu nha……
Lý Bộ đầu vừa thấy Ngọc Phi Yên là Vũ Vương, lại nghe nàng là Ngọc La Sát, thái độ lập tức trở nên hết sức cung kính
Đại danh Ngọc La Sát, Lý Bộ đầu nghe như sấm bên tai!
Rất nhiều dã tiên đoán, Ngọc La Sát nhất định sẽ đến tham gia đại hội Đấu Dược năm nay, không ngờ ngay bây giờ được nhìn thấy nàng ở Quy Vu thành.
Bất quá, bên ngoài thịnh truyền Ngọc La Sát y thuật đã siêu việt như Hoắc thần y, nhưng không ai nói Ngọc La Sát là Vũ Vương!
Một Vũ Vương, lại là dược sư, thiếu nữ là sủng nhi của trời hay sao?
“La Sát đại nhân, lời của ngươi ta nhất định sẽ truyền!”
Lập tức, Lý Bộ đầu cung kính hướng Ngọc Phi Yên hành lễ, “Ta thật không có nghĩ đến, người sẽ đến tham gia đại hội Đấu Dược! Đại hội năm nay nhất định sẽ rất phấn khích.”
Người người trong tửu lâu nghe nói tố ý tiểu cô nương này là Ngọc La Sát đều kinh hô lên, đồng loạt nhào ra hành lang, muốn chiêm ngưỡng dung nhan Ngọc Phi Yên.
Phải biết rằng, sở dĩ Ngọc La Sát nổi danh như vậy, ngoại ngoại trừ y thuật còn muốn thắng Hoắc thần y của nàng, có có dung mạo xuất sắc.
Tần Trì quốc Yến vương cũng là một đại đỉnh danh phong lưu, ở Tần Trì quốc uy vọng cực cao, là mỹ nam tử nổi danh tứ phía.
Nhưng vị Yến Vương cao cao tại thượng này, cố tình lại bại trong tay Ngọc La Sát.
Yến vương chẳng những đối với Ngọc La Sát nhất kiến chung tình, thậm chí sau khi bị nàng từ chối mà lâm bệnh nặng, thân hình gầy yếu, càng khiến cho người ta tò mò, Ngọc La Sát rốt cuộc là quốc sắc thiên hương như thế nào, có thể làm Yến Vương phong lưu phóng khoáng đó hồi tâm.
Mặc cho mọi người nhốn nháo vây xem, nhưng mà tình cảnh trước mắt chỉ để cho bọn họ thất vọng.
Ngọc Phi Yên tùy thời tùy chỗ đều mang sa che mặt, chỗ nào dễ dàng cho người khác chiêm ngưỡng dung mạo của nàng chứ!
Bất quá chỉ cần nhìn thấy dáng người nàng, tinh tế thon dài, duyên dáng yêu kiều, đứng đó lẳng lặng như vậy, tựa như một gốc lan tao nhã, trong lòng mọi người liền tin bảy tám phần.
“Làm phiền ngươi! Ta đi trước!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngọc Phi Yên xoay người, nhìn về phía Mộc Thiểm Hi cùng Ngọc Thiên Huyết.
“Chúng ta cùng nhau đi! Ta có lẽ có thể sẽ giúp được các ngươi!”
Đối với đề nghị của Ngọc Phi Yên, Mộc Thiểm Hi tán thành cả hai tay. Nàng sinh sống trên biển đã lâu, tập tụ ứng xử trên đại lục cũng không quá rõ ràng.
Lại nghe đến thân phận của Ngọc Phi Yên, thấy ai ai cũng trở nên cung kính, Mộc Thiểm Hi biết hôm nay mình gặp được quý nhân rồi.
“Thật tốt quá! Muội muội, ta và nam nhân này giao cho ngươi!” Mộc Thiểm Hi hào hứng vỗ vai Ngọc Phi Yên, “Chỉ cần ngươi không đào góc tường nhà ta, có gì nói đó, chúng ta vĩnh viễn là tỷ muội tốt!”
Mộc Thiểm Hi nói rất có ý tứ!
Đào góc tường nhà cô nương?
Ngọc Phi Yên nhìn Ngọc THiên Huyết da ngăm đen, trên đời này làm sao có chất nữ lấy thúc thúc!
Nếu Mộc Thiểm Hi biết quan hệ của nàng cùng Ngọc Thiên Huyết, còn có thể dùng quan hệ tỷ muội mà tương xứng hay sao?
Trừ phi…… Mộc Thiểm Hi không muốn làm tam thẩm của nàng! Nhưng giả thiết này sao mà đúng được, Mộc Thiểm Hi một lòng nhào lên người Ngọc Thiên Huyết thế kia.
Ngọc Phi Yên cười mà không nói, bộ dáng của nàng khiến cho Mộc Thiểm Hi sinh ra cảnh giác, trực tiếp che ở trước mặt Ngọc Thiên Huyết.
“Muội muội, ta nói trước! Người nam nhân này là của ta, ta sẽ không tặng cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả tỷ muội!”
Mộc Thiểm Hi một ngụm một câu “Nam nhân của ta”, Ngọc Thiên Huyết liền đỏ mặt.
Cái gì cùng cái gì a!
“Ta và ngươi không có gì hết!”
Ngọc Thiên Huyết thấp giọng nói, “Ngươi đừng làm cho nhân gia hiểu lầm!”
“Chúng ta hiện tại xác thực không có cái gì, nhưng ngươi không thấy ta đang cố gắng thiết lập quan hệ hay sao! Huyết, ngươi không tiếp thu ta, vậy cũng được, nhưng cứ để ta ở bên cạnh ngươi. Nếu ngươi dám thông đồng với ai, ta thấy đến một người, giết một người, đến hai người, giết một đôi!”
Ngọc Phi Yên đã chứng kiến bộ dáng Hàm Tử lúc nó đang ăn, bộ dáng Mộc Thiểm Hi hiện tại cực kỳ giống Hàm Tử.
Thấy Ngọc Thiên Huyết càng ngày càng xấu hổ, Ngọc Phi Yên vội vàng giải vây, “Ngươi yên tâm, ta đối với đại thúc lớn tuổi không có hứng thú đâu! Việc ta thích nhất chính là nghiên cứu nghi nan tạp chứng.”
“Xem bộ dáng của đại thúc, tựa hồ là bị nội thương rất nặng, nếu ta đoán không sai, khí huyết của ngươi có phải hay không đã bị huỷ?”
Ngọc Phi Yên nói như vậy, hai mắt Mộc Thiểm Hi bắt đầu toả sáng.
“Huyết, thấy không! Ta đã nói là nên đến Lạc Hầ Cốc! Tiểu muội này chỉ cần liếc mắt một cái, liền nhìn ra rồi, chân thần! Chúng ta đừng trì hoãn, tìm một chỗ đem quần áo ngươi cởi ra để cho nàng kiểm tra!”
Cởi quần áo……
Nghe ba chữ như thế, Ngọc Thiên Huyết rốt cục nhịn không được nữa, một phen che miệng của nàng, đem nàng túm đi ra ngoài.
Thẳng đến một nơi yên tĩnh, Ngọc Thiên Huyết mới buông tay.
Ai mà biết, bàn tay của hắn còn chưa rời khỏi môi nàng, nàng đã vươn đầu lưỡi liếm bàn tay hắn một chút.
Lập tức, Ngọc Thiên Huyết giống như con mèo bị doạ, nhảy phắt sang một bên.
“Huyết, ngươi khẩn trương chảy mồ hôi kìa! Lòng bàn tay đều là hương vị mặn!” Mộc Thiểm Hi vương đầu lưỡi khéo léo liếm liếm bên môi, “Cái này có tính là lần đầu tiên chúng ta thân mật tiếp xúc không chứ?”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt nàng xinh đẹp dị thường, tình yêu trong mắt nồng nàn, khiến cho Ngọc Thiên Huyết không chịu nổi.
“Ngươi suy nghĩ nhiều!”
Ngọc Thiên Huyết giấu tay ra sau lưng, cuộn trong thành nắm, run nhè nhẹ.
Đầu lưỡi thiếu nữ mềm mại nhè nhàng, như lông chim cọ xát trong lòng bàn tay hắn thẳng vào tâm, cái loại cảm giác tê dại này, lan tràn từ tay hắn, dọc theo cánh tay chậm rãi men lên trên, cuối cùng toàn bộ cánh tay đều trở nên tê dại.
Thật sự là không nên dây vào yêu tinh này!
Ngọc Thiên Huyết cười khổ.
Lúc này đây, Ngọc Phi Yên rốt cục tận mắt chững kiến sự lợi hại của Mộc Thiểm Hi.
Có thể đem Ngọc Thiên Huyết tâm lặng như nước, bình tĩnh thong dong bức đến nước này, cô nương, ta cho ngươi tán thưởng!
Làm đại tỷ hải tặc đã lâu, Mộc Thiểm Hi là một nữ tử vừa mỹ mạo vừa trí tuệ. Nàng đương nhiên biết không thể tấn công Ngọc Thiên Huyết quá mau, nếu không con thỏ còn có thể cắn người, vạn nhật phạm phải điểm mấu chốt nào đó của hắn, khiến hắn tức giận rời đi thì phải làm sao.
Cho nên, ngẫu nhiên trêu chọc một chút là tốt rồi.
Trước mắt nàng phải làm, chính là mặt dày mày dạn tiến hành theo chất lượng, khiến cho Ngọc Thiên Huyết dần dần có thói quen đối với nàng, để trên người hắn đều là hương vị Mộc Thiểm Hi!
Nếu Ngọc Phi Yên biết thuật đọc tâm, nhất định sẽ vươn ngón cái tặng cho Mộc Thiểm Hi.
Cô nương, đem binh pháp dùng trên người Tam thúc, ngươi thật sự là quá lợi hại!
“Muội muội, ta gọi là Mộc Thiểm Hi, ngươi gọi ta là Hi tỷ tỷ hai đại tỷ tỷ đều được!” Mộc Thiểm Hi vỗ vỗ ngực, “Nếu không chê, ta gọi là ngươi Tiểu Ngọc muội muội được?”
“Ngươi, nhận thức ta làm muội muội, sẽ không hối hận sao?”
Cố ý muốn trêu chọc thiếu nữ trước mắt này một chút, Ngọc Phi Yên cố ý hỏi.
“Làm sao có thể chứ! Ta nói chuyện từ trước đến nay luôn giữ lời, ở vụ hải, mọi người đều biết! Nếu ta đã nhận thức vị muội muội này, ngày sau ngươi chính thân muội muội của ta!”
Từng bước một dụ Mộc Thiểm Hi nói ra những lời này, Ngọc Phi Yên rốt cục điềm đạm kêu một tiếng:
“Hi tỷ tỷ!”
“Ai, Tiểu Ngọc muội muội! Thanh âm này kiều kiều mềm mềm, thật là dễ nghe!”
Ngọc Phi Yên mang theo Mộc Thiểm Hi cùng Ngọc Thiên Huyết đến chỗ ở của nàng, vừa vào cửa liền thấy tất cả mọi người đang chờ nàng ở đại sảnh.
Hơn nữa, Ngọc Phi Yên thấy được một nhân vật không ngờ —— Liễu Thịnh.
“La Sát, ngươi đã trở lại! Ngươi không sao chứ!” Tiết Tử Di tiến lên thân thiết hỏi, Ngọc Phi Yên biến mất từ sáng đến bây giờ, tất cả mọi người sẽ lo lắng.
Ngọc Phi Yên không ngờ bọn họ quan tâm mình như vậy, vội vàng giải thích một chút.
“Thực xin lỗi, khiến cho mọi người lo lắng! Ta chính là ngủ quên một chút, sau lại đi ra ngoài ăn cơm, gặp chút phiền toái……”
“Phiền toái?”
Vừa Ngọc Phi Yên nói, Tiết Tường đứng lên, “Ai dám tìm ngươi gây phiền toái?”
Hôm nay Tiết Tường cực kỳ buồn bực, kế hoạch hoàn hảo bị người ta đánh gãy cũng thôi đi, chờ hắn trở về tắm rửa thay quần áo xong xuôi, Tiết Tử Di lại nói cho hắn biết Ngọc Phi Yên cùng Hạ Hầu Kình Thiên đã đi rồi, khiến hắn nghẹn muốn cong, gập muốn hỏng rồi.
“Người tìm ta gây phiền toái bị Hàm Tử xử lí rồi!” Ngọc Phi Yên khích nhìn Hàm Tử nói.
Đúng vậy!
Luân gia phải anh dũng ——
Hàm Tử đang đắc ý, thời điểm nó nhìn tới đứa nhỏ trong lòng Liễu Thịnh, đột nhiên ngây dại.
Đợi chút!
Người nọ, người nọ không phải……
Tại sao có thể như vậy!
“La Sát cô nương!” Chờ đến khi mọi người đều dứt lời, Liễu Thịnh cười ôm một tiểu nam hài ba bốn tuổi bước đến, “Đã lâu không gặp!”
Liễu Thịnh đột nhiên xuất hiện ở Lạc Hà Cốc, Ngọc Phi Yên hết sức kinh ngạc.
Chẳng lẽ hắn và Hạ Hầu Kình Thiên cùng đi?
Hạ Hầu Kình Thiên đi đâu vậy?
Không đợi Ngọc Phi Yên mở miệng hỏi Hạ Hầu Kình Thiên đi đâu, Liễu Thịnh đã đem đứa nhỏ trong lòng giao cho Ngọc Phi Yên, “Vương gia gần đây có việc, muốn mời La Sát cô nương hỗ trợ chiếu cố tiểu công tử một chút, có thể chứ?”
Chiếu cố đứa nhỏ?
Ngọc Phi Yên nhìn về phía tiểu nam hài.
Thế nào!
Đứa nhỏ này…… Quả thực chính là phiên bản của Hạ Hầu Kình Thiên!
Giống hắn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh hoa cao quý, giống chu sa thuỷ nhuận đỏ bừng, giống cả đôi mắt xếch vô tình sắc bén, còn có thần thái kia, khí chất đó…… Không phải chính là tiểu Hạ Hầu Kình Thiên sao!
“Đây là nhi tử của hắn?”
Ngọc Phi Yên thật cẩn thận hỏi.
Hạ Hầu Kình Thiên buổi chiều cảm xúc phức tạp như vậy, chắc không phải vì đứa nhỏ đi!
Bất kể như thế nào, lời của Ngọc Phi Yên đồng thời đánh động.
“Khụ khụ ——” Liễu Thịnh không cẩn thận cắn luôn đầu lưỡi, đau đến mức xém chút nữa rơi nước mắt, Hàm Tử lại ngơ ngác nhìn Ngọc Phi Yên.
Tiểu cô nương, ngươi tưởng tượng phong phú chút nữa đi!
Theo luân gia biết, chủ nhân vẫn còn độc thân đó!
Làm sao có thể có nhi tử lớn như vậy!
Trái lại tiểu nam hài nghe xong lời này, lập tức đen mặt, lạnh lẽo nói, “Ta mới không phải!”
Tuy rằng thanh âm đứa nhỏ vẫn còn non nớt, nhưng lại hàm chứa uy nghi không thể chối bỏ.
Nó vừa mở miệng nói, càng giống Hạ Hầu Kình Thiên.
“Được rồi được rồi! Ta đại khái đã hiểu chuyện là như thế nào.” Ngọc Phi Yên bừng tỉnh đại ngộ, Hạ Hầu Kình Thiên nhất định là đột nhiên phát hiện mình làm cha, không biết nhờ ai, cho nên đem đứa nhỏ gửi ở chỗ nàng.
Bất quá không có vấn đề gì, nàng tuy rằng không có kinh nghiệm chiếu cố tiểu bằng hữu, nhưng hẳn là sẽ không quá khó!
Nhìn thấy biểu tình Ngọc Phi Yên, sắc mặt tiểu nam hài càng thêm khó coi.
Ngu ngốc, đang suy nghĩ loạn thất bát tao gì đó!
Gia là kiểu người ngu ngốc xằng bậy, nơi nơi gieo người sao!
Những lời này, tiểu nam hài đương nhiên sẽ không chính miệng nói ra, hắn duỗi tay, bám lên cổ Ngọc Phi Yên, trèo lên người nàng.
“Mèo con, từ giờ trở đi, nàng phải chiếu cố ta, quan tâm ta, yêu thương ta, ta đói bụng phải đút cho ta ăn, ta lạnh phải khoát thêm áo cho ta, ta không vui phải chọc ta vui vẻ, ta ngủ không được phải dỗ ta ngủ!”
A a!
Tức chết mà, đúng là học thật giống.
Ngọc Phi Yên đưa tay nắm lấy mặt đứa nhỏ, “Ai dạy ngươi gọi ta mèo con! Có phải cha ngươi hay không? Hắn đặt tên loạn cho người khác, ngươi cũng dám sao!”
“Ta nói, ta không phải nhi tử Hạ Hầu Kình Thiên!”
Tiểu nam hài thật vất vả mới giãy ra khỏi ma trảo của Ngọc Phi Yên, khuôn mặt trắng nõn non mịn nhỏ nhắn đỏ hồng một mảnh.
Hắn cũng không biết, nữ nhân đối với một hài tử ngạo kiều như vậy tối không có sức chống cự.
Chẳng những Mộc Thiểm Hi hào hứng vây lại đây, ngay cả Tiết Tử Di cũng tiến lên phía trước, ba nữ tử xúm lại vây xem nghị luận một hồi.
“Thật đáng yêu!”
Mộc Thiểm Hi đưa tay chọc khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, “Làn da phấn nộn thật là mềm nha! Thật sự là làm cho người ta ghen hận mà! Tiểu Ngọc muội muội, ta cũng muốn làn da giống hắn! Ngươi có biện pháp nào không?”
Tiết Tử Di cũng thích tiểu bằng hữu như thế, nàng xuất ra một khối hoa quế cao, đưa cho tiểu nam hài.
“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ mời ngươi ăn hoa quế cao nha, ăn thật ngon!”
Mặc dù nam hài rất muốn nổi bão, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống, ôm cổ Ngọc Phi Yên, chôn đầu vào gáy nàng, không rên một tiếng, cuối cùng trực tiếp nhắm mặt giả bộ ngủ.
Thật tốt!
Hương vị trên người nàng mới là hương vị tốt nhất!
Thấy tiểu nam hài chỉ kề cận Ngọc Phi Yên, Tiết Tử Di cùng Mộc Thiểm Hi liếc nhìn nhau, hết sức bất đắc dĩ.
Tiểu đệ đệ, kỳ thật các tỷ tỷ cũng rất thích ngươi!
“Xem ra ta không có duyên với đứa nhỏ ——” Mộc Thiểm Hi hâm mộ nhìn Ngọc Phi Yên, cuối cùng lại xem xét xem xét Ngọc Thiên Huyết, “Huyết, không bằng về sau chúng ta sinh đứa nhỏ để ngoạn đi!”
“Không cần!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngọc Thiên Huyết lại không biết nói gì.
Sinh đứa nhỏ cái gì, nói như vậy cũng có thể nói trước mặt bao người xa lạ hay sao?
Lại nói ta khi nào thì đáp ứng sẽ thú ngươi!
Ngọc Thiên Huyết từng bước lui về phía sau, rời xa Mộc Thiểm Hi.
Động tác nhỏ của hắn được nàng thu hết vào mắt, cái gì cũng không nói, xoay người thân ái nóng nóng giới thiệu mình và Ngọc Thiên Huyết với mọi người.
“Thì ra các ngươi tìm La Sát để chữa bệnh! Vậy các ngươi tìm đúng người rồi! La Sát y thuật phi thường tốt!” Tiết Tường thời điểm nào cũng không quên tâng bốc Ngọc Phi Yên, “Nàng nhất định sẽ chữa khỏi cho trượng phu ngươi!”
“Trượng phu”, cái từ này Mộc Thiểm Hi nghe xong mặt mày hớn hở.
Xem đi, Huyết, tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta là vợ chồng đó!
Ngươi trốn không thoát đâu!
Đem tiểu nam hài tự mình giao vào tay Ngọc Phi Yên, Liễu Thịnh cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, lại dẫn hai người đến trước mặt Ngọc Phi Yên.
“Hắn là Thanh Hồng, nàng là Tuyết Yến. Bọn họ là cận vệ của tiểu công tử, có chuyện gì, La Sát cô nương có thể trực tiếp phân phó bọn họ.”
Thanh Hồng bộ dạng bình thường, liếc mặt một cái liền thấy không gì nổi bật, thuộc về dạng người có vứt trong đám đông cũng không tìm ra được.
Tuyết Yến là một nữ tử thanh tú, khi cười rộ lên hai má lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, thuộc dạng người ngọt ngào đáng yêu.
“Nếu hắn có hộ vệ, vì sao còn muốn ta tới chiếu cố chứ?”
Ngọc Phi Yên nhìn không ra phẩm cấp của Thanh Hồng cùng Tuyết Yến.
Bọn họ càng khiêm tốn như vậy, lại càng khiến cho Ngọc Phi Yên nghi hoặc không thôi. Hai người này rõ ràng có thể bảo vệ đứa nhỏ này rất tốt? Vì sao Hạ Hầu Kình Thiên muốn đem đứa nhỏ đến chỗ nàng?
“Bởi vì Vương gia nói, trên đời này người hắn tin tưởng nhất chỉ có ngươi.”
“Đứa nhỏ này đối với Vương gia mà nói phi thường quan trọng, như là tánh mạng của Vương gia. Vạn nhất hắn có cái gì, Vương gia cũng……”
Liễu Thịnh nói cũng không nói hết câu, Ngọc Phi Yên cũng hiểu được, đây là tín nhiệm của Hạ Hầu Kình Thiên đối với nàng.
Khó trách buổi chiều hắn lại nhắc đến hứa hẹn lúc trước, nói vậy có lẽ hắn đã gặp phải đại phiền toái khó giải quyết, chính mình lại không thể ra mặt, cho nên mới đem đứa bé này phó thác cho mình.
“Liễu công tử xin yên tâm! Ta nhất định sẽ tận tâm tận lực chiếu cố hắn! Hơn nữa, ta lấy tánh mạng đảm bảo, chỉ cần ta sống, sẽ bảo hắn bình an không việc gì!”
Ngọc Phi Yên trực tiếp nói như vậy, Liễu Thịnh rốt cục lộ nụ cười chân thành.
Tựa hồ như từ lần đầu tiên Ngọc Phi Yên nhìn thấy Liễu Thịnh, hắn cũng giống như một người sâu không thấy đáy, tươi cười không đạt đáy mắt.
Nhưng lúc này đây, nụ cười của Liễu Thịnh không giốn dĩ vãng, hắn cười như phát ra tận tâm can phế.
“Một khi đã như vậy, đa tạ La Sát cô nương! Vương gia xa nhà, nhất thời nửa khắc không thể trở về, tiểu công tử tính tình có chút quật cường, cầu ngươi lượng thứ một chút. Chờ Vương gia trở về, ta sẽ đón tiểu công tử!”
“Thanh Hồng, Tuyết Yến, chiếu cố tốt tiểu công tử!”
Nói xong, Liễu Thịnh đứng trước mặt Ngọc Phi Yên, cung kính hành đại lễ, cuối cùng lại nhìn thoáng qua tiểu nam hài, mới xoay người rời đi.
Vương gia, nếu đây là lựa chọn của ngươi, hy vọng ngươi không cần phải hối hận!
Ngươi tin tưởng nữ nhân này như vậy, để xem thật tâm của nàng được mấy phần!
Nếu ngay cả nàng đều cô phụ tín nhiệm của ngươi, Vương gia, ta sẽ thay ngươi chém đi đoạn duyên không nên có này ——
Liễu Thịnh đến rồi đi biến thành một cái nốt nhạc đệm, Liên Cẩn lúc nhìn đến Ngọc Thiên Huyết, lộ ra một nét cười. Thế nhưng tìm được Ngọc Thiên Huyết! Thật không sai!
Sau đó Liên Cẩn nói buồn ngủ, mang theo Mặc Thương rời đi trước tiên.
Tiết Tường mặc dù muốn cùng Ngọc Phi Yên trò chuyện, nhưng lại bị Tiết Tử Di cứng rắn túm đi, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép đệ đệ mắc thêm lỗi lầm nữa, Tiết Tử Di quyết định, về sau mỗi ngày đều phải nhìn chằm chằm Tiết Tường, trận địa sẵn sàng đón quân địch, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ!
Mọi người đều đã đi, chỉ còn lại có Thanh Hồng, Tuyết Yến, Mộc Thiểm Hi cùng Ngọc Thiên Huyết.
“Cô nương không cần lo lắng vấn đề ăn ngủ của chúng ta!”
“Chúng ta vốn dĩ chính là ảnh vệ của công tử, ăn ngủ có thể tự mình giải quyết.” Tuyết Yến tươi cười ngọt ngào nói, “Chúng ta tùy kêu tùy đến, gặp chuyện, cô nương có thể tùy tiện phái ta cùng Thanh Hồng. Tiểu công tử thì đa tạ cô nương!”
Tuyết Yến nói xong, cùng Thanh Hồng đồng loạt lắc mình, biến mất trước mặt Ngọc Phi Yên.
“Cao thủ, năng lực hai người này phải ngoài cấp bậc Vũ Vương!”
Mộc Thiểm Hi lè lưỡi.
“Lúc này đây ta xem như mở rộng kiến thức! Trên đại lục thật là tàng long ngọa hổ! Xem ra sau khi quay lại vụ hải, ta cũng phải chăm học khổ luyện tăng năng lực của mình mới được! Ta đây chỉ có chút bản sự, xa xa không đủ a!”
Mộc Thiểm Hi nói chuyện xưa nay gọn gàng dứt khoát, Ngọc Phi Yên nghe thấy hùng tâm tráng chí của nàng thì nở nụ cười.
“Hay là đến phòng của ta trước đi, ta khám thân thể cho đại thúc!”
“Đúng đúng đúng! Đây mới là đại sự!”
Mộc Thiểm Hi đem Ngọc Thiên Huyết đã trốn xa lôi đên trước mặt Ngọc Phi Yên, “Huyết, giấu bệnh sợ thầy là không tốt! Tiểu Ngọc muội muội là dược sư, ngươi có cái gì mà ngượng ngùng! Nếu nàng thật có thể chữa khỏi cho ngươi, ta nằm mơ đều cười tỉnh ấy chứ!”
Bên tai truyền đến âm thanh liên hồi, khiến cho tiểu nam hài mở mắt.
Nữ nhân huyên náo!
Ầm ỹ chết được!
Hoàn hảo, mèo con nhà gia ôn nhu, yên tĩnh, mới là tốt nhất!
Nghĩ vậy, tiểu nam hài lại cọ cọ vào trong lòng Ngọc Phi Yên, không ngờ lại va chạm vào vật thể mềm mại.
Ra vẻ…… So với lần đầu tiên nhìn thấy còn muốn lớn hơn rất nhiều a!
Nghĩ vậy, tiểu nam hài đưa tay ra xoa xoa.
Không tệ!
Chiếu theo tốc độ phát triển này, tiểu bồ câu sớm hay muộn cũng sẽ biến thành tiểu bạch thỏ!
Ngọc Phi Yên căn bản sẽ không ngờ chính mình sẽ bị hài tử ba bốn tuổi sỗ sàng, nàng chuyên chú nghe Mộc Thiểm Hi nói tình huống của Ngọc Thiên Huyết, nào biết rằng chính mình dẫn sói vào nhà!
Nàng còn chưa phát hiện vấn đề, Hàm Tử đã nhạy cảm nắm giữ động tác của tiểu nam hài.
Chủ nhân, yêu thích của ngươi thật là đặc biệt……
Tiểu bánh bao mà thôi, có cần phải yêu thích không buông tay như vậy hay không!
Thấy không, cái loại dáng người này ba đào mãnh liệt mới là đẹp nhất!
Chủ nhân, trên phương diện nữ nhân, ngươi vẫn rất non nớt!
Thì ra chủ nhân cũng có thời điểm ngây thơ!
Hàm Tử đắc ý vui vẻ so sánh khẩu vị nữ nhân của mình so với gia nhà mình còn thành thục hơn, một đạo ánh mắt lạnh lùng dừng trên người nó.
Lập tức, Hàm Tử kẹp lấy đuôi, cúi đầu.
Cư nhiên đã quên chủ nhân tuệ nhãn như đuốc, dám đắc ý mà vênh váo, thật là đáng chết a!
Chỗ Ngọc Phi Yên ở nhân lúc có hai phòng trống, bệnh tình của Ngọc Thiên Huyết nhất thời nửa khắc sẽ không chữa khỏi được, cho nên nàng an bài cho Mộc Thiểm Hi cùng Ngọc Thiên Huyết ở với mình cùng một chỗ.
Vừa nghe đề nghị này, Mộc Thiểm Hi vỗ tay khen ngợi.
“Thật tốt quá! Tiểu Ngọc muội muội, ngươi thật sự là một người tốt!”
“Tiền phí ngươi không cần lo lắng! Thân huynh đệ tính rõ ràng, đạo lý này ta biết! Tiền phí một phần ta cũng sẽ không thiếu ngươi! Hơn nữa, những năm nay ta cũng cất giữ được không ít bảo bối, ngươi không phải chịu thiệt!”
Lời của Mộc Thiểm Hi khiến cho Ngọc Phi Yên nhớ tới một màn ở tửu lâu, Mộc Thiểm Hi với Chu Hâm kia.
Mộc Thiểm Hi rốt cuộc có thân phận gì?
Nhìn bộ dáng nàng, không giống như là tiểu thư nhà quan to quý tộc.
Nhưng mà Ngọc Phi Yên suy đoán muốn hỏng cả não, đều không đoán được Mộc Thiểm Hi là nữ hải tặc triều đình truy nã, nàng hiện tại cả đầu đều lo nghĩ khám và chữa bệnh cho Ngọc Thiên Huyết.
“Tiểu bảo bối, ngoan, di di có chuyện phải làm, ngươi có thể ở bên cạnh tự mình chơi hay không?”
Ngọc Phi Yên muốn đem tiểu nam hài buông xuống, ai mà biết hắn như miếng da trâu, gắt gao kề cận nàng, thế nào cũng không chịu buông tay.
“Mèo con, tên của ta không phải tiểu bảo bối! Còn có, ngươi không phải là di di của ta!” Tiểu nam hài nghiêm mặt lãnh, vẻ mặt không vui.
Tên này thật sự là xuẩn muốn chết!
Mèo con, nàn gđây là muốn dùng bối phận chiếm tiện nghi của ta sao?
“Vậy ngươi tên gọi là gì? Nói cho di di!” Nhìn thấy bộ dáng tiểu nam hài ngạo kiều, hứng thú Ngọc Phi Yên lại nổi lên, nắm lây hai bên má phấn nộn của hắn, “Ngươi không nói, ta gọi ngươi là tiểu bảo bối!”
“Không cần!”
Tiểu nam hài nắm chặt nắm tay.
Tên ngốc như vậy Liễu Thịnh nghe được, hắn nhất định sẽ cười đến rụng răng.
Hình tượng của gia hoàn toàn bị huỷ bởi ba chữ “Tiểu bảo bối”!
Nghĩ nghĩ, tiểu nam hài nhìn về phía Ngọc Phi Yên.
“Gọi ta Kình!”
“Kình? Ngươi thật đúng là sùng bái cha ngươi a! Ngay cả tên đều phải giống hắn, ta xem như phục ngươi! Ừ, hắn là đại nhân, ngươi là tiểu hài tử, về sau ta gọi ngươi là Tiểu Kình Kình là được! Không được phản đối, phản đối không có hiệu quả!”
Tiểu Kình Kình ——
Hàm Tử vươn móng bịt miệng, hắc hắc cười.
Chủ nhân, tên phấn nộn như vậy thật là hợp với thân phận người bây giờ chứ!
Tiểu cô nương, ngươi chọn tên vô cùng tốt!
Luân gia cho ngươi tán thưởng!
Tiểu Kình Kình! Tiểu nam hài mặt không có đen, chỉ có đen nhất.
Nhưng bộ dáng hắn hiện tại như vậy, không thể hành sử quyền lực, đành phải mím chặt miệng, tỏ vẻ buồn bực, hơn nửa lợi dụng ưu thế tiểu hài tử của mình, chiếm hết người Ngọc Phi Yên, đánh chết cũng không chịu rời đi.
“Tiểu Ngọc muội muội, hắn chắc không phải đứa nhỏ của ngươi cùng Vương gia đi!”
Thấy Tiểu Kình Kình ỷ lại Ngọc Phi Yên như vậy, ánh mắt Mộc Thiểm Hi như nghĩ đến cái gì.
“Ấu điểu nhớ nhung mẫu điểu như vậy, ấu thú cũng nhớ nhung mẫu thú……”
Nói đến đây, Mộc Thiểm Hi phát hiện mình so sánh thái quá, lập tức sửa chữa.
“Đứa nhỏ thiên tính mẫn cảm, sẽ không vô duyên vô cớ không muốn xa rời một người, ta thế nào cảm thấy phương diện này chính là có chuyện xưa nha? Ngươi cùng Vương gia kia có phải hay không có gian tình a!”
Gian tình!
Mộc Thiểm Hi tưởng tượng phong phú, khiến cho Ngọc Phi Yên nháy mắt không biết nói gì.
Ngược lại là Hạ Hầu Kình Thiên nghe thấy thế thì dị thường vui vẻ, xém chút kêu thành tiếng, cùng nàng có gian tình là gia! Chính là ta!
“Hi tỷ tỷ, ngươi không cần nói bừa! Ta còn chưa trưởng thành! Đứa nhỏ lớn như vậy ta sinh không được đâu! Phụ thân của hắn là bằng hữu tốt nhất của ta, hiện tại Vương gia có chuyện, ta giúp hắn chiếu cố Tiểu Kình Kình một chút cũng là chuyện nên làm! Ngươi đừng loạn điểm uyên ương phổ!”
Ngọc Phi Yên giải thích, đã dẹp bỏ ý niệm trong đầu Mộc Thiểm Hi, nhưng lại làm cho Hạ Hầu Kình Thiên trở nên âm trầm.
Ở trong lòng ngươi, chúng ta chỉ là bạn tốt sao?
Càng nghĩ càng buồn bực, Hạ Hầu Kình Thiên ngẩng đầu, căn một ngụm lên cằm Ngọc Phi Yên cho hả giận.
Mèo con ngốc!
Đương nhiên, hắn không nỡ đả thương Ngọc Phi Yên.
“Tiểu Kình Kình, ngươi làm sao có thể cắn người chứ!”
Dù Ngọc Phi Yên thế nào cũng cảm thấy không đau, nhưng ngứa ngứa, tê tê, cảm giác hết sức quái dị. Nàng vội vàng đưa tay ở trên mông tiểu nam hài vỗ nhẹ hai cái.
“Lần sau còn như vậy, ta sẽ trừng phạt ngươi!”
“Trừng phạt thế nào?”
Tiểu nam hài cười, trong mắt tà ác, giống như có Hạ Hầu Kình Thiên ám vào người, khiến cho Ngọc Phi Yên lại nghĩ tới Hạ Hầu Kình Thiên.
Năm trước, thời điểm hắn rời đi, cùng nàng ở trong xe ngựa, cũng có một đoạn đối thoại như thế, chỉ là hôm nay đảo lộn lại đây.
“Ta đánh mông ngươi, không cho ngươi ăn cơm, không giúp ngươi thay quần áo, không chiếu cố ngươi!”
Ngọc Phi Yên xem ra tính tình tiểu nam hài này đúng thật như Liễu Thịnh nói, quật cường như vậy.
Bị nàng “Đe dọa” như vậy, hắn lập tức an tĩnh lại, chỉ là hai tay như trước không chịu thả Ngọc Phi Yên ra, Ngọc Phi Yên chỉ biết bất đắc dĩ hướng Ngọc Thiên Huyết cười cười.
“Không có vấn đề gì!” Ngọc Thiên Huyết ôn hòa nói, “Ngược lại chúng ta cho ngươi thêm phiền toái.”
Ngọc Thiên Huyết biết, chuyện Chu Hâm ngày hôm nay nếu không có Ngọc Phi Yên ra mặt, hắn cùng Mộc Thiểm Hi nhất định sẽ xảy ra chuyện.
“Người như thế thật sự là quá khách khí! Đây là chuyện ta phải làm!”
Ngọc Phi Yên ôm tiểu nam hài ngồi trước mặt Ngọc Thiên Huyết.
“Mời buông tay ra, cho ta xem bệnh!”
Biết được Ngọc Phi Yên có chính sự làm, tiểu nam hài ngoan ngoãn buông tay ra, ngồi trên đùi nàng, nghiêm túc xem Ngọc Phi Yên khám bệnh cho người ta.
Hắn làm như vậy, Ngọc Phi Yên cười cười một chút, rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, nghe lời rất tốt!
Chỉ bạc trong tay Ngọc Phi Yên bay ra, quấn lên hai cổ tay Ngọc Thiên Huyết, chỉ chốc lát sau, nàng thả ra huyền lực, tiến vào thân thể Ngọc Thiên Huyết dò xét khí huyết của hắn.
Lúc này, Mộc Thiểm Hi thật sự an tĩnh trở lại, chuyên chú nhìn Ngọc Thiên Huyết, sợ hắn có cái gì không thích ứng.
Khi huyền lực ấm áp thẩm thấu qua kinh mạch mà tiến vào, Ngọc Thiên Huyết chấn động.
Hắn coi như là đã xem qua rất nhiều dược sư nổi danh, không ai dùng thủ pháp như thế điều tra bệnh tình. Ngọc Thiên Huyết tinh tường cảm nhận được, huyền lực hướng về phía khí huyết của mình mà di động, nàng tựa hồ sợ hãi trên tay mình, cho nên vẫn thật cẩn thận phóng thích huyền lực.
Mộc Thiểm Hi ánh mắt nhìn người quả là không tệ!
Ngọc La Sát này rất lợi hại!
Người cũng rất tốt!
Đây là Ngọc Phi Yên lần đầu tiên nhìn thấy khí huyết Ngọc Thiên Huyết.
Trước khi bị huỷ đi khí huyết, Ngọc Thiên Huyết đã đã đạt được tu vi Vũ Thánh. Vốn dĩ khí huyết như một ngón tay nhỏ, hiện tại tứ phân ngũ liệt nằm trong vùng đan đièn của hắn.
Xem ra lúc người lúc trước thương tổn Tam thúc, phẩm cấp so với hắn cao hơn không bao nhiêu.
Nếu không, khí huyết đã vỡ nát thành những mảnh nhỏ, thậm chí hóa thành tro tàn.
Nếu khí huyết Ngọc Thiên Huyết thật sự bị hư hao, hắn sẽ vẫn còn tê liệt ở trên giường. Vậy cũng là phúc trong vạn bất hạnh!
Lại kiểm tra rồi một hồi lâu, Ngọc Phi Yên thu hồi chỉ bạc.
“Làm sao rồi?”
Mộc Thiểm Hi đã sớm chờ trong hơi nước, vừa thấy Ngọc Phi Yên mở mắt, thở ra một hơi, Mộc Thiểm Hi bất chấp này nọ, đưa tay bắt lấy bả vai Ngọc Phi Yên, “Tiểu Ngọc muội muội, Huyết còn có thể cứu sao?”
Mộc Thiểm Hi thân thiết là thật, lo lắng là thật, sợ hãi cũng là thật!
Xem ra nàng là thật đem Ngọc Thiên Huyết đặt ở trong lòng.
“Ta hẳn là có biện pháp để trị cho hắn!”
Đợi lâu như vậy, tìm nhiều dược sư như vậy, rốt cục, lời của Ngọc Phi Yên mới cho Mộc Thiểm Hi thấy hi vọng.
“Quá tốt! Quá tốt!” Mộc Thiểm Hi cao hứng kêu ta, xông lên phía trước ôm lấy Ngọc Thiên Huyết.
Ngay lúc hắn muốn lui ra phía sau mà tránh đi, Môc Thiểm Hi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, bao hàm nước mắt trong suốt, “Huyết, ta đã sớm nói ngươi biết sẽ không có việc gì! Ta nói rồi, ta nhất định sẽ tìm được dược sư chữa khỏi cho ngươi! Lần này giấc mộng của ta rốt cục có thể thực hiện! Thật tốt quá!”
Giấc mộng ——
Mộc Thiểm Hi cúi thấp mặt, còn có hạt nước mặt như viên trân châu kia, rơi vào trong mắt Ngọc Thiên Huyết, lại nặng nề gõ lên tim của hắn.
Hắn đã sớm quên giấc mộng là cái gì, nhưng không biết lơ đãng lúc nào, hắn lại thành giấc mộng của người khác!
Lúc này đây, Ngọc Thiên Huyết không có cự tuyệt Mộc Thiểm Hi, mà là vươn tay, dùng ngón cái thô ráp đảo quanh hốc mắt nữ nhân trước mắt.
“Đừng khóc, khóc xấu!”
Ngọc Thiên Huyết dùng ngữ khí nhẹ nhàng như thế nói với Mộc Thiểm Hi, trong lòng Ngọc Phi Yên ngân nga.
Đây là âm thanh băng sơn bắt đầu hòa tan sao?
Vì sao nàng nghe thấy tiếng băng vỡ ra chứ?
Tam thúc, thì ra lòng của ngươi còn ở đây, còn có thể bị cảm động a!
“Được được! Ta nghe lời ngươi nói, không khóc! Ta muốn đẹp cơ! Huyết không thích nữ hài tử xấu xí!”
Mộc Thiểm Hi túm lấy tay áo Ngọc Thiên Huyết, cẩn thận lau chùi nước mắt trên mặt mình, cuối cùng lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
Nụ cười này, hoảng loạn nhập lòng người.
Nữ tử xinh đẹp trong ánh mắt hồng nhuận, khoé mắt nàng nhợt nhạt vương hơi nước, xứng với nụ cười xáng lạn như ánh mặt trời, giống nhau một đạo quang, trực tiếp chiếu sáng cả thế giới, quả thật là hình ảnh tốt đẹp nhất trên cả thế gian.
Mà ngay cả Ngọc Thiên Huyết chính bản thân hắn, đều cảm giác được một ít không giống.
“Tiểu Ngọc muội muội, cho ngươi chế giễu!” Nghĩ đến chính mình cư nhiên khóc, Mộc Thiểm Hi lúc này rốt cuộc nhăn nhó một chút.
“Hi tỷ tỷ, ta biết ngươi!” Ngọc Phi Yên vội vàng gật đầu, tỏ vẻ chính mình duy trì nghiêm túc, “Hi tỷ tỷ, gần mây mờ trăng tỏ sáng, ngươi nhất định sẽ thu hoạch hạnh phúc!”
Gần mây mờ trăng tỏ sáng……
Mộc Thiểm Hi nhìn về phía Ngọc Phi Yên, tuy rằng nàng không thấy được biểu tình của tố y nữ tử, nhưng Mộc Thiểm Hi biết nàng đang cổ vũ cho mình.
Đối với chuyện này, Mộc Thiểm Hi hết sức cảm kích, “Cám ơn ngươi!”
Đến lúc này, nàng mới nhớ đến chuyện tình mấu chốt, nháy mắt vỗ đầu.
“Xem ta, cao hứng quá mức, còn chưa có nghe Tiểu Ngọc muội muội chẩn đoán đâu! Tiểu Ngọc muội muội, ngươi chừng nào thì co thể chữa bệnh cho Huyết? Hắn khi nào thì có thể tốt lên? Có cái gì cần ta hỗ trợ sao?”
Mộc Thiểm Hi kích động như vậy, Ngọc Phi Yên vươn tay vỗ vỗ nàng, làm cho nàng bình tĩnh trở lại. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Hi tỷ tỷ, hôm nay đã trễ thế này, có phải hay không hẳn là nên nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai nói, được không?”
“Hơn nữa, ta muốn một mình hỏi thúc thúc một vấn đề, đề cập đến bệnh tình cá nhân *——”
Hết thảy chuyện tình có liên quan đến thân thể Ngọc Thiên Huyết, trong mắt Mộc Thiểm Hi chính là chuyện đại sự. Thấy Ngọc Phi Yên nói như vậy, nàng lập tức đứng lên, hướng Ngọc Phi Yên cúi mình vái chào.
“Tốt! Ta sẽ không quấy rầy ngươi trảo đổi, cám ơn ngươi!”
“Hi tỷ tỷ, ngươi quá khách khí! Chuyện của các ngươi, chính là chuyện của ta. Ta nhất định sẽ đem hết khả năng giúp các ngươi!”
Ngọc Phi Yên xảo diệu dùng hai chữ “Các ngươi”, Mộc Thiểm Hi rốt cục có chút thẹn thùng, sau khi bỏ lại một câu “Cám ơn”, nàng lui ra ngoài.
Dù sao, Ngọc Thiên Huyết cực kỳ sĩ diện, vạn nhất Ngọc Phi Yên đề cập đến một vấn đề bí ẩn nào đó, nếu mình vẫn ở đó, Ngọc Thiên Huyết khẳng định sẽ không nói thật! Cho nên Mộc Thiểm Hi hết sức nghe lời, khi rời đi còn khép cửa phòng lại.
Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại có Ngọc Phi Yên, Ngọc Thiên Huyết cùng tiểu nam hài.
Đối với tiểu nam hài triền công, Ngọc Phi Yên thật sự là không có cách nào, đành phải đem hắn để lại.
Dù sao hắn vẫn là đứa nhỏ!
Còn không hiểu chuyện!
Ngọc Phi Yên trong lòng nghĩ.
“Cô nương mở miệng đề nghị, là có chuyện muốn nói với ta đi!” Ngọc Thiên Huyết ngồi đối diện Ngọc Phi Yên, trong lòng có chút kích động.
Nguyên nhân hắn kích động có hai cái, một mặt là bởi vì Ngọc Phi Yên nói khí huyết của hắn có thể chữa trị, hắn có thể khôi phục, về phương diện khác, cũng là bởi vì Ngọc Phi Yên.
Bọn họ ở chung thời gian càng dài, cảm giác quen thuộc Ngọc Phi Yên mang lại cho hắn còn dày đặc.
Dù cho khí huyết của hắn hỏng rồi, võ công không còn, nhưng mà trực giác bẩm sinh còn tại.
“Cô nương, ngươi rốt cuộc là ai?” Ngọc Thiên Huyết nhịn không được, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình đã lâu.
“Tam thúc ——”
Ngọc Phi Yên hé miệng ra, Ngọc Thiên Huyết choáng váng.
Tam thúc……
Trong ấn tượng của hắn, người gọi hắn như vậy, chỉ có tiểu chất nữ.
Nhưng mà, Ngọc Phi Yên không phải có si chứng hay sao? Người trước mắt không phải Ngọc La Sát sao? Hai người là một người, điều này, điều này sao có thể chứ! Ngọc Thiên Huyết không phải không tin, mà là không thể tin được.
Đúng lúc này, Ngọc Phi Yên tháo khăn che mặt xuống, lộ ra dung mạo thật của nàng.
“Tam thúc, là ta!”
“Tiểu Yên Yên!” Ngọc Thiên Huyết “Oanh” một tiếng đứng lên, bước đi đến trước mặt Ngọc Phi Yên, cao thấp đánh giá.
Không sai, là nàng!
Mặt mày này, khí này chất, cùng nhị ca giống nhau, còn có tươi cười của nàng, hoàn toàn là phiên bản của Nhị tẩu. Nàng chính là Ngọc Phi Yên!
“Tiểu Yên Yên, thật là ngươi! Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Ngọc Thiên Huyết càng nói càng kích động, ánh mắt cũng nóng hầm hập, nếu hắn không cố nén nước mắt, hắn sợ chính mình sẽ khóc lên.
Nhị ca, Nhị tẩu, các ngươi thấy được sao!
Tiểu Yên Yên bây giờ là Vũ Vương, còn là dược sư! Nàng kế thừa ưu điểm của các ngươi, là nữ nhân ưu tú nhất của các ngươi!
“Tam thúc! Ta rất nhớ ngươi!” Ngọc Phi Yên vừa dứt lời, thì nàng đã rơi vào vòng tay Ngọc Thiên Huyết, “Hảo hài tử, có thể ở nơi này nhìn thấy ngươi, ta thật sự là rất cao hứng! Chất nữ Ngọc Thiên Huyết ta lợi hại như vậy, nữ tử Ngọc gia ưu tú như vậy, thật sự làm cho người kiêu ngạo a!”
Nói đến cùng những giọt nước mắt hắn vẫn cố nhịn liền rớt xuống dưới, hắn vội vàng lau nước mắt.
“Ngươi thế nào đến nơi đây? Trong nhà tốt không? Cha, hắn có khỏe không? Tinh Khung thì sao? Tìm được rồi sao? Là ta bất hiếu, không thể đúng lúc chạy về, khiến cho cha lo lắng!”
Ngọc Thiên Huyết liên tiếp hỏi thật nhiều vấn đề, Ngọc Phi Yên thấy Tam thúc kích động thành như thế, rót trà cho hắn nhuận cổ họng, sau đó đem chuyện xảy ra ở kinh thành nhất nhất kể cho Tam thúc nghe.
“Lại là Nam Sơn phu nhân? Là nàng?!”
Khi nghe nói bi kịch Ngọc gia đều cùng Hạ Hầu Nam Sơn có liên quan, Ngọc Thiên Huyết nắm chặt nắm tay, một quyền nện ở trên bàn.
“Ta thực ngu ngốc! Ta nhìn không ra nàng là mặt người dạ thú như vậy, ta còn đem ngươi giao cho nàng dưỡng dục, ta thực ngu ngốc!”
Ngọc Phi Yên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu Nam Sơn phu nhân còn sống, Ngọc Thiên Huyết nhất định sẽ đem nàng thiên đao vạn quả, vì huynh trưởng tẩu tử của mình, vì chất nữ báo thù.
“Tam thúc, đó cũng không phải lỗi của ngươi! Gia gia lúc trước cũng tự trách không thôi, nhưng mà Nam Sơn phu nhân phạm lỗi, cùng các ngươi có quan hệ gì chứ! Chúng ta ai đều không nghĩ đến nàng sẽ là người như vậy, là nàng ta rất giỏi nguỵ trang lừa gạt.”
Ngọc Phi Yên an ủi Ngọc Thiên Huyết hồi lâu, nội tâm áy náy của hắn mới dần dần bình phục
“Tiểu Yên Yên, nay ngươi có thành tựu lớn như vậy, cha mẹ của ngươi biết được, nhất định sẽ lấy ngươi làm kiêu ngạo! Nếu bọn họ có thể tận mắt thấy hết thảy điều này, thật là tốt!”
“Tam thúc, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên cha mẹ sinh dưỡng ra ta. Tuy bọn họ rời đi khi ta còn rất nhỏ, nhưng ta có gia gia, có ngươi, có đại ca, chúng ta người một nhà đều phải sống tốt tiếp tục ——”
“Cha mẹ” trong miệng Ngọc Thiên Huyết, là nhị ca Ngọc Thiên Hàn cùng Nhị tẩu Đệ Ngũ Yên Nhi.
Nhưng chuyện này, Ngọc Kinh Lôi cũng không nói cho Ngọc Phi Yên.
Mà Ngọc Thiên Huyết nghĩ rằng Ngọc Phi Yên đã biết chân tướng, liền không giải thích nhiều, hiểu lầm vẫn cứ thế mà tiếp tục.