[Dịch]Phúc Hắc Tà Quân: Huyết Vương Bá Sủng Tiểu Manh Phi

Chương 7 : Yêu nghiệt nam nhân hóa đăng đồ tử*​




(*)Đăng đồ tử: 登徒子 gọi tắt là đăng đồ, thời Chiến quốc ở Sở quốc Tống Ngọc có viết 《 đăng đồ tử háo sắc phú 》, không biết là có thật hay không, có thể chỉ là nhân vật hư cấu trong văn chương. Cũng bởi vì thiên văn này, nên mọi người dùng đăng đồ tử để chỉ kẻ háo sắc. [Nguồn: baike.baidu.com]

---

Mai San San đi tới chỗ bãi cỏ, liền thấy rất nhiều tiểu hài tử, đều ở đằng trước chơi. Lúc bọn trẻ nhìn thấy Mai San San, liền ùa xuống vây quanh Mai San San.

“Mai tỷ tỷ, sao lâu như vậy tỷ không đến chơi với bọn muội?”

“Mai tỷ tỷ, chúng ta rất nhớ tỷ!”

“Mai tỷ tỷ, tỷ đã thành hôn, có phải không thể thường xuyên chơi với mọi người không?”

“Mai tỷ tỷ,…”

“Mai tỷ tỷ,…”

“…”

Bọn trẻ thất chủy bát thiệt* nói, rồi lại cùng nhau kéo nàng đi.

(*)Thất chủy bát thiệt: nháo nhào, lộn xộn.

Tâm Mai San San rất nhanh mềm nhũn, ngồi xổm người xuống, nàng nhìn những đứa trẻ này hỏi: “Mấy ngày nay tỷ tỷ không chơi cùng có phải các ngươi rất chán hay không?”

“Lúc đầu thì rất chán.” Tiểu muội muội kéo Mai San San tới đây lầm bầm miệng nói: “Nhưng mà, sau đó có một ca ca rất đẹp, thường xuyên đến đây chơi cùng bọn ta.”

Mai San San ra vẻ kinh ngạc, cười nói: “Theo như tỷ tỷ nghĩ thì…”

“Mai tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa, mỹ nhân ca ca tới rồi!”

Bọn trẻ rối rít chỉ về phía trước, trăm miệng một lời, thoáng chốc, đem lời Mai San San nói cắt đứt.

Mai San San ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia ngạc nhiên.

Chỉ thấy ở phía chân trời, một thân ảnh đỏ sẫm đi rất nhanh về phía này, trong chớp mắt, liền xuất hiện trước mặt mọi người, kèm theo là những cánh hoa đỏ thẫm bay đầy trời.

Áo bào đỏ như máu, thân thể hắn cao ngất, vạt áo hơi mở rộng, xương quai xanh tinh tế nửa che nửa lộ.

Dung nhan anh tuấn đẹp đẽ, yêu mị đến mê người, đôi mắt đào hoa câu hồn khẽ nhếch lên mang theo ý tứ lẳng lơ.

Tóc đen như mực, chỉ cố định bằng một cây trâm, gió nhẹ đưa đẩy ở phía sau.

Mai San San kinh hãi.

“Mỹ nhân ca ca!”

“Mỹ nhân ca ca!”

“…”

Mới vừa rồi còn đang vây quanh Mai San San, giờ thì bón trẻ lại hoan khoái nam tử kia rồi.

“Mấy đứa, mới vừa rồi mấy cánh hoa bay đầy trời có đẹp không?” Giọng nói yêu nghiệt mang theo mê hoặc.

Những đứa trẻ đùng sức gật đầu: “Rất đẹp!”

“Lát nữa ca ca sẽ cho các ngươi xem nữa, có được không?”

“Dạ!”

Tay áo thêu cặp hoa sen Tịnh Đế, trên không trung tạo thành một đường cong đẹp đẽ.

Thoáng chốc, cánh hoa vừa rơi xuống đất liền bay lên một lần nữa.

Bọn trẻ rất cao hứng, nhìn cánh hoa bay đầy trời, mà nam tử kia lách mình, đi đến chỗ Mai San San.

“Mỹ nhân, mĩ cảnh như thế vì sao không cười?” Nam tử nở nụ cười xinh đẹp, đưa ngón tay vén tóc của Mai San San lên, nghiêng người nói vào lỗ tai nàng: “Mỹ nhân, trên người nàng thật là thơm.”

Mai San San kinh ngạc, nàng đang bị một cổ nhân (người cổ đại) đùa giỡn sao!?

Mắt hạnh xẹt qua tia giảo hoạt, Mai San San nhìn nam tử cười nói: “Có người nào đã nói ngươi rất giống một loại người nào hay chưa?”

“Mỹ nhân cảm thấy ta giống loại người gì a~” Khóe môi nam tử hơi cười, nhẹ nhàng nói.

Gương mặt hai người vốn dĩ đã rất gần nhau, hơn nữa tên nam nhân kia hữu ý hay vô ý luôn sờ nhẹ vào mặt Mai San San, nhất thời, tư thế của hai người có chút mập mờ.

Bên tai Mai San San khẽ đỏ lên, trong lòng thầm mắng yêu nghiệt nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Ta cảm thấy, ngươi rất giống đăng – đồ – tử!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.