[Dịch]Phúc Hắc Tà Quân: Huyết Vương Bá Sủng Tiểu Manh Phi

Chương 6 : Không cần ràng buộc giữ lại!​




Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào Ngưng Hương Các vắng vẻ, Mai San San đang ngủ say dần dần tỉnh lại.

Chậm rãi mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là dung nhan tuấn mĩ của Bách Lí Tu Viễn lúc ngủ say.

Lúc Bách Li Tu Viễn ngủ say, giữa lông mày đã cởi bỏ sự lạnh lùng, chỉ còn một mảnh ôn nhu, làm cho Mai San San nhìn có chút ngây ngốc.

“Nhìn đủ chưa?” Bách Lí Tu Viễn mở mắt, đôi mắt đen sắc bén như ưng áp bức đôi mắt của Mai San San, giọng điệu của hắn rất lạnh rất lạnh, không còn chút ôn nhu của đêm qua.

Mai San San một khắc ngu ngơ, thời điểm nàng kịp phản ứng, Bách Lí Tu Viễn đã ăn mặc chỉnh tề. Thân thể cao ngất đứng trước chiếc giường nhỏ hẹp, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không hề che dấu nửa điểm chán ghét.

“Mai gia các ngươi ra chủ ý, đêm qua bổn vương đã thỏa mãn ngươi rồi!” Khóe môi nở nụ cười giễu cợt, lời nói ra đầy vẻ châm chọc.

Mai San San cử động thân thể, nhưng lại đau một trân thấu xương, trong nháy mắt, hạnh mâu mang theo bối rối cùng khiếp sợ.

Tối hôm qua nàng… làm sao… làm sao trầm mê trong sự ôn nhu của hắn…

Bách Lí Tu Viễn đem sắc mặt của Mai San San thu vào tầm mắt, ý muốn châm chọc nàng càng thêm mãnh liệt, cho tới bây giờ vẫn còn giả vờ!

“Vương gia, thuốc đã sắc xong rồi.”

Ngoài phòng, vang lên giọng của Vương quản gia.

“Bưng vào đi!” Tầm mắt Bách Lí Tu Viễn vẫn không rời Mai San San.

Vương quản gia bưng vào chén thuốc nóng vẫn còn bốc hơi, cúi đầu, đi tới chỗ Bách Lí Tu Viễn đưa chén thuốc cho hắn rồi vội vàng lui ra, từ đầu đến cúi không dám ngẩng đầu.

Mai San San nhìn chén thuốc trên tay Bách Lí Tu Viễn, khói trắng bốc lên.

“Uống nó.”

Giọng nói mang ý không thể kháng cự.

“Được!”

Mai San San trả lời rất dứt khoát, đưa tay nhận lấy chén thuốc.

Cho dù hắn không chuẩn bị thuốc, thì sau này nàng cũng sẽ nhờ Tiểu Liễu sắc thuốc mà thôi.

Chỉ vì không yêu, nàng không cần giữ lại để ràng buộc.

Bách Lí Tu Viễn kinh ngạc, hắn cho là Mai San San nhất định sẽ khóc rống một phen, nhưng mà hiện tại lại không giống như thế.

A, rất thú vị, nhưng mà bất kể nàng ở sau lưng hắn có chủ ý gì, hắn đều sẽ phụng bồi.

Sau khi Bách Lí Tu Viễn rời khỏi Ngưng Hương Các, Mai San San nằm ở trên giường mấy canh giờ, lúc sau Tiểu Liễu bưng cơm trưa qua cho nàng cũng bị nàng đuổi ra ngoài.

Vài phút sau, Mai San San không chịu nổi nằm dài ở Ngưng Hương Các nữa, thay y phục đơn giản, bởi vì tóc tai ở cổ đại rất phiền toái nên nàng trực tiếp xõa ra, từ cửa sau Vương phủ, lặng lẽ rời đi.

Đi lại trên đường phố cổ đại, Mai San San cảm thấy thật mới mẻ.

Bởi vì Mai San San luôn giúp đỡ người khác, nên cả kinh thành không ai không nhận ra nàng, lúc nàng vừa xuất hiện, rất nhiều dân chúng chạy tới hỏi rằng ở Duệ Vương phủ có phải không hoàn hảo không…

Mai San San vừa lễ phép trả lời, vừa thầm nhủ, nguyên chủ Mai San San này quan hệ đúng là không tệ.

“Mai tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc có thể xuất phủ rồi, mau tới đây chơi cùng bọn muội đi!”

Một tiểu muội muội khả ái chạy đến bên Mai San San, bàn tay mũm mĩm kéo ống tay áo nàng, trề môi nói.

Mai San San nhớ lại mới biết được, nguyên chủ Mai San San trừ những lần xuất phủ phát cháo miễn phí, còn cùng những đứa trẻ này chơi đùa.

Bởi vì cùng thành hôn với Bách Lí Tu Viễn, cho nên bị cấm túc ở Mai phủ, mỗi ngày học tập lễ nghi ngày đại hôn.

“Được!” Mai San San cười nói, tùy ý để tiểu muội muội này kéo đi, đi tới bãi cỏ gần bờ sông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.