Bách Lí đế quốc, hoàng lịch đầu tháng tư cúng tuần*.
(*) cúng tuần: cho người đã khuất, cứ bảy ngày cúng một lần, cứ thế cho đến 49 ngày.
Vốn dĩ là ngày vui, nhưng Duệ Vương phủ lại treo đầy khăn trắng, trong hẻm mọi người đều đến xem tang.
Kiệu hoa tới cửa, lại bị đặt trơ trọi ở cửa lớn, một vài dân chúng đứng xung quanh.
“Mai San San này đúng là xui xẻo, thân là nữ nhi của Hoàng thương nhân* Mai Trường Thanh, vốn nên gả cho một nam nhân tốt để hưởng phúc, lại không nghĩ cuối cùng, muốn gả cho Duệ vương.”
(*) Hoàng thương nhân: nhà buôn của Hoàng đế.
“Ai nói đây cũng không phải! Mai San San gả vào Duệ Vương phủ, không phải là thủ tiết thành góa phụ, thì cũng chỉ có một con đường chết, ai, đáng thương cho một cô nương tốt như vậy.”
“Đúng vậy! Một cô nương tốt luôn muốn làm người khác vui, quãng đời còn lại đều bị hủy hết rồi!”
“Ôi chao, các người nhỏ giọng một chút, coi chừng bị người của Duệ Vương phủ nghe được!”
“…”
Trong đám người bàn luận rối rít kia, một câu nói, không câu nào không đối với Mai San San thương xót.
Mai San San đang ngồi trong kiệu hoa, nghe như vậy, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn hiện lên nụ cười khổ.
Nàng mới vừa thi đậu trường Đại học Phục Sáng Thương Hải, thừa dịp nghỉ hè, cùng cha mẹ đi du lịch Miêu trại.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy qua kiệu hoa, đúng lúc, ở Miêu trại có một đoàn kiệu hoa, liền len lén vào ngồi.
Lại không nghĩ, khi tỉnh lại, trên người mặc một bộ trang phục tân nương.
“Ông trời đây là muốn cùng tôi đùa giỡn sao?” Mai San San khổ não cau mày, lẩm bẩm nói.
Đưa mắt xuống, nhìn cổ tay mãnh khảnh của mình, có một vết sẹo rất sâu vẫn còn rỉ máu, đó là bằng chứng do nguyên chủ không muốn gả cho Duệ vương.
Buổi trưa mặt trời chói chan nhô lên cao, rực rỡ sáng chói, sưởi ấm cả một vùng, Duệ vương phủ như cũ không có chút động tĩnh nào, mà bản thân Duệ vương, từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện ra đón tân nương.
Rất nhiều dân chúng được Mai San San giúp đỡ, thấy nàng bị sỉ nhục như thế, trong lòng bất bình tức giận.
“Thái độ của Duệ Vương phủ, thật là quá đáng!”
“Đúng vậy! Ngày đại hôn, không treo lụa đỏ lại đi đeo khăn trắng, đây không phải cố ý làm cho mất mặt sao!”
“Quả thực đúng là xui xẻo, thật là làm cho Mai tiểu thư không đáng giá!”
“…”
Rất nhiều người không chịu được nắng nóng của mặt trời, rất muốn rời đi, nhưng mà suy nghĩ trong chốc lát, Mai San San là người lương thiện, lại ở nơi này lẻ loi bị ủy khuất, nếu bỏ đi, thật có lỗi với ân đức của Mai San San.
“Tiểu thư.”
Tiểu Liễu đứng ở bên cạnh kiệu hoa, nhìn cửa lớn đóng chặt, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo lửa, gọi Mai San San đang ở trong kiệu hoa.
“Tiểu Liễu, có chuyện gì?” Mai San San môi đỏ khẽ mở, giọng nói như tia nước nhỏ, vô cùng dễ nghe.
“Hành động này của Duệ Vương phủ, chính là không cho tiểu thư mặt mũi!” Tiểu Liễu ủy khuất nói.
Tiểu thư nhà nàng là người thiện tâm, tấm lòng Bồ tát, là tình nhân trong mộng của các công tử kinh thành, nhưng Duệ Vương gia này lại không biết quý trọng, còn quang minh chính đại không cho tiểu thư mặt mũi.
“Không sao!”
Nàng vốn không thích gì vị Duệ vương này, quản hắn khỉ gió gì làm cho nàng mất mặt, cùng lắm thì, một phong hưu thư, nàng còn dễ dàng rơi vào!
Mọi người ở đây, hướng về cửa lớn bị đóng chặt kia, thời điểm trông mòn con mắt, cửa lớn sơn màu đỏ lại đột nhiên mở ra, phát ra âm thanh ‘ken két’.
Chỉ một một cô nương mặc áo bào màu đỏ yêu mị, thân hình õng ẹo như rắn nước, phong thái kiêu ngạo bước ra ngoài, đi theo sau là một nhóm nô bộc.
“Hôm nay trong phủ có tang sự, người từ trần là phụ thân ngài. Vương gia không tiện đi rước Mai cô nương.” Yêu mị cô nương tiêu sái bước xuống, đến trước kiệu hoa, sâu trong đôi mắt quyến rũ, là vẻ lạnh lẽo thấu xương khó nhìn ra, cười duyên nói: “Cho nên, mong Mai cô nương tự mình đi vào bằng cửa sau.”