[Dịch] Phu Thê Triền

Chương 60 : Yêu nghiệt




“Cổ quản gia, ai ở bên trong?”

“Tịch chủ tử, xin người trở về đi.” Cổ quản gia chắn ở bên cạnh, ngăn không để cho Tịch Hề đi vào một bước.

Bên trong điện, nữ tử quay lưng về phía ngoài, nón lá rộng vành màu đen bao trọn cả dáng người thon gầy. Sắc mặt Huyền Hấn càng lúc càng nặng nề, đôi mắt anh tuấn hướng về phía người trước mặt, “Ngươi nói điều này với ta, có mục đích gì?”

“Lục Hoàng tử, hôm nay tính mạng của Hoàng Thượng chỉ còn trong một sớm một chiều, ngay cả hoàng hậu và các phi tần cũng không thể đến gần một bước, bên ngoài, người của Thái tử đã bao vây toàn bộ. Lục Hoàng tử, hãy mau cứu Hoàng Thượng…” Nữ tử tiến lên một bước, hai đầu gối quỳ xuống, hết sức dập đầu trên mặt đất.

“Như Phi!” Huyền Hấn hạ thấp đôi mắt, trên mặt vẫn hết sức lạnh lùng, “Ban đầu, chỉ vì một câu nói của người khác, hắn không màng đến sống chết, vứt ta ở nơi này, ta đã không còn là Lục Hoàng tử nữa.”

“Không.” Như Phi quỳ hai đầu gối xuống đất trước. “Hoàng Thượng luôn luôn không quên Lục Hoàng tử, ở trước mặt ta thường xuyên nhớ mong ngươi có ổn hay không, và cũng hối hận về những gì đã làm trước đó. Hôm nay, Hoàng Thượng ngủ trong đại điện, chỉ thấy người đi vào mà không thấy người đi ra, ngay cả ngự y cũng đều bị chặn ở ngoài cửa. Lục Hoàng tử, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm để cho Hoàng Thượng chờ chết như vậy hay sao?”.

“Cổ quản gia, tiễn khách.” Huyền Hấn nhấc chén trà làm bằng đất sét lên, khẽ nhấp một cái.

“Vâng.” Cổ quản gia phất tay, tỏ ý muốn Tịch Hề lùi ra. Nàng lui xuống phía sau mấy bước chân. Sắc mặt Như Phi sốt ruột, hay tay bất chấp kéo lấy áo bào của Huyền Hấn. “Hấn, người đó là phụ hoàng của ngươi, chẳng lẽ ngay cả gặp mặt một lần cuối ngươi cũng không muốn sao? Ta liều chết xuất cung, chỉ vì Hoàng Thượng trước khi hôn mê nói muốn gặp ngươi, ta không muốn hắn trước khi ra đi còn cảm thấy tiếc nuối.”

“Như Phi Nương Nương, mời.” Cổ quản gia cúi nửa người xuống, một tay đỡ lấy nàng ta.

“Lục Hoàng tử!” Như Phi mềm mại hạ giọng, như cầu khẩn, lại thấy nam tử cúi đầu xuống, chỉ lo thưởng trà, vẻ mặt hờ hững, tựa hồ như vừa những chuyện vừa nói không có chút liên quan nào đến hắn. Nàng ta bất đắc dĩ quay đầu, không nói nửa lời, xoay người dứt khoát rời đi.

Nón lá rộng vành phủ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, tỉ mỉ, khi người đi ngang qua, Tịch Hề trông thấy rõ ràng khuôn mặt nữ tử đầy nước mắt. Cổ quản gia dẫn nàng ta ra phía ngoài của Ngũ Nguyệt Minh, y phục như thế này, hiển nhiên là không muốn bị phát hiện.

Bước vào Bạch Hổ sảnh, nửa bên bóng râm rơi trên gương mặt tuấn tú, nam tử không ngẩng đầu lên, tựa hồ như cũng không phát hiện ra có người đi vào. Tịch Hề tiến đến, giọng nói mềm mại như cỏ rơi trên vai nam tử khiến hắn ngây người. Nước trà trong miệng lúc này mới trôi xuống, nam tử thu cánh tay dài, để cho Tịch Hề ngồi trên chân mình.

Hai tay ôm thật chặt nàng trước vòm ngực, cằm nhẹ tựa trên đầu vai nàng, “Tịch Hề, nàng có biết tình thân là gì không?”

Hai mắt nàng nhìn xuyên mảnh sân phía trước, dừng lại ở ánh sáng mặt trời vụn vặt đang chiếu xuống, “Thiếp đã sớm quên rồi, tình thân mà thiếp biết, đó là thứ tình cảm không thể vứt bỏ được, bất luận đi bao xa, gia đình hẳn là nơi chúng ta thương nhớ nhất, không có tình thân cho dù nhà có lớn hơn nữa tất cả đều trống vắng.”

“Trống vắng?” Huyền Hấn đưa mắt nhìn lại, nhờ có khoảng sân lớn, gió lạnh thổi rì rào, giống như cảm giác trống rỗng, cô đơn trong lòng vậy.

“Gia, người vừa rồi là ai vậy?”

Huyền Hấn thu hồi tầm mắt, liếc nhìn nửa bên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Hề, hai tay đặt ở trên người nàng buông xuống.

“Một người quen cũ thôi.” Nam tử tự ý đứng dậy, bước mấy bước vào bên trong sân. Tịch Hề hiểu rõ nam tử không nói còn có nguyên nhân khác, hai tay kéo váy cùng đi ra phía ngoài. Mặt Huyền Hấn đầy tâm sự, nhưng nén lại trong lòng, không chịu thổ lộ một chữ.

“Tịch Hề.”

Sau lưng nữ tử nhẹ nhàng đáp lời, tiến lên, đứng sóng vai cùng nam tử.

“Nếu như, cha nàng sắp qua đời, nàng có thể đi gặp người đó một lần cuối hay không?”

“Gặp” Tịch Hề không chút nghĩ ngợi, buột miệng đáp lời.

“Nhưng mà, nàng không có ý định tha thứ cho người đó,” gương mặt tuấn tú của Huyền Hấn hơi nghiêng, lời nói vô cùng tĩnh mịch, “hoặc, người đó vẫn có ý định bỏ mặc nàng?”

“Vẫn gặp.” Tịch Hề trả lời như cũ, không chút do dự, giọng điệu kiên định.

“Tại sao?” Nam tử xoay người lại, cả hai cùng nhìn đối diện nhau, “Nếu đã vứt bỏ, người đó còn xứng sao?” Huyền Hấn bất giác cao giọng, trên mặt biểu lộ vẻ khó hiểu, nam tử cho là mình làm như không thấy là đúng.

“Cũng bởi vì, người đó là cha thiếp,” Tịch Hề nhìn về phía bầu trời, ánh sáng mặt trời ấm áp có chút rực cháy. Nàng nheo đôi mắt lại, sâu trong đáy mắt chợt cảm thấy chua xót vô cùng, “Nếu cha thiếp có như vậy, thiếp chỉ cần gặp một chút mà tình trạng tốt lên, thiếp sẽ gặp một chút. Hình dáng của người đó còn giống như trong ký ức khi còn ở bên cạnh hay không?

Khóe mắt có chỗ hơi ướt, nếu không phải Huyền Hấn nhắc tới, Từ “Cha” này ngay cả nghĩ nàng cũng không có can đảm nghĩ tới. Chỉ cần là có liên quan đến Vu gia, nàng sẽ chôn dấu thật sâu, không dám suy nghĩ.

Hai cánh tay ở trước người nàng rung lên, nàng run rẩy dựa vào vòm ngực to lớn phía sau lưng, nam tử khẽ nhíu mày, ôm thật chặt Tịch Hề, không nói thêm câu nào.

Tuy có oán trách, thậm chí oán hận, nhưng những vướng mắc trong lòng không thể lừa dối được chính bản thân mình. Hoàng Đế tuy vứt bỏ hắn ở nơi đây nhưng vẫn có nhớ nhung, lo lắng. Ngoại trừ việc không liên lạc với nhau, còn lại đều biết thu xếp chu toàn. Nhưng thù hận đã gieo rắc từ nhỏ, tòa hoàng cung kia, hắn đã thề không bước vào nửa bước.

Liên tiếp ba ngày liền, Huyền hấn nói chuyện rất ít, bụng đầy tâm sự.

Một tấm áo bào nhẹ nhàng hạ xuống vai người nam tử. Dưới ngọn lửa sáng rực cháy, hai mắt Huyền Hấn đang nhìn vào trang sách từ từ di chuyển. Đồng tử đen nhánh nhìn về phía Tịch Hề, nàng đem trà ngon mới pha đặt bên cạnh nam tử. “Người có phải đang có tâm sự gì không?”

“Tịch Hề, ta rốt cuộc nên làm như thế nào?” Nam tử một tay kéo eo nàng, gương mặt tuấn tú vùi bên gáy nàng, “Người đó mắc bệnh nặng, nếu ta không đi, sợ rằng khó có thể gặp mặt lần cuối.”

“Nếu người đó vẫn còn có vị trí trong lòng người, vậy thì nên đi gặp một chút đi, để tránh sau này sẽ hối hận.” Hồi tưởng lại chuyện ba ngày trước, Tịch Hề có thể đoán ra một chút manh mối, nam nhân như vậy, đối với tình thân cũng có một chút khát vọng. Đôi môi nam tử mím chặt, một lần nữa lại trở nên trầm mặc.

Ngày còn chưa sáng hẳn, Huyền Hấn đã đứng dậy. Nữ tử mắt còn lim dim, buồn ngủ, dụi dụi hai mắt, “Gia, có chuyện gì mà thức dậy sớm như vậy?”

“Tịch Hề, nàng mau dậy đi, theo ta vào trong cung một chuyến.” Động tác của nam tử rất gấp gáp. Tịch Hề thấy vậy, vội vàng đứng dậy thay y phục, hai người ra khỏi Đông Uyển lúc sắc trời còn tối đen như mực, xe ngựa bên ngoài đã chuẩn bị xong. Cổ quản gia vén màn kiệu lên, nhìn thấy nàng ở cạnh bên, lòng bộn rộn không an lòng mà nói, “Gia, hay là phái thêm nhiều người cùng đi đi.”

“Không cần.” Lời còn chưa dứt, Huyền Hấn đã chui vào bên trong xe ngựa. Ngồi cạnh bên nam tử, Tịch Hề một tay nắm tay, đầu tựa vào vai nam tử.

Dọc đường lắc lư, trái tim treo lơ lửng của nàng từ đầu đến cuối cũng trùng xuống. Lúc Cửu ca bố trí an bài nàng vào Ngũ Nguyệt Minh, không nói rõ thân phận Hoàng Đế ban cho của Huyền Hấn. Tuy biết Ngũ Nguyệt Minh và triều đình có quan hệ nhưng Tịch Hề cũng không nghĩ sâu xa hơn.

Bánh xe lăn qua, trong lòng ngổn ngang nghi hoặc. Gần đến giờ, Tịch Hề chỉ thấy một cánh tay vén màn kiệu lên, nàng đứng dậy nhìn về phía Huyền Hấn.

Một người mặc trang phục thái giám ngó nhìn bốn phía, thấy trước sau không có người, lúc này mới hạ thấp giọng nói. “Lục Hoàng tử, mau theo lão nô tài vào cung.”

Tịch Hề hoảng sợ, kinh hãi. Một giây sau bàn tay mềm mại đã bị Huyền Hấn nắm chặt, kéo xuống xe. Bước chân vội vã bước trên con đường nhỏ trong rừng. Gió lạnh thấu xương. Hai bàn tay nắm lấy nhau từ đầu đến cuối không hề buông lơi, chợt có mấy bước, Tịch Hề không đuổi kịp, chỉ có thể chạy nước kiệu.

Để tránh Ngự lâm quân, ba người lẫn vào nhau, tiếng bước chân vô cùng hỗn loạn. Tịch Hề đưa mắt nhìn về phía bức tường cao bên trong ngự uyển. Cung Cửu Trọng, nơi này chính là hoàng cung sao? Ngước mắt lên, ánh trăng sáng rực soi xuống bên trong ngự uyển, tựa như càng thêm sáng trong. Mải hướng mặt lên bầu trời, chân nàng lảo đảo, đụng phải nam tử phía trước.

Huyền Hấn đã dừng chân đứng lại, vẻ mặt hoang mang trên khuôn mặt tuấn tú của nam tử dần dần trở nên đáng sợ, dùng sức nắm lấy bàn tay nàng thật chặt.

Bốn phương, tám hướng không ngừng xuất hiện Ngự Lâm Quân, ép ba người về phía ngoài điện Long Loan. Ánh trăng tàn theo, lúc nhìn lên mơ hồ có máu (*) thấm ra.

(*) nguyên tác là (血光) huyết quang: mình tìm hiểu thì bình thường cúng sao giải hạn có nhắc đến nạn huyết quang tức là đổ máu đó.

“Các người…. Các người thật là to gan!” Thanh âm của công công vô cùng sắc bén, “Còn không mau tránh ra!”

“Tam công công, Hoàng Thượng có chỉ, nếu ai dám bước tới điện Long Loan một bước, giết chết không phải chịu tội.” Thủ lĩnh của Ngự Lâm Quân một tay rút trường kiếm ra, “Người nào, dám tới đây càn rỡ?”

“Từng này con mắt đều bị mù sao? Ngay cả Lục Hoàng tử cũng không nhận ra?” Tam công công nghiêm nghị mở miệng, rút thanh kiếm sáng ngời ra, giọng rõ ràng đã mềm mỏng không ít.

“Lục Hoàng tử? Ha ha ha…” Thủ lĩnh tùy tiện cười to, “Trong cung chẳng có Lục Hoàng tử nào cả, ngược lại hai mươi mấy năm qua, chỉ có một yêu nghiệt bị vứt bỏ thôi!”

Cạnh đó, đám Ngự Lâm Quân rối rít, trố mắt nhìn nhau. Người thủ lĩnh kia bước xuống thềm đá, hai mắt ngạo nghễ nhìn Huyền Hấn. “Ban đầu, ai có thể nghĩ tới Lý Phi được cưng chiều hết mực lại hạ sinh hoàng tử là yêu nghiệt chứ?”

Tịch Hề chỉ thấy trước mắt một cơn lạnh lẽo kéo đến, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, thê lương vạch ngang qua bầu trời đêm. Nàng ghé mắt nhìn, Huyền Hấn một tay cầm kiếm, mũi kiếm lạnh thấu xương chém đứt một cánh tay của đối phương xuống. Nón lá rộng vành màu đen hạ xuống, đầu đầy những lọn tóc bạc theo từng động tác của nam tử khoa trương tung lên, đồng tử tối lại, một lần nữa chuyển thành sắc tím quỷ dị, “Yêu quái!”

Mọi người rối rít nâng trường kiếm lên, án binh bất động chờ thời cơ.

“Ai dám ở nơi đây ồn ào, náo động?” Đang lúc trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, cửa điện đang đóng chặt bị mở ra, một viên thái giám đầu bạc bước ra.

Huyền Hấn vẫn chưa nguôi giận. Tịch Hề xiết chặt bàn tay đang bị mồ hôi nam tử thấm ướt, một bàn tay khác của nàng đặt lên bàn tay còn lại của Huyền Hấn. Người theo đó cũng sát vào nhau, một động tác vô ý nhưng khiến trong lòng nam tử cũng ấm áp theo, đầu ngón tay càng dùng sức đan chặt.

“Vương công công.” Huyền Hấn mở miệng lạnh lùng. Khi xưa vào Ngũ Nguyệt Minh truyền ý chỉ, đều do vị công công này đích thân thực hiện.

Vương công công quay lưng, cửa sau của điện khép lại, xoay người, sắc mặt khó xử nhìn về phía Huyền Hấn, muốn nói rồi lại thôi.

Ánh trăng lạnh lẽo ánh lên trên gương mặt, Tịch Hề suy tư, dự cảm được chuyện chẳng lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.