Lời vừa ra, bên ngoài có hai gã thị vệ tiến vào, “Gia.”
“Không tuân thủ minh quy, kéo nàng xuống, kéo xuống trừng phạt.”
“Gia,” Cảnh Sắt nghe vậy, vội mở miệng cầu xin, “Trước kia Tịch Hề cũng là người của Đông Cung, chuyện ngày hôm nay, không thể coi là làm trái quy củ. . . . . “
Huyền Hạo nghe vậy, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo, hắn vung cánh tay lên, đem Cảnh Sắt ném ra thật xa, “Không cần ngươi nhiều lời, làm phiền một câu nữa, thì ngươi cũng bị phạt.”
Tịch Hề từ mặt đất lạnh như băng đứng lên, thủ vệ bên cạnh nghe vậy, không dám do dự, vội vàng tiến lên tóm lấy hai vai nàng.
“Ngay tại đây đi.” Sắc mặt nàng lạnh nhạt, hai mắt nhìn về phía Huyền Hạo.
Thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, rối rít đem tầm mắt hướng về phía Huyền Hạo.
“Hừ.” Nam tử vung tay áo, đi thẳng tới nội điện.
Hai tên thị vệ đem ghế dài chuẩn bị ổn thỏa, Tịch Hề cũng không làm họ khó xử, yên lặng nằm sấp lên.
Cảnh Sắt vô cùng lo lắng, mười ngón tay xoắn vào góc áo, “Gia ——“
Từng roi xuống, nóng rát làm quần áo trên lưng Tịch Hề xé rách, vết thương từ từ hiện ra, từ phía sau cổ lan tới bên hông. Môi cắn chặt, nhưng vẫn có đau đớn khó nhịn từ miệng bật ra. Quật cường như nàng, ngay cả một gậy thiếu chút nữa làm nàng bất tỉnh, Tịch Hề trước sau vẫn cố nén lại, không chịu thua.
Đau, chỉ là đau đớn trên người nàng, thương thế của nàng, sẽ không ai đau lòng.
Mi mắt khẽ nâng lên, nơi này, nàng từng cho là hồi ức đẹp nhất, nhưng hôm nay, ngay cả một bước nàng cũng không thể bước vào.
Mắt hơi có chút chua xót, roi tàn bạo lần nữa đánh xuống hết sức, Tịch Hề im lặng đem gò má tựa trên ghế dài, trong con ngươi vô hồn, một giọt nước lạnh như băng theo hốc mắt chảy xuống, “Mẹ. . . . .” nàng khẽ gọi, trong trí nhớ, chỉ còn lại một chút không trọn vẹn.
Ngoài điện, tiếng roi lần nữa hạ xuống, mà bên trong điện, nam tử lộ ra vài phần nóng nảy.
Nguyệt bào theo bước chân không ngừng lay động, Cảnh Sắt thỉnh thoảng nhìn xung quanh, mặt đầy lo lắng không xua đi được.
Tiếng bước chân như ẩn như hiện đột nhiên dừng lại, vẻ mặt Huyền Hạo lộ ra vẻ nóng nảy, đôi mắt u ám hung ác, hắn sải bước đi tới cửa điện, thanh âm gần như hờ hững, “Ầm ĩ chết mất…, lại có tiếng động, ta đem toàn bộ các ngươi ném vào đại lao.”
Hai người thủ vệ dừng tay, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cảnh Sắt nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, vội phất tay một cái rồi nói, “Ý của gia các ngươi vẫn không rõ à, đem Tịch chủ tử đưa về Đông Uyển, để tránh quấy nhiễu nơi thanh nhàn.”
“Vâng” hai người nhìn nhau một cái, vội vàng gật đầu hành lễ, đỡ Tịch Hề trên ghế dài đứng lên.
Thân thể suy yếu, nàng đem tay chống người lên, sau lưng vết thương nứt ra chảy máu tiếp, Huyền Hạo cũng không nhìn lâu, liền quay chân quay trở lại nội điện.
Cảnh Sắt bất đắc dĩ đuổi theo, thấp thỏm đi đến trước giường, thấy Huyền Hạo đã tự đi ngủ. Nàng lắc nhẹ đầu, nhẹ giọng thở dài, “Tiếp tục như vậy, đến tột cùng người bị giày vò là ai?”
Ban đầu mắt phượng nhắm chặt đột nhiên mở ra, giọng nói hung ác của nam tử vang lên, “Cảnh Sắt, không cần cố gắng chọc giận ta.”
Nàng cuống quít ngậm miệng, biết rõ tính tình của hắn, để tránh rước họa vào thân.
“Tịch chủ tử, Tịch chủ tử ——” bên tai, thỉnh thoảng truyền đến tiếng lo âu vang lên, Tịch Hề nghe hết sức mơ hồ, bỏng rát trên lưng, giống như đem nàng trở về trận hỏa hoạn kia.
“Mẹ. . . . .” thanh âm khô khốc, khóe môi run rẩy, lệ nóng doanh tròng.
Đầu ngón tay hơi lạnh, đem nước mắt chảy xuống hai gò má nhẹ lau đi, chẳng mấy chốc, ngón tay đẩy nhẹ đai lưng nàng ra, thuốc mỡ mát lạnh bôi lên vết thương chồng chất ở sau lưng nàng.
Ưm một tiếng, đau đớn đã giảm bớt hơn phân nửa, hai vai cứng ngắc ban đầu của Tịch Hề mềm xuống, nặng nề ngủ.
Ở mép giường, người tới đem thuốc mỡ không dùng hết đặt ở chỗ dễ thấy, khóe miệng âm u dưới ánh nến vẽ ra mấy phần ý cười, thân thể lặng lẽ rời khỏi Đông Cung.
Bóng tối từ từ tản đi, tia nắng ban mai chiếu xuống xua tan màn đêm lạnh lẽo, ánh mặt trời len lỏi vào trong phòng, chiếu vào trên giường. Ánh nắng chiếu lên lưng một nữ tử, hiện ra mấy phần thánh khiết, áo choàng đen vẫn còn bên giường. Trên gương mặt nhỏ nhắn hết sức bình thản, trên gò má, giống như còn dính vài giọt nước mắt.
Bên ngoài Đông Uyển, Huyền Hạo mặc trường bào đen, trên ống tay áo, thêu một con hùng ưng to lớn sống động, sáng sớm nha hoàn bưng khay đi qua, nhìn thấy hắn, vội quỳ xuống hành lễ, “Nô tỳ tham kiến gia.”
“Làm gì mà bây giờ mới tới.”
Nha hoàn vừa nghe, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, “Bẩm gia, lúc nãy nô tỳ có đến. Nhưng Tịch chủ tử vẫn ngủ, nô tài không dám quấy rầy. . . . .”
“Hiện tại, nàng đã tỉnh chưa?”
“Gia muốn gặp Tịch chủ tử, nô tỳ đi gọi nàng dậy.” Nha hoàn lời nói mừng rỡ, vụt đứng dậy, muốn chạy tới bên trong vườn.
“Đứng lại, ” Huyền Hạo đúng lúc gọi nàng ta lại, “Nhiều chuyện!”
Nhìn bóng lưng nam tử lướt qua, nha hoàn đứng im tại chỗ, một lúc sau thần trí vẫn chưa trở về.
Huyền Hạo một tay đẩy cửa điện ra, sau đó nhẹ nhàng đóng lại, từ trong tay áo lấy ra thuốc mỡ, hắn đi bộ tiến lên. Tiếng bước chân trầm ổn giẫm trên thảm lông mềm mại, từng tiếng bị hấp thụ sạch sẽ. Ánh mắt ôn nhu, Huyền Hạo đi xuyên qua nội điện, đứng ở trước giường.
Tịch Hề đang ngủ, cánh tay rũ xuống giường hẹp, tầm mắt Huyền Hạo dời xuống, rơi vào trên lưng nàng đã được bôi thuốc, bên người, còn có một bình thuốc vẫn chưa dùng hết. Mắt phượng hẹp dài híp lại, bàn tay cầm bình sứ thoáng cái đã bóp nát, tiện tay ném lên lưng Tịch Hề.
Một trận đau đớn, nàng kêu lên một tiếng, giật mình tỉnh lại.
Đôi mắt mờ mịt mở ra, lại thấy Huyền Hạo vẻ mặt thịnh nộ đứng ở trước giường, nàng hơi có ngẩn ra, vội vàng hành lễ, “Gia.”
Mắt phượng rơi vào trên giường, nam tử khom lưng nhặt bình dược ở trong tay, “Là ai?”
Tịch Hề không rõ chân tướng, tầm mắt nhìn lại, “Thần thiếp không biết.”
Huyền Hạo mắt lạnh nhìn xung quanh, đem bình sứ đến trước mũi ngửi, hương thơm trong trẻo, mang theo chút vị thuốc, “Người đâu, mời đại phu đến đây.”
“Dạ, gia.” Nha hoàn canh giữ ở bên ngoài nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn giương cười, nhẹ nhàng hướng bên ngoài chạy đi, lần này tốt lắm, gia đối với Tịch chủ tử nhất định là để tâm.
Tịch Hề nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, mà Huyền Hạo lại dựa lưng vào khung giường, như có điều suy nghĩ, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lúc này hắn mới đứng dậy, tiện tay kéo cái áo trên kệ ném lên lưng Tịch Hề, “Không biết xấu hổ.”
Lúc đại phu tiến vào, hắn đem phần lưng trần trụi của Tịch Hề che lại, Huyền Hạo cầm bình thuốc trong tay đưa cho người trước mặt, “Đây là thuốc gì?”
Đại phu đưa tay nhận lấy, dùng đầu ngón tay lấy ra một chút đưa tới trước mũi khẽ ngửi, thần sắc sáng lên, “Bẩm gia, đây là Khứ An dược, là thuốc trị thương tốt nhất.”
Huyền Hạo gật đầu, đem bình dược thu lại, “Là ai đem đến, trong Y Thiện đường có thể có ghi lại?”
“Bẩm gia, bởi vì thuốc này điều chế rất khác thường và phức tạp, trong Ngũ Nguyệt Minh cũng không có loại thuốc này.”
Tịch Hề nhìn chằm chằm bình sứ sau đó hai mắt chuyển sang Huyền Hạo, nhìn thấy đáy mắt hắn thịnh nộ, nàng âm thầm giật mình, vết thương trên lưng đã được bôi dược, nếu là. . . . . . Mi tâm nàng nhíu chặt, nếu là Cửu ca làm, chắc chắn hắn sẽ đem lọ thuốc đi, sẽ không để lại sơ hở như vậy.
Thế nhưng người giúp nàng bôi thuốc rồi bỏ lại, nhất định là có người cố ý hãm hại, mà bây giờ, cho dù nàng có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
“Ra ngoài.” Rất lâu sau, Huyền Hạo mới phun ra hai chữ này .
Đại phu khom người lui ra, không khí buồn bực vẫn chưa tán đi, ngược lại, càng phát ra vẻ quỷ dị.
“Ta, đã nhiều lần khoan nhượng đối với nàng.” Nam tử khom lưng ngồi ở trước giường, lời nói rõ ràng, xen lẫn chút tức giận.
Tịch Hề biết rõ, lần này bị bắt trở về, Huyền Hạo vẫn như cũ để cho nàng ở lại Đông Uyển, lần này đã là lần nhượng bộ lớn nhất của hắn, “Đêm qua sau khi thiếp trở về liền mê man, người nào tới đây, thiếp một chút cũng không biết.”
“Người khác phản bội, ta đều không quan tâm, từ khi ta sinh ra, đã được định trước là có số mệnh như thế nào, nhưng vì cớ gì người đó, lại là nàng? “
Đối mặt với chất vấn như thế, Tịch Hề chỉ có thể nằm bên cạnh nhìn về phía nam tử, đáy mắt có chút cô độc trống vắng, giống như một mũi nhọn sắc bén, đâm vào đáy lòng nàng, “Nếu như có thể, ta hi vọng mình chưa bao giờ gặp ngươi.”
Đôi mắt hẹp dài âm lãnh của Huyền Hạo mở ra, nàng tổn thương hắn, hắn cũng không nghĩ là đã hối hận khi gặp nàng, vậy mà giờ đây, nàng lại dám nói hi vọng chưa bao giờ gặp hắn?
Huyền Hạo không khỏi cười lạnh, giữ lại đoạn hồi ức kia, thì ra, chỉ có hắn mà thôi. Hắn đã từng nghĩ đến, có thể có được thứ mình muốn, thật tốt biết bao, toàn tâm toàn ý một lòng vì người khác, nhưng. . .
Khóe mắt Tịch Hề giấu đi mấy phần bi ai, nếu như, bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, có lẽ nàng sẽ mang hắn cao bay xa chạy, cho dù cả đời chỉ là vì bệnh của hắn cũng không sợ khổ cực, nàng cũng cam tâm tình nguyện, ít nhất, nàng có thể không cần mệt mỏi như vậy, thì ra, tình cảm không chỉ làm tổn thương người khác, mà còn khiến người ta buồn rầu.
Gió lạnh thê lương, xuyên thấu qua cửa sổ, cuốn những sợi tóc đang buông xuống trước ngực nam tử, trái tim, chợt lạnh lẽo, “Nàng, có từng yêu không?”
Gò má Tịch Hề tựa trên cánh tay, trong đầu, nhớ lại đêm qua ở trong Đông Cung triền miên, người yêu, đến tột cùng là quan trọng bao nhiêu? Từ khi nàng bị Cửu ca tuyển chọn, mục đích đưa vào Ngũ Nguyệt Minh, từ yêu này, nàng còn có tư cách sao? Nàng cắn chặt môi dưới, đem khuôn mặt đối mặt với Huyền Hạo quay vào trong giường, không nhìn hắn một cái. Giọng nói. Cố gắng đè nén run rẩy, nàng lệ rơi đầy mặt, “Để cho ta rời khỏi đây, thả ta.”
Hôm nay, tin tức của hắn hoàn toàn không có, nàng nhất định phải tìm được hắn.
Huyền Hạo khẽ thở ra một hơi, thân thể cao lớn thẳng tắp đứng lên, con ngươi màu đen như mực từ từ chuyển sang trong suốt yêu dã, một tay vịn vào khung giường, tròng mắt, màu đen cùng màu trong suốt lúc đó không ngừng đấu tranh.
Thành ma đi, thành ma, tim vĩnh viễn sẽ không đau. . . . . .
Còn muốn giãy giụa ư, trên thế giới này không có ai nguyện ý giữ ngươi lại, ngươi từ nhỏ đã bị vứt bỏ, thành ma thôi…
Huyền Hạo cất bước đi ra ngoài, bước chân có chút cứng ngắc, bóng lưng cao lớn dừng lại tại cửa điện, Tịch Hề cố nén xúc động muốn quay đầu lại, một tay kéo chăn gấm qua, che lại đôi mắt lại. khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng do dự một chút, xoay người ra sau nhìn về phía nữ tử trên giường, trong mắt Huyền Hạo tràn đầy thất vọng, lúc xoay người lần nữa, đôi tay không do dự mở cửa điện bước ra.
“Nô tỳ tham kiến gia —— ” nha hoàn canh giữ bên ngoài vội khom lưng hành lễ.
Lơ đãng ngước mắt lên, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng kêu kinh hãi, khuôn mặt Tịch Hề trốn chăn gấm vội vàng chui đi ra, “Xảy ra chuyện gì?”
Thân thể mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng nàng vẫn cố gắng đi tới trước cửa điện, mở cửa ra, nhìn thấy hai tay nha hoàn đang mò mẫm, chạm đến chân nàng, vội vàng bắt lấy, ôm chặt: “Mắt, mắt…a, yêu quái ——“
Tịch Hề dùng sức chống đỡ thân thể, không ngờ vết thương lại bị xé rách, bước chân nàng tập tễnh đi tới bên cạnh nha hoàn, “Ngươi nói cái gì yêu quái, mắt thế nào?”
“Gia. . . . . Ngài, ngài ấy. . . . . .” Nha hoàn lấy hai tay che mắt, thân thể cuộn tròn chui xuống đáy bàn.
Khuôn mặt Tịch Hề lộ vẻ bất an, một tay chống đỡ mép bàn, từ từ đứng dậy.
Cảnh Sắt bất an chịu đựng cơn tức giận của Huyền Hạo, tinh lực toàn thân, giống như bị ép, Huyền Hạo lật người nằm ở trên giường, lồng ngực màu mật ong hiện đầy mồ hôi. Cũng không ở lại lâu, đợi đến hô hấp đều lại, hắn tự nhặt áo lên mặc rồi đi ra ngoài. Cảnh Sắt mặt mũi tái nhợt, nàng muốn cầu xin, nàng đã sớm không chịu nổi.
Đôi tay mở cửa điện ra, Huyền Hạo đi vào vườn, yêu dã trong mắt vẫn chưa tản đi, Cổ quản gia trên mặt lo lắng, theo sau vài bước, “Gia.”
“Tiếp tục như vậy, ta sợ Cảnh Sắt sống không được bao lâu, nghĩ biện pháp sẽ giúp ta tìm người khác đi .” Hắn cũng không quay đầu lại mà phân phó, gương mặt tuấn lãnh nhìn về Cở quản gia, sâu như đáy hồ, lãnh lẽo thấu xương, không chút tình cảm.
Cổ quản gia không khỏi lúng túng, người có thể chất này, trong vạn người chỉ có một, trong chốc lát đi đâu mà tìm?
Mi Nhã một tay giấu ở trong tay áo, nàng nơm nớp lo sợ đi tới Y Thiện đường, “Vương thái y.”
Một nam tử ở bên trong bận rộn buông dược liệu trong tay xuống, xoay người lại, trường bào màu xanh đen nhẹ nhàng vô cùng, “Cô nương, người đến rồi.”
Nam tử trẻ tuổi nhìn thấy khuôn mặt ở phía sau thì lộ ra nụ cười mấy phần mất tự nhiên, hai tay hắn nhẹ lau trên vạt áo, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, “Mau ngồi đi.”
“Cám ơn, ” Mi Nhã đem bàn tay nhỏ bé bị thương đặt ở mạch trên gối, “Lại làm phiền ngươi.”
“Có gì đâu, ” Vương Dục cẩn thận tháo băng gạc quấn bàn tay nàng ra, lấy thuốc mỡ tới, cẩn thận bôi lên, “Dung Thiện chủ tử này, xuống tay cũng quá tàn nhẫn. “
Nữ tử cười yếu ớt, khóe miệng mang chút khổ sở, “Ai bảo chúng ta đều là mệnh nha hoàn.”
Nam tử đem thuốc mỡ thoa đều lên, “Lên làm chủ tử, có lúc đúng là phải nhờ vào số mệnh.”
Mi Nhã nhịn không được giãn mặt ra, “Trước kia, không phải ngươi không tin vào số mệnh sao?”
Băng gạc màu trắng từng vòng từng vòng quấn qua bàn tay mảnh khảnh của nàng, Vương Dục hạ thấp giọng nói, chỉ chỉ những dược liệu trên kia, “Mới vừa Cổ quản hạ lệnh, muốn tìm một vị nữ tử có thể chất giống với phu nhân, cũng không biết bên trong uyển có hay không.”
Mi Nhã nghe nói, tròng mắt sáng lên, “Thể chất giống nhau? Có quan hệ gì tới những dược liệu này?”
“Loại thuốc này sau khi chế biến thì giống nước trà, người thường sau khi uống sẽ không chống lại dược tính mà nôn mửa không ngừng, còn đối với người có thể chất đặc biệt mà nói, nó chỉ là một ly nước trà thôi.” Nam tử đem băng gạc băng bó cẩn thận, sau đó thắt một cái nơ lại.
“Cám ơn.” Hai mắt Mi Nhã thu hồi lại trên bình dược liệu, trong mắt yên lặng một lát sau đó sáng lên, khóe miệng nàng câu lên nụ cười, gật nhẹ đầu lui xuống.
“Đúng rồi, ” Mi Nhã vuốt bàn tay được băng bó kĩ càng, “Gia ngài ấy . . Vì sao trong một đêm lại tóc bạc?”
Vương Dục giật mình hoảng sợ, vội khoát khoát tay, ý bảo nàng hạ thấp giọng, “Sau này, những lời như vậy để nát ở trong bụng cũng không được nói ra, ngươi còn sợ mình bị phạt không đủ nặng?”
Mi Nhã cuống quít nhắm mắt lại, chỉ là trong lòng nghi ngờ không nói ra thì không thoải mái, “Vậy lần này, cũng là ý của gia? “
“Tất nhiên rồi, ” nam tử thấy nàng dựa vào gần như thế, trên khuôn mặt trắng nõn lại đỏ ửng lên, hắn lui ra một chút, “Nếu có thể chất này, là có thể giống với phu nhân, vinh hoa cùng hưởng.”