[Dịch] Phu Quân Ta Đại Ác Ma

Chương 8 : Chương 8




Chương 8:

Trong rừng, một bóng người con gái đang men theo gốc cây mà đi, miệng thở dốc. Trên lưng còn vác theo bọc vải rất to trông hết sức nặng nề. Đó không ai khác chính là Thiên Mạc.

Nàng bây giờ hết sức hối hận khi bỏ đi mà không nghĩ kĩ càng. Chạy đi đâu không chạy lại cắm đầu vào rừng mà chạy, đã thế còn không suy xét cẩn thận, vác theo cái của nợ to đùng này mà quên mất không mang theo nước và đồ ăn. Thật nhục nhã a. Bây giờ thì tốt rồi, chạy nửa ngày không ra được khỏi rừng, một miếng nước cũng không có, chả lẽ ta phải bỏ mạng ở cái nơi hẻo lánh này chỉ vì chết đói sao?

Không được. Nàng không phải là người dễ khuất phục đến như vậy. Có chết cũng phải chết sao cho thật hoành tráng.

Nghĩ vậy nàng cố bước, dùng hết chút sức tàn lực kiệt còn lại bám vào cây mà đi.

Đi mãi đi mãi, đến khi lão thiên đã an phận đắp chăn vểnh râu trên giường thì nàng mới bắt gặp một căn nhà lá đổ nát. Bức tường bao quanh nó sớm đã bong ra từng mảng, trước cửa, những sợi rơm phất phơ bay tung tăng trước gió

Mặc dù trông nó tồi tàn rách nát là thế nhưng nàng vẫn cố lết vào đó. Nếu không phải trời sắp tối, trong rừng có rất nhiều thú hoang dữ tợn thì nàng có ngu cũng không đi vào cái căn nhà tan hoang đó.

Thiên Mạc bước vào bên trong, nhẹ nhàng mở cửa ra. Rầm một tiếng, cánh nửa đổ xuống ngay dưới chân nàng khiến bụi bay khắp nơi. Gì vậy a, làm ta giật mình. Có lẽ lâu rồi không có người ở nên nó mới tồi tàn như vậy.

Vừa lấy tay khua khua đám bụi Thiên Mạc vừa đi quan sát xung quanh. Nàng phát hiện ở góc nhà có một đống rơm to ụ, ở giữa còn có phần lõm xuống như vừa có người nằm ở đó. Bên dưới đất, một đám tro tàn vẫn còn nóng ấm.

Xung quanh còn có mùi gì đó thoang thoảng, rất thơm nhưng vì nó rất nhẹ nên nàng không thể phân biệt được đó là mùi gì. Có lẽ có người vừa ở đây mới rời đi. Nghĩ vậy nàng đi về phía đống rơm, ngồi phịch xuống. Đi cả ngày mệt mỏi a.

"Ái ui." Bỗng dưng Thiên Mạc giật nảy, đứng bật lên. Có cái gì đó bỏng rát vừa chạm vào cái mông yêu quý của nàng a.

Nghi ngờ một lúc Thiên Mạc liền lật đống rơm lên tay quờ quạng bên trong. Bất chợt đụng vào thứ gì đó rất nóng, liền dùng sức lôi ra. Vì trời tối nên nàng không nhìn rõ lắm, chỉ biết nó là một bọc vải, bên trong là vật gì đó mềm mềm tỏa ra mùi mà lúc vừa vào nàng đã ngửi thấy. Vốn bản tính tò mò nàng liền mở ra, ngay sau đó một mùi thơm nức mũi lan tỏa trong không khí. Đến giờ nàng mới nhận ra đó là cá nướng a.

Lão thiên thật là biết thương người, biết đúng lúc ta đói mà ném xuống cho ta con cá này.

Thiên Mạc vừa vui mừng tít mắt, vừa đưa con cá thơm ngon lên miệng xuýt xoa ăn. Nàng mở miệng ra, cắn phập một miếng. Hai hàm rằng đánh cái cốp vào nhau. Gì vậy? Không phải là cá nướng sao? Sao lại không có vị gì thế này?

Nàng từ từ mở mắt. Đập vào mắt nàng không phải là con cá nướng thơm ngon ban nãy mà chính là hình ảnh một lão già đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới đang cầm con cá ăn ngấu nghiến như sợ ai cướp mất.

"Lão già ăn mày kia. Ông có biết con cá đó là do lão thiên...à không do ta kiếm được hay không mà dám cướp của ta thế hả. Trả lại đây." Khốn khiếp, miếng ăn đến miệng rồi còn để rớt mất.

Vừa nói Thiên Mạc vừa lao đến chỗ lão già đó hòng cướp lại miếng ăn, trong tâm đã sớm lôi cả dòng tộc của lão ra thăm hỏi.

Nàng lao như bay đến. Đang lúc gần với tới con cá thì bỗng nhiên động tác của nàng bất chợt dừng lại. Cả thân thể cứng đơ dù có cố gắng cỡ nào cũng không thể cử động nổi.

"Ngươi đừng cố gắng làm gì, vô ích thôi. Ta đã điểm huyệt nội - quan của ngươi rồi, có muốn cử động cũng không được đâu." Lão già ăn mày vừa nói vừa nhai tóp tép con cá nướng.

Thiên Mạc nghe vậy liền rống lên: "Lão già khốn khiếp. Đã ăn cướp con cá của ta lại còn điểm huyệt ta nữa. Bì ổi, quá bì ổi."

"Con cá này là của ta." Lão già ăn vội vàng, vừa ăn vừa nói.

"Ta nhìn thấy nó trước ngươi."

Lão nghe vậy liền đứng dậy, tay vẫn cầm con cá kia, nhăn mặt nhìn Thiên Mạc: "Con cá này do ta bắt về, do ta nướng lên. Sao có thể là đồ của ngươi?"

"Ngươi làm sao chứng minh được nó là của ngươi? Lúc ta đến thì chả có ai cả. Con cá này đã được giấu ở dưới đống rơm kia, ta nhìn thấy nó. Ai dám đảm bảo không phải ngươi nhìn thấy ta bắt được con cá nướng rồi nhận làm của mình?" Thiên Mạc cười như không cười, cố gắng lí sự.

"Rõ ràng nó là của ta, sao ta lại phải gạt ngươi?" Lão nhíu mày nhìn Thiên Mạc.

Nàng cũng không hề chịu kém cạnh "Ai biết nó là của ngươi hay không?"

Lão già im lặng một hồi. Vì trời tối cộng với tóc dài xõa mặt nên nàng không thể nhìn rõ được biểu cảm của lão ta. Chỉ thấy từ lão phát ra tiếng cười rúc rích làm nàng không khỏi rùng mình.

"Hảo sảng khoái a~ Lâu lắm rồi mới có người cùng ta cãi nhau một trận như vậy. Ha ha ha" Lão ăn mày ngửa cổ lên trời, cười đến kinh thiên động địa.

"Cười xong rồi thì giải huyệt cho ta đi chứ lão già." Nàng bĩu môi, mặt nhăn lại. Nãy giờ đứng bất động như khúc gỗ, máu huyết không lưu thông nên có chút khó chịu a.

"Ha ha. Được thôi." Liền ngay sau đó lão già đó đưa tay lên ấn mạnh vào vai Thiên Mạc, nàng liền lập tức cử động lại được.

"Cho ngươi này." Nàng đang ngồi khởi động chân tay thì bỗng dưng lão già đó ném cho nàng một con cá nướng tươi ngon. Nàng liền bắt lấy, cầm con cá trên tay ăn ngấu nghiến.

"Kể ra lão cũng là người tốt a." Thiên Mạc vừa ăn vừa mở lời khen ngợi.

"Ta đâu có xấu như vậy đâu chứ." Lão vẫn tiếp tục cười ha hả.

Ăn hết được nửa con cá nàng mới bất chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi chuyện: "Lão già, lúc nãy ta có thấy ngươi điểm huyệt ta rất thành thạo, không lẽ ngươi biết võ công?" Người biết điểm huyệt thành thạo như vậy có khả năng rất lớn là cao thủ giang hồ.

"Đúng vậy. Ủa mà ngươi không biết ta sao?" Lão làm ra vẻ ngạc nhiên.

"Ngươi là ai sao ta phải biết?" Thiên Mạc mặt dửng dưng, mồm mép còn dính đầy mỡ cá.

Lão già đơ ra một lúc. Ngay sau đó liền lấy lại vẻ mặt ban đầu, hướng nàng nói: "Trên đời lại có người không biết ta. Ngươi là người đầu tiên."

Thiên Mạc bày ra một bộ mặt khinh bỉ. Lão ta là cái gì cơ chứ? Dù có nổi tiếng nhưng cũng đâu bằng ta. Ta cũng không có thời gian mà để tâm đến người khác.

"Ta hỏi ngươi. Tại sao một cô bé trẻ người non dạ như ngươi lại chạy vào rừng thế này?" Lão ta lên tiếng hỏi.

Nàng vừa ăn vừa trả lời: "Ta bỏ nhà ra đi."

"Ha ha tuổi trẻ ngày nay manh động thật."

"Vậy còn ngươi. Một lão già như ngươi tại sao lại sống ở đây?" Nàng vứt khúc xương cá đã sớm không còn một miếng thịt xuống đất, ngước mắt lên hỏi.

Nghe thấy Thiên Mạc hỏi vậy lão bỗng lặng thinh. Một lúc sau thở dài nói: "Ta là thoái ẩn giang hồ."

"Vậy hóa ra ngươi là cao thủ?"

"Ngươi giờ mới biết?"

"Cũng không có gì. Tiền bối, xin chỉ dạy." Nàng làm bộ chắp tay lên ngang mặt.

"Ha ha. Cái con bé này thật là xảo quyệt."

Nàng cũng ngẩng mặt lên cười. Nụ cười tựa gió xuân trong đêm tối.

"Cạch" Tiếng một vật gì đó rơi xuống ngay bên cạnh chân, Thiên Mạc cúi xuống nhặt lên. Hóa ra là chiếc trâm cài ngọc bích. Làm thế nào nó rơi ra được nhỉ. Toan đem bỏ lại vào trong tay nải thì lão già ngồi đối diện bỗng lên tiếng.

"Đó là gì vậy?"

"Là chiếc trâm của ta."

"Ngươi có thể cho ta xem thử không?"

Nàng nghĩ một lúc, thấy cũng không có gì thiệt hại liền đưa qua cho lão. Lão già cầm lấy cây trâm, đưa lại gần ánh lửa hơn để nhìn cho rõ.

"Trả ngươi này." Lão giơ cây trâm ra.

Nàng cầm lấy cây trâm, đặt lại vào trong tay nải.

Sáng hôm sau,Thiên Mạc bắt đầu lên đường. Lần này nàng không sợ bị lạc đường vì nàng được lão đưa ra đến tận đường chính. Lão nói với nàng rằng nàng chứ men theo con đường này mà đi thì sẽ đến được trấn tiếp theo cứ như thế sẽ không lo lạc đường nữa.

Thiên Mạc từ biệt lão. Một mình sải bước trên con đường mòn vắng lặng, nhưng vì vừa đi vừa ngắm cảnh phong thủy hữu tình (thật ra là do mải chơi) nên tốc độ của nàng giảm tối đa. Đáng lẽ đi hết nửa ngày là tới nơi nhưng nàng lại đi đến hai ngày sau mới tới được thành trấn. Nó khiến cho cái bao tử của nàng lại biểu tình mãnh liệt. Nhưng cũng may là nàng không có bị lạc đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.