Editor: Mai Tuyết Vân
"Đại phu, hắn như thế nào rồi?" Hoàng Nhân nhìn đại phu ở trước mắt, đầu lắc lư cái gì kia chứ, đừng có dọa hắn có được hay không."Trước đây phát sốt còn chưa khỏe hẵn lại đi ra ngoài nhuốm mưa? Lần này cần nghỉ ngơi nửa tháng." Nói qua ông cầm giấy bút kê đơn thuốc.
Triệu Trà Trà vừa bước vào phòng một bước đã nghe được lời đại phu nói cần nghỉ ngơi nửa tháng, những người khác thấy nàng đi tới, ai nấy đều xô đẩy nhau đi ra ngoài, Hoàng Nhân cũng lôi đại phu kéo đi rời khỏi đó. Triệu Trà Trà đi tới bên giường, hắn đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn quần áo ướt sũng ở một bên, biết rõ rằng bênh của mình còn chưa khỏe hắn, chạy đi mắc mưa cái gì đây.
Nàng ngồi ở bên giường, đỏ mặt kéo tay của hắn qua nắm trong tay mình, đến cả tay cũng lạnh như vậy. “Không. . .không nên. .” nghe được giọng nói ấy, Triệu Trà Trà lập tức buông tay mình ra, nhìn về phía người nằm trên giường, thì ra là hắn nói mớ, nàng vỗ vỗ ngực mình, hù chết nàng mất.
"Tinh nhi, tỷ cảm thấy được rằng, có phải tên câm kia coi trọng muội thật hay không?’’ Hiện tại Hách Liên Viên không có ở đây, cho nên nàng mới hỏi như thế, trước đây Qúy Tinh một mực phủ nhận, nhưng bây giờ nàng cũng không xác định được nữa, tất cả những hành động của người câm đó thật là làm cho người ta khó hiểu
"Tỷ cảm thấy vậy?" Quý Tinh hỏi ngược lại, Lâm Nhược Tịch vẫn đang suy tư, "Ta cảm thấy được. . . Cảm thấy. . ." lúc này nàng mới nhìn bụng của Qúy Tinh một chút, cũng không đúng, rõ ràng đã như vậy rồi, người câm không thể không thấy được kia chứ?
"Có thể là trước đây muội đã giúp hắn, hắn báo ân thôi." Người cổ đại hay hành động như vậy, Lâm Nhược Tịch gật đầu một cái, cũng đúng."Tinh nhi, không ngờ món ăn của muội làm còn ăn rất ngon!" Tối hôm qua sau khi ăn một chút, nàng một mực trở về chỗ cũ, bộ dạng này làm cho Qúy Tinh nhìn thấy phải bật cười.
"Vậy để muội làm tiếp cho tỷ ăn nhé?" Lâm Nhược Tịch vỗ hai tay, "Được! Được!" Qúy Tinh cũng lắc đầu một cá, “Được rồi, nhưng tỷ cũng phải giúp mới được.” Ba tháng này vừa qua, bụng “to ra” vô cùng nhanh, có những chuyện nàng làm không tiện. “Không thành vấn đề!” nói là nói như vậy, chỉ là mộ đai tiểu thư như nàng làm được việc nặng sao?
"Ngươi đã tỉnh? Mau uống thuốc." Nhìn chén thuốc đưa tới, Nam Cung Hi nhíu mày lại, ngay sau đó nhìn về phía người ở trước mắt, tại sao lại là nàng ta?"Thế nào? Ngươi mau uống thuốc nhanh đi, đại phu nói ngươi cần nghỉ ngơi nửa tháng." Nghe lời của nàng..., hắn càng thêm cau mày, nghỉ ngơi nửa tháng? Có phải hơi lâu hay không? Hắn cảm giác mình không sao cả.
Nhìn hắn không có vẻ gì muốn nhận lấy chén thuốc, Triệu Trà Trà nói một lần nữa rồi đặt chén thuốc trong tay xuống, lúc này Nam Cung Hi mới nhận lấy chén thuốc kia, uống một hơi cạn chén thuốc, Triệu Trà Trà cầm lấy chén không, đứng dậy để lên trên bàn, khi xoay người lại thì thấy người trên gường muốn đứng dây.
"Ôí, ngươi phải nghỉ ngơi, đừng có ngồi dậy." Triệu Trà Trà ngăn hành đọng của hắn lại , Nam Cung Hi cũng rất buồn bực, tại sao toàn thân hắn vô lực, chẳng lẽ bệnh thật sự rất nặng? Khi hắn đang rơi vào trầm tư, thì cửa phòng được mở ra.
‘Người câm, chuyện là. . . Thủ lĩnh muốn ngươi bắt đầu đi làm việc." Người bước vào chính là Hoàng Nhân, hắn cực kỳ không hiểu, người câm rõ ràng đang bị bệnh, tại sao Trương Đạt còn muốn hắn bắt đầu đi làm việc? Hơn nữa Triệu đại tiểu thư cũng ở đây, không sợ sẽ đắc tội với nàng sao?
"Gọi Trương Đạt tới gặp ta." Ông ta bị cái gì vậy, không biết người câm đang bị bệnh sao? Muốn hắn bắt đầu làm việc? Đó không phải là muốn hắn ngã quỵ sao? Hoàng Nhân gật đầu một cái rồi xoay người rời đi, hắn đã nói Triệu đại tiểu thư chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Đại tiểu thư, người tìm ta?" Không bao lâu sau, Trương Đạt đã đi tới trước mặt Triệu Trà Trà."Người câm đang bị bệnh, để cho hắn nghỉ ngơi một chút." Nàng nói thẳng ra mục đích nàng gọi ông ta tới đây, chỉ đáng thương cho Trương Đạt, cũng không muốn đắc tội cả hai bên!
"Đại tiểu thư, thật sự là hôm nay hàng rất nhiều, lão bản muốn hôm nay chúng ta phải chuyển xong toàn bộ." Ý của ông là nhất định phải bắt người câm đi làm việc, mà Triệu Trà Trà cũng nghe ra được, tại sao cha nàng lại có thể như vậy!