Editor: Mai Tuyết Vân
"Con nên để cho nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, con đó, đi lấy thuốc với Qủy thúc thúc nào, ta sẽ dạy con phải làm thé nào, còn các loại thức ăn của nàng ta nữa. . .’’ Hách Liên Viên gật đầu một cái, đắp chăn giúp người nằm trên giường, rồi mới đi theo Vượng Thụy ra ngoài.
Trời tờ mờ sáng thì Nam Cung H, co người lại cả một đêm xương cốt toàn thân hắn như muốn vỡ vụn, ấy vậy, hắn trước đây là một vị đại thiếu gia, nay phải ngủ đầu đươg xó chợ lại là chuyện mới gặp lần đầu.
Người đi lại thưa thớt trên đường cái, hắn đi tới một quán mì phía trước, đưa bạc cho ông chủ, cũng không lên tiếng, ông chủ kia coi hắn là một người câm, rất nhanh lấy một bát mì nóng hổi làm ấm mặt, cả đêm hắn bị đông lạnh, nay vội vã bưng bát mì lớn lên miệng mà ăn.
"Này, Vương Đại, ngươi không làm nữa sao?" Cuộc đối thoại của hai người bên cạnh khiến cho hắn chú ý, “Đúng vậy mà, thúc thúc của ta đã qua đời, ông không có con trai con gái, ta trở về thừa kế tài sản, cần gì phải làm việc khổ sở nữa.” Hình như người được gọi là Vương Đại rất vui mừng. “Sau này đừng quên huynh đệ là ta đấy!” Người kia vỗ vai hắn, “Tất nhiên, bữa này ta mời.” Vương Đại hào sảng nói.
Hai người ăn xong, rời đi theo hai đường khác nhau, Nam Cung Hi cũng ăn xong một cách nhanh chóng, rồi bám theo một trong số hai người vừa đi, đến trước một cái nhà kho, thấy rất nhiều người vận chuyển hàng hóa, hắn có thể làm loại công việc dùng đến thể lực này, hắn lập tức lại gần một người trông giống như người đứng đầu.
Người nọ ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi muốn làm công việc này?" Nam Cung Hi gật đầu một cái, sau một hồi lâu người nọ không nghe thấy hắn nói gì, không phải bị câm chứ? Chẳng qua cũng không sao cả, người nọ tiến lên sờ sờ thân thể của hắn, không tệ, không tệ."Được,tiền công một ngày dựa vào số hàng hóa ngươi chuyển được mà tính, ngươi dời số lượng hàng hóa để tính, đảm bảo cái ăn chỗ ở."
Nam Cung Hi gật đầu đông ý, có được chỗ an thân là tốt rồi, một người đưa ra chỉ thị, còn hắn và những người khác thì làm việc khuân vác. “Ta nói tiểu tử nhà ngươi đến đây cũng thật đúng lúc, hai ngày nữa đại tiểu thư sẽ đến nơi này để đưa hàng, đến lúc đó. . . một dạng làm khổ lực."Ta nói tiểu tử ngươi tới thật đúng là thời điểm, hai ngày nữa nơi này đại tiểu thư sẽ đến nơi để hàng, đến lúc đó. . . Thật ra thì bộ dạng của ngươi cũng không lười biếng, ngươi thật sự bị câm sao?" Nếu như vậy thì thật là đáng tiếc.
Nam Cung Hi không để ý đến hắn, tự mình khuân bao đồ đi, người nọ nhìn hắn, xem ra đúng thật là bị câm, nếu hắn không phải, nói không chừng còn được đại tiểu thư xem trọng cho xem, chẳng qua người này thạt sự rất chịu khó, một người lại có thể làm việc như hai người, làm ông không khỏi bội phục nhìn hắn.
Hách Liên Viên rất biết ơn Vương Thụy, bởi vì hắn làm theo chỉ dẫn của ông, mà bây giờ Qúy Tinh ăn cái gì cũng sẽ không nôn ra nữa, mặc dù có bất chợt nôn ọe hai lần, nhưng so với lúc trước thì đã tốt hơn nhiều, Qúy Tinh cũng cảm hấy như mình đã sống lại.
Chỉ là Quý Tinh không nhìn thấy Qủy thúc thúc trong lời nói của Hách Liên đâu, ông ta thật sự bận rộn như vậy sao? Chính là đều vội vàng đến rồi vội vã đi, nhìn bộ dạng Hách Liên Viên như đã tập mãi thành thói quen rồi, chỉ là nàng cũng không có ý định hỏi.
"Đúng rồi, Tinh nhi, món đồ đó của nàng rất được hoan nghênh, chưởng quỹ còn nói là muốn mua lại, nàng xem. . ." Nhắc tới cũng vừa khéo, ngày đó đúng lúc có gia đình đi mua y phục hài tử, nhìn trúng đồ may cho Qúy Tinh, chưởng quỹ kia thấy đồ rất được hoan nghênh, cho nên muốn mua lại.
"Ngươi đi nói cho hắn biết ta không bán." Hách Liên Viên hơi sửng sốt, tại sao lại không bán?"Để ta làm lão bản, ta sẽ còn cho hắn miễn phí rất nhiều mẫu hơn hẳn mấy mẫu kia.’’ Khi Qúy Tinh nói xong câu tiếp theo, Hách Liên Viên vỗ hai tay, cái này hay, khó trách việc buôn bán ở Đô thành lại tốt như vậy.
"Được, ta sẽ đi." Nói xong hắn muốn đi ngay, "Đợi chút, ta cũng đi vậy ." Nàng sợ chưởng quỹ khi sẽ ức hiếp người ngoài nghề như hắn."Nhưng thân thể của nàng. . ." Không đợi hắn nói xong, Quý Tinh lập tức tự mình xuống giường, Hách Liên Viên biết không ngăn cản được nàng, chỉ có thể ở bên cạnh cẩn thận đỡ lấy nàng.
"Hôm nay tất cả các ngươi đều phải làm việc hết sức cho ta, đại lão bản và đại tiểu thư sẽ đến đây." Người quản lý ở đây nói với bọn họ, rất nhiều người cẩm thấy vui mừng vì mình có sức quyến rũ phụ nữ, phải biết rằng đại tiểu thư còn chưa có đối tượng, mà bọn họ đều muốn làm con rể của nhà đó.
"Vâng" nhóm người trả lời rất có sức sống, chỉ có Nam Cung Hi không hề có biểu cảm gì, trong đầu hắn chỉ muốn kiếm tiền, kiếm nhiều một chút là hắn có thể tiếp tục đi tìm người. Lại nói có người rất hài lòng đối với hắn.
"Lão bản, đại tiểu thư, nơi này chính là nơi để hàng, người xem một chút, những người thợ cực kỳ cố gắng làm việc." Nơi để hàng người quản lý khom người với một nam một nữ tiêu sái đi cạnh mình, khuôn mặt của nam nhân để râu quai nón, nhìn ông cũng đã đến tuổi trung niên, chỉ là bộ dáng của cô gái mới khoảng mười tám tuổi, dáng điệu thanh tú.