Editor : Mai Tuyết Vân
Không bao lâu sau, Thiên Lan sơn trang lại một lần nữa cử hành hôn lễ, chẳng qua lần này sẽ không gặp vấn đề gì nữa chứ? Đây cũng là câu họi trong lòng rất nhiều người, chỉ có điều đã làm bọn họ thất vọng rồi, hôn lễ lần này không có bất kỳ việc gì ngoài ý muốn.
Quý Tinh và Hách Liên Viên tham dự xong, lập tức từ giả Đường Tĩnh Thiên, Đường Tĩnh Thiên tiễn hai người ra tận cửa. “Đường Tĩnh Thiên, mới vừa rồi tại sao tân nương tử lại kỳ lạ như vậy?” Qúy Tinh tò hỏi, Đường Tĩnh Thiên xấu hổ gãi gãi đầu, nàng ấy quan sát thật cẩn thận.
"Việc này, Nhược Tịch không chịu thành thân, tiếp đó cha của nàng trới nàng mang tới đây.’’ Hắn vừa nói xong, Hách Liên Viên ở một bên bị sặc bởi chính nước miếng của mình, “Khụ khụ, người nói rằng mới vừa rồi cô ấy bị trói sao?” Hắn sợ hãi kêu lên, Đường Tĩnh Thiên gật đầu xác nhận.
"Ta cảm thấy ngươi vẫn nên mau đi giúp nàng cởi trói, nói cách khác, khẳng định nàng ấy đang đợi đến mức nỗi cơn thịnh nộ rồi.’’ Nghe Qúy Tinh nhắc nhở, Đường Tĩnh Thiên gật đầu, “Được rồi, ta sẽ đi, các người cũng lên đường cẩn thận.” Nói xong hắn xoay người chạy vào ngay.
"Nàng cẩ thận một chút." Hách Liên Viên tiến lên đỡ lấy nàng, thật ra thân thể của nàng bây giờ rất đặc biệt, "Ừ, sau này ngươi cứ gọi ta là Tinh nhi.’’ Mỗi lafn nhìn hắn loay hoay gọi nàng, tên vốn là để chho người khác gọi, không có gì phải xấu hổ.
"Được, Tinh nhi, chúng ta đi về phía trước, đợi khi nào rãnh sẽ trở lại thăm Nhược Tịch." Quý Tinh gật đầu, dựa vào sự giúp đỡ của Hách Liên Viên mà lên xe ngựa, đợi hai người ngồi xuống, phu xe phất roi một cái, xe ngựa chậm rãi chạy đi.
Nam Cung Hi chẳng có mục đích , hắn không biết mình muốn đi đâu, lúc này mưa đã tạnh, một trận gió thổi qua, hắn rùng mình một cái, xem ra phải tìm khách điếm nghỉ ngơi một chút."Giá!" Lúc này một chiếc xe ngựa từ bên cạnh hắn chạy qua, văng lên tới rất nhiều bùn, cũng văng trúng lên người hắn, vốn nhìn qua hắn đã rất lôi thôi nay lại càng làm cho người khác nhìn thấy phải tránh xa.
Mà điều làm hắn tức giận chính là cái xe ngựa kia không dừng lại, chạy theo phương hướng mà hắn muốn đi."Tinh nhi, tỉnh dậy, chúng ta đến Lâm Hương rồi.." Lâm Hương là một nơi nổi tiếng, có lẽ chuyện này Qúy T inh mới vừa biết, trước đây nàng vẫn cho rằng Lâm Hương chỉ là thị trấn nhỏ sát bên
"Hả. . . Đến rồi?" Nàng mơ màng mở mắt ra, nàng dụi đôi mắt, trong lúc này xe ngựa cũng đã dừng lại, Hách Liên Viên xuống xe trước, sau đó đỡ nàng xuống sau, ở bên kia, Nam Cung Hi vừa đi vào một khách điếm.
"Đi đi, tên ăn mày từ đâu đến đây." Chưởng quầy coi hắn như ăn mày."Ta tới tìm nơi ngủ trọ ." Lúc này chưởng quầy mới ngẩng đầu lên nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một chút, “Giao tiền ra trước đã.” Rõ ràng là chưỡng quaayd không tin hắn.
Nam Cung Hi lục lọi ở trong bao, một lúc lâu sau hắn ngây người tại chỗ, chưỡng quầy vừa nhìn thấy hắn không có tiền, lập tức bắt lấy hắn rồi đuổi ra ngoài. Nam Cung Hi ở ngoài cửa lấy ra một xấp ngân phiếu, mới vừa rồi mưa to làm những thứ này cũng bị ướt, chữ viết bị nhòe đi, nhiều ngân phiếu như vậy lại trở thành đống giấy vụn.
Đến cả ông trời cũng cho là hắn rất đáng trách sao? Chẳng qua về chuyện của Qúy Tinh, hắn vẫn nghĩ không ra, sỡ dĩ hắn ra ngoài, hoàn toàn là dự vào cảm giác của mình mà đi, hắn cảm thấy hắn phải đi tìm nàng, nếu không hắn sẽ hối hận cả đời.
Hắn ngồi dưới đất, lật đi lật lại cái bao, y phục đều đả ướt cả rồi, chỉ có thể phơi khô, sờ khắp trên người, cuối cùng cũng tìm thấy chút bạc, tuy nhiên lại không đủ, xem ra hắn chỉ còn cách dùng tiết kiệm một chút.
"Ông chủ, bán cho ta hai cái bánh bao." Hắn đi tới trước gian hàng, ông chủ nhìn hắn một lượt, Nam Cung Hi đưa bạc ra, lúc này ông chủ mới bọc hai cái bánh bao lại cho hắn, hắn cầm lấy bánh bao rồi đi đến bậc thang nhỏ ven đường, ngồi xuống chỗ đó.
"Này, ông xem, trước đây Lâm Hương chưa bao giờ có ăn mày, không phải gặp họa ở chỗ nào rồi chạy tới nơi này đấy chứ?" Ông chủ nói với người bạn hàng bên cạnh, "Ông nghĩ nhiều làm gì? Người ta không phải đã trả bạc cho ông sao?" Người nọ lắc đầu một cái, tiếp tục công việc buôn bán của mình.
Hách Liên Viên đi tới gian hàng bánh bao, "Ông chủ bán cho ta năm cái bánh bao." Quý Tinh nói nàng muốn ăn bánh bao, hắn lập tức bảo cứ giao cho hắn mua, "Được rồi! Khách quan người chờ một chút." Nói xong tay chân lanh lẹ gói năm chiếc bánh bao đưa cho hắn, Hách Liên Viên nhận lấy bánh bao, trả tiền, xoay người muốn mau chóng rời đi, đột nhiên lại trông thấy một người trên bậc thang.